Bộ Đồ Mới Của Hoàng Hậu

Chương 27: Đánh tan mây mù nhìn thấy mặt trời

Editor: Song Ngư

Beta-er: Ngáo

Núi Thanh Thuỷ xa hơn một tí, sau khi ngồi xe ngựa hơn nửa canh giờ thì cuối cùng cũng đến chân núi.

Đường còn lại thì phải chính mình tự đi, Tô Hi vừa rồi ở trên xe ngựa nhìn thoáng qua, ngọn núi này không cao, leo lên đỉnh núi cũng không mất nhiều thời gian. Thể lực của nàng tốt, đi nửa canh giờ mà sắc mặt vẫn như thường, nhưng còn Tô Lăng Dung và Tô Lăng Vân thì không nhẹ nhàng như thế, hai người mệt đến sắc mặt đỏ chót, thở hồng hộc, người này đỡ người kia, gian nan mà leo lên đỉnh núi.

Xa xa nhìn thấy một căn nhà nhỏ được làm bằng tre, trước nhà là một mảnh rừng trúc, đơn giản vây quanh một hàng rào tre, trong viện còn có đất trồng rau, cuộc sống sinh hoạt của Cốc Đồng tiên sinh này cũng quá "Thái cúc đông ly hạ, Du nhiên kiến Nam sơn" (*).

(*) Trong bài thơ "Ẩm tửu kỳ 05" của Đào Tiềm

"Dưới giậu đông hái cúc,

Xa thấy núi Nam Sơn."

Ba người Tô Hi đi đến trước cửa, ở cửa có một vị tiểu đồng mặc áo màu xanh lá, nàng hỏi: "Cốc Đồng tiên sinh ở đây sao?"

Tiểu đồng nói: "Đúng vậy, mấy vị cô nương đến tìm tiên sinh nhà ta có việc gì?"

Tô Hi liền nói nguyên nhân mình đến đây, tiểu đồng kia đã thấy nhiều việc như vậy rồi, tập mãi cũng thành thói quen mà đi truyền lời lại. Tô Hi gọi hắn lại, đưa phong thư giới thiệu của Cơ tiên sinh trong túi ra, "Làm ơn đưa cái này cho Cốc tiên sinh."

Tô Lăng Dung và Tô Lăng Vân cũng kêu nha hoàn lấy ra.

Tiểu đồng lúc này mới nghiêm túc nhìn Tô Hi liếc mắt một cái, "Mời ba vị cô nương chờ một lát, ta vào một lát."

Không lâu sau, tiểu đồng quay lại, dẫn Tô Hi, Tô Lăng Dung và Tô Lăng Van vào một phòng bên cạnh, nói: "Tiên sinh nhà ta đang tiếp khách, ba vị cô nương trước tiên đợi ở chỗ này đi."

Tiểu đồng dâng nước trà. Tô Hi ngồi trên ghế gập mây tre kiên nhẫn ngồi đợi. Qua hơn hai khắc, Tô Lăng Dung và Tô Lăng Vân đã ngồi không yên, tiểu đồng chỉ nói Cốc Đồng tiên sinh tiếp khách, nhưng khách này muốn đợi cho đến khi nào, sẽ không bắt các nàng ở đây đợi một ngày chứ?

Lại qua hơn hai khắc, Tô Lăng Dung hỏi tiểu đồng: "Khi nào Cốc Đồng tiên sinh mới gặp chúng ta?"

Tiểu đồng nói: "Khách của tiên sinh chưa rời đi."

Đây là ý tứ phải tiếp tục chờ.

Sắc mặt Tô Lăng Dung không tốt lắm. Cũng may Tô Hi đã nghe nói 'tính nết cổ quái' của Cốc Đồng tiên sinh nên đã chuẩn bị sẵn tâm lý rồi, lúc này tuy rằng có hơi sốt ruột nhưng vẫn có thể chờ đợi.

Một lát sau, tiểu đồng bưng một bàn tre tới để trên bàn bát tiên (**), mặt trên đặt mấy tờ giấy Tuyên Thành và một cây bút. Tiểu đồng lấy một tờ giấy và trải lên bàn, nói với Tô Lăng Vân: "Mời cô nương đặt tay lên trên giấy."

Tô Lăng Vân khó hiểu: "Đây là có ý gì?"

Tiểu đồng không giải thích nhiều, chỉ nói là ý của Cốc Đồng tiên sinh. Tô Lăng Vân vừa nghe là do Cốc Đồng tiên sinh phân phó liền không nói hai lời mà đặt hai tay lên, chỉ thấy tiểu đồng cầm bút lông vẽ vòng quanh tay của Tô Lăng Vân. Sau đó là Tô Lăng Dung và Tô Hi, tiểu đồng theo thứ tự vẽ lại hình tay của ba người, sau đó thả bức vẽ lại trên bàn trúc rồi bưng ra ngoài.

Tô Lăng Vân hỏi: "Cơ tiên sinh nói không sai, Cốc Đồng tiên sinh này thật cổ quái, vì sao ông ấy lại phải vẽ tay của chúng ta?"

Tô Hi cũng không hiểu lắm, cho nên không tiếp lời.

Tô Lăng Dung nói: "Có lẽ là cố ý đùa giỡn những thứ không có thực." Nàng ta không tán thành vị Cốc Đồng tiên sinh này lắm, sở dĩ đi theo tới là bởi vì muốn phân cao thấp với Tô Hi thôi. Dựa vào cái gì mà Tô Hi có thể gặp Cốc Đồng tiên sinh? Nàng ta muốn xem thử vị Cốc Đồng tiên sinh này rốt cuộc là thần thánh phương nào.

Không bao lâu, tiểu đồng quay lại nói với Tô Lăng Dung và Tô Lăng Vân: "Cốc Đồng tiên sinh nói hai vị cô nương có thể trở về." Sau đó đi đến trước mặt Tô Hi, nói: "Tô cô nương xin mời đi theo ta."

Tô Hi ngẩn người, hơi kinh ngạc, không nghĩ tới Cốc Đồng tiên sinh ngay cả mặt cũng không gặp mà trực tiếp đánh rớt hai nàng ta.

Tô Lăng Dung trợn tròn đôi mắt, ngăn trước mặt tiểu đồng, "Đây là vì sao? Cốc Đồng tiên sinh chỉ gặp nàng mà không gặp chúng ta?"

Tiểu đồng liếc mắt nhìn Tô Lăng Dung, nói thật: "Tiên sinh nói ngón tay của hai vị cô nương không đủ nhỏ và dài, không thích hợp đánh đàn." Dừng một chút, lại nói: "Tiên sinh nói hai người ngày sau không cần phải tới nữa." Dứt lời, để lại Tô Lăng Dung và Tô Lăng Vân với vẻ mặt kinh ngạc, dẫn Tô Hi đi vào căn phòng tre kia.

Tiểu đồng vén màn trúc lên, Tô Hi thấy Cốc Đồng tiên sinh ngồi ở phía sau bàn nhỏ màu đen khảm trai (***), ông đã đứng tuổi, không có râu ria trắng trên mặt, tinh thần nhìn rất khoẻ mạnh, chỉ là mặt mày hơi sắc bén, thoạt nhìn không giống người dễ ở chung. Trước mặt Cốc Đồng tiên sinh là một tờ giấy, đúng là bức vẽ hình bàn tay của Tô Hi.

Tô Hi ngồi xuống đối diện Cốc Đồng, cung kính nói: "Tiên sinh."

Cốc Đồng giương mắt nhìn nàng, đi thẳng vào vấn đề: "Vì sao cô nương muốn đến chỗ ta học đàn?"

Vấn đề này khá sắc bén, Tô Hi trầm mặc một lát, do dự nên tiếp tục nói lời hay hoặc là vẫn nên thành thật một tí, nhưng tưởng tượng đến bản thân từng bị nói "bắt chước bừa" Phó Nghi, liền thiếu kiên nhẫn nói: "Không dối gạt tiên sinh, học trò muốn cho thế nhân lúc nhìn thấy đàn thì liền nhớ tới tên của tiểu nữ." . ngôn tình sủng

Nửa ngày, Cốc Đồng tiên sinh mở miệng, "Trở về đi, ta không nhận một người học trò chỉ vì cái trước mắt như thế."

Tô Hi kinh ngạc ngẩng đầu, không cam lòng nói: "Tiên sinh......"

Cốc tiên sinh không lưu chút tình cảm nào, ngắt lời nàng: "Trở về."

Nửa câu sau của Tô Hi bị đẩy ngược lại, đi theo tiểu đồng ra khỏi căn phòng trúc. Mỗi bước đi của Tô Hi đầy lưu luyến, trước sau không suy nghĩ cẩn thận bản thân mình đã nói sai chỗ nào, nàng gục đầu xuống, một lòng nhiệt tình của mình bị Cốc tiên sinh đả kích, nên lúc này có hơi buồn bực thất bại.

Thì ra nàng cũng giống như Tô Lăng Dung và Tô Lăng Vân, cho dù Cốc tiên sinh có gặp nàng hay không thì cũng bị kêu trở về.......

Mới vừa rồi ngồi trên xe ngựa trở lại, Tô Hi như trong mộng mới tỉnh rồi đột nhiệt ngồi dậy, Cốc tiên sinh chỉ nói nàng "Trở về", nhưng không có bảo nàng về sau không cần tới nha! Tô Hi vui vẻ, đầu "ầm" một tiếng đụng vào trần xe ngựa, đau đến mức làm nàng nức nở một tiếng, nước mắt chảy ra từ khoé mắt, "Ô ô, đau quá."

Ngân Lộ vừa nhẹ nhàng xoa đầu cho nàng, vừa hỏi: "Tiểu thư nhớ tới chuyện gì mà vui vẻ vậy?"

Tô Hi cắn khoé miệng, lắc đầu.

Sau khi hồi phủ, Ân thị biết được Cốc tiên sinh không nhận Tô Hi làm học trò liền an ủi nói: "Không nhận cũng không sao, nương lại tìm một tiên sinh khác cho con, dưới bầu trời này có rất nhiều người gảy đàn tốt mà."

Tô Hi cầm chiếc đũa gắp một miếng cá cháy chưng lạnh (****), trên mặt không nhìn ra chút mất mát nào, ngược lại còn nói: "Nương, người đừng vội, cho con thêm mấy ngày nữa đi." Từ sau khi nàng nghĩ thông suốt thì tâm tình lập tức đánh tan mây mù nhìn thấy mặt trời, bỗng nhiên liền có phương hướng, biết nên làm gì kế tiếp.

Ân thị chỉ xem nàng như miễn cưỡng vui vẻ, cũng không nói cái gì, biết nàng thích ăn thịt cá liền gắp phần má cá nhiều thịt mềm nhất bỏ vào chén của nàng.

Bên này, Tô Lăng Dung và Tô Lăng Vân biết được Tô Hi không được Cốc tiên sinh nhận làm học trò thì hoàn toàn thở dài nhẹ nhõm một hơi, đồng thời lại không nhịn được vui vẻ khi người khác gặp hoạ. Cho dù Tô Hi gảy đàn có hay thì thế nào, còn không phải cũng không được Cốc tiên sinh để vào mắt sao?

Qua hai ngày Tô Hi lại đến núi Thanh Thuỷ một chuyến, Cốc tiên sinh lúc này ngay cả gặp cũng không gặp nàng, chỉ nói tiểu đồng đưa nàng trở về.

Tô Hi không nhụt chí, sau đó lại đi hai lần, vẫn ăn bế môn canh như cũ.

Hôm nay sau khi học ở tộc học xong, Tô Lăng Dung đứng trước xe ngựa nhìn Tô Hi, lần đầu tiên lộ ra nụ cười có thể gọi là sung sướng, nói: "Hi tỷ nhi, muội cũng đừng cố chấp quá, Cố tiên sinh nếu nói không nhận muội thì muội có đi nhiều thì cũng vô dụng thôi. Còn không bằng kêu Đại bá mẫu thay muội tìm một tiên sinh, ồ, tỷ biết có một vị tiên sinh gảy đàn cũng không tệ, tuy rằng không bằng Cơ tiên sinh, nhưng cũng đủ để dạy muội nha, không bằng để tỷ giới thiệu muội, thế nào?"

Tô Hi ngồi trên xe ngựa, cầm váy lan uốn nếp hoa văn chuỗi ngọc bát bảo màu vàng, khách khí nói: "Đa tạ Ngũ đường tỷ, muội muốn tự mình chọn tiên sinh."

Tô Lăng Dung chỉ xem nàng như vịt chết còn cứng mỏ, không cho là đúng mà bĩu môi. Gần đây Tô Hi không thuận lợi, tâm tình của nàng ta cũng thoải mái hơn nhiều, cho nên căn bản không để lời nói của Tô Hi trong lòng.

Ngày thứ hai, Tô Hi theo mang theo đàn của mình đi núi Thanh Thuỷ, tiểu đồng giữ cửa sớm đã nhớ kỹ nàng, thấy nàng lại tới thì ngượng ngùng cười nói: "Tô cô nương, tiên sinh nhà ta đang nghỉ ngơi, sợ là không tiện gặp cô nương."

Tô Hi đã thăm dò tính nết của Cốc tiên sinh này, nàng tới 5 lần thì Cốc tiên sinh đã 4 lần nghỉ ngơi, chỉ sợ không phải là nghỉ ngơi mà là không muốn thấy nàng thôi. Tô Hi lắc đầu nói không có việc gì, "Ta ở ngoài cửa chờ Cốc tiên sinh tỉnh ngủ vậy."

Tiểu đồng nhìn nàng trong chốc lát, thấy nàng thật sự trải một tấm thảm len ở ngoài cửa rồi ngồi xuống thì cũng không hề nói thêm gì nữa.

Tô Hi kêu Ngân Lộ đặt đàn của mình xuống, đặt ở trên đùi thử âm, khều ngón tay rồi bắt đầu gảy đàn.

Tiếng đàn cất lên như nước chảy mây trôi.

Không bao lâu, bầu trời rơi xuống những bông tuyết trắng, thời tiết những ngày gần đây chuyển lạnh, sáng hôm nay trên đất đã kết một tầng sương, không nghĩ tới ban ngày cũng có thể có tuyết rơi. Bông tuyết bay lả tả, dừng trên đỉnh đầu và đầu vai của Tô Hi, lại dính trên áo choàng hoa văn cành mẫu đơn buộc quanh đỏ thẫm của hàng thêu Tô Châu. Chỉ trong chốc lát, bông tuyết hoà tan thành thành nước rớt vào trong vào, làm Tô Hi cảm thấy một trận lạnh lẽo, thế nhưng tiếng đàn vẫn trước sau như một không có dừng lại.

Ngân Lộ ở một bên gấp đến độ muốn dậm chân, cho dù chờ đợi cũng không nên để thân mình đông lạnh như vậy chứ. Nàng ấy muốn mở miệng khuyên Tô Hi quay về, nhưng trong lòng biết Tô Hi không nghe, tiểu thư nhà nàng ấy nhìn thì dễ nói chuyện nhưng kỳ thật trong lòng rất cố chấp.

Ngân Lộ đánh mượn tiểu đồng trong viện một cây dù giấy, che trên đỉnh đầu của Tô Hi, tốt xấu gì cũng có thể chắn được ít gió thổi.

Một khắc sau, tiểu đồng tử mỉm cười ra nói: "Tô cô nương, tiên sinh mời người vào."

Trong lòng Tô Hi vui vẻ, vội kêu Ngân Lộ dọn đàn lại rồi đi theo tiểu đồng vào sân.

Đứng dưới mái hiên hà, Tô Hi phủi những bông tuyết trên người đi, thấy Cốc Đồng tiên sinh đứng ở cửa thì tiến lên nói: "Cốc tiên sinh."

Cốc Đồng mặc áo lông dày, giấu hai tay rồi nhìn thẳng phía trước, nói: "Gảy đàn nhưng thật ra không tồi."

Hai mắt Tô Hi cong lên, giống như trăng non, hỏi: "Tiên sinh nguyện ý dạy tiểu nữ sao?"

Cốc Đồng xoay người vào phòng, ngữ khí bình đạm: "Nhưng ta chưa nói vậy."

"Tiên sinh." Tô Hi gọi Cốc Đồng tiên sinh lại, châm chước nửa ngày mới nói suy nghĩ những ngày gần đây ra, "Ngày ấy là học trò nói không đúng, học trò không nên vì học để có danh tiếng, gảy đàn vốn là việc nhã nhặn, mà học trò lại biến nó thành thô tục. Ngày sau có thể xin phép được tiên sinh chỉ dạy nhiều hơn không? Học trò đi theo tiên sinh một lòng muốn học, sẽ không để cho tiên sinh mất mặt."

Bước chân Cốc Đồn dừng lại một chút, sau đó nói: "Vào rồi nói chuyện."

Tô Hi vội đi theo vào.

Cốc Đồng tiên sinh ngồi phía sau bàn nhỏ màu sơn mài đỏ, đổ hai chén trà, đẩy một chén đến trước mặt Tô Hi, sắc mặt không đổi nói: "Trước khi nói những điều khác, ta ở núi Thanh Thuỷ đã gần 20 năm, luyến tiếc rời nơi này nên ta sẽ không rời núi."

Tô Hi liên tục gật đầu, rất dễ nói chuyện: "Tiên sinh yên tâm, học trò sẽ không ép buộc ngài hồi phủ với học trò, ngài dạy học trò gảy đàn, thì học trò hẳn phải nên đến tìm ngài mới đúng."

Cốc Đồng tiên sinh nhìn nàng, nha đầu cũng rất lanh lẹ, bản thân ông còn chưa nói gì mà nàng đều hiểu được cả rồi. Cốc Đồng nhẹ nhàng cười, nói: "Vậy từ mai cô nương cứ tới đây."

Sau khi hồi phủ, Ân thị biết được Cốc Đồng tiên sinh nhận Tô Hi là học trò thì vui vẻ không thôi, vội nói muốn đến nhà kho chọn quà tạ lễ, ngày mai tự mình đi núi Thanh Thuỷ thăm hỏi Cốc tiên sinh. Tô Hi không cản bà, nàng cũng thấy hẳn nên cảm tạ Cốc tiên sinh thật tốt một phen, làm một cái lễ bái sư, như vậy mới biểu đạt được sự kính trọng đối với Cốc tiên sinh.

Hôm sau Tô Hi đi bái sứ, chính thức bắt đầu theo Cốc Đồng tiên sinh học gảy đàn.

Còn Tô Lăng Dung và Tô Lăng Vân bên này, tất nhiên là có người vui thì phải có người buồn.

(****) cá cháy chưng lạnh

(**) bàn nhỏ khảm trai

(***) bàn bát tiên