Bộ Bộ Kinh Tâm 2

Chương 7

Mặt trời dần nhô lên từ phương Đông, tỏa ánh sáng mờ khắp khu rừng. Mặt đất bỗng chốc sáng bừng lên. Chim rời tổ, bay ra nghênh tiếp nắng ban mai.

Cố gắng đè xuống những bất an trong lòng, nghĩ tới dáng vẻ của Hoằng Lịch, lững thững thong thả đi về phía trước. Chợt nghe phía sau truyền đến tiếng bước chân, trong lòng phiền muộn, không quay đầu lại, chậm rãi né sang một bên đường.

“Hiểu Văn cô nương càng lúc càng không tầm thường.” Tiếng nói đầy quái khí của Hoằng Thời vang lên ngay bên cạnh, khiến ta tức giận, không muốn một lần nữa nhường nhịn, để hắn càng lúc càng tấn tới.

Ta dừng bước, thi lễ với hắn, hờ hững nói: “Nô tỳ tham kiến Tam A ca, Tam A ca cát tường.” Hắn tà mị đưa mắt nhìn ta nói: “Qua mấy ngày điều dưỡng, sắc mặt cô nương đã trở nên rất tốt.”

Cười nhạt trong lòng, mặt vẫn tỏ vẻ ung dung, cười nói: “Nô tỳ trong lòng tĩnh lặng, tâm tư quang minh, khí sắc tự nhiên tốt hơn.”

Hắn không ngờ tới ta thay đổi thái độ, tuy sửng sốt nhưng trong nháy mắt lại trở về dáng vẻ hung dữ, đe dọa: “Ngươi thật không muốn sống nữa.”

Ta thầm run khẽ, chân đột nhiên cũng thấy đau nhức, trấn tĩnh lại tinh thần, yếu ớt cười nói: “Nô tỳ mặc dù mệnh nhỏ như con kiến, nhưng cũng có một A ca chôn cùng, quả là không tệ.”

Ánh mắt hắn tóe ra tia lửa giận, trong lòng ta có chút hối hận vì mấy câu nói hung ác. Vì vậy, ta lại nói tiếp với giọng thành khẩn: “Tam a ca, lời nô tỳ nói có thể không lọt tai, nhưng cũng là những lời tâm huyết của nô tỳ. Chỉ cần nỗ lực chân chính, nếu không thành công vẫn là địa vị Vương gia tôn quý. Huống hồ, có một số việc, không thể cưỡng cầu, cũng không phải có bè đảng mà quyết định được. Việc đến mức này, sao không thuận theo tự nhiên. Nô tỳ lời lẽ thô kệch, Tam A ca đừng nên trách cứ.”

Ta thấp thỏm trong lòng, không biết những lời nói ra sẽ có kết quả gì.

Qua hồi lâu, nét mặt hắn không còn nét giận dữ, khôi phục lại vẻ bình tĩnh. Hắn lạnh lùng nhìn ta nói: “Sau này đừng nên xen vào chuyện của người khác, tránh liên lụy tới tính mạng.”

Ta bất đắc dĩ cười khổ, ở trong lòng hắn, nhất định cho rằng ta ngầm giúp Hoằng Lịch. Ta lắc đầu khẽ cười nói: “Tam A ca đã qua lo. Nô tỳ chỉ mong làm tốt chuyện của chính mình, những việc khác nếu không có liên quan tới nô tỳ, nô tỳ tự nhiên không xen vào chuyện của người khác.” Hắn lạnh lùng nói: “Nhỡ kỹ lời đã nói.” Nói xong, hắn phất tay áo rời đi. Mặc dù lúc này, mặt trời đã lên cao, nhưng sao ta không có chút cảm giác ấm áp, thân thể lạnh ngắt. Tâm tình không vui, ta xoay người trở về.

Vừa đi được vài bước, Cúc Hương đã chạy tới, hổn hển ôm ngực, cố nói: “Hiểu Văn, mau trở về.”

Nhìn sắc mặt nàng hoảng hốt, âm điệu lo lắng, ta biết trong các nhất định đã xảy ra chuyện, bèn bước nhanh về phía trước, vừa đi vừa hỏi nàng: “Có chuyện gì?”

Nàng kéo tay ta, nắm chặt nói: “Hoàng hậu đang ở trong các chờ ngươi.” Cảm thấy tay nàng run rẩy, liền vỗ nhẹ trấn an nàng.

Cúc Hương để ta một mình đi vào nội viện. Ta vào phòng của mình, có chút run sợ, không hiểu vì sao Ô Lạt Na Lạp thị không ở chính sảnh.

Xuyên qua tấm rèm mỏng, ta thấy nàng xoay lưng ra cửa, nhìn chằm chằm vào giường của ta. Ta đi tới phía sau của nàng, trong lòng căng thẳng, đầu giường là áo lót của Dận Chân. Nghe qua ý tứ của Hoằng Lịch, Dận Chân hai ngày qua đều ở trong phòng với ta, sáng nay cũng vừa từ phòng ta bước ra ngoài lên thiết triều, quần áo cũng thay ở đây. Ta tỉnh dậy sau, cũng ra cửa luôn, bây giờ mới nhìn đến.

Ta sửng sốt, quỳ xuống thi lễ nói: “Nô tỳ tham kiến Hoàng hậu nương nương. Nương nương cát tường.”

Nàng làm như chợt bừng tỉnh, quay lại thân trên, sắc mặt có chứa vẻ hoảng hốt. Một lúc sau, vẻ đoan trang điềm tĩnh của nàng dần khôi phục.

Nàng quan sát dáng vẻ thong dong của ta một lái, khẽ cười nói: “Hiểu Văn, ngồi xuống đi.”

Ta chẳng biết nàng có ý gì, trong lòng âm thầm suy đoán. Nếu trong vườn đã có lời đồn, lần này nhất định nàng sẽ không làm mai cho ta nữa.

Thấy ta đứng bất động, nàng khẽ thở dài: “Cô nương còn vì chuyện làm mai lần trước mà tức giận?” Lòng ta khẽ rung động, nàng ta không vì chuyện này mà tới đây. Ta yên lặng chờ nàng.

Nàng đứng dậy, kéo ta ngồi sát bên nàng, rồi nói: “Hiểu Văn cô nương, ngươi cũng biết hoàng thượng hai ngày nay không dự triều sớm.”

Ta cả kinh. Dận Chân từ khi kế vị tới này, đều cần mẫn cai trị thiên hạ, không tuần du, không đi săn, mỗi ngày đều lo lắng chính sự, quanh năm không nghỉ ngày nào. Người đời sau đã nghiên cứu, thống kê, Ung Chính mỗi ngày phê duyệt 10 kiện tấu chương, đều là tự tay phê duyệt, không nhờ qua người khác. Trong mắt thấy cay cay, đột nhiên hiểu rõ nàng vì sao tới đây, cũng hiểu rõ ẩn ý của Hoằng Thời. Nội tâm mặc dù nổi sóng, nhưng cố giữ nét mặt mỉm cười.

Ánh mắt nàng vẫn ôn nhu, nhưng có thể dồn người ta vào chỗ chết, cất lời lạnh lùng: “Bản cung không hy vọng chuyện này tiếp tục tái diễn.”

Giấu hai bàn tay nắm chặt trong tay áo. Hai ngày nay hắn không lên triều, những bất mãn ủy khuất giờ này đã được thả ra. Thì ra ta vẫn ích kỷ như trước. Ở bên hắn mà chỉ coi trong cảm giác của chính mình, chú trọng sự thỏa mãn của bản thân mà không nghĩ tới chuyện của hắn.

Thoáng chốc, ta lộ vẻ hòa thuận vui vẻ, bất giác nụ cười. Nhìn sang, thấy nàng đang lẳng lặng nhìn ta, ta cúi đầu nói: “Không bao giờ phát sinh chuyện Hoàng thượng bỏ triều, hoàng hậu xin cứ yên tâm.”

Nghe ta nói vậy, ánh mắt lạnh thấu xương của nàng liền giảm xuống, vẻ mặt hòa hoãn chút. Nàng lúc này lại trở về một dáng vẻ ung dung nhàn nhã, đoan trang trầm tĩnh của bậc hoàng hậu mẫu nghi thiên hạ.

Ánh mắt của nàng vẫn không rời khỏi khuôn mặt ta, xem một hồi, khẽ thở dài nói: “Thảo nào, quá giống…” Biết ẩn ý của nàng, ta nhợt nhạt cười không lên tiếng.

Nàng mỉm cười nói: “Dường như cô nương bất luận đứng trước kẻ nào cũng không sợ hãi.” Nàng không phải là muốn ta trả lời, nên ta vẫn như trước, không lên tiếng. Nàng nói tiếp: “Hoàng thượng đã quan tâm ngươi như vậy, ngươi hầu hạ ngài cho tốt, không nên kiêng kỵ nhiều thứ, cũng đừng nên để ý tới những lời xằng bậy. Gặp chuyện khó xử, đến tìm ta.”

Những lời xằng bậy mà nàng nói, ý là về những lời đồn về Nhược Hi. Ta là đương sự, làm sao lại để ý tới những lời này. Nàng đã nói vậy, cũng là thật tâm lo cho ta. Mặc dù không phải, ta vẫn đứng lên, khiêm cung thi lễ với nàng.

Thấy nàng là một hoàng hậu không xoi mói, cay nghiệt, ta có chút khó chịu trong lòng. Nếu cùng hoàn cảnh như vậy, làm sao ta có thể giống nàng, có thể thản nhiên nhìn Dận Chân sủng hạnh một nữ tử khác?

Nghĩ tới đây, thân thể lại run rẩy một chút. Nàng dường như xem thấu nội tâm của ta, sắc mặt tê tái, cười nói: “Hiểu Văn, ngươi đừng yêu cầu hắn quá cao. Hắn là hoàng thượng, đã định trước sẽ có Tam cung Lục viện. Tự đa tình nhiều, đau đớn cũng càng nhiều. Nàng… nếu nàng không phải quá để ý, sao lại làm khổ chính mình, làm tổn thương đến hoàng thượng.”

Ta chợt thấy khó chịu. Nội tâm nàng quá trong sáng. Nàng có thể làm như vậy, nhưng có thật đúng là không muốn, không nghe, không hỏi hay sao?

Nàng lại nhìn ta một hồi, rồi nói: “Hoàng thượng rất thích ngươi, ngươi cứ an tâm.”

Ta sửng sốt, nàng vỗ vỗ vào tay ta, cười nói: “Bao dung một chút, thấy ít đi một chút, sẽ không còn đau khổ. Hoàng thượng nhìn thì như bạc tình, đó là người khác không hiểu. Kỳ thực, hoàng thượng quá mức chung tình.”

Nàng nói xong, than nhẹ một tiếng, đứng dậy rời đi.

Trải qua một chuyện, dường như được uống thuốc an thần, tâm tư trong lòng cũng trở bên bình ổn.

Hắn bận rộn thì ta tự đọc sách. Hắn nhàn hạ thì chúng ta hai người ngồi trong sân, phẩm trà do ta chuẩn bị, nói chuyện vui vẻ, bận rộn mà đắc ý.

Tuy rằng mấy ngày hôm nay, hắn vẫn chỉ gọi ta là “Hiểu Văn”, dường như coi ta và Nhược Hi không hề có quan hệ. Ta có chút nghi hoặc, nhưng nghĩ lại, tên gọi chỉ là cách xưng hô mà thôi, chẳng có gì quan trọng, chỉ cần tự hiểu trong lòng.

Mặc dù vẫn thường tự nhắc nhở chính mình, nhức đôi lúc vẫn thấy trong lòng khó chịu. Nghĩ không thích hợp, mà không thể mở miệng hỏi, luôn dùng ánh mắt ai oán theo dõi hắn. Hắn luôn dùng ánh mắt nhu tình hàm ý ngăn ta lên tiếng.

Ngày hôm đó, rảnh rỗi không có việc làm, ta ngồi dưới tàng cây trong tiểu viện lặng lẽ uống trà. Nhớ lại câu chuyện đã nói giữa ta bà hoàng hậu, thấy nàng vì Dận Chân mà thay hắn nói chuyện thế thái nhân tình, cũng không có một chút khoa trương, kiêu ngạo. Rồi lại nghĩ, phải chăn hắn vẫn còn nghi ngờ?

Nghe tiếng bước chân quen thuộc truyền đến, vẻ ưu sầu của ta liền biến mất, liền quay đầu lại hỏi: “Hoàng thượng hôm nay sẽ về dùng bữa?”

Lời còn chưa dứt, Tiểu Thuận Tử đã đến trước mặt. Hắn nói: “Hiểu Văn cô nương còn chưa quay đầu lại, sao biết đó là ta?” Ta khẽ cười nói: “Ta có khả năng tiên tri mà.”

Nhìn vẻ mặt mơ hồ của hắn, ta không nhịn được, bật cười sảng khoái.

Hắn nói: “Thật chưa bao giờ nói lại ngươi. Cao công công sai ta tới truyền lời, hôm nay Hoàng thượng sẽ cùng Di thân vương tới dùng bữa.” Nói xong, hắn nhanh như chớp chạy đi. Ta vừa cười vừa đứng dậy, đi chuẩn bị bữa tối.

Đợi hai người ngồi xuống, ta liền tiến tới rót rượu, rồi lui về sau hai bước, lặng yên đứng chờ.

Dân Chân đưa mắt nhìn ta ấm áp, khẽ cười nói: “Ngồi xuống đi, ở đây không có người ngoài.”

Ta nhìn hắn cười, thản nhiên ngồi ở phía dưới. Hắn lại cười chỉ vào chỗ bên cạnh hắn. Ta nhẹ lắc đầu, hắn lặng nhìn ta một lát, ta đành đứng dậy, chậm rãi đi tới ngồi bên cạnh hắn.

Thập tam ban đầu có chút kinh ngạc, quan sát vẻ mặt hai người chúng ta một lát, tựa như hiểu ý, cười với Dận Chân nói: “Hoàng huynh, xin chúc mừng.”

Dận Chân nắm lấy ta ta, cười nói: “Cũng là do công lao của ngươi”

Ta xấu hổ, rút tay lại. Thập tam khẽ cười, không nói gì, cúi đầu chậm rãi bắt đầu dùng bữa. Dận Chân thôi không nhìn ta nữa, mím môi cười khẽ khiến mặt ta nóng bừng.

Tâm tình vui vẻ, đến tiếng chân bước cũng phát ra những âm thanh mềm mại, vui vẻ. Tiếng chân của Cúc Hương ở phía sau thì dồn dập, gấp gáp.

Ta xoay người, liếc nhìn nàng một cái, nói: “Tiểu nha đầu, nếu như ngươi mệt rồi thì trở lại đi, không cần tỏ vẻ như vậy nhắc nhở ta.” Cúc Hương như kẻ trộm bị bắt quả tang, cười cười nói: “Đây là do ngươi bảo ta trở về đấy nhé.” Ta bất đắc dĩ gật đầu, nàng chạy nhanh trở về, dường như sợ ta đổi ý. Ta thở dài, khẽ lắc đầu, tiếp tục đi về phía trước.

Gió nhẹ quất vào mặt, ánh trặng dịu dàng toả ánh sáng bạc bao phủ khắp khu vườn.

Ta nhờ vào ánh trăng, tìm đến một tảng đá trơn nhẵn bên bờ hồ, ngồi xuống nghỉ ngơi.

Đã nhiều ngày nay hắn mỗi ngày đều trở về tiểu viện, cùng ta dùng bữa, việc triều chính làm như rất nhàn rỗi, không có việc lớn nào. Ta khẽ thở dài, toại nguyện như vậy nhưng vẫn có điểm chưa thoả đáng. Yên lặng nhìn bầu trời đêm, ta tập trung thả lỏng bản thân.

Một tiếng thở dài rất nhỏ truyền đến, dường như bên cạnh có người. Ta run sợ trong lòng, thầm than thở, thì ra còn có người giống như ta đêm nay không ngủ. Vẫn nhìn trăng sáng, không nhúc nhích, mọi người đều có tâm sự sầu tư, mỗi người đều có những điều bất đắc dĩ. Đã không ảnh hưởng đến ta, ta cũng không nhàn rỗi quản chuyện của người khác.

Tiếng tiêu nhẹ nhàng theo gió thoảng tới, thê lương, triền miên uyển chuyển, nghe như tiếng khóc. Ta trầm mặc ngồi nghe.

Thập Tam đang một mình ngồi thổi tiêu bên hồ, chìm đắm trong tâm sự của chính mình, dường như không nghe được những âm thanh của thế giới bên ngoài, hai tròng mắt nhìn vô khoảng trống, vô thần. Nhìn hắn, ta thấy giống như một pho tượng vừa mới điêu khắc, không có sự sống.

Tiếng tiêu qua thê lương, không đành lòng, thở dài một tiếng. Thập tam bỗng nhiên quay đầu lại, nhìn một hồi, mở miệng nói: “Nhìn dáng vẻ của người, tính toán thời gian, ngươi không phải từ trong các theo tiếng tiêu của ta mà tới.”

Ta định nói tiếp, nhưng vẫn đứng tại chỗ, dáng vẻ bi khổ. Thập tam cười nói: “Ngươi đã đạt được điều mong muốn, tại sao có dáng dấp này, nếu hoàng huynh thấy, khẳng định sẽ rất thương tâm.”

Hắn mặc dù trêu ghẹo ta, nhưng ánh mắt ẩn chứa đau xót. Ta lại gần, ngồi cạnh hắn, há mồm nói: “Không nên chuốc khổ, rõ ràng ngươi không làm được, còn khuyên nhủ ta.”

Hắn ngẩn ngơ, cầm lấy bầu rượu bên cạnh đưa lên miệng, sau cười khổ nói: “Nếu như giữ nàng ở lại bên cạnh, cũng không dám chắc chúng ta có thể ung dung tự tại, vui vẻ hoàn mỹ, chi bằng để cho nàng được tự do.”

Ta nhíu mày theo dõi hắn, hắn ngửa cổ uống rượu, rồi ngẩng đầu nhìn trời cao. Ta thôi không phiền hắn, hắn cúi đầu đưa mắt nhìn ta, rồi lại tiếp tục uống rượu.

Thấy hắn lại muốn uống rượu, ta đoạt lấy, nói: “Ngươi vẫn không thể hiểu nữ nhân bên cạnh mình hay sao? Các ngươi sống chung hơn mười năm, không có ngươi, nàng có thể sống hài lòng tự tại hay sao?”

Hắn lắc đầu, đau khổ nói: “Chí ít, hiện tại nàng vẫn còn sống.” Ta sửng sốt, hắn lại nói: “Ta mặc dù là Vương giá tôn quý, nhưng với một số việc vẫn hoàn toàn bất lực. Hôm nay ta phụng mệnh hoàng huynh, thu hồi quốc khố, đắc tội với không ít triều thần. Chúng ta không nên để người ta biết nhược điểm.”

Nghe lời hắn nói, từ khi Dận Chân ban chỉ thanh tra thiếu hụt quốc khố, cho đến nay vẫn là Thập tam chấp hành. Trong quá trình Thập tam làm việc, bất luận là địa phương nào, chỉ cần có thiếu hụt, quyết không khoan thứ. Mặc dù có Dận Chân làm chỗ dựa, nhưng quả thật đã đắc tội với không ít quý tộc người Mãn cùng quan viên các cấp. Những người này đối với Thập tam vừa oán vừa hận, Thập tam dĩ nhiên không được để những người này biết rõ nhược điểm của mình.

Ta bất đắc dĩ thở dài, nâng bầu rượu đưa cho hắn, nhất thời không biết nên nói cái gì.

Im lặng một hồi, bỗng nhớ tới một chuyện, liền cười hỏi: “Ngày đó, vì sao để một mình ta đưa Thừa Hoan vào cung, ngươi không sợ ta có dụng tâm khác hay sao?”

Hắn lại mang ra một bầu rượu khác đưa cho ta. Ta tiếp nhận, dùng ánh mắt dò xét hắn, cười nói: “Ngươi mang theo nhiều như vậy, không phải muốn uống say dưới ánh trăng đấy chứ?” Hắn giơ bầu rượu lên, ta cụng với hắn, hắn nói: “Ngươi sao lại hỏi việc này?”

Ta dùng khăn lau rượu trên khoé miệng, mím môi mà cười nói: “Đã sớm muốn hỏi, nhưng chưa có cơ hội.” Hắn lắc đầu cười khẽ: “Dận Chân, Duẫn Tường, Duẫn Tự, Mẫn Mẫn.”

Hắn bắt cước giọng của ta, nói lại giống như đúc. Mặt ta nóng lên, lấy tay đập nhẹ hắn một cái, hắn né tránh, cười ha hả.

Ta nói: “Hôm đó, ngươi cũng có mặt?”

Hắn gật đầu, thở dài nói: “Ngươi vào phủ, ta nghĩ ngươi có gì đó rất giống với Nhược Hi, liền để ý tới nhất cử nhất động của ngươi. Đêm đó, cũng là ta vô ý, trông thấy ngươi một mình uống rượu trong vườn, chợt nghe ngươi đọc lên một chuỗi tên gọi. Tên của chúng ta, ngươi biết cũng được, nhưng còn Mẫn Mẫn, ngươi không thể biết. Ta lấy làm kinh hãi, lại quan sát ngươi thêm vài ngày, rồi mới quyết định như vậy.”

Ta ngây người một chút, cười giơ lên bầu rượu. Thập tam cũng cầm bầu rượu cụng với ta, uống một hớp rồi nói: “Hoàng huynh hiện tại xưng hô với ngươi thế nào?”

Lập tức, lòng ta lại cảm thấy bực tức, sầu bi. Giọng ta khác lạ, nói: “Kêu tên của ta.”

Thập tam nói: “Nếu như không phải lo lắng nhiều chuyện, hoàng huynh làm sao lại như vây. Hắn tuy là Hoàng thượng cao cao tại thượng, nhưng hắn cũng có cái khó riêng.”

Ta buồn vã nói: “Mặc kệ hắn có chỗ nào khó, nếu có thể nhận ra ta, ta cũng không cố cầu gì hơn.”

Thập tam nói: “Ngươi hiểu rõ là tốt rồi. Trong lòng ta vẫn còn nghi vấn…”

Hắn còn chưa dứt lời, ta đã biết hắn muốn hỏi cái gì. Ta khẽ thở dài: “Ngươi không nên hỏi. Ta cũng không rõ chuyện gì xảy ra.”

Mặt trăng lên cao, hai chúng ta đã có chút men say. Ném bầu rượu rỗng xuống hồ, ta cười hỏi Thập tam: “Vì sao hôm nay không hồi phủ?” Thập tam đưa mắt nhìn ta, có chút do dự trong lòng. Ta mặc dù nghi hoặc, liền nói: “Nếu là chuyện triều đình, có thể không nói.”

Hắn gõ trán ta một cái, nói: “Cái bệnh nói một đằng, nghĩ một nẻo của ngươi vẫn còn.”

Ta lấy tay xoa trán, trừng mắt nhìn hắn. Thập tam cười cười: “Lần này tổ chức Trung thu đại yến, Hoàng huynh lệnh cho bọn Bát ca, Cửu ca trở về. Cửu ca vẫn không giữ thể diện cho hoàng huynh, vẫn ở bất động không muốn về dự.”

Ta khiếp sợ, bật đứng thẳng dậy, nỉn thở vội hỏi: “Thế còn Bát gia, Thập tứ gia?”

Thấy thế, Thập tam lắc đầu: “Thập ca, Thập tứ đệ đẵ đồng ý trở về. Bát ca vẫn không tỏ thái độ.”

Ngực ta như bị hàng nghìn hàng vạn mũi kim đâm, vô cùng đau đớn. Đưa tay ôm ngực, sắc mặt đau khổ. Thập tam cau mày nói: “Thảo nào hoàng huynh không muốn gọi ngươi là Nhược Hi.”

Tâm thần chấn động, thì ra là như vậy, những băn khoăn trong nhiều ngày nay đã đươc mở ra. Thảo nào hắn vẫn không tiếp nhận, còn nói sau này sẽ tự ta hiểu rõ. Chỉ cần hắn một ngày không thừa nhận ta là Nhược Hi, ta sẽ không có lập trường vì bọn họ mà nói bất cứ điều gì.

Trong lòng buồn khổ, khoé mắt cay cay, nhưng tư vị này thật không dễ chấp nhận. Thập tam lẳng lặng chăm chú nhìn ta, vẫn không lên tiếng, để ta tự bình phục. Thập tam nói: “Tứ tẩu, đừng là cho Tứ ca lại đau khổ, cũng nên vì hắn mà đừng bận tâm đến người khác.”

“vì hắn mà đừng bận tâm đến người khác”, hắn cũng từng nói qua. Yên lặng suy nghĩ một lại, khẽ thở phào một cái, ngực ta cũng dần dễ chịu hớn.

Thập tam tinh tế quan sát sắc mặt ta, xoay người nhìn mặt hồ nói chuyện: “Hoàng huynh đối đãi với bọn họ như vậy, cũng là do bọn họ gieo gió gặt bão, chẳng thể trách người khác. Nếu như bọn họ không xúi giục Hoằng Thời, không có ly gián tình phụ tử giữa Hoàng huynh và Hoằng Thời, sự tình vẫn còn có khả năng cứu vãn. Bọn họ cho rằng tâm kế xảo diệu, có khả năng giấu giếm được Hoàng huynh hay sao?”

Ta cau trán nhìn chằm chằm Thập tam, trong lòng đau thương, cười khổ n: “Bọn họ đã buông tha ngôi vị hoàng đế, Long ỷ của Hoàng thượng cũng đã vững như bàn thạch, huống hồ Tam A ca cũng chưa làm ra chuyện gì trái đạo. Mấy người bị trọng binh canh gác, phân tán giam cần, dù có năng lực của trời cũng chẳng làm nên được chuyện gì.”

Thập tam đứng thẳng dậy, nhìn chằm chằm vào ta, hơi giận mà trách mắng: “Buông tha, bọn họ có sao? Trong cung chỗ nào cũng có người của bọn họ. Lần trước ngươi bị trói bắt đi, hoàng huynh lúc đó có bao nhiêu tức giận? Mặc dù lúc đó hoàng huynh có hay chưa nhận ra ngươi, nhưng người của Cần Chính điện mất tích vô hình vô dạng, là ý nghĩa gì?”

Ta trong đầu hỗn loạn phiền muộn, nghĩ lời hắn nói cũng hợp tình hợp lý, không có chỗ nào không thích hợp, nhưng vẫn nghĩ mấy người đang bị giam cầm này là người thân của ngươi, cũng chẳng phải ngươi không muốn thấy họ như vậy hay sao.

Thập tam vẫn chằm chằm nhìn ta, khiến ta đờ ra một lát, không nói gì. Hắn đứng lên, nhìn ta rồi bước về phía con đường nhỏ. Đi được hai bước, liền xoay người lại nói: “Đêm đã khuya, bảo trọng thận thể quan trọng hơn.» Nói xong, xoay người sải bước đi.

Ánh trăng dần về tây, tiếng trống canh từ xa vọng lại, đã là canh ba. Ta chằm chằm nhìn mặt hồ, thất thần suy nghĩ.

Dưới ánh trăng, bóng cây loang lổ trên mặt nước, vẽ ra đủ hình dạng, theo dòng nước chậm rãi đong đưa…

Ngưng thần suy nghĩ, Dận Chân không có ý đưa bọn họ vào chỗ chết. Lần này, để cho bọn họ quay về kinh tham gia tiệc đoàn viên đêm Trung Thu, có thể chỉ là…

Thở phào nhẹ nhõm, nhưng lại nghĩ sách sử đã ghi lại, Bát gia trong năm nay sẽ mất tích. Rốt cuộc chuyện gì xảy ra, phát sinh chuyện lớn đến vậy.

Tinh tế suy nghĩ hồi lâu, triều đình không xảy ra chuyện lớn nào, vậy là do đâu? Đột nhiên một ý nghĩ loé lên, khiên ta run rẩy, không an tâm ngồi tiếp, đứng dậy đi về Chân Hi các.

Vào đến Chân Hi các, đi qua chính sảnh, đi vào nội viện, đi tới cửa tiểu viện của hắn, dừng lại, hơi do dự trong lòng, rồi đẩy cửa viện đi vào. Trong viện tối om, không một ngọn đèn. Hắn vẫn chưa trở về.

Xoay người, ra khỏi viện, đi trở về phòng, sờ soạn nằm sấp xuống giường. Suy nghĩ mọi khả năng, biết rõ chỉ là suy đoán, cũng hiểu rõ tính tình của Bát gia, đó chỉ là một khả năng rất nhỏ. Nhưng ta không thể nào kiềm chế, không suy nghĩ tới khả năng đó.

Suy nghĩ hồi lâu, bất giác chìm vào giấc ngủ.

Sắc trời còn tờ mờ chưa tỏ, ta bước xuống giường. Cảm giác say vẫn còn, miệng khô đắng. Soi vào gương, ta giật mình khi thấy một gương mặt tái nhợt không có sức sống.

Nhàn nhạt tô son điểm phấn, bước ra khỏi cửa mà lòng vẫn nặng trĩu buồn khổ, rồi lại suy nghĩ vẩn vơ. Ta sợ chủ ý của mình, nếu không thành công, không biết mọi chuyện sẽ đi tới đâu.

Lịch sử vốn đã được định sẵn. Ta trở về nơi đây, trong lòng luôn nơm nớp lo sợ, chỉ một tiếng động nhỏ cũng giật mình không yên, trĩu nặng những nổi khổ không biết nói cùng ai. Trước mắt ta hiện lên một trời tuyết trắng xoá, ta cùng nam tử kia phiêu dật nắm tay song song dạo bước.

Dừng bước chân, khẽ nâng đầu ngắm mặt trời đỏ tươi đang từ từ mọc lên giữa không trung, quá khứ như diễn lại trước mắt: Thập tam mười năm bị giam cầm ; Minh Tuệ tự thiêu ; Ngọc Đàn chết thảm ; Lục Vu bỏ đi…

Trái tim ta như bị ai kéo mạnh, chỉ muốn nhảy tung lên. Toàn thân không còn chút sức lực, dựa lưng vào tường, chậm rãi ngồi xuống đất.

Cho tới nay, mặc dù đã thay đổi thân xác, vốn vẫn cho rằng ta đã thoát ra khỏi những ám ảnh trong lòng, cho rằng có thể dùng một gương mặt mới để đối diện tất cả. Thế nhưng, mỗi khi nhớ lại những thời điểm then chốt, nghĩ về vị trí của ta trước kia, mặc dù đã rất cẩn thận chặt chẽ, lo trước sợ sau, ta vẫn luôn biết trước kết quả cuối cùng, rồi ngập tràn hoảng sợ.

Đầy bụng sầu tư, càng nghĩ trong lòng càng không có chủ ý. Ta như bị đần độn, thân thể như đang bị say thuốc phiện, không tồn tại một chút ý thức nào, chỉ muốn ngủ vùi cho quên hết.

Chẳng biết đã trải qua bao lâu, chỉ cảm thấy cánh tay đau nhức, hai chân tê chồn, ta mới cố mở mắt, ngẩng đầu nhìn mặt trời đã lên tới đỉnh đầu. Ta than thầm trong lòng, dựa tường đứng dậy, chuẩn bị trở về.

“Cứ như vậy mà đi sao?” Thập tam cất tiếng ngay bên cạnh, khiến ta run sợ. Quay đầu nhìn lại, Thập tam đang cười yếu ớt, dựa tường mà đứng.

Nhìn hắn cười cười. Hắn đi tới, cười nói: “Nghỉ ngơi ở chỗ này, cảm giác có chút ngọt ngào.” Ta trừng mắt nhìn hắn, bước về phía trước, vừa đi vừa nói: “Bản lĩnh pha trò của ngươi càng lúc càng tiến bộ, nhìn không ra một Di thân vương tôn quý, dưới một người trên vạn người.”

Thập tam sải bước vượt lên, sóng vai ta mà đi, nghiêng đầu nhìn ta nói: “Canh gác cho ngươi bao lâu, định cảm tạ ta thế nào?”

Ta cười hỏi: “Cuối cùng có chuyện lớn gì xảy ra, khiến ngươi đứng gác đợi ta thức dậy?”

Thập tam khẽ cúi đầu: “Đầu óc ngươi vẫn sáng suốt như vậy, việc này liên quan tới người mà ngươi rất quan tâm.” Ta dừng hẳn bước chận, nhìn hắn hỏi: “Bát gia đã hồi âm?”

Thập tam thở dãi, bất đắc dĩ khẽ cười nói: “Mọi chuyện liên quan đến bọn Bát gia ngươi để tâm đến vậy, xem ra sau này ta không nên để lộ tin tức cho ngươi biết. Bằng không, một ngày nào đó, Hoàng huynh nhất định sẽ định tội cho ta.”

Không nghe được đáp an, ta lẳng lặng chăm chú quan sát ánh mắt của hắn, không nói chuyện. Thấy ta như vậy, hắn bối rối, cười nói: “Sau này đừng nhìn ta như vậy. Nói cho ngươi hay, Bát ca đồng ý tham gia.”

Nói rồi, hắn lại dùng vẻ mặt nghiêm túc nói tiếp: “Có một số việc biết rõ không có khả năng thay đổi, cũng không phải muốn là được. Từ nay, chuyện của bọn Bát ca, ngươi nên ít quan tâm, không can dự. Hiện tại không thể so với trước đây, Hoàng huynh đã nắm đại quyền sinh sát, mỗi tiếng nói, cử động của người cũng có thể quyết định sinh tử cho bọn họ. Ngươi nên nói năng thận trọng, không nên mạo hiểm, cũng đừng đẩy hoàng huynh tới chỗ bất nghĩa.”

Tinh tế lắng nghe lời Thập tam nói không sót chữ nào, suy nghĩ một lát, thấp người thi lễ nói: “Cảm tạ.”

Hắn tránh sang một bên, không nhận lễ rồi nói: “Nếu như là vì Bát ca, không cần ngươi hướng ta hành lễ. Hắn chính là anh trai của ta, mà với ngươi vốn không có quan hệ. Nếu như là vì ngươi, lại càng không cần như vậy. Đó vốn là việc ta nên làm. Thế nên, ta không nhận nổi lễ của ngươi.”

Nét mặt ta lộ vẻ tươi cười, băn khoăn câu nói: “hắn chính là anh trai của ta, mà với ngươi vốn không có quan hệ”. Không nói lời nào, chỉ biết cười khổ, dù đã quá hiểu bọn họ, nhưng vẫn hỗn loạn không rõ, không phân biết được tình cảm của mình trong lúc đó.

Vốn là tình cảm khiến tâm sự người ta trở nên nặng nề. Ta xuỳ dài xả giận, đờ đẫn đi về phía trước. Từ nay về sau, chính chỉ cần ăn nói cẩn thận hơn, bỏ mặc sự sinh tử của bọn họ. Ta lắc đầu cười khổ, mọi chuyện đâu đơn giản như vậy. Ta vốn muốn vĩnh viễn không mở miệng, chỉ cần bọn họ bình an không cực khổ, hài lòng vui sướng với cuộc sống của những người bình thường. Nhưng có khả năng này không?

Thập tam nhíu mày nhìn ta, ta chỉ biết cúi đầu, yên lặng đi tiếp.

Tiếng bước chân nho nhỏ từ xa truyền đến, ta ngẩng đầu nhìn. Đó là Cao Vô Dung.

Trong giây lát, nhớ tới hôm nay ta có phiên trực, liền bước về phía trước nói: “Am đạt thứ tội, Hiểu Văn đã bỏ lỡ phiên trực.” Cao Vô Dung nào dám trách cứ, hắn khiêm cung nói với Thập tam: “Hoàng thượng triệu kiến Hiểu Văn cô nương, vương gia còn việc gì khác căn dặn?” Thập tam lắc đầu, cười nói: “Đi đi.” Ta cười với hắn, rồi bước nhanh đi theo Cao Vô Dung.

Đi tới cửa điện, Cao Vô Dung cười nói: “Vạn tuế gia đang chờ cô nương, mau vào đi thôi.”

Ta gật đầu bước vào đại điện. Dận Chân ngồi trên ghế dài, ngưng mắt nhìn ta. Ta mím môi cười, bỏ qua tâm sự trong lòng, thản nhiên cười nói: “Ngươi vì sao nhìn ta như vậy?”

Hắn vẫn nhàn nhạt cười như trước, không lên tiếng. Ta thấy bên trong nụ cười của hắn có chút bất đắc dĩ, trong lòng âm thầm phỏng đoán, không biết xảy ra chuyện gì.

Ta đi tới trước mặt hắn, đứng cạnh ghế mà nói: “Rốt cuộc có chuyện gì khiến vạn tuế gia không thể nói thẳng?”

Hắn tinh tế quan sát thần sắc của ta. Ta mặc dù uể oải, nhưng vẫn yếu ớt thản nhiên cười theo dõi hắn. Hắn thở dài, cười nói: “Ta đã lo lắng vô ích.” Ta trong đầu suy nghĩ tới lui mấy lần, vẫn không tự giải thích được, không biết vì sao hắn nói như vậy, đành lên tiếng: “Ngươi rốt cuộc lo lắng điều gì?”

Nét mặt hắn càng trở nên cổ quái, dù đang cười nhưng có vẻ xấu hổ. Ta giật mình, nhưng không muốn chờ đợi, tâm tình vốn đã không tốt, hắn muốn nói thì tất sẽ nói.

Thấy ta trầm mặc như vậy, hắn đột nhiên hỏi: “Vừa đi nơi nào?”

Ta ngẩn ngơ, cười nói: “Không cẩn thận đã ngủ quên.”

Không dám nói với hắn một đêm không ngủ, cũng không dám nói những cảm giác vừa trải qua bên ngoài. Ánh mắt hắn hết sức cưng chiều, ngẫm lại hắn vì ta mà lo lắng, khiến ta không dám tiếp tục nhìn thẳng. Liếc qua đám tấu chương trên bàn, hắn hơi lắc đầu, cố nở ra nụ cười, kéo ta ngồi ở bên cạnh hắn rồi tiện tay cầm lên một quyển, cúi đầu xem.

Ngả đầu vào ghế, nhín hắn dùng bút son viết chữ, trong lòng âm thầm suy tư, chẳng hiểu vì sao hắn có dáng vẻ như vậy.

Ta nghĩ hồi lâu, vẫn không có manh mối, lấy lại tinh thần, nhìn lại hắn đã phê dày đặc cả trang giấy. Ta u ám thở dài, cầm lấy chén trà của hắn nhấp một ngụm.

Hắn vẫn cúi đầu viết, nhưng lại nói: “Trung thu, ngươi nên ở lại trong vườn, không nên theo vào cung.” Ta cười thầm một tiếng, chợt hiểu ra vì sao hắn có biểu hiện này. Bát trà trong tay khẽ rung lên, nước bị sánh ra ngoài. Ta cố gắng trấn tĩnh, thản nhiên cười nói: “Vì sao?”

Vừa nói ra, ta lập tức hối hận, nhưng không sao rút lại được. Quả nhiên, ta vừa dứt lời, hắn buông rơi vẻ cười, ngẩng đầu nhìn ta chằm chằm, cười khổ nói: “Sợ sau khi ngươi trở về sẽ tự ngược đãi bản thân.”

Ta buồn bã theo dõi hắn. Trong vườn, hắn ở bên ta đã quá lâu, dĩ nhiên ta quên mất hắn còn rất nhiều tần phi đợi hắn ở trong cung.

Khổ sở trong lòng, trái tim bị bóp nghẹt, chủ ý tự rút lui lại xuất hiện. Trong một thoáng, ta lại tự cảm thấy hối hận. Sâu thẳm trong nội tâm, ta không nên có nhiều yêu cầu đến vậy, không có nhiều yêu cầu, trong lòng cũng sẽ không vì vậy mà khó chịu.

Trong lòng dù không vui vẻ, vẫn dựa đầu vào vai hắn, đờ đẫn nói: “Hoàng thượng đã lo lắng nhiều, nô tỳ sẽ không vượt quá thân phận của mình.”

Thân thể hắn cứng đờ, giật lại nhìn ta chằm chằm. Vẻ trầm thống trên mặt hắn rút đi, chỉ còn lại sự chua xót. Hắn trầm giọng nói: “Là ngươi nhắc nhở ta, nên cho ngươi một danh phận?”

Hắn nên biết ta không có ý này. Lòng ta đau nhói, hai mắt nóng lên, trước mắt như có làn sương mờ, ôm hai vai của hắn, mỉm cười nà nói: “Hoàng thượng làm vậy, chi bằng ban cho nô tỳ ba thước lụa trắng.”

Nói xong, ta vịn vào long ỷ đứng lên, thối lui về phía sau mà nhìn hắn. Lòng quặn đau, đã quên Long ỷ ở trên cao, dưới chân hụt hẫng, muốn ngã về sau.

Hắn nhanh chóng tóm lại tay của ta, nâng ta đứng dậy. Thấ y vẻ thống khổ trên mặt hắn, trong lòng tuy có chút không đành lòng, nhưng vẫn quật cười đứng nhìn, nước mắt chảy xuống thành dòng. Hắn mang ra khăn lụa bên người, nhẹ nhàng lau đi nước mắt, nói: “Ta phải làm sao với ngươi bây giờ?”

Hắn than nhẹ một tiếng, ôm ta vào lòng. Ta cố sức tránh ra, nhưng hắn đã ôm thật chặt, khiến ta ngoài việc đứng yên chẳng làm được gì khác, thân thể cứng đờ tuỳ ý hắn.

Hắn cúi đầu, dựa lên vai ta, hơi thở nóng hổi phả vào bên tai, khiến tim ta đập loạn.

Hắn ở bên tai ta nói nhỏ: “Còn sợ hay sao, chúng ta cũng không phải lần đầu tiên như vậy.” Nét mặt căng thẳng, ta không biết có nên tránh đi, hay ôm hắn thật chặt.

Hai người lẳng lặng đúng, không biết đã qua bao lâu, bỗng phát hiện hai tay ta đang đặt trên hông của hắn. Ta vội buông ra, lui lại phía sau. Mặc dù biết phản ứng đó hết sức buồn cười, nhưng lại nghĩ chỉ có cách làm như vậy.

Hắn vừa cười, ta cũng bình tĩnh trở lại. Nếu đã không thể thay đổi, chỉ còn biết thuận theo. Nhắm mắt một chút, thấy trong lòng mơ hồ phát sinh lo lắng có chuyện sẽ xảy ra, nên theo hắn vào cung.

Ngoài cửa điện, có tiếng bước chân rất nhỏ. Ta nhìn ra, thấy ánh mặt trời, hẳn là Cao Vô Dung nhắc nhở hắn dùng bữa, ta quýnh lên, đẩy hắn ra, đâu biết hắn vẫn cố sức ôm, không nghe tới những âm thanh khác.

Cao Vô Dung bước vào, căng thẳng cúi đầu xuống, xoay người nhẹ nhàng thối lưu. Ta nhắm hai mắt lại, nghe bên ngoài điện ‘Oái’ một tiếng, là tiếng rên của Cao Vô Dung.

Ngượng ngùng, muốn giấu mình trong ngực hắn, không muốn lại ngẩng đầu lên. Hắn nói khẽ bên tai: “Ta nói rồi, không nên lại tự xưng là nô tỳ. Nhớ kỹ, nói một lần, nghiêm phạt một lần.”

Nghe vậy, ta dùng toàn lực đẩy hắn ra, thoát khỏi vòng tay hắn, cúi đầu chạy ra ngoài.

Thời gian như thoi đưa, thấm thoát đã sắp đến lễ Trung thu.

Trong lòng ta không có một chút cảm giác mừng rỡ, mỗi ngày sự sợ hãi càng tăng thêm một chút, mơ hồ cảm thấy nhất định trong lễ hội đoàn viên đêm Trung Thu sẽ xảy ra chuyện gì đó. Cứ thế, tâm tư lúc nào cũng phiền muộn, tưởng như không chịu nổi, nhưng không biết nên thế nào cho phải.

Ta một mình chậm rãi bước trên con đường nhỏ giữa vườn. Một trận gió thổi đến, ta bỗng thấy lạnh toát sống lưng, ngẩng đầu nhìn vài chiếc lá theo gió rụng xuống, xoay xoay giữa không trung, khoan thai rơi xuống.

Ta đưa tay đỡ lấy một chiếc lá, vô thức cầm trong tay chăm chú nhìn, màu xanh đã biến mất, chỉ còn xác khô vàng.

Đờ đẫn đứng một lúc, trở mình ném đi, những phiền muộn trong lòng nặng nề thêm. Vẫn thong thả bước về trước, không mục đích, thầm nghĩ mình như một kẻ ngốc.

Phía trước truyền đến một tiếng hừ nhẹ. Ta ngẩng đầu nhìn lên, Hoằng Lịch đang từ đối diện đi tới.

Ta mỉm cười nhìn hắn, thản nhiên đi qua. Được một lúc, lại nghe tiếng bước chân đang đuổi theo, bất đăc dĩ xoay người dừng lại.

Hắn dừng bước liếc mắt nhìn ta, nhíu mày nói: “Ngươi sợ đang có chuyện phiền lòng?”

Ta cố che giấu vẻ buồn bã, cười yếu ớt nói: “Thế nào mà biết?”

Hắn bĩu môi khẽ cười nói: “Trên mặt ngươi hiện rõ như vậy, ta không thấy được có mà thành kẻ ngốc. Ngươi đừng tìm cách nói dối với ta. Tâm tình ngươi tốt hay không tốt, đừng ở trước mặt ta mà cố tình che giấu”

Ta nở nụ cười, từ lúc nào ta học được thói nghĩ một đằng nói một nẻo. Không biết nên giải thích thế nào, ta đành cười khẽ, hông nói chuyện.

Hắn nhàn nhạt cười, nhẹ gióng nói: “Ngươi hãy làm những gì ngươi quyết định.”

Ta kinh ngạc, nhìn hắn không chớp mắt, rồi hiểu rõ ý tứ của hắn, ta cười gật đầu một cái.

Hắn lại nở nụ cười, nói tiếp: “Vẻ mặt sầu khổ vừa rồi của ngươi, ta có nhìn sai hay không? Nếu như ta không lên tiếng, phải chăng ngươi không chào hỏi ta?”

Nghe ngữ khí hơi có vẻ tức giận của hắn, ta chỉ khẽ thở dài. Qua một lúc, vẻ mặt của hắn dịu lại, hơi cười nói: “Ngươi đã thoả mãn tâm nguyên, vì sao vẫn mặt ủ mày chau?”

Không thể kể ra hết tâm sự, bởi vì người trước mặt ta không phải là đói tượng thích hợp, nhưng vẫn gượng cười. Thấy ta như vậy, hắn lấy lại dáng vẻ tươi cười, một lát sau nói tiếp: “Hiểu Văn, ở đây không có người ngoài thì không nên xem ta như kẻ tiểu bối. Ở trong cung, ta chỉ có ngươi là bạn vẻ. Ngươi đừng nên lo lắng, chuyện ngươi lo lắng sẽ không bao giờ phát sinh.”

Nghĩ lại lời hôm đó chúng ta đã nói, trong lòng hiểu rõ hắn đã đoán ra điều ta muốn nói. Ngượng ngùng cười nói: “Ta liệu có cái phước làm bạn bè với ngươi hay sao?”

Hắn bật cười, nói: “Vậy ngươi có cho kẻ bạn bè này nói mấy câu được không? Là bạn của ngươi nói chuyện, bỏ quên thân phận Tứ A ca.”

Không nghĩ tới có ngày hắn thản nhiên nói chuyện như vậy, có một chút ý ép buộc. Dù là bất đắc dĩ, ta vẫn khẽ cười nói: “Ngươi suốt ngày mang vẻ mặt sầu khổ, cũng là do tâm tình không tốt. Lẽ nào ngươi không hiểu ‘Nhị kim thức tẫn sầu tư vị, khước đạo thiên lương hảo cá thu’ hay sao?

Niên thiếu bất thức sầu tư vị, ái thượng tầng lâu. Ái thượng tầng lâu, vi phú tân từ cường thuyết sầu.

Nhi kim thức tẫn sầu tư vị, dục thuyết hoàn hưu. Dục thuyết hoàn hưu, khước đạo thiên lương hảo cá thu

Văn dịch

Người đang còn trẻ thì không rõ cảm giác ưu sầu, thích đăng cao nhìn về nơi xa. Thích đăng cao nhìn về nơi xa, vì ngâm phú tân từ mà miễn cưỡng nói sầu.

Mà hiện tại nếm hết cảm giác ưu sầu muốn nói rồi lại không nói gì. Muốn nói mà không nói gì, lại chỉ nói: “Mùa thu mát mẻ làm sao!”

Hắn ngẩng đầu nhìn lá vàng trên cây, nói tiếp: “Thu buồn ngươi cũng buồn theo. Hiện tại vừa mới vào thu, ngươi đã buồn đến như vậy, sau này biết phải làm sao?”

Biết là hắn không tin, ta cũng không muốn tận lực giải thích, gượng cười cầu xin nói: “Đến một ngày ngươi cảm nhận được vẻ phong tình của mùa thu, lúc đó lại chẳng đa sầu hơn cả ta.” Làm dáng vẻ nho nhã, ta không để ý đến hắn, bỏ đi.

Hoằng Lịch ở phía sau nói với theo: “Nêu như cho rằng ta không thể giải quyết, vậy người trong lòng ngươi sẽ có thể.”

Nghe hắn nói vậy, ta ngẩn người một lúc, đột nhiên trong lòng xuất hiện chủ ý mới, vội bước nhanh về phía trước, vừa đi vừa nói: “Cảm tạ, bằng hữu.”

Ánh trăng như nước chảy, lẳng lặng treo trên nóc các viện, chiếu xuống khắp cành cây hoa quả moojtj lớp sa lụa mỏng manh…

Ta ngẩng đầu ngắm trăng, quần áo chỉnh tề, bưởng bỉnh đứng chờ trước cửa viện.

Đợi đến lúc toàn thân ngấm lạnh, hai chân mỏi nhừ, tiếng bước chân quen thuộc mới truyền đến. Ta ngẩng đầu, hắn đang chậm rãi đi về phía ta.

Ta vui vẻ mở lời: “Muộn thế này chàng mới trở về sao?”

Hắn hơi run khẽ, sắc mặt dù vẫn lạnh lùng nhưng ánh mắt lại ẩn vẻ mừng rỡ: “Nàng đang chờ ta?”

Ta nhìn hắn một cái, cười sẵng giọng: “Nếu như không phải chờ chàng, ta đã đi ngủ từ lâu rồi…”

Hắn nhìn chằm chằm vào mặt ta, nở nụ cười quái dị. Ta sửng sốt một chút, nghi hoặc xoa xoa mặt, không biết mặt ta bị dơ chỗ nào?

Hắn giữ tay ta lại, cười hỏi: “Quả thật, nàng chờ ta.”

Bỗng cảm thấy lời hắn nói như ám chỉ điều gì mờ ám, mặt ta lập tức nóng bừng, đẩy tay hắn ra. Chỉ có dưới ánh trăng mờ ảo, ta mới có thể giấu đi vẻ mặt đang xấu hổ, ngượng ngùng.

Hai tai ta đã đỏ bừng, nhưng hắn vẫn nhìn ta cười cười. Ta tránh đi ánh mắt của hắn, nhẹ giọng nói: “Đêm Trung thu, ta sẽ theo chàng vào cung.”

Đợi một lát, hắn vẫn lặng im như cũ, không nói gì. Trong lòng ta mát rượi, hắn không muốn ta theo vào cung, không muốn ta gặp bọn họ. Ta ngẩng đầu, thấy mặt hắn có vẻ cẳng thẳng, bàng bạc, làm như có cái gì đó không thích hợp. Ta sửng sôt, liền hiểu vì sao hắn phản ứng như vậy.

Hắn nắm lấy hai bàn tay của ta, cười nói: “Hiểu Văn, chúng ta…”

Hắn còn chưa dứt lời, ta đã biết hắn định nói gì. Rút mạnh tay lại, ta xoay người chạy vào trong phòng, đóng sập cửa rồi tựa của phòng ngồi sụp xuống. Ta cảm thấy có điều gì đó không rõ ràng, còn có sự hoảng loạn.

Sau một lúc, hai má nóng hổi, tự trào phúng chính mình. Ta cũng không phải là chưa từng gặp chuyện như vậy, vì sao ở trước mặt hắn, ta lại e lệ như vậy.

Qua một hồi lâu, ta bình tĩnh trở lại, đi tới trước gương. Trong gương, ta thấy một gương mặt tươi tắn xinh đẹp như hoa đào, hai mắt biết cười, tâm thần liền hoảng hốt. Là ta đây sao?

Ngây người nhìn mình trong gương, chợt nghe có tiếng bước chân trước cửa phòng, lập tức lại hoảng hốt, lại gần bên giường ngồi xuống nói: “Ta đã ngủ rồi, có việc gì mai nói tiếp.”

Bên ngoài phòng lại vắng vẻ, không còn tiếng động. Ta nghĩ hắn đã bỏ đi, ngồi một chút rồi kiềm chế không được, đi tới mở cửa phòng. Hắn vẫn đứng trong sân, hai tay chắp phía sau, khẽ ngẩng đầu nhìn trăng. Còn vài ngày nữa là đến ngày lễ đoàn viên, thế nhưng…

Âm thầm bật cười, ta bước ra khỏi phòng, đi tới trước mặt hắn. Hai người được ánh trăng chiếu vào, hai bóng dần hoà làm một.

Tiếng thở dài của hắn nhỏ như không có, xoay người đi về phía trong phòng. Đến trước cửa, hắn xoay người lại nói: “Còn không vào ư?”

Bước chân ta lưỡng lự, vẫn không nhúc nhích đứng tại chỗ. Hắn bật cười, lắc đầu nói: “Ta sẽ tự chủ, không động đến nàng.” Nói xong, đi thẳng vào phòng. Ta u ám thở dài, chậm rãi đi theo, ngồi đối diện với hắn.

Hắn tươi cười, cầm lấy ấm trà trên bàn. Trà đã lạnh ngắt. Hắn chuẩn bị uống, ta liền ngăn lại nói: “Trà đã tàn rồi, để ta pha một ấm mới.” Hắn lắc đầu, vẫn cầm lấy, uống cạn, không nói chuyện.

Ta cũng yên lặng ngồi, thấy vẻ mặt hắn bình thản mình ánh nến chập chờn, ánh mắt không có chút cảm xúc. Ta không hiểu vì sao, liền yên lặng theo dõi hắn. Hắn quay lại nhìn ta hỏi: “Nhất định phải đi hay sao?”

Thì ra, hắn tới đây vì chuyện này, ta có một chút thất vọng, nhưng vẫn gật đầu nói: “Chàng không muốn ta đi theo?” Hắn chằm chằm nhìn ta, ta cười cười nhìn lại hắn. Hắn than thở: “Mong muốn là nàng thật lòng muốn đi theo ta, không phải bởi vì người khác.”

Nghe vậy, trong lòng liền cảm thấy hỗn loạn, ngây người, cười đờ đẫn.