[Bàng Sách] Tích Niên Hoán

Chương 41: [Bàng Sách/Lão Bàng Chân] Hái sen (Phiên ngoại tổng hợp của Tích niên hoán và Kim qua thiết mã) (CP: Bàng Tịch x Công Tôn C

Trận trước trong phủ Bàng Thái sư nháo chuột, Bàng Thống phái bốn Phi Vân Kỵ đến đó trông chừng. Lúc đi dặn dò bọn họ nói, bắt không sống, vậy chết cũng được. Nhưng mà Bàng Thái sư lại sinh ra một loại hứng thú quái dị, người ngoài không thể hiểu được đối với con chuột chỉ có đôi mắt là sáng kia. Giam lại nuôi vài ngày, lại để cho hắn chạy mất.

(Phiên ngoại trước Bạch Ngọc Đường xuất hiện, muốn lấy Long Ngâm kiếm nên đến đột nhập phủ Thái sư, bị bắt được. Bàng Tịch thấy BNĐ giống Công Tôn Chân thời trẻ nên giữ lại làm người mẫu vẽ tranh nói chuyện vài ngày ==, m không edit PN này)

Phi Vân Kỵ từ phủ Thái sư về bẩm báo: “Vương gia, Thái sư hỏi muốn mượn Long Ngâm kiếm của ngài dùng một chút.”

Bàng Thống đứng ở hành lang, chơi đùa với con chim sáo trong lồng: “Ngươi đi nói, không đưa được. Long Ngâm kiếm không ở trong tay ta.”

“Vâng. Thái sư nói, cho ngài thời gian một tháng, thu hồi kiếm về…”

Chim sáo ở trong lồng không ngừng nhảy nhót, Bàng Thống đè lồng chim xuống, nhìn Phi Vân Kỵ kia một cái.

Ba từ thu hồi về này, ý tứ khá thâm sâu. Hơn nữa thời gian một tháng, người ít kỵ binh nhẹ, vừa đúng có thể đi đi về về từ Lư Châu.

Bàng Thái sư tung hoành triều dã hơn ba mươi năm, nhìn thấu suốt con người sự việc từng li từng tí, trong kinh quan viên lớn nhỏ khoảng một trăm người, nhất động nhất tĩnh đều bị hắn âm thầm theo sát nhìn ở trong mắt. Đứa con nhà mình cùng tiểu tử nhà Công Tôn có chút qua lại dưới mắt mình, hắn đã sớm nghe được tin tức trước lúc Tiểu Man giả chết. Phái người điều tra, Long Ngâm kiếm ngựa Đạp Nhật, còn có rất nhiều lần gặp gỡ riêng tư, Bàng Thái sư sầu trong lòng than thở không ngừng: Kiếm gia truyền đều cho a, đây cũng chẳng phải là đùa giỡn. Mãi đến năm Thái miếu chia lìa, đứa con không tác động được đến tâm trí người ta, xem ra là thật sự tan rã.

Thái sư là phụ thân rất tiến bộ, tuy rằng nắm giữ chuyện tư mật của Bàng Thống, nhưng tuyệt không hỏi đến hắn.

Bàng Thống cười cười, gọi Đồng Lộ tới: “Ngươi tự mình đi Lư Châu một chuyến, hỏi Công Tôn Sách mượn Long Ngâm kiếm. Nhớ kỹ, là mượn.” Ngừng một chút, “Đừng đi tay không, đến Bát Quái hiên lấy chút lễ vật. Giấy mực tranh chữ danh nhân, kêu ông chủ Tiền chọn đồ tốt mà đưa.”

Đồng Lộ nâng quyền cúi đầu: “Vâng.”

Bỏ xuống tranh đấu dã tâm và tính kế trong triều đình, cuộc sống của Vương gia phủi tay rất nhàn nhã. Hiện tại Bàng Thống đọc sách luyện kiếm, hoa điểu ngư trùng, ngủ sớm dậy sớm, ăn nhiều rau dưa uống ít rượu. Những nơi yên hoa cũng không đi nhiều, ngại chỗ đó đàn đàn hát hát ồn ào đến hoảng, vả lại không tìm được một nữ nhân an tĩnh không nịnh nọt không quyến rũ như Tứ Đức. Trung Châu Vương tránh đi phố xá nhộn nhịp tu thân dưỡng tính, mười phần điệu thấp, người ngoài đều nói Vương gia muốn tu luyện thành tiên a.

Có câu nói một ngày trong núi bằng một năm bên ngoài, Bàng Thống bây giờ cũng có cảm giác này. Cuộc sống thanh đạm cũng có một kiểu mù mờ say mộng khác. Hơn hai mươi ngày sau, Đồng Lộ mang theo Long Ngâm kiếm trở về phục lệnh, Bàng Thống nhìn hắn sửng sốt, cảm giác giống như hắn mới đi hai ba ngày: “Ngươi… luyện thành Lăng Ba Vi Bộ rồi?”

Đồng Lộ hai tay nâng kiếm: “Vương gia nói đùa, thuộc hạ đã rời kinh được hai mươi mốt ngày.”

Bàng Thống nhận đến cởi bỏ lớp vải quấn bên ngoài, rút kiếm ra khỏi vỏ, sang lang một tiếng, làm lạnh tâm can chấn động tâm phách, rất lâu chưa dừng ở bên tai, thật sự giống như giao long ngâm một tiếng. Lại nhìn thân kiếm ba thước ở dưới hàn quang vạn trượng, trong vắt óng ánh, giống như băng ngọc đúc thành.

Đồng Lộ đi theo Bàng Thống nhìn thấy không ít tuyệt thế binh khí, nhưng chưa thấy thanh kiếm quá hiếm lạ kiểu này, bất giác nhìn đến ngây ngốc. Bảo vật này, Vương gia lại có thể bỏ được đem cho Công Tôn tiên sinh. Công Tôn tiên sinh này lại không hiểu võ nghệ, dù kiếm có tốt hơn nữa đưa cho y, cũng chỉ là vật trang trí chặn giấy trừ tà.

Bàng Thống và Long Ngâm kiếm có hơn mười năm không gặp, hôm nay vật quy nguyên chủ, vẫn là tiện tay như thế. Nhớ đến những ngày tháng thiếu niên trường kiếm hành hiệp, trong lòng bỗng nhiên sinh ra khoái ý, cười nói: “Ồ. Bảo dưỡng rất tốt.” Hỏi Đồng Lộ: “Hắn có làm khó dễ ngươi hay không?”

Công Tôn Sách ở trong mắt Bàng Thống cho đến bây giờ chính là một thư sinh xảo quyệt nóng tính. Nhưng thật ra người ta cũng không phải như vậy. Động Lộ thầm nghĩ lời này của Vương gia là sao, Công Tôn tiên sinh là người rất ôn hòa rất hữu lễ, sao có thể vô duyên vô cớ khó dễ hắn: “Không.”

Bàng Thống không hỏi nhiều, nhưng mà Đồng Lộ vẫn muốn lắm miệng: “Công Tôn tiên sinh bận tang sự, không có thời gian để ý đến thuộc hạ.”

Bàng Thống quay đầu lại nhíu mày nhìn hắn: “Công Tôn Chân chết?”

Không thể nào. Công Tôn Chân chết, cha hắn sẽ là người đầu tiên nhảy dựng vội về chịu tang, sao chẳng có động tĩnh?

Đồng Lộ nói: “Là phu nhân của Công Tôn tiên sinh, Trần thị ốm chết.”

Bàng Thống ngây ra một chút mới nhớ Trần thị là ai. Lúc trước chỉ nghe bọn họ gọi Tiểu Phong Tranh Tiểu Phong Tranh, đã quên cô nương người ta cũng có họ có tên. Âm thầm thở dài trong lòng. Trần Diên cô nương thân mắc bệnh nặng không phải là người vĩnh thọ, nhưng không nghĩ tới sẽ nhanh như vậy. Ngươi xem xem, cô nương này ban đầu tâm tâm niệm niệm khóc la giãy dụa muốn gả cho Công Tôn Sách, kết quả thì sao? Số mệnh nếu có thì sẽ có, nếu không có cũng chớ cưỡng cầu. Sớm nói hai người bọn họ không thành được, miễn cưỡng thành cũng không lâu dài, quẻ của hắn sẽ không sai.

Kỳ thật rất đáng tiếc cho Công Tôn Sách, đầu tiên là Bao Chửng sau là Phong Tranh, tình bạn tình cảm liên tiếp kết thúc, quả thật mệnh này rất thảm.

Chúc hắn về sau sẽ tốt lên.

Đưa kiếm cho Đồng Lộ: “Đưa đến phủ Thái sư.”

Đồng Lộ tiếp nhận kiếm, mặt mày Bàng Thống bỗng nhiên cười: “Ai? Công Tôn tiên sinh? Sửa tôn xưng* khi nào?”

(*cách xưng hô kính trọng)

Đồng Lộ rất xấu hổ chạy trốn.

Bàng Thống thầm nghĩ Công Tôn Sách ngươi giỏi a, chưa tới hai ngày đã thu phục được Đồng Lộ nhà ta, rất có mị lực.

Thái sư phủ nhận được Long Ngâm kiếm, không quá hai ngày sau đến Khai Phong phủ báo án. Bởi vì lúc ấy không có Phi Vân Kỵ, cho nên Bạch Ngọc Đường chẳng tốn bao nhiêu công sức liền cầm kiếm đi, đả thương vài hộ viện, may mà không có tổn thất về mạng người. Phủ Thái sư bị cướp, cả kinh thành đều bùng nổ. Lưu Thiện viên bịa chuyện viết bậy thành ba bộ bào đái thư* lớn về sự kiện này. Nhưng mà đương sự rất bình tĩnh.

(*một loại hình quan trọng của Bình thư)

Bàng Tịch hắn cảm thấy thanh kiếm này mất thì quá tốt, nếu không vẫn phải bị đứa con đem đi tặng người ta. Người xưa nói trao nhận không rõ ràng, chính là ngươi tặng ta một món đồ, ta đưa ngươi một phần lễ. Một khi nói đến ngọn nguồn chuyện lấy vật ra làm mai mối, tiếp đó phải nói đến ý tứ dụng tâm trong chuyện đó, vậy thật không dễ làm.

Phụ thân có tiến bộ hơn nữa cũng sẽ không mong muốn con mình và nam nhân dây dưa chung một chỗ.

Bàng Thống nghe thấy Long Ngâm kiếm bị mất trộm có chút tức giận. Hắn là người không quá để ý đến tài vật bảo bối, lúc cao hứng lên còn có thể khẳng khái xem một hai chuyện chẳng là gì. Nhưng là bị mất trộm, vậy rất mất mặt. Người biết cặn kẽ sẽ không nói phủ Thái sư canh gác không nghiêm, mà là nói vật tâm ái của Trung Châu Vương bị lấy mất. Hơn nữa hắn và Long Ngâm kiếm làm bạn từ nhỏ, rất có tình cảm. Có thể đưa cho Công Tôn Sách, có thể đưa cho cha hắn, rơi vào trong tay người khác, cảm thấy có chút ghê tởm.

Nói với Khai Phong phủ doãn: “Đừng trách bản vương không chừa mặt mũi cho nha môn, trong thời gian ba tháng, người tìm không thấy bản vương tự tìm.”

Khai Phong phủ doãn cảm thấy áp lực, một ngày ăn sáu viên thanh úc giải độc.

Trong ba tháng Khai Phong phủ đương nhiên không thể bắt Bạch Ngọc Đường, nhưng sau ba tháng Bàng Thống cũng không thể tự mình tìm.

Sáng sớm ngày đó phủ Thái sư phái người đến mời Bàng Thống. Bàng Thống vẫn chỉ để ý bản thân luyện kiếm cho xong, lau mặt thay quần áo rồi mới đến gặp cha hắn. Bàng Tịch đang ngồi trong thư phòng vận khí, sắc mặt xanh xao trắng bệch, trong mắt đều là ưu sầu, nói: “Cha phải đi Lư Châu một chuyến. Kinh thành trong nhà ngươi phải để ý nhiều.”

Không cần hỏi, chắc chắn là Công Tôn Chân đã xảy ra sự cố gì. Có thể làm Bàng Tịch mặt mang ưu sầu như vậy, ngoại trừ y ra không có người khác.

Bàng Thống nói: “Được, ta phái cho ngài vài Phi Vân Kỵ hộ tống.”

Bàng Tịch mệt mỏi phẩy tay: “Hai người là được. Nhiều người trên đường rườm rà, cũng không có chỗ dàn xếp.”

Bàng Tịch sốt ruột vội vã chạy đến Lư Châu, Bàng Thống kêu Phi Yến về nhà mẹ đẻ bầu bạn cùng mẫu thân. Bản thân thì chuẩn bị mang vài người đến Hãm Không đảo một lần. Dù sao cũng rảnh rỗi, bắt không được chuột thì đến phá ổ chuột coi như là cống hiến cho trị an của Đại Tống. Không đợi hắn lên đường, Phi Vân Kỵ khẩn cấp báo tin, nói Thái sư sau khi rời kinh liên tiếp gặp ám sát, hỏi Bàng Thống muốn thêm ít nhân thủ đến bảo hộ chu toàn.

Bàng Thống than một tiếng: Cha, nhân duyên của ngài quá kém rồi a.

Đồng Lộ tiến lên phía trước chắp tay: “Vương gia, để thuộc hạ đi hộ tống Thái sư.”

Bàng Thống nói: “Bản vương cũng đi.”