Bộ Đồ Mới Của Hoàng Hậu

Chương 47: Ma xui quỷ khiến

Editor: Song Ngư || Ngáo

Đây........Là do Vệ Phong làm sao?

Tô Hi dừng bước, con ngươi sáng ngời phản chiếu vô số tia sáng chói loá, nàng ngơ ngẩn nhìn người trước mặt, nhất thời có hơi không thể ứng đối được. Giống như trong lúc vô tình xâm nhập vào lãnh địa của Vệ Phong, bị hắn dùng loại ánh mắt này nhìn làm nàng chỉ muốn xoay người bỏ đi thôi.

Nhưng Tô Bách Vũ lại kéo tay nàng tiến lên, còn đi nhanh vài bước dừng trước mặt Vệ Phong, ngẩng đầu hỏi hắn: "Đại ca ca, đây là đom đóm huynh bắt sao? Huynh có thể cho đệ mấy con được không?"

Đúng là chỉ suy nghĩ muốn bắt đom đóm thôi.

Vệ Phong cụp mắt nhìn thằng bé, đối diện với đôi mắt đen láy của thằng bé, anh cười nói: "Tất nhiên là có thể rồi."

Tô Bách Vũ cực kỳ vui vẻ rồi nói cảm ơn với hắn, sau đó liền buông ống tay áo của Tô Hi ra rồi hết sức tập trung đi bắt đom đóm. Ở đây có nhiều đom đóm hơn trên đường, giơ đại tay lên cũng có thể bắt được một con, hai đôi tay của nó ôm đom đóm rồi lặng lẽ tách ra một khe hở nhỏ rồi nhìn vào trong.

Tô Hi lo nó chạy đi xa nên muốn đi theo sau, ai ngờ vừa mới nhấc chân thì đã bị Vệ Phong nắm lấy tay.

"Lý Hồng sẽ đi theo thằng bé, không có việc gì đâu." Vệ Phong nói.

Bàn tay của Tô Hi nằm gọn trong lòng bàn tay hắn, cố tránh cũng không rút ra được, ngược lại càng bị nắm chặt hơn. Bộ dáng của nàng có hơi xấu hổ buồn bực, gương mặt nhỏ xinh đẹp của nàng đỏ ửng lên, hai hàng lông mi giống như giọt sương sớm trên cây tuyết tùng, chỉ cần hơi rung động cũng có thể làm một giọt nước rơi xuống.

Tô Hi nói: "Sao huynh biết muội ở chỗ này?"

Lần này bọn họ tới biệt viện tránh nóng là ý định nhất thời thôi, trước đó chưa từng có ai thảo luận qua cả, cho dù hắn có xếp tai mắt vào trong phủ Tướng quân thì cũng không có khả năng biết tin tức sớm như vậy được.

Vệ Phong yên lặng nhìn nàng hồi lâu rồi lại cười như không cười, nói: "Ấu Ấu, ta đã nói ở trong thư rằng hôm nay sẽ đến biệt viện Tây Giao mà." Hắn thấy tiểu cô nương trước mắt lập tức trợn tròn mắt, vẻ mặt ỉu xìu thì ý cười bên môi càng đậm, còn cố ý hỏi: "Muội không thấy sao?"

Đương nhiên là Tô Hi không thấy rồi, nàng còn chưa tìm hắn tính sổ chuyện hắn sai nha hoàn gửi thư cho nàng nữa là. Nàng mím môi, trong lòng cực kỳ hối hận, nếu sớm biết Vệ Phong cũng ở biệt viện Tây Giao thì nàng tình nguyện ở lại trong phủ Tướng Quân nóng đến ngủ không được, chứ tuyệt đối sẽ không đến biệt viện tránh nóng đâu.

Trong lòng tiểu cô nương nghĩ cái gì là trên mặt viết cái đó, làm cho người khác không đoán được cũng khó. Vệ Phong cúi người đối mặt với cô, trán hắn tựa lên trán nàng, còn chóp mũi cũng tựa lên chóp mũi nàng, giọng nói của hắn trầm thấp như mang theo ý cười, "Đốt thư của ta rồi còn đuổi nha hoàn của ta đi nữa, hửm?"

Tô Hi lùi về sau theo bản năng, nàng không quen thân mật với hắn như thế nên gương mặt bỗng chốc cũng đỏ ửng lên, nói: "Ai bảo huynh cứ gửi thư cho muội chứ? Nếu để người khác biết, muội......." Dừng một chút, lại nói: "Huynh cách xa muội ra một chút, đừng có lại đây."

Chẳng qua một chân không đứng vững nên lảo đảo một chút. Thế là Vệ Phong thuận thế đỡ lấy eo của Tô Hi, rồi đẩy cô dựa vào thân cây đại thụ, lại cúi đầu nhìn cô nói: "Bao xa? Xa như vậy có được không?"

Tô Hi tức giận trừng mắt nhìn Vệ Phong, hắn nhất định là cố ý mà, "Huynh——–"

Vệ Phong thấp giọng cười, cong ngón trỏ đặt trên đôi mắt cô, nhẹ nhàng vuốt ve hàng lông mi dài của cô. Lúc nãy hắn đã muốn làm như vậy rồi, lông mi nàng vừa dày vừa cong, giống như hai cây quạt nhỏ vậy, cứ run lên khều gợi làm lòng hắn ngứa ngáy.

Tô Hi né tránh, không cho hắn đụng vào mình.

Vệ Phong cũng không tiếp tục nữa, hắn như suy tư gì trong chốc lát rồi sau đó mới chầm chậm nói: "Ấu Ấu, chờ sau khi muội đến tuổi cập kê thì ta sẽ đến phủ Tướng quân cầu hôn cưới muội về nhà nhé."

Giọng điệu của Vệ Phong vẫn lơ đãng như thường, cứ như đang nói chuyện về thời tiết vậy. Còn Tô Hi thì kinh ngạc đến nỗi quên mất phải đẩy hắn ra, nàng còn tưởng bản thân mình nghe nhầm, hồi lâu mới không xác định hỏi lại: "........Huynh nói gì cơ?"

Vệ Phong nhìn đôi mắt xinh đẹp của nàng, giọng điệu lúc này chính thức hơn, từng chữ từng chữ nói: "Ta muốn cưới muội."

Tô Hi chỉ cảm thấy trong đầu mình choáng váng và hỗn loạn.

Không phải Vệ Phong hẳn nên đính hôn với Ân Thê Thê trước sao? Tô Hi vẫn luôn cho rằng tuy kiếp này Vệ Phong từ chối Ân Thê Thê, nhưng không lâu nữa thì vẫn sẽ sớm bị buộc kết hôn với Ân Thê Thê với nhiều nguyên nhân. Nhưng bây giờ là tình huống gì thế này? Có phải Vệ Phong hồ đồ rồi không? Vì sao muốn cưới nàng chứ?

Tô Hi sửng sốt, nhất thời không biết phải phản ứng thế nào.

Vệ Phong nhìn bộ dáng ngơ ngẩn của nàng thì biết chắc đột ngột nói ra đã doạ nàng sợ rồi. Hắn cong môi, lúc trước hai lần hôn nàng thì trong lòng hắn đã có quyết định rồi, chẳng qua chưa nói ra miệng thôi, muốn chờ tới khi nàng lớn thì sẽ cưới nàng về nhà. Chỉ là sau đó hắn phát hiện nếu vẫn luôn không nói rõ ràng thì tiểu cô nương này chắc chắn sẽ không chấp nhận hắn.

Sau hôm ở Tàng Kinh Các thì nàng liền trốn tránh hắn như tên dê xồm vậy. Vệ Phong không phải là loại người tuỳ tiện, chỉ là mấy ngày đó vẫn luôn tự hỏi suy nghĩ của hắn đối với nàng, vừa lúc lại phát sốt nên tự chủ kém hơn bình thường một chút, nhìn nàng xinh xắn xuất hiện trước mặt mình làm hắn nhất thời không nhịn được mà muốn hôn nàng.

Thơm tho mềm mại, còn có hơi chua chát nữa.

Từ sau lần đó thì Vệ Phong cũng không định che giấu tâm tư của mình nữa.

Hôm ở trong phòng Ngự Hoà Lâu thì vốn dĩ hắn muốn nói với nàng, chờ sau khi nàng lớn lên thì hắn sẽ đến phủ Tướng quân cầu hôn rồi đưa sính lễ, chẳng qua lời còn chưa kịp nói đã bị tiểu cô nương này tát một cái. Nhất định Tô Hi không biết ánh mắt của nàng lúc đó có bao nhiêu chán ghét phản cảm, cứ như ở chung với hắn thêm một khắc thì cũng đều chịu không nổi vậy. Vì thế trong lòng Vệ Phong sa sầm, hắn không muốn trở nên bối rối lúng túng cho nên kêu Lý Hồng để nàng đi.

Bây giờ Vệ Phong thấy Tô Hi cuối cùng cũng có phản ứng, vì thế hắn cúi đầu chạm lên gương mặt nàng, nói: "Ấu Ấu, bây giờ ta có thể hôn muội không?"

Tô Hi ngẩng đầu, khuôn mặt của Vệ Phong gần trong gang tấc, giọng điệu nói chuyện thì giống như dỗ dành vậy.

Nàng chớp đôi mắt to, trong lúc đó ma xui quỷ khiến thế nào mà muốn gật đầu, may là ở nơi xa truyền đến tiếng nói ngắt đi dòng suy nghĩ đó của nàng——-

"Ấu Ấu, Bách ca nhi? Hai đứa ở đây sao?"

Tô Hi lập tức hoảng loạn đẩy Vệ Phong ra, không màng đến sắc mặt đột nhiên sa sầm của hắn, chỉ nói: "Huynh nhanh đi đi."

Vệ Phong cầm cổ tay của nàng, sự dịu dàng hiếm hoi bị đánh vỡ, vẻ mặt của hắn có hơi khó coi, "Ấu Ấu......."

Tô Hi nghe ra đó là tiếng của Đại ca tô Lễ, nếu để đại ca phát hiện ra nàng hơn nửa đêm còn ở chung với Vệ Phong, sau đó nói với nương thì nàng chắc chắn bị mắng thật sự thảm cho xem........Tô Hi vội vàng bẻ tay của Vệ Phong ra rồi đẩy hắn vào chỗ sâu trong rừng cây, "Đi nhanh đi."

Vệ Phong nhìn về nơi xa, đúng là có người cầm đèn lồng đi về hướng này, đã đến rất gần rồi. Hắn cụp mắt thấy vẻ mặt của Tô Hi đầy hoang mang hoảng sợ thì khựng lại, rồi cúi người hôn một cái lên môi nàng, cũng không dừng lại lâu lắm mà chỉ nhẹ nhàng cắn môi dưới của nàng thôi, phảng phất như muốn nói hắn có bao nhiêu bất mãn. Lúc này, hắn mới buông nàng ra rồi xoay người đi vào sâu trong rừng.

Vệ Phong vừa đi thì Tô Lễ liền cầm đèn lồng đi tới.

Tô Lễ nhìn thấy nàng thì thở phào nhẹ nhõm nói: "Ấu Ấu, sao muội lại đến chỗ này?"

Tô Hi mím môi, tuy rằng Vệ Phong khống chế sức lực nhưng môi dưới của nàng bị hắn cắn có hơi đau. Đồ lừa đảo, rõ ràng nói lần sau nếu hôn nàng thì sẽ hỏi ý kiến của nàng nữa chứ.........

Tô Hi dùng ngón tay xoa cánh môi, lúc này mới trả lời: "Đại ca."

Tô Lễ hỏi: "Bách ca nhi ở cùng muội sao?"

Tô Hi nhìn bốn phía, nói: "Vừa rồi Bách ca nhi nói muốn bắt đom đóm chắc nó chỉ ở gần đây thôi......."

Quả nhiên sau đó thì Tô Bách Vũ từ sau cây đại thụ trăm năm đi ra, trong tay nó còn cầm theo một túi vải màu đen, bên trong đầy ánh sáng rực rỡ chiếu lên khuôn mặt đẹp đẽ của thằng bé, nó chạy tới giơ cái túi vải lên, kêu to: "Cô cô, phụ thân, con bắt được nhiều đom đóm lắm nè."

Tô Lễ thấy hai người họ đều ở đây thì không còn lo lắng nữa, lúc này mới có thời gian xem xét nhìn đom đóm xung quanh, rồi kinh ngạc nói: "Sao chỗ này có nhiều lưu huỳnh vậy?"

Tô Hi không mở miệng. Nàng cũng không biết sao Vệ Phong có thể làm ra nhiều đom đóm như vậy nữa, mà Vệ thế tử cũng không thể bắt từng con tới.

Trên đường trở về, Tô Bách Vũ vẫn luôn cúi đầu quan sát túi vải đen kia mà ngoài miệng thì cũng không hề đề cập tới Vệ Phong, hoặc ít hoặc nhiều làm Tô Hi có hơi kinh ngạc.

Chẳng lẽ Lý Hồng nói gì với nó sao?

Tô Hi nghĩ mãi cũng chả nghĩ ra được, chẳng qua trong lòng cũng thoáng yên tâm hơn.

*

Ngày hôm sau Tô Hi rời giường dậy rửa mặt, cho dù ở chỗ nào thì cũng không quên phải tập động tác uốn người.

Sáng sớm trên núi mát lạnh, nàng dùng xong bữa sáng thì liền bảo Ngân Nhạn đặt một cái bàn trên hành lang rồi một mình ngồi đọc sách.

Chỉ trong chốc lát thì nghe nha hoàn nói hai vị cô nương của Ân phủ tới.

Tô Hi mới vừa khép sách lại thì liền nghe thấy giọng của Ân Thê Thê: "Sớm như vậy mà Hi tỷ nhi đã đọc sách rồi sao? Thật là chăm chỉ quá."

Tô Hi đứng lên, cười nói: "Thê Thê tỷ tỷ, Bồng Bồng tỷ tỷ, sao hai tỷ tới đây vậy?"

Biệt viện của Ân gia cách Tô gia không xa, chẳng qua trước giờ không gặp hai nàng ở chỗ này, chứ đừng nói gì mới sáng sớm đã tới xem Tô Hi. Có lẽ vì lời nói của Vệ Phong hôm qua mà bây giờ Tô Hi nhìn thấy Ân Thê Thê thì có hơi không được tự nhiên, giống như nàng đoạt đi đồ vật của nàng ta vậy, vô hình có một loại cảm giác chột dạ.

Ân Thê Thê nói: "Hôm qua sau khi không thấy muội và Bách ca nhi thì tỷ và Bồng Bồng đi tìm hai người nhưng mà cũng không tìm được, sau đó lại không biết hai người thế nào rồi? Không gặp phải nguy hiểm gì chứ?"

Tô Hi khẽ cười, lắc đầu nói: "Không có ạ, là Bách ca nhi nói nó thấy đom đóm, một hai phải dẫn muội đi bắt, sau đó thì tụi muội đi có hơi xa. Muội xin lỗi vì để mọi người lo lắng rồi."

Ân Thê Thê nói không có gì, "Chỉ cần hai người không có gì là tỷ yên tâm rồi."

Ba ngồi ngồi dưới hành lang nói chuyện một lát, Tô Hi không thân với hai người lắm, nàng sợ khí lạnh nên nói muốn pha trà chiêu đãi hai người.

Ân Bồng Bồng nói: "Ban đêm trên núi có hơi lạnh, không biết tối qua Bách ca nhi ngủ thế nào, không bằng chúng ta đi xem thằng bé đi? Vừa lúc tỷ có một quả hương xông tròn, nếu đưa cho thằng bé thì không sợ nó bị cảm lạnh."

Ân Thê Thê ở dưới bàn đè lại tay của Ân Bồng Bồng, sắc mặt không được tốt lắm.

Tô Hi giả vờ như không thấy động tác của hai người, hơi mỉm cười nói: "Được ạ, vừa lúc muội cũng định đi xem Bách ca nhi nữa, chúng ta cùng đi đi."

Sau khi hẹn xong thì Tô Hi về phòng thay một bộ váy sam mỏng màu xanh lam, chỉ chải búi tóc đơn giản rồi dẫn hai người đến viện của Tô Lễ.

Tô Lễ thức dậy sớm, bây giờ đã dùng xong bữa sáng, đang ở trong sân dạy Bách ca nhi luyện võ.

Tô Lễ thấy các nàng lại đây thì có hơi kinh ngạc.

Ân Bồng Bồng chào hắn một tiếng rồi đi đến trước mặt Bách ca nhi, lấy chiếc khăn tay ra lau mồ hôi trên mặt cho thằng bé, cười nó: "Bách ca nhi buổi tối có ngủ ngon không? Có đá chăn hay không?"

Tô Bách Vũ không thân với Ân Bồng Bồng cho lắm, đôi mắt đen láy nhìn chằm chằm nàng ấy, lễ phép trả lời: "Dạ không."

Ân Bồng Bồng cũng không cảm thấy có gì, nàng ấy lấy một quả hương xông tròn bạc mạ vàng đưa cho Tô Bách Vũ, nói: "Cái hương xông trong này Bồng Bồng biểu dì tặng cho cháu này, sau này cháu đặt ở trong chăn thì ban đêm sẽ không bị cảm lạnh đâu, Bách ca nhi cầm lấy nhé?"

Tô Bách Vũ không nhận, trong tay cầm một cây kiếm dài bằng gỗ nhìn Ân Bồng Bồng đăm đăm rồi nói: "Vì sao Bồng Bồng biểu dì lại đưa đồ cho cháu?"

Ân Bồng Bồng ngẩn người, không nghĩ thằng bé lại hỏi vấn đề này: "........Bởi vì Bách ca nhi đá chăn sẽ bị cảm lạnh."

Tô Bách Vũ nghiêm túc nói: "Cháu sẽ không đá chăn."

Thế này làm Ân Bồng Bồng hơi khó xử. Lúc nàng ấy tặng đồ thì không nghĩ tới lý do vì sao muốn đưa cho thằng bé, có lẽ là đau lòng nó tuổi nhỏ mà không có nương, chỉ muốn quan tâm nó thôi..........Cũng đau lòng một người nam nhân như Tô Lễ vừa phải làm phụ thân vừa phải làm nương nhiều năm như vậy, nếu có thể, nàng ấy kỳ thật muốn chia sẻ cùng hắn.

Muốn chăm sóc hai cha con bọn họ thật tốt.

Tô Bách Vũ không nhận làm Ân Bồng Bồng đứng trước mặt hơi xấu hổ.

Tô Hi bước lên, giải vây nói: "Bách ca nhi, Bồng Bồng biểu dì tặng đồ bởi vì là thích cháu, cháu nếu cũng thích Bồng Bồng biểu dì thì nhận lấy đi?"

Khuôn mặt nhỏ tuấn tú của Tô Bách Vũ hiện lên sự ngượng ngùng, nhưng nó vẫn chìa tay nhận lấy quả hương xông trong tay Ân Bồng Bồng, nói: "Cảm ơn Bồng Bồng biểu dì, cháu sẽ đặt ở trong chăn."

Ân Bồng Bồng cười rồi nhìn thoáng qua Tô Hi như cảm ơn.

Chờ Tô Lễ dạy Tô Bách Vũ luyện võ xong thì Ân Bồng Bồng nói muốn dẫn Tô Bách Vũ đến hậu viện chơi, Tô Lễ suy nghĩ một lát rồi gật đầu đồng ý.

Tô Hi vốn dĩ cũng muốn đi theo nhưng lại bị Ân Thê Thê gọi lại, nói: "Hi muội muội, tỷ nghe nói phong cảnh sau núi rất đẹp, không bằng tỷ muội chúng ta đến sau núi xem thử nhé?"

Tô Hi nhìn phía trước thấy Tô Bách Vũ đi bên cạnh Ân Bồng Bồng, còn Ân Bồng Bồng thì cúi đầu nói gì với nó, ở chung cũng coi như hoà hợp. Thật ra nàng cũng muốn tạo một ít cơ hội cho Ân Bồng Bồng nếu Ân Bồng Bồng có thể đi vào trong lòng của Đại ca để Đại ca không còn phải một mình nữa thì tốt rồi.

Thế là Tô Hi gật đầu nói được.

Tội nghiệp anh Vệ, cứ lúc nào ôm người đẹp trong lòng là bị phá đám =)))), t cần 500đ động lực để lên chương tiếp luôn cho nóng hổi chị em ơi =))))