[Bàng Sách] Tích Niên Hoán

Chương 8

Là ai lừa ai, Bàng Thống vốn dĩ cảm thấy chẳng sao cả. Bàng Thống từ trước đến nay không gạt người, nhưng có những chuyện giấu diếm là cần thiết. Nếu đã là cần thiết, vậy hoàn toàn chẳng có gì phải nói đến áy náy. Bàng Thống hắn là nam nhi quang minh chính đại, từ nhỏ đến giờ, chưa từng cảm thấy áy náy với ai.

Sở dĩ ngày hôm sau liền chủ động đi tìm Công Tôn Sách, là bởi vì tiểu công tử này rất thú vị, thú vị đến mức luôn làm người ta nghĩ đến y. Nhưng mà đợi đến lúc Bàng Thống đến tìm y, y đã về quê.

Bàng Thống đành phải thi triển mỹ nam kế, cười rồi cười với nha hoàn trong phủ Hàn Lâm, moi ra tất cả tin tức như tuổi tác lai lịch thân phận họ tên của Công Tôn Sách phụ thân là quan mấy phẩm vân vân vân vân. Chuyện này không lo cũng không gấp, hòa thượng chạy được chùa không chạy được, tri phủ Lư Châu, đó là một cái tọa độ quá lớn. Cho dù là người mù tới địa giới Lư Châu, mò cũng mò ra được.

Hắn lại hỏi Công Tôn công tử trước khi rời đi có để lại vật gì nhắn lại câu gì không, nha hoàn nói không, nghĩ nghĩ lại nói có, mang tới mấy tờ giấy Tuyên Thành nát bươm giao cho Bàng Thống. Một xấp này là tranh Công Tôn Sách vẽ chữ Công Tôn Sách viết, trên bức tranh là thiếu niên áo lam trường kiếm, ngồi trên lưng ngựa, chòm tóc buộc cao bồng bềnh trong gió, dung mạo tuấn mỹ. Bên cạnh kèm theo hai câu trong bài “Thiếu niên hành” của Lệnh Hồ Sở:

Cung bối hà minh kiếm chiếu sương, thu phong tẩu mã xuất Hàm Dương.

(Cung mang nắng chiều kiếm ánh sương, gió thu cưỡi ngựa ra Hàm Dương)

Nha hoàn trong Giản phủ nói: “Công Tôn công tử vẽ nhiều lắm, nhưng trước khi đi lại xé mất. Ta thấy mấy tấm này chưa hư nhiều, nên không nỡ bỏ. Hắn còn vẽ mẫu hoa thêu cho chúng ta, bức hoa mẫu đơn rất đẹp, công tử có cần không?”

Bàng Thống ôn nhu cười nói: “Đa tạ cô nương, bấy nhiêu là đủ rồi.”

Nha hoàn lặng lẽ đỏ mặt, vị công tử này, thật giống như người bước ra từ trong tranh. Tranh nào? Chẳng phải là tranh của Công Tôn công tử sao. Gương mặt kia, thân hình kia, nét tiêu sái kia. Nếu như đổi một bộ quần áo màu lam, vậy càng giống. Nghĩ đến đó, mặt càng cháy đỏ.

Bức tranh của Công Tôn Sách mười ba mười bốn tuổi, còn chưa thoát ly khỏi khí chất thủ pháp của văn nhân, nhân vật vẽ ra bốn phần giống người sáu phần giống tiên. Mãi đến sau này giữ chức chủ bộ của Khai Phong, những bức chân dung truy nã của phủ Khai Phong và Hình bộ đều do y cầm bút, lúc đó mới chuyển từ phái truyền thần phóng đại sang phái tả thực.

Nha đầu của Giản phủ lờ mờ cảm thấy Bàng Thống là người trong tranh, sự thật chính là như vậy. Nói đến Công Tôn Sách tạm trú tha hương tối đến không có chuyện làm, nhớ lại phong thái ban ngày của Bàng Thống, càng nghĩ càng có cảm giác, cầm bút hành văn lưu loát, vẽ ra mấy bức Bàng đại ca cưỡi ngựa đến chân trời. Chuyện này rất bình thường, mỗi một văn nhân đều vẽ vài bức tranh làm vài bài thơ cho bạn bè đồng tính, chuyện này rất bình thường. Nhưng mà nha đầu kia nghĩ đến cảnh tượng một mỹ thiếu niên vẽ chân dung một mỹ thiếu niên khác, liền không kiềm chế được bản thân mặt đỏ tim đập, chính bản thân nàng cũng không hiểu tại sao.

Nàng không biết tại sao, nhưng khách quan ngài, nhất định biết.

Bàng Thống gấp xấp giấy kia lại nhét vào trong ngực, đánh ngựa đi. Nghĩ tới cũng trên con đường này, Công Tôn Sách nói đạp vỡ đồ thì thôi nhưng làm người khác bị thương thì phải làm sao, hắn không khỏi ghìm dây cương, chầm chậm mà đi. Chân trời đang là một mảng tịch dương, hoàng hôn như lửa, chiếu xuống làm cho người ta có một loại khí phách như trải qua mấy bể tang thương. Bàng Thống chầm chậm mà đi về phía tịch dương kia, trong lòng có chuyện tính toán.

Ăn cũng ăn đủ rồi, chơi cũng chơi đủ rồi, thứ tử của Thái sư, là lúc cần phải làm chuyện chính sự. Sau khi hắn làm xong chính sự, lại đi tìm Công Tôn Sách. Hắn dám nói Công Tôn Sách của lúc đó sẽ không còn hòa nhã với hắn nữa. Nhưng hắn sẽ nghĩ hết biện pháp thuyết phục y. Mềm nhẹ không được thì dùng cứng rắn, y đừng hòng không qua lại với hắn.

Gió thu cưỡi ngựa ra Hàm Dương. Bàng Thống thật sự có thể lĩnh hội hương vị này.

Đến khi chân chính cưỡi ngựa ra Hàm Dương, là hai năm sau, cũng là vào một mùa thu. Bàng Thống vừa ăn sinh nhật lần thứ hai mươi của hắn xong. Dị nhân dạy hắn thuật chiêm tinh nói, trước nhược quán, tinh tú chưa ổn định, cần hoàng thành trấn giữ, hắn không nên rời kinh thành. Sau nhược quán, thất sát hội tử vi, vận số rất thịnh, lúc đó không nên ở lại kinh thành.

Chính Bàng Thống cũng không muốn ở lại, hắn thu thập hai bộ quần áo mang theo, lấy Long Ngâm kiếm, đến chuồng ngựa dắt Đạp Nhật. Đạp Nhật đang ngủ, sau khi bị đánh thức thì rất không vui mà vẫy đầu vẫy đuôi giậm chân tại chỗ. Con ngựa này bị Bàng Thống làm hư, mỗi ngày ăn bắp và trứng chim, còn phải ăn kẹo mạch nha, tắm rửa chỉnh lông làm móng, nuôi so với hai năm trước càng lông tóc bóng bẩy, rất xinh đẹp.

Bàng Thống vỗ vỗ đầu nó, nói: “Ngươi dùng sức chạy cho tốt, ta dẫn ngươi đi gặp Công Tôn Sách.”

Đạp Nhật vẫy vẫy bờm không để ý đến hắn.

Bàng Thống tỉnh ngộ, nói: “Ta dẫn ngươi đến Lư Châu gặp Thúc Trúc. Ngươi chạy mau chút, chúng ta sớm đến nơi, sao nào?”

Ánh mắt của Đạp Nhật sáng lên, nó nâng móng trước vui vẻ hí lên, Bàng Thống vội vàng giữ lấy đầu của nó. Lỡ như ầm ĩ gọi người đến thì sẽ không dễ dàng mà đi. Lão nương khóc Phi Yến nháo, năm nào tháng nào mới rời khỏi kinh thành.

Không biết là bắp trứng chim kẹo mạch nha trong hai năm có công hiệu, hay là bình thường Đạp Nhật vốn dĩ luôn giả bộ, hay là nhớ nhung Công Tôn Sách quá mức, Đạp Nhật chạy lên thì phải gọi là hăng say, so với con ngựa của Bàng Thống còn mạnh hơn nhiều. Một nắng hai sương chạy nguyên đêm, Đạp Nhật còn không chịu dừng, chạy mãi đến buổi trưa ngày thứ hai.

Bàng Thống nghĩ không hiểu Công Tôn Sách có mị lực lớn như vậy ở chỗ nào, mê đến mức một súc sinh liều mạng chạy như điên. Nhưng sau đó lại nghĩ đến mình, nghĩ một đằng làm một nẻo, ngàn dặm xa xôi, chẳng lẽ không phải vì y? Trong lòng hơi có chút ngượng ngùng.

Ngày tới Lư Châu, là buổi chiều. Công Tôn Sách vừa mới từ nhà của gia sư tiên sinh về, ngồi ở trong phòng ôn bài học. Người hầu báo lại, nói là bên ngoài có vị thiếu niên đến thăm. Công Tôn Sách giật mình không ít, nghi hoặc lại càng nhiều.

Thật lòng mà nói, thiếu niên Công Tôn Sách, tính tình thật sự không được tốt. Việc này có thể nhìn thấy rõ ràng khi vừa với cùng Bao Chửng quen biết. Hơn nữa trong nhà có một lão sư giảng bài một thầy một trò, rất ít khi tụ tập với bạn cùng lứa, nói cách khác, y không có bạn bè. Công Tôn Sách không có bạn bè được báo là có một thiếu niên đến thăm, chuyện này có bao nhiêu kỳ quái?

Công Tôn Sách mới bước ra cửa phòng, liền thấy một con ngựa trắng đang nhai hoa cúc giải trảo trong vườn hoa của y. Bên cạnh con ngựa có một thiếu niên đang đứng, hai tay giữ kiếm, kiếm chống trên mặt đất, nhìn y cười rất kiệt ngạo.

Bước chân của Công Tôn Sách bỗng ngừng, sau đó bay nhào qua.

“Đạp Nhật!!!”

Nét cười của Bàng Thống cứng lại trong nháy mắt. [=)))]

Công Tôn Sách ôm đầu của Đạp Nhật, một người một ngựa cọ chung một chỗ.

Công Tôn Sách nói: “Ngươi còn nhớ ta? Ta biết ngươi còn nhớ ta mà. Sao ngươi lại đến Lư Châu? Đường xa như vậy, ngươi nhìn ngươi kìa, chạy gầy đi rồi.”

Bàng Thống theo bản năng sờ sờ mặt mình.

Công Tôn Sách dẫn Đạp Nhật đi đến hậu viện: “Vào đi vào đi, ta dẫn ngươi đi ăn chút đồ ngon, hay là muốn uống nước trước?”

Bàng Thống nhịn không được: “Công Tôn Sách!”

Công Tôn Sách giả vờ giả vịt quay lại: “A? Bàng nhị công tử cũng đến sao? Thất lễ thất lễ. Gia phụ còn đang ở trong nha môn làm việc, rẽ bên phải rồi đi về phía trước. Mong Bàng công tử cứ tự nhiên.”

Bàng Thống nói: “Công Tôn Sách, ta tới tìm ngươi.”

Công Tôn Sách giả vờ chỉnh sửa lông của Đạp Nhật: “Tại hạ cùng Bàng công tử không thân cũng chẳng quen, tìm ta làm gì.”

Vừa dứt lời, ánh mắt của Bàng Thống trở nên mạnh mẽ, Long Ngâm kiếm trong tay ra khỏi vỏ.