Bộ Bộ Kinh Tâm 2

Chương 9

Bầu trời đêm đen kịt, lấp lánh những vì sao.

Im lặng đứng trong hành lang, hai con mắt nhìn chằm chằm cửa viện. Trở lại vườn ba ngày nay, nhưng ta vẫn chưa từng gặp lại hắn. Bỏ lại rụt rè, ta ở đây cố ý chờ hắn. Có tiếng bước chân rất nhỏ từ xa truyền đến, trong lòng hồi hộp, trước mắt cũng có làn sương mờ.

Dường như hắn cũng cảm nhận được sự tồn tại của ta, bước chân chậm lại. Ta đang mừng rỡ, đột nhiên thấy hắn lại bước nhanh vào trong viện.

Một giọt lệ từ khoé mắt rơi xuống, có chút tức giận, liền bước xuống theo hắn ở phía sau.

Vào nhà, ta đứng trước tấm bình phong, im lặng nhìn hắn cởi ra áo khoác, nằm lên giường, coi ta như người vô hình.

Tức giận và phẫn nộ trong lòng ta càng lúc các lớn, rốt cuộc ta giận dữ đi tới bên giường, ánh mắt phẫn nộ nhìn hắn. Hắn cũng giương mắt nhìn ta. Không kiềm chế được nữa, nước mắt lập tức tuôn ra. Qua một lát, hắn khẽ thớ dài, đứng dậy ôm ta đặt vào giường.

Ta xoay người, quay lưng về phía hắn, khẽ nức nở, trút ra hết những uỷ khuất bao ngày nay. Sau một lúc, hắn xoay ta lại. Ánh mắt ta đẫm lệ nhìn hắn, ánh mắt hắn chứa đựng biết bao nhu tình khiến lòng ta ấm áp, những căng thẳng giờ tan biến.

Hắn nhẹ nhàng nâng gương mặt ta, ánh mắt hắn vẫn chứa chan thâm tình, ta chủ động khẽ hôn hắn. Thân thể hắn cứng đờ, một lát sau mới đáp lại.

Môi áp môi, đầu lưỡi của hắn đưa vào thật sâu tìm tòi khiến toàn thân ta mềm nhũn, nóng rực. Hắn lần cởi áo của ta, xoay người lại bắt đầu…

Ánh sáng ngoài cửa sổ vẫn còn tờ mờ mông lung, nghĩ lại chuyện tối qua, ta có chút ngượng ngùng, là do ta tự mình chạy tới tìm hắn…

Hai má nóng rực, khẽ kéo chăn che mặt, bên tai nghe tiếng hắn đang cười khẽ, ta càng giữ chặt tấm chăn. Ta phụng phịu hỏi: “Tối qua vì sao làm như không có thấy ta?” Hắn xị mặt một hồi, bỗng cười to: “Nếu ta không như vậy, làm sao nàng tới đây?”

Trong lòng có chút bực tức, dùng cánh tay đánh hắn thật mạnh, hắn càng cười thật to. Cười xong, hắn ngưng mắt nhìn chằm chằm ta, nhẹ nhàng nói: “Nhược Hi, nàng đói không, ta kêu người chuẩn bị đồ ăn.” Ta đang tươi cười liền cứng lại, nhẹ giọng nói: “Không có Nhược Hi, nàng đã đi rồi. Từ nay về sau ta chỉ là Hiểu Văn, với Nhược Hi không có liên quan.”

Dừng một lúc, hắn nói: “Trong tiểu viện này, nàng vĩnh viễn là Nhược Hi của ta.”

Trong miệng ậm ừ một chút, hai tay vô thức chậm rãi vỗ về trước ngực hắn. Hắn liền ôm ta thật chặt. Ta ngẩng đầu nhìn lên, cố gắng tách hắn ra rồi đứng lên. Hắn ở phía sau cười khổ nói: “Ta muốn nàng vĩnh viễn như vậy.”

Ngồi ở trong sân, nhìn quyển sách đang đọc. Đột nhiên, ánh sáng bị người ta che khuất. Ngẩng đầu lên nhìn, đó là Thập tam. Sắc mặt hắn trầm tĩnh, trong mắt ẩn chứa vẻ sầu khổ, ta đóng sách lại hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì?”

Hắn nói: “Hậu sự của Bát ca ta đã an bài thoả đáng.” Trong lòng thất kinh, ta nghi hoặc nói: “Có phiền phức gì không?”

Sắc mặt hắn buồn bã, nghẹn giọng nói: “Đồng huyệt an nghỉ, cũng là một hạnh phúc.”

Quyển sách rơi xuống đất, tha run rẩy nói: “Ngươi vẫn muốn như vậy?”

Không đợi hắn mở miệng, ta lắc đầu nói tiếp: “Loại việc thế này, ai có thể nhìn rõ được đây.”

Hắn vẫn im lặng không nói lời nào, một nỗi bi ai đang dâng lên trong lòng. Trong tình yêu, cảm nhận của mỗi người đều như nhau, không phân biệt nam nữ già trẻ, kiên cường hay nhu nhược. Ta chợt nói: “Nếu như bây giờ Lục Vu quay trở về, ngươi sẽ làm sao sắp xếp cho nàng?”

Hắn hất mạnh đầu, kiên định nói: “Cho dù phải lưu lạc giang hồ, quyết không bao giờ rời xa.”

Nhìn ánh mắt của hắn mang vẻ tuyệt vọng, trong lòng ta khó chịu vô cùng. Hắn không biết người hắn yêu đang ở trong cung, hắn cũng không biết bạn thân của hắn đang che giấu nơi ở của Lục Vu, hắn cũng không biết là do Tứ ca hắn vẫn tôn kính đã ra tay an bài tất cả.

Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, dựa vào tính tình của Lục Vu, nàng yên lặng ở lại trong cung, có khả năng là do nàng đã cầu xin Dận Chân thu xếp.

Hai người yên lặng một lát, trong lòng đột nhiên có chủ ý, vỗ vỗ vào ghế. Thập tam sửng sốt một chút, làm như trong một ngày đã già đi mười tuổi, vô lực ngồi xuống.

Hắn kìm hãm bi thương trong lòng, yên lặng ngồi đó. Ta khẽ thở dài: “Nếu như ngươi cùng nàng lưu lạc giang hồ, nàng có đồng ý hay không? Nếu như không phải nàng thấu hiểu mọi chuyện, nàng sẽ không nhịn nỗi đâu riêng mà trốn đi bấy lâu.”

Thân thể hắn khẽ run lên, lời ta nói cũng chính là điều hắn lo sợ trong lòng. Tuy nói rằng hắn không muốn người khác nắm trong tay nhược điểm của mình, trong suốt từng đó năm hắn vẫn trầm tĩnh, không ra mặt tìm kiếm, thậm chí không có một mẩu tin tức về Lục Vu. Tâm tình hắn xuống thấp, ta thấy vậy không đành lòng, mở miệng nói: “Các ngươi tạo ra một thân phận mới cho một nữ nhân đâu phải là việc ngoài khả năng.”

Vẻ mặt hắn đang mê man, chớp mắt một cái lập tức vui vẻ, nhưng trong nháy mắt lại lộ vẻ thất bại, bất lực. Ta hiểu rõ vì sao hắn lại phản ứng như vậy, trong lòng buồn bã. Hiện tại, mọi chuyện liên quan tới Di thân vương đều rất nhậy cảm, việc nam nữ cũng không thể tuỳ ý, phải cân nhắc nặng nhẹ, được mất.

Tựa về phía sau, lẳng lặng chờ đợi. Một lúc lâu sau, hắn nhìn ta, khẽ cười nói: “Dường như ngươi đã có dự tính trước cho việc này. Ta phải làm thế nào?”

Sắc mặt hắn vẫn trầm tĩnh như nước, chỉ là ánh mắt có chút kích động, thể hiện rõ nội tâm. Ta đưa mắt nhìn hắn, tươi cười nói: “Nếu như Hoàng thượng biết Di thân vương mang bệnh năng, bên cạnh có người nhắc nhở đúng lúc vì sao Vương gia lại mang bệnh. Ngươi nói xem, Hoàng thượng sẽ làm thế nào?”

Hắn ngẩn ngơ nhìn ta, bật cười: “Có can đảm đưa Hoàng huynh vào bẫy, ngươi là người đầu tiên.”

Tập trung suy nghĩ một chút, lại nói: “Việc này muốn thành công phải lưu ý hai điều quan trọng: thứ nhất là bệnh của ngươi không được để bất cứ ai nghi ngờ; thứ hai có tìm được Lục Vu hay không.” Tuy biết Lục Vu đối với bệnh tình của Thập tam sẽ vạn phần lo lắng, nhưng vẫn không thể khẳng định nàng nhất định sẽ đoàn tụ với Thập tam. Dù sao, nàng cũng biết Dận Chân sẽ cho người tận tình chữa trị cho hắn. Ta không thể cho Thập tam hi vọng, rồi sau lại thất vọng, sợ hắn không chịu được đả kích này.

Hắn tươi cười, trầm giọng nói: “Lục Vu sẽ trở về sao?”

Lòng ta trầm xuống, cũng có chút do dự, chẳng biết làm sao tốt. Dù thế nào, vào lúc này, ta không thể rút lui, cười nói: “Nếu như tin ngươi mang bệnh được lan ra, nàng nhất định sẽ trở về.”

Thế sự khó liệu, thầm than lời nói mang đến vận xui, vốn định để Thập tam giả bệnh, cũng không ngờ việc xảy ra thật sự.

Nhìn Thập tam nằm trên giường, trong lòng tự trách bản thân, vì sao nảy ra chủ ý như thế. Nếu như Thập tam thật sự xảy ra chuyện gì không hay, ta quả thật không thể tự tha thứ.

Thập tam làm như một diễn viên chuyên nghiệp, trong lúc ngủ say vẫn nhẹ giọng kêu lên: “Lục Vu,…” Chột dạ, ta thấy Dận Chân nhìn ta dò xét, ta vội quay đầu lảng đi chỗ khác.

Hắn cất giọng nhàn nhạt hỏi: “Thập tam đệ tại sao bỗng nhiên ngã bệnh?”

Ngọc Kiều đứng bên cạnh thê lương nói: “Đã nhiều ngày, tâm tình của gia rất xấu. Sau khi hạ triều, người hay một mình cưỡi ngựa. Chẳng biết chuyện gì xảy ra, đột nhiên ngã bị thương.”

Thập tam vốn lớn lên trên lưng ngựa, làm sao lại có thể ngã xuống. Đến bản thân ta cũng không thể tin, huống chi là hắn.

Vốn nghĩ mọi chuyện không đủ tự nhiên, lúc đi ra xe ngựa, ta nhìn sắc mặt của hắn mông lung, có điều gì đó khó nghĩ. Sau một lúc lâu, không gian vẫn hoàn toàn yên lặng. Ta bắt đầu thiếu kiên nhẫn, trợn mắt lên nhìn. Hắn lặng lẽ quan sát ta, ta cười cười trêu hắn, hắn lại nhắm mắt.

Gió lạnh thấu xương, ta quấn chăn ngồi trên giường, yên lặng suy nghĩ. Chuyện đã cách đây hai ngày, nếu hắn có phát hiện ra chuyện khác lạ, cũng không thể nào để ý tới ta. Ta cũng muốn nói vài chuyện liên quan tới Lục Vu, nhưng lời chưa nói ra đã bị nuốt lại.

Hắn bước vào phòng, cởi áo khoác rồi ngồi ở bên giường. Thấy ta ngồi ngay ngắn, bất động, hắn điềm đạm nói: “Thập tam đệ đã dùng khổ nhục kế.”

Có chút bối rối, ta cười nói: “Chàng đã biết.”

Hắn nói: “Lục Vu đã trở về.”

Đột nhiên nghe được tin tốt lành, ta kéo tay hắn nói: “Thập tam đã khổ tận cam lai.”

Hắn lắc đầu cười khẽ, thở dài: “Mấy ngày nay ta vốn chuẩn bị đi khuyên nàng ta, Thập tam đệ ngã bị thương vừa đúng lúc.”

Trong lòng nhẹ nhõm, thở phào lẩm bẩm nói: “Sớm biết mọi chuyện thuận lợi đến vậy, ta không phải thấp thỏm chờ đợi.”

Hắn cười buồn nhìn ta, nằm xuống nói: “Do lòng tốt của nàng, Thập tam mới xẩy ra chuyện như vậy.”

Ta kinh sợ, đột nhiên hiểu rõ vì sao Thập tam lại ngã ngựa. Hắn không thể giả bệnh, chỉ có thể thực sự bị bệnh, là hắn không muốn mang tội khi quân.

Trong lòng có chút bi ai, nhẹ nhàng thở dài một tiếng.

Hắn kéo ta nằm xuống, khẽ cười nói: “Nàng vì người bạn tốt mà bày mưu tính kế với ta.”

Đang ngơ ngẩn, nghe hắn nói vậy, lập tức kéo chăn lên che mặt, xoay người đưa lưng về phía hắn. Hắn cười to, nói: “Da mặt sao lại dày như vậy chứ.” Sau đó, ta bị hắn hôn vào má. Thoáng chốc, cảnh xuân kiều diễm tràn ngập căn phòng…

Gió thu mang theo hơi lạnh phả lên cảnh vật tiêu điều.

Run rẩy ngồi trên xe ngựa, ta bó gối quấn chặt tấm áo choàng quanh người mà vẫn thấy lạnh. Từ khi nghe nói Lục Vu đã trở về phủ, ta rất muốn đi thăm, nhưng Dận Chân lại nói để cho bọn họ một ít thời gian, bởi vậy đến giờ ta mới đi gặp họ.

Tinh thần đang mờ mịt, một cơn gió mới ập đến khiến ta lạnh dựng tóc gáy.

Cúc Hương vội hạ rèm trúc, cười nói: “Ta xem ngươi sắp đóng băng rồi.” Nói xong, mặt nàng liền tái đi vì biết đã lỡ lời. Ta mỉm cười vỗ vỗ vào tay nàng, tỏ vẻ ta không để ý, nàng mới có chút yên lngf.

Khi mới vào vườn, ta vẫn không hiểu vì sao Dận Chân lại để một cung nữ cẩu thả như vậy bên trong Chân Hi các. Qua mấy ngày sống trong vườn, ta hiểu ra dụng ý của hắn. Dận Chân muốn biến Chân Hi các trở thành chốn Niết bàn giữa trần thế, không muốn trong các lại xuất hiện một người như Ngọc Đàn. Cái chết của Ngọc Đàn đã khiến ta bị tổn thương nghiêm trọng, hắn không muốn việc này lại tái diễn.

Ta u ám thở dài, dựa vào ghế nệm, mênh mang sầu. Ta sẽ nói với Lục Vu thân phận của mình thế nào đây. Cho tới gần đây, Dận Chân vẫn chưa hỏi vì sao ta lại biến thành dáng dấp như bây giờ, đương nhiên cũng không biết Thập tam đã nói gì với nàng.

Lo nghĩ loanh quanh, một lát đã thấy xe ngựa dừng lại. Cúc Hương vén rèm lên, bên càng xe đã xuất hiện một người nô bộc, đỡ ta xuống xe. Thập tam và Lục Vu đã đứng sẵn ở cửa phủ, đang từ từ lại gần. Ta lặng lặng nhìn hai người. Sắc mặt Thập tam ánh lên vẻ hạnh phúc sáng ngoài, Lục Vu thoáng xuất hiện một chút kinh ngạc.

Thấy ba người đứng ngây ngốc như vậy, Thập tam cười nói: “Chị dâu, mời vào phủ. Giữa trời đông giá lạnh, chị bị tổn thương thì có người sẽ trách mắng ta.” Ta nóng bừng hai má, trừng mắt nhìn hắn, rồi cời nói: “Trước đây mấy hôm không biết là ai mặt ủ mày chau…”

Không chờ ta nói xong, hắn ngắt lời làm lành nói: “Chị dâu tốt.” Thấy Thập tam tỏ vẻ ngượng ngùng, ta không đành lòng chọc hắn.

Lục Vu nhìn ta, rồi lại nhìn Thập tam, điềm tĩnh mỉm cười.

Chăn màn mang một sắc lam như mặt nước hồ thu, rèm cửa cùng màu khiến cả gian phòng có vẻ thanh nhã mà ấm áp, hương thơm từ lò ấp toả ra một làn khói nhẹ, quanh quẩn nơi chóp mũi, thật lâu không biến mất.

Ta trầm mặc nhìn Lục Vu, không biết nên nói chuyện từ đâu. Nàng làm như biết suy nghĩ của ta, mỉm cười nói: “Đã nhiều ngày không gặp, cô nương vẫn mạnh khoẻ chứ?”

Ta nhẹ nhàng gật đầu, hỏi: “Thập tam cũng biết là ngươi từ trong cung trở về?”

Nàng dường như đoán trước ta sẽ hỏi câu này, lập tức lắc đầu rồi nói: “Năm đó hoàng thượng tìm được ta, ta thực sự không muốn trở về. Hoàng thượng lại nói thiên hạ tuy lớn, nếu như Vương gia cố ý muốn tìm, hắn nhất định sẽ tìm thấy. Nếu thực sự không muốn gặp hắn, chỉ có giấu mình ở nơi mà hắn không thể chạm tới được, bởi vậy, ta vào sống trong hoàng cung.”

Hơi hoảng sợ, ta liền hiểu năm đó tìm thấy xác của Lục Vu vì sao gương mặt đó lại bị phá huỷ. Suy nghĩ kỹ một chút, Dận Chân đã an bài như vậy, là vì muốn bảo vệ cho Lục Vu cùng Thập tam. Để mọi sinh hoạt của Lục Vu ở trong tầm mắt, đối đãi nàng thành thực, đợi đến ngày có thể an bài cho hai người gặp lại.

Lục Vu đứng lên, đi tới trước mặt ta, nghiêm mặt nói: “Cô nương, xin nhận lễ của Lục Vu.” Nói xong, nàng cúi thấp mình làm lễ. Ta nâng nàng lên, kéo nàng lại gần nói: “Ta không nhận nổi lễ của ngươi.”

Ta làm mọi chuyện, vốn nghĩ là bồi thường cho Thập tam, muốn giảm đi sự hổ thẹn trong lòng, nhẹ giọng nói: “Vốn là sai lầm của ta.” Lục Vu kinh ngạc, không hiểu lời ta nói.

Trong lòng ta lại thấy day dứt, nếu năm đó không vì tình riêng, không nói với Bát gia những tin tức đó, làm sao lại khiến Thập tam bị giam cầm hơn mười năm, làm sao một chuỗi sự việc đau lòng xảy ra.

Đầy bụng bi thương, nhưng gượng cười hỏi: “Đã đưa Thừa Hoan về phủ chưa?”

Mặt nàng thoáng chốc tái nhợt, ánh mắt lộ vẻ đau khổ. Sau hồi lâu, nàng trở lại bình thường mới nói: “Lục Vu đã chết, hiện tại ta là Trương Tuệ Chi. Về phần cách cách, ta nghĩ nàng sống ở trong cung sẽ tốt hơn.”

Ý trời trêu người, người yêu nhau trên đời sao không thể sống cùng nhau. Nhiều năm đã qua, nhưng có những chuyện không thể vãn hồi. Nhìn Lục Vu, ta hiểu cái cảm giác day dứt dằn vặt trong lòng người phụ nữ này. Nàng đã trải qua thiên tân vạn khổ, qua bao nhiều trở ngại mới có thể cùng người mình yêu kết duyên chồng vợ, nhưng làm sao chịu được nỗi đau cốt nhục chia ly.

Có chút thương cảm, trong lòng khó chịu, nhìn nàng nói: “Ngươi đã quyết định, ta sẽ không nói thêm nhiều. Ta sẽ thường xuyên để Thừa Hoan trở về.” Nàng cúi đầu, dường như muốn nói điều gì, nhưng cuối cùng chỉ thở dài.

Ta nghi hoặc, nhìn nàng một hồi, nàng vẫn hoàn hảo như trước. Dường như nàng có chuyện khó nói, ta gợi ý: “Có chuyện gì ngươi cứ nói thẳng.”

Khoé miệng nàng như có tia cười mỉm, nói: “Ta hoàn toàn chẳng có quyền để nói thêm điều gì. Sinh ra nhưng không nuôi dưỡng, ta thật có lỗi với Thừa Hoan.” Ta than nhẹ một tiếng, nói: “Ngươi đương nhiên là có thể. Lẽ nào ngươi không muốn có người hầu hạ bên gối hay sao?”

Nàng điềm đạm cười, nhẹ giọng nói: “Nếu có khả năng, tương lại nàng không nên gả cho gia đình quan lại vương hầu. Ta không vọng tưởng nàng sẽ được hưởng tôn vinh, chỉ nguyện cầu nàng có cuộc sống bình an vui sướng.”

Lẳng lặng lắng nghe, một hồi sau ta mới nói: “Chuyện sau này, ai có thể nói trước đây? Mặc kệ sẽ gả cho ai, chỉ cần nàng cam tâm tình nguyện, tất nhiên ta sẽ thu xếp. Việc này không thể do mình ta nói, nhưng chắc chắn nàng sẽ được gả cho người nàng yêu thương, không có đám cưới chính trị ở đây.”

Nàng mãi suy nghĩ, trầm ngâm im lặng, hơi cười nói: “Mong rằng như vậy.”

Bước tới cửa phòng, nàng lại thấp người thi lễ, nhẹ nhàng nói: “Việc của Thừa Hoan, sau này nhờ ngươi lưu ý giúp.” Ta gật đầu đáp ứng: “Không cần tiễn xa.”

Trở ra khỏi cửa viện, dọc theo hành lang, ta đến thư phòng tìm gặp Thập tam. Vừa qua khúc quanh, ta đã thấy Thập tam yên lặng đứng một mình. Một trận gió thổi qua, vạt áo của hắn theo gió lay động. Ta khép lại áo choàng, bước tới đứng cạnh hắn, trêu hắn: “Dáng vẻ cô đơn chiếc bóng ngày trước nên biến mất. Vì sao lại có dáng vẻ này, nếu Lục Vu thấy sẽ lại đau lòng.”

Hắn ngập ngừng… yên lặng, hơi ngẩng đầu, nhìn mặt trăng, vẫn duy trì trạng thái vừa rồi, nói tiếp: “Lời nói đùa ngày nào giờ đã thành hiện tức. Nỗi khổ ban đầu của ngươi, giờ ta đã cảm nhận được.” Ta cười, muốn tiếp tục trêu ghẹo hắn, nhưng nhìn hắn như vậy, ta không thể mở lời.

Lại một trận gió thổi tới, thổi tung đám lá rụng, ta khẽ run rẩy. Ngẩng đầu nhìn Thập tam, thấy hắn vẫn không nói. Ta xoay mình bước đi, hắn vẫn không thay đổi. Ta cũng có chút lo lắng, nhưng nghĩ giờ Lục Vu đã trở về, chắc không có việc gì lớn.

Đi được vài bước, ta do dự một chút, quay lại nói: “Ta đi đây.” Thập tam đưa mắt nhìn ta, thấy hai tay ta giấu ở trong tay áo, cảm giác sắp bị gió thổi bay đi mất, khẽ lắc đầu nói: “Về thư phòng ngồi một lúc.”

Trong thư phòng, lồng ấp đã được đặt sắc, ta liền ngồi ở bên cạnh, bỏ thêm mấy cục than. Hơi lạnh lập tức bị xua đi, nước mũi không cầm được chảy ra, ta phải lấy khăn lụa lau đi. Thập tam thấy vâỵ khẽ cười: “Chẳng biết vì sao Hoàng huynh lại coi trọng ngươi đến vậy.” Ta hất đầu, phản kích nói: “Chẳng biết vì sao Lục Vu lại coi trọng ngươi như thế.”

Tâm tình ta lúc này thật tốt, nhớ tới lúc trước bị người ta gọi “Liều mạng Thập tam muội”. Dáng vẻ tươi cười, đang muốn nói thêm, nhưng bỗng thấy không khí có chút khác lạ, liền ngẩng đầu nhìn Thập tam. Hắn đã khôi phục lại dáng vẻ cũ, sắc mặt trầm trọng, trán nhăn lại, làm như đang lo sợ điều gì.

Trong lòng thấy lạ, chẳng hiểu có chuyện gì khiến hắn phải suy tư đến vậy. Nhìn kỹ một lúc, ta thấy hắn vẫn chưa hoàn hồn, lẳng lặng nhấp một ngụm rượu cho ấm bụng.

Một lúc lâu sau, ta nhịn không được liền hỏi: “Rốt cuộc có chuyện gì khiến ngươi như vậy?”

Thập tam thở dài: “Ta rất nhớ quãng thời gian mười năm bị giam cầm tại Dưỡng Phong đường. Mặc dù bị giam cầm, nhưng có Lục Vu ở bên cạnh, nghĩ cũng rất đắc ý.”

Ta lại gần bếp lò, ánh lửa xanh đang nhảy nhót tí tách. Ta đặt ly rượu nóng vào tay hắn, khiến hắn bừng tỉnh, hé miệng cười buồn.

Thảo nào lúc ở trong phòng Lục Vu, ta đã thấy có chút quái dị, nhưng không rõ nguyên nhân. Thấy biểu hiện của Thập ta như vậy, ta liền hiểu rõ. Trải qua rất nhiều chuyện, tài nữ thông tuệ cao quý Lục Vu đã không còn tồn tại, so với Trương Tuệ Chi hiện tại khác rất nhiều, trong lòng đương nhiên là nhiều lo lắng.

Cầm chén rượu trong tay, uống cạn rồi nói với hắn: “Không chỉ có một mình nàng thay đổi, còn có ta, ngươi và cả Hoàng thượng. Trải qua nhiều chuyện như vậy, không thể không thay đổi. Ngươi muốn nàng giống như trước đây, không phải là chuyện một sớm một chiều. Từ nay về sau, nàng tốt hay xấu cũng không thể trở về là con người trước đây. Vậy còn phải xem ngươi muốn gì.” Thập tam nhìn ra, dáng vẻ suy nghĩ, uống cạn rượu rồi lại nói: “Về sau ta phải thế nào?”

Ta nói: “Vì sao nàng lấy tên Trương Tuệ Chi?”

Thập tam nói: “Đây là ý của Hoàng huynh. Hiện tại Lục Vu là cháu ngoại của Trương Đình Ngọc.”

Chợt tỉnh ngộ vì sao nghe cái tên Trương Tuệ Chi rất là quen tai, không biết là có chuyện trùng hợp đến như vậy không.

Mỗi lần nhớ tới hắn, ta liền không thể không nhớ tới nữ tử thần bí kia. Nàng là sư muội của Trương Dục Chi, tất nhiên hắn sẽ biết được thân phận của nàng.

Trong đầu ta liền nảy ra chủ ý, hôm nay vì sao không nhân cơ hội tìm hiểu rốt cuộc nàng cùng Bát gia có quan hệ thế nào. Trong lòng tự dự tính, ngẩng đầu cười nói: “Có thể cho ta mượn một người trong phủ?”

Hắn cười quái dị hỏi: “Muốn mượn ai?”

Ta biết hắn đang định trêu ghẹo, liên cười cười nói: “Trước đây ta từng đến một nơi rất thú vị để thưởng trà. Khó khăn lắm mới lại ra ngoài, ta muốn đến đó lần nữa.”

Hắn nhìn ta nói: “Bổn vương cam tâm tình nguyện đi theo ngươi.”

Ta cười nói: “Ta có tuỳ tiện quen với một người ở đó, làm sao có thể cho ngươi đi cùng. Hơn nữa, ta vừa nghe có người nói Lý đại nhân muốn tới gặp, chuyện công vốn quan trọng hơn.”

Hắn cười cười, nhìn ta nói: “Nếu có chuyện gì sơ xuất, ta phải làm sao?”

Ta đứng lên, kéo lại áo choàng nói: “Đang ban ngày ban mặt, làm sao có chuyện gì.”

Hắn cười rộ, nói: “Ngươi tìm đủ mọi cách để đi tới đó, lại không cho ta đi cùng, không phải có chuyện gì giấu Hoàng huynh đấy chứ.”

Trong lòng hoảng hốt, ta ngạo nghễ nhìn hắn, hừ nhẹ một tiếng nói: “Ngươi muốn đi thì cứ đi theo. Ta chẳng có chuyện gì giấu các ngươi.”

Hắn nhàn nhạt cười, bài trí mọi việc, mặc vào áo choàng rồi bước đi ra cửa. Hắn tiện tay đưa thêm áo khoác cho ta, ta đành hỏi: “Ngươi thật sự muốn đi?”

Hắn khẽ cười: “Đương nhiên là thật.”

Nói xong, hắn bước đi thật nhanh, ta bước theo ở đằng sau.

“Vương gia”. Ta ngẩng đầu nhìn lên, thấy Lý Vệ đang cùng tổng quản đứng ở phía trước.

Lý Vệ đi tới trước mặt thập tam, ôm quyền nói: “Vương gia đang định ra ngoài?” Thập tam gật đầu, Lý Vệ tỏ vẻ nhăn nhó: “Việc Chiết Giang vô cùng cấp bách…”

Thập tam nhíu mày suy nghĩ, rồi nhìn ta nói: “Để quản gia đi theo ngươi” Ta thả lòng mình, khẽ gật đầu. Thập tam căn dặn quản gia: “Đem theo mấy người, có chuyện gì lập tức truyền tin cho ta, không được chậm trễ.”

Lý Vệ sửng sốt, đưa mắt nhìn ta. Hắn vốn là ngoại thần, chức sắc nhỏ, ít khi tiến cung. Hắn thoáng sửng sốt một chút, lập tức làm ra vẻ nhớ ra, cười làm lành nói: “Thì ra là cô nương.”

Ta khẽ cười đáp lại, bước đi ra cửa phủ, quản gia theo sát phía sau.

Cúc xá.

Nhìn quanh khắp lầu một, ta không nhìn thấy hắn, có chút thất vọng trong lòng. Lên lầu hai, từ lúc trời trở lạnh, lầu hai vắng tanh, dường như chỉ có một mình ta. Vẫn không thấy hắn, ta thở dài, làm sao dễ có chuyện trùng hợp đến vậy. Thế nhưng, kỷ lai chi, tắc an chi, đã đến đây rồi cũng nên ngồi thưởng trà một lúc.

Đang nhàn nhã thưởng trà, ta thấy có tiếng bước chân đang bước lên lầu hai. Đưa mắt ra nhìn, ta thấy rõ một nam nhân, vội vui vẻ kêu lên: “Trương Dục Chi”.

Hắn bước nhanh hơn một chút, đi tới trước mặt ta nói: “Trời lạnh như vậy, sao ngươi lại tới đây?”

Ta cười: “Không phải ngươi cũng tới hay sao?”

Hắn cười thành tiếng. Tiểu nhị nãy giờ đi theo hắn, cũng vui vẻ tiếp lời: “Trương gia vốn là khách quen của trà quán chúng tôi. Hầu như ngày nào, cũng vào giờ này, cũng ở vị trí này,…”

Trương Dục Chi sắc mặt cổ quái, chưa đợi tiểu nhị nói xong, vội vàng trách hắn: “Còn không mau đi chuẩn bị trà.”

Tiểu nhị sửng sốt, dường như đã hiểu mình nhiều lời, vội chạy xuống lầu. Trương Dục Chi sắc mặt buồn bã, nhìn ta cười cười.

Chưa kịp hàn huyên vài câu, ta trực tiếp hói: “Ta mạo muội hỏi một câu: Sư muội ngươi tên là gì? Nàng cùng với Liêm thân vương phủ có quan hệ gì?” Không ngờ ta lại thẳng thắn đến vậy, hắn ngẩn ngơ một lúc rồi mới nói: “Nàng tên Lữ Lam Hi, nhập môn còn sớm hơn ta, dường như được đưa đến bên sư phụ từ khi còn rất nhỏ. Cha mẹ nàng chưa từng đến gặp nàng, hằng năm sư phụ đều đưa nàng hạ sơn một lần, cũng chưa từng đề cấp tới lai lịch của nàng. Nếu nói nàng cùng Liêm thân vương phủ có liên gì đó, thì chỉ là từ khi xuống núi tới nay, mỗi ngày nàng đều đứng trước cửa vương phủ.”

Đến đây vốn nghĩ sẽ được làm rõ nhưng nghi vấn, nhưng sau khi nghe qua những lời này, nghi ngờ của ta càng lúc càng lớn.

Suy nghĩ một lúc, không biết nên làm sao, mỉm cười nói với hắn: “Trà ở đây mặc dù là cực phẩm, nhưng nước pha trà lại kém, thành ra trà pha ra không thể là cực phẩm.”

Trương Dục Chi nhấp một ngụm trà, gật đầu nói: “Ta thích nhất là không gian của quán trà này.”

Không nghe được đáp án, những nghi hoặc càng lúc càng nhiều, ngực cảm thấy đau tức, đang muốn mở miệng nói ta phải đi về, trên cầu thang lại vang lên tiếng bước chân vội vàng.

Cúc Hương bước nhanh tới bên cạnh, vội la lên: “Có người ở trong vườn đến đón, xe ngựa đang đợi ở bên ngoài.”

Nàng lộ vẻ kinh hoàng, ta hoảng hốt không biết đã có chuyện xảy ra. Vội vội vàng vàng đứng dậy, ta nói: “Chuyện ngày hôm nay chúng ta nói…” Trương Dục Chi nhìn Cúc Hương, lại nhìn ta, rồi nói: “Không nên làm lỡ chuyện lớn. Ngươi mau đi thôi.” Hắn nói như vậy, dĩ nhiên hiểu rõ ý tại ngôn ngoại. Ta nhìn hắn cười rồi bước nhanh xuống lầu.

Đúng là xe ngựa đang đứng chờ ta, có thêm 1 chiếc khác. Cao Vô Dung đứng bên cạnh làm ta thấy ấm lòng. Đi về phía xe, Cao Vô Dung nhẹ giọng nói: “Trời lạnh, cô nương mau lên xe đi.”

Vén rèm đi vào, ta thấy hắn đang đăm chiêu nhìn ra bên ngoài. Đưa mắt nhìn ta, hắn mỉm cười cổ quái. Ta ngồi cạnh hắn, kéo rèm cửa sổ nhìn ta. Thì ra Trương Dục Chi cũng đã bước xuống lầu, đang đứng ở cửa, nhìn về phía này.

Nhè nhè xì một tiếng, ta giật tay áo của hắn, mở ra rồi chui vào trong lòng hắn, hai tay lạnh cóng lồng vào bao tay của hắn.

Hắn than nhẹ một tiếng, hướng ra ngoài nói: “Đem vào đây.”

Cao Vô Dung vén rèm đem tới một cái lồng ấp. Hai tay ta vẫn để trong tay áo của hắn, buồn bực nói: “Vì sao lại tới đây?”

Hắn lắc lắc đầu, điềm đạm nói: “Trời đông lạnh, ngươi không ở trong phủ đệ của Thập tam, ta không ngờ nàng lại có nơi khác để đi.”

Thoáng chốc, ta rất cảm động, rút ra hai tay, ôm chặt thắt lưng nói: “Chàng chính sự bận rộn, ta không muốn chàng phiền lòng, cứ nghĩ tới ta.”

Không nói thêm, ta lẳng lặng ở bên cạnh hắn. Dường như hắn cũng bị lây cảm xúc của ta, đem ta đặt lên đùi, hay tay ôm chặt, yên lặng ngồi cạnh ta. Qua hồi lâu, hắn nhẹ nhàng nói: “Sau này dù chuyện gì xảy ra, cũng đừng nên nghĩ đến chuyện bỏ đi. Chân Hi các vĩnh viên là nhà của nàng.”

Ta ngẩng đầu, ngưng mắt nhìn hắn. Sắc mặt hắn nhu hoà, ánh mắt chứa đựng thâm tình làm say lòng người.

Ta cứ thế ngây người khiến hắn bật cười, dùng cằm gõ vào trán của ta.

Hơi bực mình, ta khẽ tránh người sang một bên. Tưởng ta định rời ra, hắn giữ lại, tự giễu mình: “Ta sợ là nàng lại muốn trốn đi. Hôm nay cũng như lúc xưa, bên ngoài lúc nào cũng có người tiếp ứng cho nàng.” Nhớ tới kế hoạch bỏ trốn lần trước, mặt ta nóng lên, ngượng ngùng cười quyến rũ.

Hắn hơi lắc đầu, tựa cằm vào vai, hơi thở ấm áp phả vào tai. Ta chậm rãi nghiêng đầu, khẽ hôn lên trán hắn.

Trời âm u, dường như đất trời bị mực nước xoá nhoà một màu. Vừa ăn xong bữa trưa, trong phòng đã phải thắp đèn. Từng trận gió bắc quất hơi lạnh thấu xương qua khung cửa. Khơi lên than trong chậu, cầm chén trà trên bàn nhấp một ngụm rồi tiện tay cầm lấy quyển sách trên bàn.

Dường như có người gõ cửa, hơi lắng tai nghe rồi đứng dậy mở cửa phòng. Cao Vô Dung bím tóc rối bù, đang đứng ngoài cửa. Ta vội nói: “Mời vào.”

Cao Vô Dung vào nhà, không chờ ta mở miệng hỏi, hắn đã nói: “Hoàng thượng từ lúc lâm triều tới giờ vẫn ở trong đại điện, bữa trưa cũng không dùng. Hiện tại bên trong đại điện đã tối om, hoàng thượng vẫn không cho nô tài bước vào cửa. Lão nô sọ hãi, cố ý đến mời cô nương qua đó xem một chút.”

Ta lo lắng hỏi: “Trên triều hôm nay nghị sự chuyện gì?”

Hắn hơi do dự, nhẹ gióng nói: “Thánh tổ gia…”

Hắn ngập ngừng, ta khẽ chớp mắt rồi hoàn toàn hiểu rõ. Ta than nhẹ: “Hoàng thường chỉ là bận rộn quá mà thôi.”

Hắn ngẩng đầu nhìn ta, rồi cuống quít nói: “Nô tài xin cáo lui.”

Nhẩm tính, còn nửa tháng nữa là tới ngày giỗ của Khang Hi. Lúc này, hắn không cần bất kì ai ở bên cạnh. Hắn chỉ cần được yên tĩnh gặm nhấm vết thương của chính mình.

Hắn vẫn phiền muộn, qua hai ngày mà vẫn chưa từng trở về.

Trong phòng vang lên tiếng bước chân đi qua đi lại, ngoài cửa sổ sương mờ dày đặc. Do dự một hồi, ta mở cửa bước ra phía ngoài. Vừa đi được hai bước, ta phát hiện hắn đang đứng trên con đường nhỏ phía bờ ao, tóc tai bơ phờ, áo theo gió bay phất phới. Hai tay hắn chắp lại phía sau, vô thần ngẩng đầu trầm mặc.

Không biết hắn đã ở đó bao lâu. Ta chạy lại, nắm bàn tay lạnh lẽo của hắn, dường như hắn không còn một chút hơi ấm nào.

Lòng ta đau xót: “Ta không muốn hỏi nhiều chuyện, nhưng hãy để ta cùng chàng chia sẻ niềm vui, nỗi buồn. Ta không phải người ngoài, là Nhược Hi của chàng. Hai ngày nay chàng không về, ta biết chàng rất khó chịu, không đành lòng để ta khó chịu cùng chàng. Thế nhưng, chàng làm vậy ta rất lo lắng, càng khó an lòng. Chàng đau, ta cũng đau. Đừng nên gồng mình để mọi chuyện trên vai, hay để ta vì chàng cùng gánh một ít.” Hắn run lên, chuyển ánh mắt qua nhìn ta, rồi cùng ta bước về phòng.

Ban đêm, ngay cả trong giấc ngủ, dường như hắn vẫn chưa an long