Bộ Đồ Mới Của Hoàng Hậu

Chương 60: Tấm rèm vàng

Editor: Song Ngư || Beta-er: Ngáo

Phủ Tướng Quân.

Màn đêm buông xuống, ánh đèn lồng dưới hành lang chiếu qua lưới cửa sổ, ánh sáng mờ nhạt chiếu trên người Tô Hi đang nằm trên giường. Nàng hơi cúi đầu, thái độ tập trung, hai hàng lông mi dày ngẫu nhiên chớp vài cái giống con bướm vỗ cánh muốn bay. Một lát sau, nàng mới cử động một chút, sau đó chầm chậm ngẩng đầu lên buông hai cái đùi đang giơ trên mép giường xuống, cả người cũng theo đó mà thả lỏng ra rồi lại ngồi xuống trên giường mỹ nhân.

Tô Hi bóp hai cái chân nhức mỏi, cả người thì đầy mồ hôi khó chịu. Nàng chuẩn bị gọi nha hoàn chuẩn bị nước tắm rửa, vừa mới vén rèm đi ra khỏi phòng ngủ thì thấy có một nha hoàn mặc áo màu xanh lục đứng ngoài cửa đang nói gì đó với Ngân Nhạn, bộ dáng có phần nôn nóng.

Tô Hi thấy nàng ta hơi quen mắt, hồi tưởng lại thì mới nhớ ra là nha hoàn ngày đó đưa thư của Vệ Phong cho nàng.

Hình như tên là Thanh Lộ.

Thanh Lộ thấy Tô Hi đi từ trong ra thì ánh mắt vui vẻ, cũng bất chấp sự ngăn cản của Ngân Nhạn mà tự tiện đi vào trong phòng, sau đó kính cẩn hành lễ với Tô Hi, nói: "Tiểu thư, nô tỳ có chuyện muốn nói với người......."

Tô Hi nhìn nàng ta nghĩ, làm gì có chuyện muốn nói chứ, rõ ràng là muốn truyền lời Vệ Phong nói với nàng nữa rồi.

Tô Hi do dự một lát rồi nói: "Vào trong đi."

Nếu là trước kia thì Tô Hi chắc chắn sẽ không để nàng ta vào nhà, chẳng qua sáng nay lúc Tô Hi đột nhiên nổi giận với hắn, cộng thêm hôm nay là sinh nhật của Vệ thế tử nên trong lòng nàng ít nhiều cũng có hơi áy náy, vì thế mới thuận theo tự nhiên mà để Thanh Lộ vào trong phòng, nàng cũng muốn biết Vệ Phong nói cái gì.

Vào trong phòng, Tô Hi đóng cửa sổ lại rồi xoay người nhìn về phía Thanh Lộ.

Thanh Lộ tiến lên một bước, thẳng thắn nói: "Cửu tiểu thư, Thế tử gia đang chờ người ở cửa sau. Mọi người ở cửa đã chuẩn bị cả rồi, Thế tử gia mời người ra ngoài một chuyến......."

Tô Hi giật mình, hỏi: "Bây giờ sao?"

Thanh Lộ gật đầu nói vâng.

Bây giờ cửa sau trong nhà đã khóa rồi, trừ khi Tô Hi có khả năng bay quá bức tường chứ nếu không thì căn bản không ra được, Vệ Phong đây chẳng phải cố tình muốn gây khó dễ cho nàng sao?

Hơn nữa bây giờ tối lửa tắt đèn, lại còn trai đơn gái chiếc nữa, hắn đúng là đưa ra yêu cầu tốt ghê, còn bảo một nha hoàn tới chuyển lời nữa chứ.......Ít nhiều Tô Hi có hơi không được tự nhiên, nàng xoay chuyển tròng mắt, nói: "Ngươi nói với huynh ấy là cửa phủ khoá hết cả rồi, bây giờ ta không thể ra ngoài được, ngươi bảo huynh ấy có gì thì mai lại tới......."

Thanh Lộ lại nói: "Cửu tiểu thư yên tâm, nô tỳ vừa hay có bản lĩnh mở khoá, nhất định sẽ không bị ai phát hiện đâu."

"........" Tô Hi yên lặng hồi lâu.

Lúc Vệ Phong nhét nha hoàn vào trong phủ Tướng Quân thì suy nghĩ cái gì nhỉ, sao mà ngay cả bản lĩnh mở khoá cũng biết vậy? Tô Hi tuy có hơi giật mình nhưng cũng suy nghĩ lại, lúc này còn chưa qua giờ Tý, thế là bèn gật đầu đồng ý, nói: "Ngươi ra bên ngoài chờ ta một lát."

Vừa rồi nàng luyện vài động tác cho nên cả người đầy mồ hôi, tuy rằng không có thời gian đi tắm nhưng ít nhất vẫn muốn thay bộ quần áo khác.

Sau khi Thanh Lộ đi ra thì Tô Hi thay một bộ váy xếp màu anh đào, nhưng lại sợ ban đêm lạnh cho nên mặc thêm chiếc áo choàng lụa màu vàng nhạt. Nàng mới vừa tới cửa thì nhìn thấy Ân thị dẫn theo hai đại nha hoàn Đan Vụ Duyệt và Đan Lộ đi về phía này làm trong lòng nàng hoảng hốt, cứ đứng ngẩn người tại chỗ, cứ tưởng rằng chuyện nàng và Vệ Phong bị phát hiện thế nên tim cũng đập loạn cả lên.

Chờ khi Ân thị đi đến trước mặt thì thấy khuôn mặt của Tô Hi tái nhợt, lúc sờ lên cũng lạnh ngắt, vì thế bà hỏi: "Sao sắc mặt con tệ thế? Tay cũng lạnh nữa, đã nửa đêm rồi sao còn không ở trong phòng, con muốn đi đâu sao,

Môi của Tô Hi mấp máy, chột dạ nói: "Hồi chiều tối con làm mất cái túi thơm nên giờ muốn đi ra tìm xem......"

Sau khi Ân thị nghe xong thì nói: "Sao lại mất đồ chứ? Nha đầu con cẩu thả vậy, trong vòng một ngày mà mất đồ mấy lần lận, sau này có phải cũng quên mất luôn bản thân mình không hả?"

Tô Hi ngoan ngoãn không dám lên tiếng nghe Ân thị quở trách.

Ân thị vào trong phòng rồi lấy ngọc bội ngọc mỡ dê từ trong tay áo ra, đúng là cái hôm nay Tô Hi làm mất trên xe ngựa, và nói: "Miếng ngọc bội này là do Lỗ ma ma tìm lại cho con đấy, con cất cho cẩn thận, nếu lần sau còn để mất nữa thì nương không tìm cho đâu."

Tô Hi cầm lấy, nhưng tâm tư thì chẳng ở trên ngọc bội. Nàng bảo Ngân Nhạn cầm rồi ngồi đối diện Ân thị, nói: "Nương, sao đột nhiên nương tới đây vậy?"

Ân thị chỉ lên trán nàng, "Đứa nhóc không lương tâm, nương không thể tới nói mấy con sao hả?"

Tô Hi vội vàng lắc đầu nói không phải, "Chỉ là thường là vào lúc này thì nương ngủ rồi, sao hôm nay người còn chưa ngủ nữa? Sáng mai người còn phải đến thỉnh an lão tổ tông nữa đấy, chẳng phải nữ nhi đây là lo người không dậy nổi sao......." Vừa nói thì vừa nhìn thoáng ra phía ngoài cửa, lúc này Thanh Lộ đã không thấy đâu, không biết có phải nàng ta đi chuyển lời với Vệ Phong hay không.

Lúc này thật sự không phải Tô Hi không muốn gặp hắn, nàng nghĩ thế, ai mà biết lại trùng hợp như thế chứ, nàng vừa định đi ra thì nương lại từ bên ngoài đi đến, chẳng lẽ số trời đã định sẽ giúp nương ngăn cản nàng lại sao?"

Ân thị nói: "Nương vừa ngủ một giấc, mơ thấy phụ thân và Nhị ca của con, sau khi tỉnh lại thì không ngủ được nữa........"

Ân thị cũng lo lắng, Tô Chấn và Tô Chỉ đã gần một tháng không gửi thư về nhà rồi, không biết cuộc sống ở biên quan của hai người thế nào. Vừa nãy ở trong mộng, bà mơ thấy Tô Chỉ bị thương, cả một cây kiếm dài đâm xuyên thẳng qua ngực hắn làm bà sợ đến nỗi đổ mồ hôi lạnh, sau khi tỉnh lại thì đi đến từ đường ở hậu viện cúng vái tổ tiên, cầu bọn họ phù hộ cho Tô Chấn và Tô Chỉ bình an trở về, sau đó vòng tới vòng lui lại tiện đường ghé Hoa Lộ Thiên Hương xem Tô Hi một lát.

Tô Hi biết lần này phụ thân và Nhị ca sẽ bình an trở về nên chỉ ngồi một bên trấn an Ân thị.

Chớp mắt một cái đã qua nửa canh giờ, Ân thị thấy trời không còn sớm nên cũng đứng dậy, nói: "Ấu Ấu, con nghỉ ngơi sớm đi, nương không quấy rầy con nữa."

Tô Hi tiễn Ân thị ra cửa, sau khi nhìn theo Ân thị đi xa rồi mới về phòng nhìn đồng hồ nước. Đã là giờ Tý.......Chỉ còn 1 khắc nữa là qua ngày mới rồi.

Không biết bây giờ Vệ Phong còn ở bên ngoài không?

Tô Hi đứng cạnh cửa chần chừ một hồi, lúc này màn đêm đã đen như mực, khắp phủ cũng đã chốt cửa mà Thanh Lộ lại chẳng biết đã đi đâu, cho dù nàng muốn gặp Vệ Phong thì cũng không ra cửa sau được. Nàng đành phải vứt bỏ cái suy nghĩ này đi, sau đó về phòng thay xiêm y, mặc một bộ váy sam mỏng màu trắng thêu linh chi cùng với chiếc quần gấp nếp sọc nhỏ, định lên giường nghỉ ngơi.

Ngân Nhạn đã đi xuống, đêm nay là do nàng ấy trực nên bây giờ chắc đang ngủ trong phòng bên cạnh.

Tô Hi thổi tắt đèn dầu trên bàn hương ba chân cong ở đầu giường, cả phòng lập tức chìm trong bóng tối, nàng vén màn lên rồi lên giường nằm. Một lát sau, nàng chớp mắt một cái, cảm thấy hình như có chỗ nào không thích hợp, sau đó bật dậy, tập trung nhìn vào một chỗ, quả thật nhìn thấy ở cuối giường có một người đang ngồi. Nàng sợ tới mức tim muốn rớt ra ngoài, đang định mở miệng gọi người nhưng tốc độ của đối phương lại nhanh hơn nàng một bước, hắn cúi người nhích lại gần nàng, đôi bàn tay to lớn che miệng của nàng lại, giọng nói trầm thấp rủ rỉ bên tai nàng, "Ấu Ấu, là ta."

Tô Hi sợ tới mức tim muốn ngừng đập, sau khi nghe thấy giọng của Vệ Phong thì mới dừng lại không vùng vẫy kịch liệt nữa. Hồi lâu sau, nàng tức muốn chết đẩy hắn ra: "Huynh, sao huynh lại ở trong phòng của muội chứ? Còn ngồi trên giường của muội nữa......."

Vệ Phong không dấu vết nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay nhỏ của nàng, không để nàng chạm vào ngón tay bị thương của mình, chống nửa người lên rồi thấp giọng nói: "Muốn gặp muội."

Tô Hi cứng ngắc.

Vệ Phong nói tiếp: "Nếu muội không đi ra thì ta đành phải đi vào tìm muội thôi."

Tô Hi lắp bắp giải thích: "Nương của muội tới mà cửa trong viện cũng khoá rồi nên muội không ra được....."

Vệ Phong không có ý trách nàng, khuôn mặt hắn tựa lên gương mặt mềm mại của nàng, lúc ngửi thấy mùi hương ngọt ngào trên người nàng thì lại nhớ tới phản ứng trong cung hôm nay của nàng. Chẳng trách lúc hắn hỏi đến cái túi tiền kia thì nhìn nàng giống như muốn khóc vậy, cái cô nương ngốc này, thay vì nói không thêu túi tiền thì sao không nói thật với hắn chứ? Ở trước mặt hắn thành thật tí không phải là được rồi sao?"

Vệ Phong nhẹ nhàng chạm vào đầu ngón tay bị bỏng của nàng từng chút một, y như vuốt ve bảo bối dễ vỡ vậy, hắn hỏi: "Còn đau đúng không?"

Hốc mắt Tô Hi ươn ướt, vừa rồi bị hắn doạ muốn khóc, bây giờ nghe xong câu này thì theo bản năng rút tay về.

Vệ Phong lại nắm chặt thêm, không chịu buông tay, "Túi tiền không còn thì thêu cái khác là được rồi, nếu lỡ bị bỏng tay rồi sau này muội không muốn đánh đàn nữa hả? Nếu ta hôn muội nữa thì sao muốn đánh ta được đây?"

Tô Hi yên lặng, có hơi không biết phải làm thế nào: "Sao huynh biết được?"

Vệ Phong hơi nhích thân trên rồi nhìn xuống nàng, con ngươi sâu thẳm: "Sau này còn gặp chuyện như vậy nữa thì không được gạt ta đấy."

Tô Hi mím môi, không dám đối diện với hắn, ánh mắt của hắn quá nóng rực, nhìn đến làm nàng ngượng ngùng, "Muội không thèm..........Mất mặt quá, huynh sẽ chê cười muội."

Vệ Phong nhìn tiểu cô nương bên dưới, chỉ thấy má nàng hây hây, đôi mắt to ươn ướt né tránh không chịu nhìn thẳng hắn. Ánh trăng ngoài cửa sổ chiếu vào trên đầu giường, càng tô thêm làn da trắng như tuyết của nàng, cả người chói loá, mái tóc đen dày mượt, bộ dáng thẹn thùng lại xa cách làm người ta nhìn đến cả người mềm nhũn. Bên môi hắn là ý cười nhẹ, nói: "Ta sẽ không chê cười muội đâu. Ấu Ấu, bây giờ ta chỉ muốn hôn muội thôi."

Tô Hi nhìn hắn, bàn tay theo bản năng giơ lên che kín miệng lại, chỉ lộ ra đôi mắt to tròn ngập nước, rõ ràng đang nói "không được".

Mỗi lần hắn hôn nàng thì đều phát ra loại âm thanh môi răng chặt chẽ quấn bên nhau, vừa ái muội vừa xấu hổ.......Nếu như để Ngân Nhạn bên ngoài nghe được thì Tô Hi không còn mặt mũi nào gặp người nữa.

Cũng may lúc này Vệ Phong không ép buộc Tô Hi nữa, mà ngồi dậy khỏi người nàng thì lấy tay xoa nhẹ mái tóc đen của nàng, hỏi: "Túi tiền của ta đâu rồi?"

Tô Hi dựa vào đầu giường khắc hoa tử đàn, thẳng thắn nói: "Bị cháy hư mất rồi."

Vốn tưởng rằng nói vậy thì vệ Phong sẽ không hỏi tiếp, ai dè hắn lại nói: "Muội có còn giữ không? Lấy ra đây để ta nhìn xem."

Tô Hi khó hiểu, hỏi: "Giữ thì có giữ........Nhưng mà không thể mang nữa rồi, sao huynh còn muốn xem làm gì?"

Vệ Phong chỉ nói: "Ngoan nào, lấy ra ta nhìn xem."

Tô Hi chu miệng, đành phải mang giày thêu xuống giường, nàng đến mở ngăn kéo khắc hoa tử đàn ra, rồi từ ngăn giữa lấy ra cái túi tiền con thỏ ngậm cành cây. Sau đó lại đi về phía đầu giường đưa cho Vệ Phong: "Huynh xem, chỗ này bị cháy hỏng rồi." Nói xong còn chỉ nhánh cây mà con thỏ đang ôm trong tay kia, chỗ đó bị cháy đen sì, móng tay thì cái lớn cái nhỏ, nhìn thôi cũng đủ biết không thể đeo được nữa rồi.

Vệ Phong cầm lấy rồi nhìn một lát, ngón cái đang nhảy múa trên đôi mắt đỏ xinh đẹp của con thỏ, con thỏ này được thêu cực đẹp, thần thái ngốc nghếch đáng yêu, hai má đang phồng lên, không biết vì sao khiến hắn đột nhiên nhớ tới Tô Hi lúc còn nhỏ ăn bánh đậu xanh. Nói thật, lúc Vệ Phong kêu Tô Hi thêu túi tiền cho hắn thì cũng không hy vọng xa vời rằng nàng sẽ thêu đẹp đến vậy, bây giờ nhìn vết bị cháy trên túi tiền kia thì con ngươi không vui sa sầm lại, nhưng sau đó thì nhanh chóng khôi phục lại như thường.

Hắn ngước mắt lên nhìn tiểu cô nương trước mặt, cong môi hỏi: "Ấu Ấu, vì sao lúc đó muội phải nhặt nó ra khỏi lò than vậy?"

Tô Hi không đoán được hắn sẽ hỏi vậy nên bất ngờ, khuôn mặt nhỏ đỏ lên nhưng vẫn còn mạnh miệng: "Dù gì muội cũng thêu mất mấy ngày, nếu tự nhiên bị cháy vậy thì xem như uổng công rồi........"

Vệ Phong ngửa đầu lên, chầm chậm nói: "Nhưng sao ta nhớ rõ lúc trước tiểu cô nương nào đó bảo sẽ không thêu cho ta mà nhỉ?"

Tô Hi nghẹn lời, nàng biết nhất định Vệ Phong sẽ chê cười nàng mà, vừa rồi còn bảo sẽ không chê cười nàng nữa đấy. nàng phồng má lên, muốn đoạt lại túi tiền từ trong tay của hắn, nói: "Không cho huynh nữa, trả lại đây cho muội, huynh chê cười muội....."

Vệ Phong giơ túi tiền lên cao, khuôn mặt mỉm cười thuận thế ôm nàng vào trong lòng, sau đó thì cúi đầu hôn lên, "Đồ đã đưa rồi thì sao có đạo lý lấy về nữa chứ? Hửm, Ấu Ấu, có phải trong lòng muội cũng để ý đến ta không?"

Tô Hi vùi mặt vào trong lồng ngực của hắn, hai tay nhỏ nắm chặt vạt áo của hắn nhằm không cho hắn thấy gương mặt đỏ bừng của nàng, giọng nói bị nghẹt lại, "Không có."

Vệ Phong không tin, "Thật sao?"

Qua hồi lâu, tiểu cô nương trả lời với giọng nói như muỗi kêu khó nghe thấy được: "........Chỉ có một chút thôi."

Ý cười trong mắt của Vệ Phong sâu thêm vài phần, cũng không buông tha nàng: "Một chút là nhiều hay ít? So với Thiếu Vân biểu ca của muội thì sao?"

Tô Hi chưa từng suy xét đến Phó Thiếu Vân, vì thế tiếp tục vùi đầu nói: "Nhiều hơn so với huynh ấy."

Vệ Phong vòng qua vòng eo mềm mại của nàng, ghé sát bên tai nàng, nói: "Ấu Ấu, cần phải nhiều hơn nữa."

Lỗ tai của Tô Hi tê dại, cả người cũng mềm nhũn, rõ ràng Vệ Phong không hôn nàng nhưng nàng lại cảm thấy cả người đều mềm nhũn không chút sự lực. Nàng như bỗng nhớ tới cái gì mà nhảy xuống khỏi đùi của Vệ Phong, sau đó chạy ra bên ngoài nhìn đồng hồ nước, đã đúng giờ Tý rồi, thế là ngày hôm nay đã trôi qua rồi.

Vệ Phong hỏi: "Ấu Ấu, muội đang nhìn gì đấy?"

Tô Hi lo nói chuyện với hắn sẽ bị Ngân Nhạn ở phòng bên cạnh nghe thấy, cho nên quay vào giơ ngón trỏ đặt trên miệng, ý bảo hắn nhỏ giọng một tí. Nàng ngập ngừng nói: "Hồi sáng ở cung yến, muội nghe nói hôm nay là sinh nhật của Đình Chu biểu ca......"

Vệ Phong nhẹ nhàng ngước mắt, không nói gì.

Tô Hi nói: "Muội không có gì tặng cho huuynh cả. Huynh nói đi, huynh muốn cái gì?"

Vệ Phong cười nhẹ: "Ta muốn cái gì thì muội cũng cho được sao?"

Tô Hi chần chờ một lát, sau đó sửa miệng: "Không thể quá khó được, hái sao hái trăng gì đó thì muội không làm được đâu."

Ánh mắt Vệ Phong sáng trưng nhìn nàng, sau đó thì thấy hắn giơ tay lên chỉ lên đôi môi của mình, "Hôn ta một cái nào."

"......" Hai mắt Tô Hi trợn tròn.

Lúc hai người ở bên nhau thì Vệ Phong luôn là người chủ động còn Tô Hi bị hắn khống chế, không hề có sức kháng cự, cuối cùng chỉ có thể ngoan ngoãn ngã vào lòng của hắn. Hơn nữa Tô Hi da mặt mỏng, bảo nàng chủ động là chuyện không thể nào.

Vệ Phong thấy nàng yên lặng thì thấp giọng hỏi: "Làm không được sao?"

Tô Hi mím môi, hơi hối hận vì sự xúc động nhất thời của mình khi nãy, bây giờ là tự đào hố cho bản thân rồi.

Quả nhiên, Vệ Phong nhàn nhạt nói: "Cái này không phải hái trăng, cũng chẳng phái hái sao, ngay cả chuyện này cũng làm không được, vậy mà còn nói sinh nhật của ta gì chứ......"

Tô Hi nghiến răng, rất có tư thế bất chấp tất cả, nàng cúi người xuống nhắm chuẩn đôi môi của Vệ Phong, sau đó thì nhanh chóng in đôi môi mình lên. Dù sao cũng là gà mờ nên không biết phải hôn môi thế nào, chỉ dựa trên cách ngày thường Vệ Phong thường hôn nàng mà đỏ mặt mút hai cái, đầu lưỡi nhỏ mềm mại nhẹ liếm lên môi của hắn, nhưng không dám thăm dò vào trong, sau khi hôn xong thì không dám nhìn hắn mà xoay người muốn đi ra ngoài: "Muội, muội ra ngủ chung với Ngân Nhạn tỷ tỷ đây."

Vệ Phong bắt lấy tay của nàng, đôi mắt đen láy kéo cơ thể mềm mại nũng nịu của nàng ngồi lên đùi của mình, một tay nắm cằm của nàng, đang định cúi đầu hôn lên lần nữa.

Bên ngoài bỗng truyền đến tiếng bước chân, Ngân Nhạn vén rèm châu lên, dò hỏi: "Tiểu thư, người tỉnh rồi sao? Hình như nô tỳ nghe thấy tiếng gì đó."

Tô Hi giật mình, vội vàng đẩy Vệ Phong ra, hoang mang đẩy mạnh hắn lên giường, sau đó nhấc chăn lên rồi lại thả tấm rèm vàng ở đầu giường xuống.

Chờ đến lúc Ngân Nhạn đi vào thì thấy tấm rèm vàng phủ xuống giường Bạt Bộ (1) kín mít, không nghe thấy một tiếng động nào cả.

Editor có lời muốn nói:

Nãy còn thiếu 1 còm nên t vào còm luôn cho đủ đấy T.T buồn hết sức

(1) giường Bạt Bộ: