Bộ Đồ Mới Của Hoàng Hậu

Chương 56: Mãi mới phát hiện ra

Editor: Song Ngư|| Beta-er: Ngáo

Dưới gối Lưu Hoàng Hậu chỉ có một trai một gái, Đại Hoàng Tử Vệ Quý Thường năm nay 17 tuổi, còn tiểu công chúa Vệ Đức Âm năm nay mới vừa tròn 3 tuổi.

Có lẽ do Hoàng Hậu nương nương và Chiêu Nguyên Đế là anh em họ, vì thế sinh ra hai đứa bé đều không khoẻ mạnh cho lắm. Vệ Quý Thường sinh ra đã câm điếc, thể chất gầy yếu, còn tiểu công chúa thì từ nhỏ đã ốm yếu, được ngâm trong ấm sắc thuốc mà lớn.

Lúc tiểu công chúa tròn 1 tuổi thì Hoàng Hậu nương nương có mời một vị đạo sĩ có đạo pháp cao thâm đến gieo một quẻ, đạo sĩ nói đường sống của tiểu công chúa gập ghềnh, mệnh số yếu ớt, có lẽ sống không qua khỏi 3 tuổi. Vì thế Lưu Hoàng Hậu yêu thương tiểu công chúa như vàng như ngọc, trước 3 tuổi không cho phép bất kỳ ai tiếp xúc với con bé. Trước đó không lâu thì tiểu công chúa tròn 3 tuổi, vẫn sống khoẻ mạnh như thường. Thế là hai người Đế Hậu vô cùng vui vẻ, liền tổ chức một bữa tiệc mời văn võ bá quan và gia quyến cùng vào cung ngắm hoa.

Kiếp trước Tô Hi từng tham dự bữa tiệc hoa Sen này, cũng khác gì với bữa tiệc thưởng hoa của gia đình bình thường, chẳng qua bởi vì có Hoàng Hậu nương nương ở đây cho nên phải thận trọng hơn một tí.

(*) Editor: Cuối chương trước có nói đến bữa tiệc hoa Cúc, còn sang chương này tác giả lại ghi hoa Sen, có lẽ do tác giả viết nhầm hay sao đó. T đổi thành hoa Sen luôn nhé bởi vì chương sau cũng nói đến hoa Sen.

Nhưng người để lại ấn tượng sâu sắc cho Tô Hi chính là Vệ Đức Âm.

Vệ Đức Âm kế thừa tướng mạo của Đế Hậu, sinh đến phấn điêu ngọc trác (1), cực kỳ đáng yêu khả ái, tính tình cũng hoạt bát ngây thơ. Quan trọng nhất là con bé nhìn y đúc Tô Hi khi còn nhỏ, là một tiểu nha đầu ham ăn, thấy cái gì cũng muốn nếm thử, chỉ có một điểm khác nhau chính là Vệ Đức Âm ăn thế nào cũng không mập, mà Tô Hi khi nhỏ thì là một cục bột béo.

(1) phấn điêu ngọc trác: như ngọc đã được chạm khắc mài dũa, chỉ bé gái xinh đẹp đáng yêu.

Tô Hi nghĩ tới đây thì không thể không cảm thán một tiếng trời cao bất công.

Trước bữa tiệc hoa Sen một ngày, túi tiền con thỏ ngậm cành cây chỉ còn lại một vài bước cuối cùng là xong. Nàng thắp đèn dầu lên, mới có một khắc (15 phút) mà đã ngáp bốn năm lần rồi, buồn ngủ đến mở mắt không nổi, nhưng vẫn còn tiếp tục thêu túi tiền trong tay.

Ngân Li bưng một chén trà mộc quế hoa đi vào thấy Tô Hi che miệng ngáp một cái thì đầy khó hiểu: "Tiểu thư, ngày mai thêu tiếp không được sao? Sao phải vội vàng thêu xong trong hôm nay vậy ạ? Người nên đi nghỉ sớm đi, mệt quá thì sẽ không tốt cho mắt đâu."

Tô Hi lắc đầu nói: "Sắp xong rồi, ta thêu xong sẽ đi ngủ ngay. Ngươi không cần lo đâu, cứ đi ngủ trước đi." Nói xong thì lại tiếp tục động tác luồn kim xe chỉ, nhưng bởi vì quá buồn ngủ mà lơ đãng đâm kim vào ngón tay của mình làm nàng nhẹ nhàng nhíu mày hít vào một hơi.

Vì thêu túi tiền cho Vệ Phong mà không biết đôi tay nàng không biết bị đâm bao nhiêu vết rồi. Tô Hi vừa đưa ngón trỏ vào miệng mút nhẹ, vừa bực bội nghĩ thầm, Vệ Phong phải nên cảm thấy vinh hạnh mới đúng, của cái túi tiền này là do nàng đổi máu mà làm cho hắn đấy.

Tô Hi gắng chịu đến hơn nửa đêm thì rốt cuộc cũng thêu được túi tiền hoàn thiện. Thêu xong thì nàng đặt túi tiền lên bàn rồi chui vào chăn, đặt lưng xuống là ngủ ngay.

Hôm sau Tô Hi ngủ đến khi mặt trời lên cao, ngày mai chính là ngày Hoàng Hậu nương nương tổ chức bữa tiệc hoa Cúc. Nàng nằm trên giường nhìn tấm màn màu vang trên đỉnh đầu, hai hàng lông mi dài khẽ rung lên, đôi mắt to trong veo có hơi bàng hoàng.

Tại sao Vệ Phong bắt nàng thêu túi tiền thì nàng liền thêu chứ, tối qua còn gắng chịu đến trễ như vậy nữa? Cả người nàng co lại, cả người chôn trong chăn, lúc này mới dần phát hiện ra mà bắt đầu tỉnh táo lại, tối qua nàng vội vàng thêu túi tiền cho xong, chẳng lẽ bởi vì biết Vệ Phong sẽ đến bữa tiệc hoa Cúc ngày mai sao?

Vì thế Tô Hi bắt đầu bất an, trong lòng nàng đã quan tâm Vệ Phong đến mức này sao?

Nếu như nàng không quan tâm vậy tại sao hai lần gần nhất lúc Vệ Phong hôn nàng thì nàng không phản kháng gì hết chứ? Hơn nữa sau khi hôn xong thì nàng cũng không súc miệng bằng trà bạc hà nữa, dường như nàng đã quen với mùi gỗ đàn hương của hắn rồi........

Tô Hi chưa nghĩ ra nguyên do rõ ràng thì Ngân Nhạn từ bên ngoài đi vào rồi vén màn lên, nói: "Tiểu thư, Lục tiểu thư của Nhị phòng đến tìm người ạ."

Tổ Hi thò đầu ra khỏi chăn, bộ dáng ngái ngủ, nói: "Lục tỷ tỷ tới tìm ta có chuyện gì?"

Ngân Nhạn lắc đầu, "Lục tiểu thư không nói, nô tỳ đã mời nàng ấy vào phòng khách ngồi rồi, còn bảo một lát người sẽ sang."

Tô Hi nhàn nhạt "ừ" một tiếng, sau đó rời giường thay quần áo rồi rửa mặt chải chuốt kỹ càng, lúc này mới đến phòng khách.

Tô Lăng Vân đã đợi hồi lâu nên có hơi không kiên nhẫn, vừa uống trà vừa thường thường đi ra bên ngoài nhìn xung quanh. Lúc nàng ta thấy Tô Hi đi vào thì lúc này mới nở nụ cười tươi, thân mật đi đến trước mặt nàng, "Tối qua Hi tỷ nhi có ngủ ngon không? Vừa rồi nghe thấy nha hoàn của muội bảo muội còn chưa dậy, đã sắp trưa rồi đấy, may mà nhà chúng ta không cần phải thăm hỏi mỗi sáng tối, chứ nếu không thì chắc bị lão tổ tông mắng rồi nhỉ."

Tô Lăng Vân là người không biết cách nói chuyện, đầu óc cũng chả linh hoạt mấy, cho nên Nhị phu nhân Quách thị và lão thái thái cũng không thích nàng ta lắm.

Tô Hi đã quen với cách nói chuyện không vòng vo của nàng ta cho nên cũng chả trả lời câu hỏi đầu tiên của nàng ta, mà chỉ nói: "Lục tỷ tỷ đến đây sớm như vậy có phải là có chuyện gì không?"

Tô Lăng Vân không nghĩ Tô Hi hỏi trực tiếp đến như vậy, cho nên dù đã ấp ủ sẵn lý do thoái thác lúc trên đường tới thì lúc này cũng có hơi lúng túng. Nàng ta ấp a ấp úng mãi, rồi xấu hổ nói: "Là như vầy, không phải ngày mai Hoàng Hậu nương nương mở tiệc sao, tỷ cùng đi với mâu thuẫn vào cung.......Năm nay tỷ đã cài hai cây trâm mới mấy lần, mà mấy trang sức cũng đã cũ rồi, lần trước tỷ tham gia bữa tiệc thưởng hoa của phủ Khánh Quốc Công còn bị người ta hỏi sao tỷ chỉ cài mỗi hai cây trâm này thôi nữa. Tỷ lo sẽ làm mất thể diện của phủ Tướng Quân trước mặt Hoàng Hậu nương nương cho nên muốn tới tìm Cửu muội mượn ít trang sức........"

Tô Hi vỡ lẽ, cũng theo bản năng nhìn thoáng qua cách ăn mặc hôm nay của Tô Lăng Vân —– búi tóc Đan Loa (2) gắn thêm một cây trâm hoa mai, chính là món đồ trang sức mà năm ngoái thống nhất phát cho cả phủ, ngay cả Tô Hi cũng có một cái.

Quách thị rất hà khắc, Tô Lăng Vân thân là thứ nữ nên cuộc sống cũng chẳng mấy dễ dàng. Ngoại trừ được những trang sức thông thường được trong phủ phát thì trang sức còn lại của nàng ta chẳng là bao, di nương của nàng ta tính tình mềm yếu, cả ngày chỉ nhốt mình trong viện nhỏ, căn bản không thể giúp nàng ta cái gì được.

Nói thật, tình chị em mà Tô Hi dành cho Tô Lăng Vân chả sâu đậm gì cho cam, còn không bằng hai vị đường tỷ của phủ Tống Đốc nữa.

Tuy rằng Tô Lăng Vân không làm chuyện gì có hại cho Tô Hi nhưng Tô Hi vẫn nhớ như in nàng ta và Tô Lăng Dung cùng nhau dè bỉu khuôn mặt của nàng ở kiếp trước. Kiếp này, nàng đã trở nên gầy hơn nên cũng đã thay đổi cũng ít việc, nàng ta lập tức thay đổi lập trường bắt đầu thân thích với người của Đại phòng.

Tô Lăng Vân thấy Tô Hi không trả lời gì thì thử gọi một tiếng "Cửu muội muội", rồi nói: "Tỷ biết muội có rất nhiều trang sức, Cửu muội muội cứ yên tâm đi, tỷ chỉ đeo ngày mai thôi, sau khi kết thúc Cung yến thì nhất định sẽ trả lại cho muội mà, tất nhiên sẽ không làm hư đồ của muội đâu."

Nàng ta đã nói đến mức này rồi thì Tô Hi cũng không tiện từ chối. Chẳng qua nàng không thích người khác đeo đồ trang sức của mình lắm, nên nói: "Lục tỷ tỷ đừng nói mượn, để muội tặng tỷ vài món, tỷ không cần trả lại cho muội đâu."

Tô Lăng Vân không nghĩ tới Tô Hi hào phóng như thế, cho nên trên mặt lộ ra vẻ vui sướng, nhưng vẫn còn mạnh miệng: "Chuyện này........Này không tốt lắm đâu, tỷ ngại lắm, tự nhiên khi không lấy đồ của muội."

Nhưng khi nàng ta bước vào khuê phòng của Tô Hi, thấy đồ trang sức rực rỡ muôn màu trong tủ trang điểm thì liền không nói nên lời.

Chiếc gương trang điểm của Tô Hi đặt trên một cái tủ gỗ tử đàn khắc hoa, ước chừng cao cỡ nửa người, có tổng cộng là năm tầng, mỗi tầng đều để đầy đồ trang sức. Tô Lăng Vân bước đến gần nhìn thì phát hiện món nào món đấy đều rất xinh đẹp và rất có giá trị, khó trách vừa nãy Tô Hi thuận miệng nói muốn cho nàng ta vài món trang sức, thì ra vài thứ trang sức kia đối với nàng mà nói chỉ là một phần nổi của tảng băng mà thôi.

Tô Lăng Vân biết Tô Hi có nhiều đồ lắm, hình dáng thì không bao giờ trùng lặp cả, nhưng không nghĩ tới nàng có nhiều như vậy.

Tô Lăng Vân sửng sốt đứng trước tủ nhìn, trong lòng vừa chua vừa chát lại vừa ghen tỵ. Đều là cô nương của phủ Tướng Quân nhưng sao giữa nàng ta và Tô Hi lại có khác biệt lớn như vậy chứ?

Tô Hi nói: "Lục tỷ tỷ chọn vài món đi."

Tô Lăng Vân chần chừ một lát rồi cuối cùng vẫn chọn một cây trâm hồ điệp xâu liền, một đôi trâm chạm khắc ngọc bích và một đôi khuyên tai đèn linh lung màu vàng (3), cuối cùng thì chọn thêm một chiếc vòng tay phỉ thuý màu đỏ, lúc đầu thì nàng ta còn ngại ngùng lấy nhưng sau đó suy nghĩ lại thấy Tô Hi có nhiều thứ tốt như vậy, cho dù nàng ta không lấy thì nàng cũng chả đeo hết, vì thế do dự một lát rồi vẫn cầm lấy.

Sắc mặt Tô Hi vẫn như thường, nhìn không ra tí đau lòng nào, chỉ hỏi: "Lục tỷ tỷ còn thích cái gì nữa không?"

Mặc dù là muốn lắm nhưng Tô Lăng Vân không cũng thể lấy thêm nữa, chỉ nói: "Nhiêu đây là đủ rồi, cảm ơn Hi tỷ nhi nhé........"

Tô Hi gật đầu, đi ra ngoài và nói: "Để muội kêu người lấy hộp để tỷ đựng."

Tô Lăng Vân đi theo sát sau, lúc đi ngang qua cái bàn nhỏ hoa lê ba chân màu vàng (4) thì thấy một túi tiền rất xinh đẹp thêu hình con thỏ ngậm nhánh cây, con thỏ được thêu rất sinh động, mập mạp đáng yêu làm người rất yêu thích. Tô Lăng Vân liếc mắt một cái đã thích, đang định nói với Tô Hi một tiếng thì thấy Tô Hi đã đi ra ngoài. Nàng ta nhìn cái túi tiền, lại không kiềm được mà nảy lòng tham, nàng ta nghĩ dù sao Tô Hi cũng có nhiều túi tiền như vậy, thêm một cái cũng chả nhiều mà bớt một cái cũng chả ít đi, cho dù có mất thì chưa chắc Tô Hi đã phát hiện ra, vì thế nàng ta thuận tay cầm lên rồi nhét vào tay áo của mình.

*

Sau khi tiễn Tô Lăng Vân đi thì lúc này Tô Hi mới có thời gian dùng bữa sáng.

Tô Hi ăn một muỗng súp nấm trắng, lại ăn một miếng bánh hoa quế bột ngó sen, mới vừa ăn xong thì đã bị Ân thị gọi đi.

Ân thị nói chuyện với nàng nửa canh giờ. Lúc Tô Hi ra khỏi Thu Đường Cư thì nghĩ đã lâu không qua thăm tổ phụ, thế nên lại ghé qua Xuân Huy Đường chơi cờ với lão thái gia một canh giờ nữa, lúc quay về Hoa Lộ Thiên Hương thì vừa lúc vừa qua khỏi giờ trưa.

Tô Hi trở về phòng nhìn thấy trên chiếc bàn hoa lê màu vàng ba chân trống trơn, mới hỏi: "Ngân Nhạn tỷ tỷ, sáng này ai dọn phòng vậy? Túi tiền tối qua ta để ở đây đâu mất rồi?"

Ngân Nhạn nói: "Túi tiền tiểu thư nói chính là cái túi tiền con thỏ ngậm cành cây kia sao?"

Tô Hi gật đầu lia lịa.

Ngân Nhạn nói: "Nô tỳ nghe Ngân Li bảo đó là bài tập Diêu tiên sinh giao cho người nên lúc dọn dẹp nhà đâu có dám động vào, vẫn luôn để ở đây mà."

Tô Hi nhíu mày, "Nhưng sao trên bàn không có gì cả?"

Ngân Nhạn cũng nhìn thoáng qua, nghi ngờ nói: "Kỳ lạ ghê, sáng sớm nay lúc nô tỳ gọi người dậy còn nhìn thấy mà, sao bây giờ mất đâu rồi?"

Tô Hi hỏi: "Hôm nay ngoại trừ ngươi ở ngoài thì còn có ai từng vào phòng nữa không?"

Ngân Nhạn nhớ lại, "Sau khi tiểu thư dùng bữa sáng rồi rời đi thì chỉ có Ngân Li đi vào lau bàn thôi, cũng không có ai vào nữa."

Tô Hi gọi Ngân Li tới hỏi thì nghe Ngân Li nói: "Lúc nô tỳ đi vào thì không thấy túi tiền trên bàn nữa, lúc đó còn tưởng tiểu thư tự mình cất rồi nên cũng không nghĩ nhiều."

Tô Hi mím môi, nàng căn bản không có cất túi tiền, tối qua thêu xong thì đã muộn rồi nên nàng để lên bàn rồi đi ngủ, sáng sớm dậy cũng không để ý. Lúc Ngân Nhạn đi vào thì vẫn còn thấy túi tiền, nhưng lúc Ngân Li đi vào thì đã không còn, trong khoảng thời gian này thì chỉ có một người vào thôi, gần như không cần nghĩ mà cũng có thể xác định là ai đã cầm rồi.

Nhị phòng, Tây Hộc Viện.

Tô Hi đi vào trong phòng của Tô Lăng Vân.

Tô Lăng Vân đang dùng cơm trưa thì thấy Tô Hi đi vào, đầu tiên nàng ta sửng sốt, sau đó cười nói: "Sao Hi tỷ nhi lại tới thế?"

Tô Hi cũng không quanh co nữa mà hỏi thẳng: "Có phải Lục tỷ tỷ đã cầm chiếc túi tiền sáng nay muội để trên bàn hương không?"

Có lẽ do Tô Hi sốt ruột nên trên mặt không còn nụ cười ngọt ngào thường thấy nữa mà mày hơi nhăn lại, bộ dáng có phần nghiêm túc.

Nụ cười của Tô Lăng Vân cứng lại, không muốn mất mặt trước nha hoàn cho nên giả vờ không biết: "Túi tiền gì cơ? Hi tỷ nhi, tỷ chưa thấy qua túi tiền của muội."

Nhưng ngoại trừ nàng ta ra thì không có ai từng vào phòng của nàng cả, nếu không phải là nàng ta thì còn ai vào đây nữa? Tô Hi nói: "Cái túi tiền có thêu hình con thỏ ngậm cành cây đó, muội mới thêu xong tối qua, Lục tỷ tỷ nhớ kỹ lại xem." Nói xong thì Tô Hi nhớ tới cái túi tiền đó nàng thêu chừng 10 ngày lận, nếu bỏ mà thêu cái khác thì chắc chắn không kịp, cho nên lại nhắc nhở: "Sáng nay trước khi Lục tỷ tỷ đi thì túi tiền vẫn còn để ở trên bàn, nhưng sau khi Lục tỷ tỷ đi thì không thấy túi tiền đâu nữa cả. Nếu Lục tỷ tỷ thích thì muội sẽ đưa túi tiền khác cho tỷ, tỷ trả lại muội túi tiền đó đi."

Tô Lăng Vân thấy nàng cứ khăng khăng như vậy, nếu nàng ta tiếp tục phủ nhận thì chẳng những không chiếm được lợi mà còn phải mất mặt nữa, vì thế như chợt sực nhớ ra, rồi nói: "Tỷ nhớ rồi. Túi tiền muội nói đúng là tỷ có thấy qua, lúc đó tỷ thấy nó rơi trên đất nên tưởng là Cửu muội không cần nữa, tỷ thấy nó đáng yêu nên mới nhặt về. Nếu Cửu muội vẫn muốn thì để tỷ lấy ra đưa lại cho muội."

Tô Hi thở phào một hơi, mày cũng giãn ra.

Tô Lăng Vân đi vào trong phòng lấy túi tiền, chỉ trong chốc lát liền đi ra rồi hỏi: "Hi tỷ nhi nhìn xem có phải là cái này không?"

Tô Hi thấy trong tay nàng ta chính là cái túi tiền con thỏ ngậm cành cây mà mình thêu thì vội vàng gật đầu, bước lên nói: "Đúng vậy."

Tô Lăng Vân không đưa ngay cho Tô Hi mà chờ lúc Tô Hi sắp đến gần thì ánh mắt nàng ta ảm đạm lại, trên tay cũng buông lỏng ra.

Bên chân của Tô Lăng Vân vừa lúc đặt một cái bếp lò, còn mới đun xong một bình trà nóng nữa, bây giờ đã bưng bình trà ra rồi nên chiếc túi rơi ra khỏi tay của Tô Lăng Vân, sau đó dưới ánh mắt kinh ngạc của Tô Hi mà không hề báo trước rơi vào trong bếp lò.

Tô Lăng Vân cảm thấy Tô Hi làm nàng ta mất mặt trước mấy nha hoàn, còn không phải chỉ là một cái túi tiền thôi sao, còn đặc biệt đến đây đòi nàng ta nữa chứ. Trong lòng nàng ta khó chịu, cho nên cũng cố ý muốn gây khó dễ cho Tô Hi.

Chẳng qua Tô Lăng Vân không đoán được là sau khi Tô Hi sửng sốt thì lại với tay trực tiếp bỏ vào trong chậu lửa!

"Tiểu thư!" Ngân Nhạn bất ngờ kêu lên.

Trong lúc nhất thời thì Tô Hi cũng không nghĩ nhiều như vậy, vì thế cho dù ngón tay bị bỏng nóng nhưng nàng vẫn không buông tay ra, cuối cùng cũng vớt được túi tiền con thỏ ngậm cành cây ra khỏi chậu lửa. Nàng vội vàng nhìn xem, mặc dù đã vớt lên kịp thời, túi tiền vẫn chưa bị thiêu hoàn toàn rồi, nhưng bởi vì rớt xuống đáy chậu nên đôi tay ôm lá cây đã bị cháy thành một vết đen sì rồi vừa không đẹp mà cũng không thể đeo được nữa.

Tô Hi vừa đau lòng vừa chán nản.

Ngân Nhạn thì lo lắng đến tức giận: "Sao tiểu thư lại dùng tay đi lấy chứ? Lỡ như bị thương thì sao bây giờ? Để nô tỳ nhìn tay của người xem........"

Sau đó thì cẩn thận nâng tay Tô Hi lên, nàng ấy thấy đầu ngón tay của Tô Hi bị bỏng đến đỏ ửng, còn những chỗ khác thì không sao cả thì mới yên tâm một chút.

Tô Lăng Vân bên này cũng sững sờ không thôi, ai biết Tô Hi lại xúc động thò tay vào chậu lửa chứ, túi tiền đó quan trọng đến thế sao........

Tô Lăng Vân ngập ngừng: "Hi tỷ nhi........"

Tô Hi không nhìn nàng ta mà cầm túi tiền bằng cái tay không bị thương, nói: "Ngân Nhạn tỷ tỷ, chúng ta về thôi."

*

"Tiểu thư à, lần sau người đừng làm mấy chuyện ngốc như vậy nữa, may là lúc đó không xảy ra chuyện lớn gì đấy. Người nhìn xem, hai cái vết bỏng rộp trên tay có dễ chịu sao?" Ngân Nhạn vừa thoa thuốc cho Tô Hi, vừa khuyên bảo như bà mẹ chồng đang sầu muộn vậy, sợ nàng lại làm điều gì ngốc nghếch nữa.

Tô Hi ngoan ngoãn trả lời.

Túi tiền bị cháy hỏng một góc rồi, Cung yến ngày mai sợ là không thể đưa cho Vệ Phong được. Tô Hi chỉ hy vọng ngày mai đừng gặp mặt hắn, như vậy thì hắn sẽ không nhớ tới chuyện muốn nàng thêu túi tiền.

Tô Hi lại nhớ tới Tô Lăng Vân, lúc đầu nàng cũng không muốn nghĩ nàng ta tệ như vậy, dù gì cũng là chị em một nhà cả, Có phúc cùng hưởng, có họa cùng chia.

Nhưng lần này Tô Lăng Vân cố ý ném túi tiền của nàng vào bếp lò thì đúng là quá đáng.

Sáng sớm hôm sau, Ân thị đã rửa mặt chải đầu trang điểm xong từ lâu, bèn sai người tới hối Tô Hi.

Sau khi Tô Hi sửa soạn xong thì đến Thu Đường Cư rồi cùng Ân thị ra ngoài.

Tô Hi vẫn ngồi cùng một chiếc xe ngựa với Tô Lăng Vân. Có lẽ bởi vì Tô Lăng Vân còn chột dạ chuyện hôm qua, nhưng lại không muốn xuống nước xin lỗi cho nên cả đường đi cũng không thèm mở miệng, thế nhưng trên đầu và lỗ tai toàn đeo mấy thứ trang sức mà Tô Hi cho nàng ta.

Tô Hi chỉ nhìn thoáng qua rồi liền dời tầm mắt.

Xe ngựa nhanh chóng đến cửa Cung. Tô Hi đi theo phía sau Ân thị, đi chưa được mấy bước thì nghe thấy tiếng xe ngựa đang đi tới. Nàng quay đầu lại nhìn thì thấy trên chiếc xe ngựa đi đằng trước có in một chữ "Tấn", chính là xe ngựa của phủ Tấn Vương.