Bộ Đồ Mới Của Hoàng Hậu

Chương 19: Trà hoa phù dung

Editor: Song Ngư

Beta-er: Ngáo

Sau khi Ân thị từ Vương phủ trở về thì biết được việc xảy ra ở học đường hôm nay, sau đó gọi Tô Hi vào, nhìn gương mặt trắng nõn của nàng, đau lòng nói: "Người của nhị phòng đánh con sao?"

Tô Hi lắc đầu, ăn ngay nói thật: "Có Tứ đường tỷ ngăn Ngũ đường tỷ lại, nên tỷ ấy không đánh con."

Không đánh, nhưng có nổi lên tâm muốn đánh người.

Ánh mắt Ân thị lạnh đi, người Nhị phòng đúng là vô pháp vô thiên, Tô Lăng Dung kia cũng bị Quách thị chiều đến không còn quy củ. Chỉ là con vợ lẽ mà suốt ngày không rõ thân phận của chính mình, cho rằng Nhị lão gia Tô Dương được lão thái thái nuôi dưỡng thì liền có thể so sánh với người của Đại phòng và Tam phòng sao? Quách thị không có ở trong phủ, nên bà phân phó cho Đan Lộ nói: "Ngươi đến cửa Nhị viện chờ, nếu Nhị lão gia trở lại thì nói với ta một tiếng."

Đợi sau khi Đan Lộ rời đi, Tô Hi từ từ đến trước mặt Ân thị, bàn tay nhỏ cầm lấy tay của Ân thị, thẳng thắn nói: "Nương, là con thiết kế để cho Ngũ đường tỷ té ngã, con cột váy nàng ta vào chân bàn."

Ân thị mơ hồ đoán được là việc của Tô Hi làm, tính tình của nữ nhi mình thì bà rõ ràng nhất, mặt ngoài có vẻ thuận theo, nhưng trên thực tế lại có chút giảo hoạt, nhưng bà không nghĩ tới con bé sẽ thành thật mà công đạo nói như vậy, còn cố ý hỏi: "À, vì sao con làm vậy?"

Tô Hi chu miệng, nhào vào lồng ngực của Ân thị, hiện tại nhớ tới còn có chút buồn bực, "Ngũ đường tỷ đẩy ngã điểm tâm của con, con còn chưa ăn được miếng nào đâu, đúng là lãng phí."

Ân thị cười khẽ, giơ tay vuốt đầu của Tô Hi, nói: "Lần này nương không trách con, lần tới đừng có làm vậy nữa. Nếu có ai bắt nạt con thì con cứ tới nói với nương, nương sẽ làm chủ thay con, mấy loại chơi lén này không xài được đâu."

Tô Hi nghe lời gật đầu, nàng cũng cảm thấy mình quá trẻ con, thế mà lại chấp nhặt với Tô Lăng Dung. Nhất định là do trọng sinh về lại khi còn nhỏ, nên tâm lý cũng thu nhỏ theo.

Chẳng qua Tô Hi hiển nhiên chưa nhận rõ bản thân mình, tuy là đời trước đã gả cho người ta, nhưng tâm lý của cô cũng không quá thành thục.

Vào cuối ngày khi mặt trời lặn về phía Tây, Nhị lão gia từ bên ngoài quay về.

Tô Dương nghe nói đến việc hôm nay thì chủ động dẫn Tô Lăng Dung đến nhận lỗi với Đại phòng, cũng bắt Tô Lăng Dung nhận sai với Tô Hi: "Hi tỷ nhi nhỏ hơn con ba tuổi, Dung tỷ nhi, con thân là tỷ tỷ không yêu quý muội muội thì thôi đi, sao còn lại động thủ đánh muội muội nữa chứ? Phu tử ở học đường dạy con hiếu đễ (*) thế nào hả? Còn không nhanh xin lỗi muội muội đi."

(*) Hiếu đễ: có hiếu với cha mẹ và hoà thuận với các anh chị trong gia đình

Tô Lăng Dung hai mắt hồng hồng, không phục nói, "Hi tỷ nhi cố ý làm con té ngã..... Còn làm hư bức vẽ của con nữa."

Nhị lão gia nói: "Ngươi còn già mồm có phải không? Ai dạy ngươi vu khống người khác hả?"

"Nhị bá phụ, là con làm ạ." Tô Hi đứng ra nói, lời nói vừa rồi của Ân thị như đánh thức nàng, việc này rõ ràng nàng làm không được sáng tỏ cho lắm. Nàng đi đến trước mặt của Tô Lăng Dung, đôi mắt hạnh cong lên, thoải mái hào phóng nói: "Ngũ tỷ tỷ, việc này là muội không đúng, tỷ tha thứ cho muội nhé."

Nghiêng đầu lại nói, "Nhưng tỷ cũng đánh đổ điểm tâm của muội, là do tỷ không đúng trước."

Tô Lăng Dung căm phẫn trừng mắt nhìn Tô Hi, nàng ta đánh đổ điểm tâm thì làm sao, dù sao nàng kêu mấy đứa nha hoàn làm lại là được, nhưng bức vẽ kia chính là tâm huyết của nàng ta, làm sao có thể đánh đồng được chứ?"

Nhị lão gia Tô Dương nói: "Vẫn là Hi tỷ nhi hiểu chuyện. Muội muội đã xin lỗi ngươi rồi, Dung tỷ nhi, ngươi có phải cũng nên tỏ vẻ gì không?"

Tô Lăng Dung cúi đầu, hốc mắt đỏ ửng, không tình nguyện nói: "Ta cũng có sai, Hi muội muội tha thứ cho ta đi."

Tô Hi nhấp môi, nói một tiếng được.

"Đây không phải là xong rồi sao." Nhị lão gia vừa lòng gật đầu, chắp tay với Ân thị rồi khách khí nói, "Hôm nay đã phiền toái Đại tẩu rồi, vậy đệ dẫn Dung tỷ nhi về đây."

Ân thị nói Đan Lộ và Đan Vụ Duyệt tiễn Nhị lão gia đến cửa của Thu Đường Cư.

Người có đầu óc thanh tỉnh nhất Nhị phòng chỉ sợ cũng chỉ có Nhị lão gia Tô Dương. Tô Dương hiểu rõ thân phận của chính mình, ở trước mặt lão thái thái từ trước đến giờ đều rất quy củ, tuy rằng thanh danh không mấy tốt, ăn chơi đàng điếm, không làm việc đàng hoàng, nhưng chưa bao giờ có suy nghĩ tranh cái gì với Đại lão gia, xưa nay đều an thủ bổn phận.

Nguyên nhân vì như thế nên lão thái thái mới nhìn ông ta bằng cặp mắt khác, chịu đựng nhiều chuyện vô cớ gây sự của Quách thị, cũng vì nể mặt mũi của Nhị lão gia.

Thời tiết hôm nay sáng sủa, bầu trời trong xanh, Tô Hi đi Tây Khoá Viện của Đổng Lan để tập múa.

Vì tiện cho việc học múa, nên Tô Hi kêu Ngân Li làm riêng cho mình một bộ xiêm y nhẹ nhàng, vải dệt dùng tán hoa lăng mềm mại nhẹ nhàng, cánh tay áo bó vào da, dưới cánh tay áo thì rộng ra, giống như hoa loa kèn nở rộ, hình thức độc đáo này cũng là ý tưởng đột pháp của Tô Hi. Vòng eo cũng được may nhỏ ôm sát, váy dưới thì hơi rộng một chút, khoác lên trên người trông đẹp đến bất ngờ.

Loại xiêm y này tất nhiên không thể ra cửa được, Tô Hi chỉ có khi đi theo Đổng Lan tập múa mới có thể mặc.

Vì mới bắt đầu, nên Đổng Lan trước tiên chỉ Tô Hi cách giãn gân cốt, bước này nghe thì dễ nhưng trên thực tế thì không phải vậy.

Tập xong một buổi sáng, Tô Hi mềm như bông mà nằm liệt giường, động cũng không muốn động. Nàng cảm thấy tay chân muốn lìa ra luôn, bị Đổng tiên sinh nắn đến như tháo dỡ từng bộ phận, động tác này so với của Diệp ma ma dạy thì khó hơn rất nhiều, nếu so sánh thì Diệp ma ma còn quá nhân từ với nàng rồi.

Đổng Lan phủ thêm một kiện áo choàng màu xanh biểu thêu hoa văn hoa hồng, đi đến trước mặt của Tô Hi rồi cúi người đụng vào eo của nàng, "Đau sao?"

Tô Hi đột nhiên rụt người lại, nước mắt lưng tròng nhìn Đổng Lan, "Tiên sinh, vừa xót vừa đau nữa......."

Đổng Lan cười, không chút lưu tình nói, "Vậy thì đúng rồi, đau mới có thể luyện xương cốt được, nếu không muốn sau này lớn lên vòng eo thô to như thùng nước thì hãy cắn răng chịu đựng thôi."

Tô Hi sờ xuống vòng eo đầy thịt của mình, lại nghĩ đến dáng người hai ba năm sau trở nên bụ bẫm của mình, thì yên lặng nhịn.

Từ Tây Khoá Viên trở lại Hoa Lộ Thiên Hương, Ngân Li cả đường đều phải đỡ Tô Hi đi, nói chuyện vừa rồi nghe được nói với Tô Hi, "Tiểu thư, người của Thêu Xuân Cư có đưa tới mấy bộ trang phục, người có cần xem qua không?"

Tô Hi nhớ tới lúc trước bà chủ Sầm thị của Thêu Xuân Cư nói muốn đưa cho nàng vài bộ xiêm y, liền xoa cánh tay nhức mỏi, nói: "Lấy tới để ta xem."

Không bao lâu sau, Ngân Li liền gọi mấy nha hoàn đem mấy bộ xiêm y tới.

Tổng cộng có bốn bộ, đều là y phục mùa xuân, kết hợp với ý tưởng may vá của Tô Hi. Bộ thứ nhất là áo váy màu vàng hạnh, cổ tay áo và làn váy đều thêu hoa văn tường vi màu hồng vàng, đoá hoa tường vi lớn liên tục nở rộ, tinh tế mà không phô trương, quây áo ngay ngực thì có màu xanh, cũng được thêu hai đoá tường vi nhỏ. Ngân Li vừa đem bộ xiêm y này tới thì mắt của Tô Hi đã sáng lên.

Bộ thứ hai là váy sam màu xanh da trời có xếp li, trên làn váy được thêu trăm điểu đang vờn quanh bông hoa, lúc đi thì nếp gấp váy cũng đung đưa theo, những con điểu cũng sống động hẳn lên, vỗ cánh mà bay lên trời.

Còn lại hai bộ là váy sam màu hồng nhạt hoa văn như ý và màu xanh non sắc, mỗi bộ đều có một đặc trưng riêng của nó. Cũng khó trách Thêu Xuân Cư lại được quý nữ Kinh Thành yêu thích như vậy, bọn họ thật sự có chỗ lợi hại riêng, Tô Hi chỉ thoáng nhắc tớ mà Sầm thị đã có thể làm xuất sắc như vậy.

Đôi mắt của Ngân Li mơ hồ dính chặt lên bộ xiêm y, cảm khái nói, "Tiểu thư, khi nào nô tỳ có thể làm ra một bộ xiêm y như vậy thì đời này cũng sống không uổng rồi."

Tuổi của Tô Hi và Ngân Li cũng xấp xỉ nhau, nàng an ủi nói: "Ngân Li cũng rất lợi hại, sớm muộn gì cũng làm được thôi."

Tô Hi kêu Ngân Li cất xiêm y vào tủ, những xiêm y xinh đẹp này hiện tại nàng sẽ không mặc. Đợi khi nào nàng có thể trở nên gầy hơn thì sẽ lấy ra.

Ngày đầu của tháng ba là ngày đại thọ 60 của Khánh Quốc Công phu nhân tiểu Đàm thị.

Vừa lúc lão thái thái của Tô phủ và phu nhân Khánh Quốc Công phủ Đàm thị là đường tỷ muội, nên tiệc mừng thọ lần này của tiểu Đàm thị, Tô gia khẳng định sẽ đi.

Chẳng qua lão thái thái đang ở chùa Hương Sơn còn chưa về, nên đã viết thư nói với tiểu Đàm thị một tiếng, để cho Ân thị và Úc thị của tam phòng đi đến mừng thọ Khánh Quốc Công phủ trước.

Tô Hi đi theo Ân thị vào Khánh Quốc Công phủ, nội viện nhà chính là có không ít khách tới. Khánh Quốc Công phu nhân thấy Tô Hi thì cười tủm tỉm gọi nàng đến trước mặt, "Hi tỷ nhi, nhanh tới cho ta xem nào, mấy ngày không gặp mà khuôn mặt nhỏ càng thêm xinh đẹp rồi."

Tô Hi nhu thuận ngọt ngào gọi một tiếng, "Đàm phu nhân."

Khánh Quốc Công phu nhân vỗ tay nàng, nói: "Mấy ngày gần đây không thấy con tới Khánh Quốc Công phủ chơi, ta nhớ rõ khi con còn nhỏ thi thoảng liền muốn tới tìm Thiếu Vân biểu ca và Nghi biểu tỷ chơi mà. Bây giờ ta có tuổi rồi, muốn gặp con mà ông trời không cho phép, con cũng không tới nhìn lão thái bà này nữa......"

"Lão phu nhân." Ân thị ngắt lời, "Hi tỷ nhi tuổi đã lớn rồi, đến Khánh Quốc Công phủ thường xuyên thì không hay lắm. Huống hồ Hi tỷ nhi năm kia đã đi học ở tộc học, ngày thường cũng bận rộn, ngay cả ta ngày thường cũng không thể gặp con bé, ngài đừng đổ lỗi cho con bé."

Mai thị cũng nói thêm, "Đúng vậy nương, không phải còn có Nghi tỷ nhi bên ngài sao?

Ngài nói như vậy, Nghi tỷ nhi nghe được sẽ đau lòng lắm."

Khánh Quốc Công phu nhân có chủ ý gì thì Mai thị và Ân thị đều có thể đoán được bảy tám phần.

Phó Thiếu Vân năm nay 16 tuổi, đã đến tuổi đính hôn rồi, cũng xem như là thanh mai trúc mã với Tô Hi. Tô Hi tuy hơi nhỏ tuổi, nhưng chờ hai ba năm sau thì cũng chưa chắc không thể, chỉ cần có thể định ra việc hôn nhân này trước là được.

Khánh Quốc Công phu nhân đã nhìn trúng Tô Hi từ lâu, cảm thấy cô nương này có tướng mạo khá tốt, có phúc khí, đôi mắt lại thanh triệt có linh khí, làm người thích không thôi.

Chẳng qua Ân thị và Mai thị đều không đồng ý.

Ân thị thì một lòng suy nghĩ vì nữ nhi, nếu Tô Hi thật sự gả cho Phó Thiếu Vân, thì bà bà (*) Mai thị này cũng không phải là người dễ hầu hạ, còn có cả cô em chồng Phó Nghi này nữa, chỉ sợ cuộc sống hàng ngày cũng không quá dễ dàng.

(*) bà bà: mẹ chồng.

Lại nói Mai thị, Phó Thiếu Vân văn võ song toàn, lại có tướng mạo đường hoàng, cưới thiên kim nhà ai mà không được, tại sao lại muốn cưới cục bột béo nhà Tô gia kia?

Cho nên nói hai người ngày trăm triệu lần sẽ không đồng ý, chỉ có mình Khánh Quốc Công phu nhân là nhiệt tình thôi.

Nhắc Tào Tháo thì Tào Tháo đến. Phó Nghi xuất hiện ở cửa nhà chính, uốn gối hành lễ với Khánh Quốc Công phu nhân, "Tổ mẫu."

Các cô nương trong phòng cũng đặt tầm mắt lên người của Phó Nghi. Phó Nghi chính là có bản lĩnh như vậy, đi đến nơi nào đều có thể trở thành tiêu điểm của mọi người.

Khánh Quốc Công một tay kéo Phó Nghi, một tay kéo Tô Hi, cười hiền lành nói, Nghi tỷ nhi tới vừa đúng lúc, trong phòng nhiều người đúng là làm khó cho mấy tiểu cô nương, con dẫn Hi tỷ nhi cùng mấy cô nương khác đến hậu viện chơi đi. Không phải trong phủ chúng ta vừa trồng hoa hồng nguyệt quý sao, các ngươi đến xem đi."

Phó Nghi nhẹ nhàng cười: "Tổ mẫu yên tâm, con sẽ dẫn các muội muội qua xem."

Vì thế một đám tiểu cô nương hơn 10 tuổi liền đi ra nhà chính, đi về hướng hậu viện.

Phó Nghi và muội muội của Lệ Diễn là Lệ An Nghi cùng nhau đi phía trước, đi theo đằng sau là Tô Lăng Dung và Tô Lăng Vân cùng vài vị cô nương. Đường Vãn và Úc Bảo Đồng thì chưa tới, mà Tô Hi lại không thích giống như những người khác vây quanh Phó Nghi nên liền đi cuối cùng.

Lệ An Nghi năm nay 12 tuổi, bộ dáng xinh đẹp, gương mặt kinh diễm đánh giá Phó Nghi trên dưới một lượt rồi khen nói: "Nghi tỷ tỷ, xiêm y này của tỷ thật xinh đẹp, là vị tú nương trong phủ làm sao? Để muội nói tú nương trong phủ muội tới học mới được."

Phó Nghi cầm tay Lệ An Nghi, cười nói: "Là ca ca tỷ kêu Thêu Xuân Cư may đấy, hôm qua mới đưa lại đây."

Không sai, xiêm y mà Phó Nghi mặc hôm nay chính là một trong bốn bộ xiêm y Sầm thị đã đưa cho Tô Hi. Tay áo sam màu xanh non sắc, màu sắc từ vạt áo đến cổ áo đậm dần, cổ áo thêu màu nho. Bây giờ có cực ít bộ xiêm y màu sắc đổi dần này, nên khi Phó Nghi mặc ra tới thì thực sự làm người khác kinh diễm một phen.

Sầm thị làm ra bốn bộ xiêm y, một bộ nguyên đưa cho Tô Hi, một bộ khác thì thay đổi tay áo sam cùng váy áo màu hồng nhạt bán trong cửa tiệm, còn lại hai bộ xiêm y màu vàng cùng màu xanh da trời chỉ có mình Tô Hi có.

Phó Thiếu Vân xưa nay sủng ái muội muội Phó Nghi này, nàng ta có váy áo sam này thì cũng chả phải hiếm lạ gì.

Tô Hi thầm nghĩ, cũng may nàng hôm nay không mặc bộ xiêm y đó, nếu không chẳng phải là đụng hàng sao.

Tô Hi hôm nay mặc một vạt áo ngắn màu lam hồng của hàng thêu Tô Châu, đi cùng một chiếc váy thêu hoa điểu, sam váy hơi rộng, không làm lộ ra thân hình, nhưng kỳ thật trong khoảng thời gian này, nàng đã gầy đi không ít. Gương mặt quả táo cũng dần hiện ra hình trái xoan, thịt trên eo, cánh tay và đùi rõ ràng cũng giảm bớt đi nhièu, dáng người cũng cao hơn nửa bàn tay so với lúc trước.

Chỉ là Tô Hi cố tình mặc xiêm y rộng thùng thình như vậy, lại thêm Phó Nghi mặc một bộ xiêm y mới, nên lực chú ý của mọi người cũng bị Phó Nghi hấp dẫn, nên không ai chú ý tới nàng.

Tô Hi được thanh nhàn nên cũng vui vẻ hơn, những người khác ở phía trước ngắm trăng thì nàng ngồi dưới đình bát giác, nhấm nháp trà hoa phù dung của Quốc Công phủ.

Hoa vị nhạt nhẽo, miễn cưỡng mới có thể uống được. Tô Hi một bên hái được vài cánh hoa hồng nguyệt quý, để vào nước sôi sau đó lại lấy vài cánh hoa phao trà hoa phu dung, để mùi hương nồng đậm hơn.

Mới vừa uống một hớp, phía sau lại truyền tới một thanh âm, "Đúng là ít thấy người uống trà như vậy.'

Tô Hi buông chén trà, quay người lại thì thấy Phó Thiếu Vân đang mỉm cười đứng ngoài cửa vài bước, người mặc trường bao màu xanh đen bên cạnh hắn, chính là Lệ Diễn.