Bình Tĩnh Làm Phi

Chương 46: Thần thiếp không muốn nghe

Thống lĩnh Ngự Lâm Quân là Diêu An giơ tay ra hiệu, thị vệ bên ngoài cửa điện tiến vào, đem toàn bộ hạ nhân ở Tuy Thọ Điện kéo ra ngoài.

Trước là giết chết Tào tiệp dư, sau là đánh chết toàn bộ cung nhân có khả năng biết chuyện.

Như thế trừ Cẩm Y Vệ chấp hành nhiệm vụ đêm hôm đó, thì không có ai biết được nội tình.

Mà Cẩm Y Vệ vốn là người của Tư Mã Duệ, kỷ luật nghiêm minh, làm biết bao nhiêu việc, có từng hé môi nửa lời?

Du Phức Nghi liếc nhìn Liễu Diệp bị thị vệ kéo đi vừa muốn giãy giụa lại không dám giãy giụa, trực tiếp lĩnh giáo cái gì được gọi là nắm quyền sinh sát trong tay.

Nghĩ đến lúc trước đã từng cả gan làm loạn mà có chút sợ, nếu muốn sống lâu, sau này ngàn vạn lần không thể nói mà không lựa lời.

Lúc này Tư Mã Duệ làm như mới chú ý tới Vương hoàng hậu, đi lên vài bước, cầm tay nàng, dỗi nói:

- Tử Đồng sao lại đến đây? Ngươi đang hoài dựng, không nên ở nơi này quá lâu, cẩn thận va chạm.

Vương hoàng hậu lại lần nữa lấy khăn lau lau khóe mắt, vẻ mặt tiếc hận nói:

- Xảy ra chuyện lớn như vậy, sao thần thiếp lại không tới?

- Trẫm biết các ngươi là tỷ muội tình thâm, nhưng hãy vì long thai trong bụng mà suy nghĩ, cũng không thể hồ nháo!

Tư Mã Duệ nói xong, chuyển động đầu nhìn quanh một vòng, ánh mắt nhìn Du Phức Nghi lại nhanh chóng dời đi, hất cằm nói với An thục phi đang đứng bên cạnh Du Phức Nghi:

- Chuyện tang lễ, do ngươi xử lý.

An Thục Phi vội hành lễ đáp:

- Thần thiếp tuân chỉ.

Năm nay tháng chạp không có ba mươi, từ ngày hai mươi bốn đến hai mươi chín, chỉ còn lại sáu ngày.

An Thục Phi vội đến nổi chân không chạm đất, cuối cùng trước lễ trừ tịch cũng lo xong tang sự.

Đêm giao thừa có gia yến, tất cả phi tần đều có tư cách tham dự, là lúc mỗi người tự biểu hiện thần thông.

Du Phức Nghi không muốn tham gia chuyện náo nhiệt này, nhưng Cốc Vũ không chịu, một hai phải trang điểm cho nàng diễm áp quần phương mới được.

Sáng sớm lục tung này nọ, nào là lựa xiêm y váy dài, nào là lựa trang sức phụ kiện, vui vẻ vô cùng.

Du Phức Nghi buồn cười nói:

- Gì mà diễm áp quần phương, cũng không nhìn xem nương nương nhà ngươi có bộ dạng gì.

- Ra đây ra đây, để trẫm nhìn xem ái phi có bộ dạng gì.

Giọng Tư Mã Duệ từ bên ngoài truyền tiến vào, Du Phức Nghi kinh ngạc, đi ra ngoài tiếp đón, phúc thân nói:

- Hoàng thượng tới cũng không sai người thông báo, nếu chậm trễ người, chẳng phải thần thiếp sẽ mang tội sao?

- Nếu để thông báo, thì sao có thể nghe được thú ngữ(tiếng thú) của ái phi?

Tư Mã Duệ tiến lên nâng Du Phức Nghi lên, dắt tay nàng hướng tới đông thứ gian.

Du Phức Nghi nhíu nhíu mày, nghi hoặc hỏi:

- Sao lúc này hoàng thượng lại tới đây?

- Đã rất nhiều ngày không có nhìn thấy ái phi, trong lòng nhớ không thôi, lúc này nhàn rỗi, liền lại đây cùng ái phi trò chuyện.

Tư Mã Duệ đưa Du Phức Nghi đến cẩm đệm, rồi ngồi đối diện nàng, nâng tay nói:

- Lui xuống hết đi.

Cốc Vũ cùng mọi người lui ra ngoài.

Tư Mã Duệ đưa mắt nhìn về phía nàng, nhướng mày hỏi:

- Chuyện Phùng sung hoa cấu kết với giang hồ nhân sĩ mưu toan hành thích trẫm, ái phi nghĩ thử xem? Nếu nghĩ không ra, trẫm sẽ nói cho ngươi nghe.

Tào tiệp dư bị giết chết mới được mấy ngày, nàng tuyệt đối không muốn biết! Du Phức Nghi vội lắc đầu, vẻ mặt sợ hãi nói:

- Chuyện này liên lụy đến tiền triều chính sự, thần thiếp là phi tần hậu cung, vẫn không nên biết mới thỏa đáng, nếu không chẳng phải là mẫu kê tư thần sao?

Tư Mã Duệ cười cười, bộ dạng không sao cả nói:

- Này có là cái gì, bình thường ở trước mặt ngươi không ít lần trẫm nhắc đến chuyện chính sự, cũng chưa bao giờ thấy ngươi sợ hãi, sao lúc này lại bị dọa thành bộ dạng này?

Hắn nhìn Du Phức Nghi vẻ mặt âm u sâu thẳm nói:

- Có phải ngươi đã biết nội tình trong đó?

Du Phức Nghi tâm can đập phịch phịch, giả vờ trấn định, xụ mặt nói:

- Hoàng thượng đang nói cái gì vậy, thần thiếp nghe không hiểu.

- Không hiểu cũng không sao, trẫm sẽ đem ngọn nguồn câu chuyện nói với ngươi, ngươi nghe xong đương nhiên sẽ hiểu rõ.

Tư Mã Duệ cao giọng, chuẩn bị thao thao bất tuyệt.

Du Phức Nghi “Phịch” một tiếng quỳ trên mặt đất, cất cao giọng nói:

- Thần thiếp không muốn nghe.

Tư Mã Duệ lạnh lùng nói:

- Trẫm càng muốn nói.

Du Phức Nghi tức muốn nổ phổi, buột miệng thốt ra nói:

- Sau đó thần thiếp cũng bị bệnh đau bụng ho khan?

Nói xong liền tự bịt miệng chính mình, mới vừa rồi còn quyết định từ nay về sau sẽ kẹp chặt cái đuôi làm người, ăn nói phải lựa lời, lúc này bệnh cũ lại tái phát.

Tư Mã Duệ khẽ nhếch môi, sau đó nhìn chằm chằm Du Phức Nghi, hừ hừ nói:

- Ngươi biết.

Du Phức Nghi giảo biện nói:

-Thần thiếp không biết.

Dừng một chút, lại bổ sung nói:

- Cũng không muốn biết.

Tư Mã Duệ một cái tát chụp lên kháng trác, nổi giận đùng đùng quát:

- Ngươi sớm biết, lại không báo cho trẫm, mắt lạnh nhìn trẫm bị đội nón xanh, nhìn trẫm đi sủng hạnh nữ nhân dơ bẩn bị gian phu ngủ qua...Uổng công một mảnh chân tình của trẫm đối với ngươi, không tiếc chống đối với thái hậu để che chở ngươi, ngươi lại hồi báo trẫm như thế, trẫm đúng là mắt chó!

Nếu lừa gạt không được, Du Phức Nghi cũng lười giảo biện, đứng dậy ngồi lên cẩm đệm, hừ nói:

- Nếu báo cho người biết, thì lúc này người thay Tào Tiệp dư nằm ở trong quan tài chính là thần thiếp.

Tư Mã Duệ trừng mắt nhìn nàng, nghiến răng nghiến lợi mắng:

- Nàng là ai, ngươi là ai, nàng có thể so sánh với ngươi?

- Đúng là không thể so sánh.

Du Phức Nghi gật gật đầu,

- Tang lễ của Đức phi hàm chính nhất phẩm so với tang lễ của Tiệp dư hàm chính tam phẩm thì xa hoa phiền phức hơn nhiều.

Tư Mã Duệ suýt nữa bị hộc máu, cũng không muốn đôi co với nàng, đè nén ở trong lòng, nhưng lời nói ra lại chấn động:

- Gian phu là Quý Phượng Sinh, là sư huynh đồng môn của Phùng sung hoa, cũng là ấu tử của tri huyện Tế Châu mà hơn hai mươi năm trước tham ô bạc cứu tế bị tiên đế hạ chỉ sao trảm.

Thấy Du Phức Nghi há mồm, bộ dáng kinh ngạc, hắn khẽ cong khóe môi, tiếp tục nói:

- Phùng sung hoa đã sớm chung tình với hắn, sau khi bị thân sinh phụ mẫu nhận về phủ, nàng cũng không muốn bị bọn họ bài bố, nhưng Quý Phượng Sinh tới kinh thành, thẳng thắn nói ra thân thế của mình, quỳ cầu nàng vào cung, giúp phụ thân hắn tẩy rữa oan khuất, Phùng sung hoa bị lời nói khiến cho động tâm, giả bộ thành bộ dạng tiểu bạch hoa mềm yếu mà trúng tuyển, cũng như nguyện được trẫm sủng ái, sau khi phát hiện trẫm không phải là hôn quân ham mê tửu sắc, liền nhờ người truyền tin cho Quý Phượng Sinh, Quý Phượng Sinh nãy ra một kế, khiến nàng sinh hạ nhi tử giả mạo hoàng tử, tương lai sau này hoàng tử giả đăng cơ, lại nói hoàng tử giả chắc chắn sẽ thay tổ phụ sửa lại án xử sai, cho nên nhiều lần lẻn vào hậu cung cùng nàng ở trên nóc nhà Di Tình Thư phòng làm chuyện vô liêm sỉ, lại bị Tào tiệp dư đang đi tiểu mớ ngủ đứng không yên ổn ngã vào cửa sổ phía bắc vô ý phát hiện...

Bị sư huynh mà mình một lòng chung tình quỳ cầu gả cho nam tử khác thay hắn giải oan...

Phùng sung hoa thực sự cũng rất đáng thương, nhưng cũng chẳng trách được người khác, ai bỉu nàng cam tâm tình nguyện? Nàng thở dài, hỏi:

- Phụ thân của tên Quý Phượng Sinh thật sự oan uổng?

- Nhân chứng vật chứng đều có, hắn có kết cục này là trừng phạt đúng tội, cũng chỉ có nhi tử của hắn mới tin hắn oan uổng.

Tư Mã Duệ khinh thường hừ một tiếng, sau đó thở dài nói:

- Chỉ đáng tiếc cho Thanh Châu Phùng thị cùng danh viện thanh môn, nếu đã nói là hành thích, không liên lụy đến nhiều người là không được, trẫm đã phái Chỉ Huy Sứ Cẩm Y Vệ cùng phó chỉ huy suốt đêm đi bắt người.

Kể từ đó, người chết càng nhiều, nhưng cũng không còn biện pháp nào, liên lụy đến hoàng đế, có thể nhân từ sao?

Nói cặn kẽ, thì cũng không ai vô tội, ai bảo danh viện thanh môn thu lưu tội thần chi tử(con tội thần) làm gì?

Về phần Thanh Châu Phùng thị, nếu không tham mộ hư vinh thì sao phải tìm nữ nhi thất lạc để đưa đi tuyển tú, thì đã không rơi vào kết cục như thế.

Du Phức Nghi cảm khái thở dài, rốt cuộc cũng không rảnh mà lo, chuyện nàng quan tâm lại là mặt khác của chuyện này, há miệng hỏi:

- Thần thiếp không muốn nghe, người một hai phải nói, lúc này thần thiếp đã nghe được, có phải người cũng sẽ giết chết thần thiếp?

- Yên tâm, trẫm sao bỏ được mà giết chết ngươi?

Tư Mã Duệ duỗi tay nhéo má nàng, lấm la lấm lét nói:

- Trẫm chỉ biết làm cho ngươi sống không bằng chết.