Bộ Đồ Mới Của Hoàng Hậu

Chương 65: Chuyện nhỏ không tốn sức gì

Editor: Song Ngư || Beta-er: Ngáo

Lữ Giang Hoài vội vàng "hự" một tiếng, y ghì chặt dây cương, khó hiểu nhìn Vệ Phong: "Vệ thế tử có chuyện gì sao?"

Vệ Phong thu tầm mắt đang nhìn về phía cỗ xe ngựa, mặt không biểu cảm, nói: "Không biết Lữ công tử là đang đi đâu?"

Lữ Giang Hoài cũng không nghĩ nhiều mà ôm quyền nói: "Nghe nói đến phía Bắc của núi Thanh Thuỷ thì có thể tìm được người của Bảo Chi Đường, Lữ mỗ muốn đến thử may mắn xem."

Vệ Phong cau mày, nhìn phía sau xe ngựa và nói: "Ai muốn xem đại phu thế?"

Câu hỏi này quá trực tiếp, Lữ Giang Hoài đến giờ cũng không rõ vì sao Vệ Phong bỗng dưng cản đường y, vừa rồi rõ ràng thấy hắn đã đi xa rồi, tại sao đột nhiên lại vòng về? Nhưng vì hắn đã hỏi vậy nên Lữ Giang Hoài cũng không tiện không trả lời, vì thế uyển chuyển đáp: "Lão nhân trong phủ bị bệnh, bây giờ cần chữa bệnh gấp, Lữ mỗ nghe nói đại phu của Bảo Chi Đường có thể chữa được bệnh nặng nên liền muốn tới cửa cầu khám."

Sắc mặt của Vệ Phong không thay đổi nói: "Cách đây ba năm thì Bảo Chi Đường đã lui về ở ẩn rồi, bây giờ đã không xem bệnh cho người khác nữa."

Lữ Giang Hoài "ừ" một tiếng rồi nói: "Nhưng không đi thử thì sao biết có thể thuyết phục được bọn họ hay không?" . truyện kiếm hiệp hay

Vệ Phong im lặng không lên tiếng.

Lữ Giang Hoài khách sáo nói: "Nếu Vệ thế tử không còn việc gì thì có thể nhường đường cho Lữ mỗ được không? Lữ mỗ đang vội."

Vệ Phong cầm dây cương trong tay, hắn đi đến đằng trước, ngữ điệu không hề phập phồng: "Ta biết Bảo Chi Đường ở đâu, nếu Lữ công tử muốn tìm thì không bằng để ta dẫn đường."

Lữ Giang Hoài vui mừng khôn xiết: "Vệ thế tử biết sao? Nếu là thế, vậy thì không thể nào tốt hơn."

Biểu cảm của Vệ Phong vẫn không thay đổi, hắn lạnh lùng, nhìn không vui vẻ lắm, cứ như đang cố gắng kìm nén gì đấy. Hắn nói từng câu từng chữ: "Chuyện nhỏ không tốn sức gì."

Cỗ xe ngựa lăn bánh lần nữa.

Bên trong xe ngựa, từ lúc Vệ Phong hô "dừng xe" thì Tô Hi đã nhận ra giọng của hắn. Trong lòng nàng sững sờ, sau đó mới nhớ ra hôm nay là mùng 7 tháng 7 Khất Xảo Tiết, đúng là ngày về Kinh Thành mà Vệ Phong từng viết thư nói cho nàng.

Tô Hi không nghĩ bọn họ sẽ gặp nhau ở ngoài thành, hơn nữa nghe ngữ điệu của Vệ Phong thì có lẽ hắn đoán được nàng ở trong xe ngựa rồi nhỉ? Nhưng sao mà hắn biết được?

Nghĩ lại thì nàng ra ngoài thì đa số đều dùng cỗ xe ngựa này, nếu hắn có thể nhận ra thì cũng không có gì lạ. Tô Hi nghe Vệ Phong bảo biết Bảo Chi Đường ở đâu thì vui vẻ không thôi, còn vui vẻ hơn so với Vệ Phong đột nhiên trở về một chút xíu, nàng bồn chồn đứng ngồi không yên, một lòng muốn tìm người Bảo Chi Đường để chữa khỏi bệnh cho lão thái gia. Nếu Vệ Phong có thể thật sự tìm được Bảo Chi Đường thì nàng sẽ quyết định tha thứ chuyện hắn đi không từ mà biệt.

Bên phía này, Lữ Giang Hoài trầm ngâm hồi lâu, y nghĩ cho dù bây giờ không nói thì chờ đến khi tới nơi thì cũng giấu không được, vì vậy y quyết định thẳng thắn với Vệ Phong: "Không dối gì Vệ thế tử, hôm nay Lữ mỗ không phải vì ai khác mà là muốn kiếm lương y cho Tô lão tướng quân. Tô lão tướng quân là ân sư của gia phụ, có ơn nặng như núi với gia phụ. Bây giờ Tô lão tướng quân bị bệnh nên tất nhiên tại hạ không thể ngồi yên, lúc này mới mạo muội dẫn Cửu cô nương trước tiên đi ra ngoài tìm kiếm Bảo Chi Đường, mong Vệ thế tử thông cảm, vì suy nghĩ cho thanh danh của Cửu cô nương nên xin Vệ thế tư đừng nói chuyện hôm nay ra."

Vệ Phong siết chặt dây cương trong tay lại, gương mặt lạnh nhạt không chút biểu cảm, nói: "Vệ mỗ không phải là người nói mấy lời linh tinh vô căn cứ."

Lữ Giang Hoài cười nói: "Vệ thế tử đừng để ý, tại hạ cũng không có ý gì khác."

Sau khi đi được hai khắc (30 phút, cả đám người vòng qua núi Thanh Thuỷ, đi qua một con đường núi hẻo lánh, tầm nhìn nhanh chóng trở nên trống trải, đằng trước là một thị trấn nhỏ. Vệ Phong đi trước dẫn đường, đi vào con đường sau của thị trấn, sau đó đi thêm 1 khắc nữa thì liền thấy có mấy căn nhà tranh xuất hiện trong tầm mắt, được xây dựng gần nước, nhìn rất đơn sơ.

Trước túp lều có một dược đồng mặc áo ngắn vải thô đang phơi thảo dược, sau khi phơi xong thì nó quay đầu thấy có người tới, nhìn dáng vẻ hình như là quen biết Vệ Phong, chờ bọn họ đi đến trước mặt thì nó khách sáo hành lễ với Vệ Phong, "Vệ công tử."

Vệ Phong xoay người xuống ngựa và nói: "Không biết Ôn đại phu có ở nhà không?"

Dược đồng gật đầu nói: "Sư phụ đang soạn y thư trong phòng ạ." Nói xong thì nó nhìn Lữ Giang Hoài và chiếc xe ngựa đằng sau, "Những người này là bạn của Vệ công tử sao?"

Vệ Phong gật đầu.

Dược đồng làm động tác 'mời': "Mời các vị vào nhà."

*

Ba mươi năm trước, Ôn đại phu một mình thành lập Chi Bảo Đường, ba mươi năm sau bởi vì chứng kiến hết thảy những thăng trầm của cuộc sống, sự đau khổ của thế gian, vì thế Ôn đại phu liền quyết định truyền bá y thuật của mình cho mọi người, dạy càng nhiều người thì càng có thêm nhiều người chữ bệnh cho bá tánh, sau đó ông về ẩn dật chốn thôn quê, toàn tâm toàn ý ở nhà biên soạn y thư. Bây giờ, "Tư Sinh Kinh" rất có giá trị y học trong đời sống cũng do một tay Ôn đại phu biên soạn.

Tô Hi đi đằng sau Vệ Phong và Lữ Giang Hoài vào nhà tranh, lúc vào cửa thì bởi vì bậc cửa quá cao nên vô tình bị vấp, Lữ Giang Hoài thấy thế thì nói: "Tô cô nương cẩn thận."

Tô Hi đỡ tay Ngân Nhạn rồi nhanh chóng đứng vững lại, sau đó lại nhìn Lữ Giang Hoài cười một cái, tỏ vẻ bản thân mình không sao. Vừa mới xoay đầu thì đối diện ngay với ánh mắt lành lạnh của Vệ Phong khiến nụ cười của nàng cứng đờ, rõ ràng giữa nàng với Lữ Giang Hoài không có gì cả nhưng không biết vì sao đột nhiên nàng cảm thấy hơi chột dạ.

Cũng may tiếng nói của dược đồng đã giải vây giúp nàng: "Sư phụ, Vệ công tử và bạn bè của ngài ấy tới thăm người ạ."

Trong tấm màn truyền tới một giọng nói hoà ái rõ ràng: "Mau mời họ vào."

Sau khi vào phòng, Tô Hi nhìn về vị lão nhân nhưng vẻ mặt nhìn vẫn còn trẻ ngồi đằng sau chiếc đèn quét sơn đen, lúc nãy khi còn ở trên đường thì nàng có nghe Vệ Phong bảo Ôn đại phu đã hơn 70 tuổi rồi, nhưng bây giờ gặp Ôn đại phu nét mặt hồng hào, cho dù nói là 40 tuổi thì cũng có người tin.

Tô Hi vội bước lên nói: "Ôn đại phu, xin ngài hãy cứu tổ phụ của tiểu nữ."

"Không biết tổ phụ của cô nương bị bệnh gì?"

Tô Hi liền kể rõ tình huống bệnh của Tô lão thái gia ra, nói lão thái gia nằm ở trên giường không thể ăn uống, lúc nói đến đoạn tổ phụ không thể cử động được thì giọng nói của nàng không nhịn được mà hơi nức nở. Bởi vì có mặt của Lữ Giang Hoài và Vệ Phong nên nàng không tiện khóc lên, nàng tạm dừng một chút, sau đó cúi đầu xoa đôi mắt, bình tĩnh lại cảm xúc rồi nói tiếp: ".....Hách đại phu trong phủ cũng bó tay không còn cách, chỉ có thể mỗi ngày châm cứu để làm chậm lại bệnh tình của tổ phụ, nhưng mà đại phu có nói rằng đây không phải là cách lâu dài, nếu không nghĩ cách chữa trị, càng kéo dài thời gian thì tính mạng của tổ phụ càng nguy hiểm."

Ông đại phu nghe nàng nói xong thì cảm khái: "Tô tướng quân vì Đại Yến đã lập vô số chiến công, giải cứu vô số bá tánh trong nước sôi lửa bỏng, là nhân vật anh hùng của Đại Yến. Cho dù hôm nay Tô cô nương không đến, nhưng nếu biết được bệnh tình của Tô tướng quân thì lão phu cũng sẽ không bàng quan đứng nhìn."

Tô Hi nín khóc mỉm cười, cảm kích nói: "Đa tạ Ôn đại phu."

Ôn đại phu kêu dược đồng chuẩn bị hòm thuốc cho ông, ông bảo mấy người Tô Hi chờ ở đây một lát rồi ông vào nhà chọn vài dược liệu cho bệnh trúng gió.

Tô Hi ngồi trên thảm, bên tay trái là Vệ Phong, còn bên tay phải là Lữ Giang Hoài, nàng vẫn luôn cúi đầu không nhìn ai cả. Tận cho đến khi Ôn đại phu đi từ trong phòng ra thì nàng mới đứng lên nói: "Khoảng cách từ đây đến Kinh Thành hơi xa, không biết Ôn đại phu đi thế nào? Nếu ngài không chê thì có thể ngồi cùng xe ngựa với chúng ta."

Ôn đại phu cảm ơn ý tốt của nàng và nói: "Tô cô nương không cần nhọc lòng vì lão phu, sau nhà có một chiếc xe ngựa, lão phu có thể đi bằng chiếc xe ấy là được." Nói xong thì ông nhìn hai người Vệ Phong và Lữ Giang Hoài, ấp úng nói, "Chẳng qua dược đồng của lão phu không biết lùa ngựa, không biết liệu......."

Lữ Giang Hoài lập tức hiểu ý, vội nói: "Ôn đại phu không cần lo, tại hạ có thể lùa ngựa, bảo đảm cả đường suôn sẻ và ổn định."

Ôn đại phu cười: "Làm phiền Lữ công tử rồi."

Tô Hi cũng nói: "Vất vả cho Lữ đại ca rồi."

Lữ Giang Hoài nhìn nàng và nói: "Có thể giúp đỡ Cửu cô nương là vinh hạnh của Lữ mỗ."

Tô Hi ngẩn người, lần đầu tiên nàng nghe Lữ Giang Hoài nói toạc ra như thế, trong lúc nhất thời hình như đã phát hiện ra gì đó, nàng vừa định suy nghĩ cẩn thận thì tiểu dược đồng đã dắt xe ngựa tới.

Sau khi Ôn đại phu lên xe ngựa thì Lữ Giang Hoài bỏ ngựa mà ngồi đằng trước cỗ xe ngựa, sau khi y thấy Tô Hi ngồi lên xe ngựa của phủ Tướng Quân thì nói với Vệ Phong ở đằng trước: "Vệ thế tử, chúng ta có thể đi rồi."

Vệ Phong đưa lưng về phía bọn họ nên không thấy mặt, hắn nghe Lữ Giang Hoài nói xong thì chỉ nói: "Lữ công tử đi đằng trước mở đường đi, để ta đi đằng sau."

Sau khi Lữ Giang Hoài nghe xong thì chỉ cho rằng Vệ Phong cản, nên y cũng không nghĩ nhiều mà vui vẻ đồng ý.

Đoàn người cứ thế mà đi trở về, cỗ xe ngựa lao ra thị trấn nhỏ rồi dần dần đi đến con đường chính, trên đường cũng không có ai. Tô Hi ngồi trong xe ngựa, bởi vì đã mời được Ôn đại phu như ý nguyện cho nên tâm tình nhẹ nhõm hơn rất nhiều, càng thêm thả lỏng. Vì thế lúc xe ngựa hơi dao động thì nàng còn tưởng rằng do đường gồ ghề, tận cho đến khi Vệ Phong vén chiếc rèm màu vàng hoa văn sẫm màu lên, sau đó thì như không có gì mà tiến vào làm Tô Hi giật mình trợn tròn mắt.

Ngân Nhạn cũng ở trong xe, mặc dù đã nghe Tô Hi kể về chuyện của hai người nhưng lúc này cũng không tránh khỏi bất ngờ, "Vệ, Vệ thế tử......"

Vệ Phong nhìn nàng ấy một cái và nói: "Ta có chuyện muốn nói với tiểu thư nhà ngươi, ngươi ra ngoài trước đi."

Ngân Nhạn nhìn về phía Tô Hi xin giúp đỡ: "Tiểu thư......."

Tô Hi lấy lại bình tĩnh từ sự kinh ngạc, tuy rằng có hơi oán trách Vệ Phong không quan tâm đến trường hợp gì cả, nhưng vẫn nói với Ngân Nhạn: "......Ngân Nhạn tỷ tỷ, ngươi ra ngoài trước đi."

Ngân Nhạn đành phải vén rèm đi ra ngoài.

Lúc này, Tô Hi mới nhăn mày nhìn về phía Vệ Phong, ngữ điệu không mấy hài lòng: "Lữ đại ca và Ôn đại phu đều đang ở ngoài, sao Đình Chu biểu ca có thể......."

Vệ Phong cúi người áp sát vào Tô Hi, một bàn tay của hắn chống lên vách tường xe ngựa, cả thân hình cao lớn đĩnh đạc bao phủ lên người của nàng, sau khi phát hiện ra nàng muốn di chuyển thì liền dùng đầu gối đặt ở mép giường bên chân nàng để chặn nàng lại. Hắn tựa lên trán của nàng, giọng nói khàn đặc, nguy hiểm hỏi: "Ấu Ấu, có phải muội nên giải thích với ta tại sao muội lại ở cạnh Lữ Giang Hoài không?"