Bình Tĩnh Làm Phi

Chương 591: Đáp ứng trẫm (1)

Trong cung không có tường nào mà không lọt gió, hôm nay huynh trưởng của Du Phức Nghi dẫn theo dương tức phụ dương khuê nữ tiến cung.

Chuyện này mấy ngày trước đã loan truyền khắp cung, mọi người đều quan tâm chú ý.

Cho nên lúc Du Phức Nghi cùng Y Lị Toa tới Khôn Ninh Cung, trong điện đã ngồi đầy người.

Có Nhan bảo lâm Triệu thường tại với một ít Thải nữ không biết tên, phi tần vị phân thấp đứng sau phi tần phân vị cao, quả thực so với xem tuồng còn náo nhiệt hơn.

Y Lị Toa tốt xấu gì cũng là công tước cô nương, mấy cái kiến thức cung đình đều tìm hiểu.

Nàng không hề luống cuống, đi theo sau Du Phức Nghi, chậm rãi đi đến trước mặt Vương hoàng hậu, kéo làn váy phúc thân, học theo Du Phức Nghi nói:

- Thỉnh an hoàng hậu nương nương.

- A, tiếng Hán lại tốt như vậy.

Vương hoàng hậu kinh ngạc nhướng mày, sau đó nâng nâng tay, cười nói:

- Mau đứng lên.

Sau đó nói:

- Ban tọa.

Ghế được dọn ra, đặt cạnh vị trí của Du Phức Nghi, Y Lị Toa đi theo Du Phức Nghi.

Sau khi ngồi xuống ghế, liền nói với Vương hoàng hậu:

- Tạ, tạ.

Mọi người tò mò đánh giá Y Lị Toa, bị làn da trắng, tóc vàng cùng đôi mắt màu lam dọa sợ hãi.

Nhưng Trịnh quý phi không sợ mấy cái này, trực tiếp khen làn váy nàng đang mặc:

- Váy này thật độc đáo, hoa hồng tượng xuyến(đính) trân châu, một viên trân châu đã có giá trị trăm tám mươi lượng, đã vậy còn xuyến vô số, một thân vày dài ước chừng trăm viên? Chậc chậc, này chính là đem núi vàng núi bạc xuyến lên người.

Y Lị Toa nói:

- Phụ thân, trang viên, dưỡng, chỉ ta, thích, đều cho ta, có rất nhiều.

Lời này vượt qua nhận thức của mọi người, cho nên trừ Du Phức Nghi ra, không có ai nghe hiểu, nàng chỉ đành ra mặt giải thích:

- Đại tẩu nói, này nọ kim hoàng trân châu là trang viên của phụ thân nàng tự mình dưỡng ra, đám huynh đệ tỷ muội của nàng đều không thích cái này, chỉ có mình nàng thích, cho nên phụ thân nàng đem hết cho nàng.

Câu “Có rất nhiều”, Du Phức Nghi bỏ qua không nói, lúc thích hợp khoe giàu cũng không sao.

Nếu khoe giàu quá độ lại không tốt, sẽ khiến người khác chướng mắt.

Lâm chiêu nghi cau mày, há mồm hỏi:

- Trân châu còn có thể tự dưỡng?

Y Lị Toa gật đầu nói:

- Dưỡng trai, đào châu.

Lâm chiêu nghi truy vấn nói:

- Dưỡng trai ta hiểu, nhưng như thế nào lại làm cho trai tạo ra trân châu?

Y Lị Toa lắc đầu nói:

- Ta, không biết, nông nô, dưỡng.

Du Phức Nghi cười nói:

- Cũng giống như chúng ta chỉ biết son phấn trang dung rất đẹp, nhưng làm ra son phấn như thế nào, chúng ta không hề biết. Đại tẩu của ta là công tước cô nương, có thể biết trân châu được dưỡng ra là đã không tồi, nhưng dưỡng như thế nào, sao nàng có thể biết được?

Trịnh quý phi tán đồng phụ họa nói:

- Đúng vậy, đừng nói là Đại Chu, chỉ sợ ngay cả Pháp quốc, cũng chỉ có vài người biết, nếu không hải thương Phan gia đã sớm kinh doanh kim hoàng trân châu, làm gì còn trân quý?

Vương hoàng hậu đổi đề tài, hỏi Du Phức Nghi nói:

- Không phải dương chất nữ của ngươi cũng tiến cung sao? Sao không mang nàng đến cho tỷ muội chúng ta nhìn một chút?

Du Phức Nghi trả lời:

- Hôm nay tiểu chất nữ của thần thiếp dậy sớm, đi đường mệt mỏi cho nên lúc này đã ngủ say, không thể dẫn đến đây được.

- Thì ra là thế.

Vương hoàng hậu gật gật đầu, cười nói:

- Lần sai tái kiến cũng không muộn.

Du Phức Nghi không thích nhìn đại tẩu ở chỗ này bị biến thành con khỉ cho mọi người vây xem.

Đi lên sân khấu rồi cũng nên chuẩn bị chạy lấy người, vì thế nhìn quanh một vòng, cười nói:

- Lúc trước ta từng nói, muốn nhìn thấy đại tẩu của ta, phải đưa lễ gặp mặt mới được, không ngờ lại có nhiều tỷ muội tới xem đến vậy, như thế chẳng phải đại tẩu ta lời to?

Trịnh quý phi cười mắng:

- Biết ngươi thế nào cũng nhớ thương lễ gặp mặt, nếu không đưa ngươi sẽ ăn vạ sao?

Nói xong nâng tay lên, sai cung nữ Trầm Ngư đem lễ vật đưa tới trước mặt Y Lị Toa.

Các vị phi tần khác thấy thế, cũng vội sai người đem lễ vật đưa lại đây.

Cốc Vũ móc trong tay áo một cục than trải tờ giấy, nghiêm túc đem lễ vật thu được viết lên danh sách.

An thục phi nhìn thấy, ánh mắt phức tạp liếc nhìn Du Phức Nghi một cái.

An thục phi vẫn luôn xem Du Phức Nghi cùng tam hoàng tử là đối thủ cạnh tranh.

Ai ngờ Tần quý nhân hoài tử thai, Phúc tần ốm chết, thái hậu đưa đại hoàng tử nuôi dưỡng bên người.

Này đó một loạt biến cố như sấm sét nện xuống, cho nên nàng có chút mê mang, không biết nên trừ bỏ đại hoàng tử trước, hay là trừ bỏ mẫu phi chuyên sủng của tam hoàng tử.

Dù trừ khử ai trước cũng không phải là chuyện dễ dàng, phải tuyệt đối nắm chắc mới có thể động thủ.

Lúc này chỉ có thể yên tĩnh xem biến, không thể rút dây động rừng.

Du Phức Nghi bị An Thục Phi liếc nhìn có chút phát hỏa, bất quá cũng lười để ý đến nàng.

Dù sao nàng ta vì ngôi vị hoàng đế mà xem nàng là đối thủ cạnh tranh, cho nên luôn có địch ý mãnh liệt, hận không thể diệt trừ cho sảng khoái.

Nàng chỉ có thể đợi, giặc tới thì đánh, nước lên nâng nền mà thôi, chủ động hại người lại làm không được.

Du Phức Nghi đứng dậy, vén áo thi lễ với Vương hoàng hậu:

- Ở đây một lúc lâu, có lẽ tiểu chất nữ đã tỉnh lại, chúng ta nên trở về, đợi lần sau đại tẩu tiến cung, tần thiếp lại dẫn nàng cùng tiểu chất nữ tới thỉnh an hoàng hậu nương nương.

- Được rồi, các ngươi đi đi.

Vương hoàng hậu gật đầu, sau đó quay đầu nói với Diêu hoàng:

- Đi lấy lễ vật ta chuẩn bị cho Du đại phu nhân, đem đến đây.

Diêu hoàng đi vào tây thứ gian, bưng khay đựng hoa trâm cúc lê khắc hoa khai phú quý, đưa tới trước mặt Y Lị Toa.

Y Lị Toa biết không thể chối từ, cho nên cũng không có chối từ, dứt khoát nhận lấy, ngẩng đầu nói với Vương hoàng hậu:

- Tạ, tạ.

Trở lại Trường Xuân Cung, đã thấy Tư Mã Duệ ngồi trên kháng sàng, hứng thú bừng bừng trêu đùa Cynthia đang

bị hắn ôm trong lòng.

Sợ Y Lị Toa không biết, Du Phức Nghi giải thích nói:

- Đây là hoàng đế.

Y Lị Toa gật đầu, sau đó xách váy phúc thân, không cần lão sư dạy cũng biết nói:

- Thỉnh hoàng đế an.

Nói gì thế này! Tư Mã Duệ suýt nữa bật cười, cắn chặt quai hàm mới áp chế được, nâng mắt liếc nhanh đánh giá Y Lị Toa, sau đó hất tay nói:

- Miễn lễ.

- Thỉnh an hoàng thượng.

Du Phức Nghi cũng phúc thân, trong lòng biết rõ Tư Mã Duệ không phải là người chiếu cố tốt tiểu hài tử, sợ hắn làm Cynthia bị thương, liền duỗi tay về phía hắn, cười dịu dàng nói:

- Cynthia, tới đây cô cô ôm một cái.

Tư Mã Duệ ôm Cynthia né qua một bên, trừng mắt nhìn Du Phức Nghi, tức giận nói:

- Trẫm ôm chưa có đủ đâu, đứng qua một bên chờ tới lượt đi.

Du Thiệu Nghi lặp lại lời trêu ghẹo Du Phức Nghi:

- Nếu hoàng thượng thích nữ hài tử như vậy, nương nương mau sinh một đứa mới phải, nhất định hoàng thượng sẽ xem như trân bảo mà sủng ái.