Bộ Đồ Mới Của Hoàng Hậu

Chương 77: Vẫn trở về

Editor: Song Ngư || Beta-er: NgáoMột tiếng lảnh lót này ở xung quanh tiếng trống nhạc thì không xem là lớn mấy, nhưng đủ để hai người Đế Hậu nghe thấy rõ.

Chiêu Nguyên Đế thú vị “ồ” một tiếng, nhìn về phía tiểu Đức Âm và nói: “Đức Âm, ‘Hi cô cô’ mà con nói là ai?”

Vệ Đức Âm vội vàng nhai nuốt miếng điểm tâm trong miệng xuống, đang định mở miệng thì Lưu Hoàng Hậu đã nói thay con bé: “Bẩm bệ hạ, Đức Âm nói chính là Cửu cô nương của nhà Tô tướng quân, tên gọi là Tô Hi.” Mấy ngày nay Vệ Đức Âm thường tìm Tô Hi chơi, Lưu Hoàng Hậu cũng có nghe Khương ma ma nói, vì vậy cũng biết Cửu cô nương của Tô gia này đối xử thật lòng với Vệ Đức Âm nên từ đáy lòng cũng có ấn tượng không tệ với nàng.

Vệ Đức Âm bị mẫu hậu cướp lời trắng trợn, thế là con bé chu miệng nhỏ không phục, vội bổ sung: “Hi cô cô đánh đàn hay lắm ạ, còn đẹp nữa, cô cô biết nhiều thứ lắm.”

Lúc Lưu Hoàng Hậu nói ra tên Tô Hi thì giữa hàng mày của Chiêu Nguyên Đế lộ ra sự mong đợi, bây giờ nghe Vệ Đức Âm khen ngợi như vậy thì không khỏi cười nói: “Nếu Đức Âm đã nói vậy thì sao trẫm không gọi lên xem được. Thường công công, mời Tô Cửu cô nương lên đây.”

Thường công công vâng dạ mà đi.

Phó Nghi đứng một bên, sau khi nghe thấy lời của Vệ Đức thì tuy trong lòng có hơi khó chịu nhưng vẫn giữ nụ cười hào phóng rụt rè bên môi. Đương nhiên nàng ta không sợ, nàng ta cho rằng tiếng đàn của Tô Hi không thể hay hơn mình được, cho dù Tô Hi có đàn Lục Ỷ thì sao chứ? Cũng chỉ là giàn hoa mà thôi. Nếu Tô Hi thật sự gảy đàn hay thì tại sao chưa bao giờ đàn tấu trước mặt mọi người chứ, có phải vì nàng hiểu được trình độ của mình, vì vậy mới không muốn để Cốc Đồng tiên sinh mất mặt?

Nghĩ đến điều này thì tâm trạng của Phó Nghi mới thoải mái hơn một tí.

Lát nữa Tô Hi gảy đàn, ai giỏi hơn ai tự nhiên nghe là biết ngay thôi. Tiểu công chúa trẻ con nói chuyện không biết kiêng kỵ, nhưng người khác cũng chẳng phải kẻ ngốc.

Bên phía này, Tô Hi đang ôm má chán muốn chết, mới vừa nghe Phó Nghi gảy một khúc nhưng nàng không có cảm giác ngạc nhiên mà ngược lại có hơi thất vọng. Phó Nghi gảy đàn chẳng khác ba năm trước đây chút nào cả. Trong ba năm mà chả có tí tiến bộ nào cả, cũng không biết nàng ta cố tình che giấu hay thật sự chỉ có đến đây thôi.

Tô Hi đang miên man suy nghĩ thì Thường công công bên cạnh Bệ hạ nói muốn gặp nàng, nàng mơ màng cũng đứng lên đi theo đến chỗ trên cùng của yến tiệc, sau đó hành lễ vấn an Chiêu Nguyên Đế và Lưu Hoàng Hậu. Mãi cho đến khi Chiêu Nguyên Đế bảo nàng đàn tấu một khúc nhạc thì nàng mới hiểu bản thân đã bị Vệ Đức Âm hãm hại.

“Bệ hạ chê cười, thần nữ gảy đàn chỉ là thú vui riêng thôi, chưa từng gảy ở một nơi lớn thế này, chỉ sợ khiến Bệ hạ và nương nương chê cười.” Tô Hi vẫn luôn nhớ kỹ lời Cốc tiên sinh nói, ra bên ngoài không thể để tiên sinh mất mặt, vì vậy hầu hết thời gian nàng toàn luyện đàn trong viện của mình, rất ít khi gảy đàn cho người khác nghe.

Lúc Tô Hi cúi thấp đầu trả lời thì không biết tất cả mọi người đang nhìn nàng.

Dáng người của tiểu cô nương yểu điệu, dung mạo như hoa như ngọc, đôi má mềm mịn trắng nõn, dáng vẻ khiến người khác phải yêu thích. Ngay cả giọng nói cũng mềm mại nhẹ nhàng, giọng Ngô dịu dàng như nỉ non bên tai, chỉ cần nghe tiếng thôi cũng khiến người ta phải say đến mê muội, chứ không cần nói đến gương mặt kia có bao nhiêu sắc nước hương trời.

Hầu hết trong mấy ngày săn bắt thì Tô Hi đều ở trong lều trại, hiếm khi đụng mặt với phái nam, cho dù có người muốn thấy mặt mũi cũng không có cơ hội. Bây giờ cuối cùng nàng cũng đứng trước mặt mọi người, hệt như vén tấm màn che của viên minh châu lên, có không ít nam tử buông ly rượu trong tay xuống, ánh mắt dừng trên người nàng, giống như đang thưởng thức một đồ sứ xinh đẹp đến hoàn mỹ, lưu luyến đến nỗi quên cả về.

Vị trí thứ hai bên tay trái của Chiêu Nguyên Đế, Vệ Phong siết chặt ly rượu vàng trong tay, sắc mặt lạnh lùng.

Chiêu Nguyên Đế cười nói: “Không sao, nếu Đức Âm đã thích nghe ngươi gảy đàn thì ngươi cứ tuỳ ý gảy một khúc đi. Không cần cảm thấy sợ hãi, gảy hay thì trẫm nhất định sẽ ban thưởng nhiều đồ tốt, còn nếu gảy không hay thì trẫm cũng sẽ không phạt.”

Có những lời này của Chiêu Nguyên Đế thì Tô Hi cũng yên tâm hơn. Nàng uốn gối, nói: “Vậy thần nữ cung kính không bằng tuân mệnh.”

Không biết là ai nói một câu: “Nghe nói Tô Cửu cô nương có một cây đàn Lục Ỷ, không biết có muốn kêu người đem tới không?”

Tô Hi suy nghĩ rồi lắc đầu: “Không cần, tiểu nữ dùng cây đàn này là được.” Cây đàn Tô Hi nói chính là cây đàn Phó Nghi vừa gảy kia.

Phó Nghi thấy thế thì vừa buồn cười vừa cảm thấy Tô Hi tự đại, nàng không hiểu cây đàn Lục Ỷ sẽ giúp nàng vẻ vang hơn sao? Hay là nói, nàng hiểu rõ rằng bản thân không đàn giỏi nên cho dù có dùng đàn Lục Ỷ thì cũng chả có ích gì, ngược lại càng khiến người khác chê cười?

Cho dù là bất kỳ loại nào thì Phó Nghi cũng chả để Tô Hi vào mắt.

*

Tô Hi ngồi sau cây đàn suy nghĩ một hồi.

Những dịp như hôm nay thì nàng không thể đàn tấu những khúc mà thường gảy cho Vệ Đức Âm được. Đôi tay của nàng đỡ cây đàn, lưỡng lự một hồi, cuối cùng thì gảy một khúc do nàng tự sáng tác, tên là “Vẫn trở về”.

Tô Hi khẩy dây đàn, bắt đầu gảy.

Khúc nhạc này là Tô Hi sáng tác lúc mới tới quận Ngô. Khi ấy tổ phụ vừa mới qua đời, nàng rời đi Kinh Thành quen thuộc, trong lòng lại còn cất giấu chuyện của Vệ Phong nên vừa mất mát vừa buồn bã, vừa lưu luyến không muốn rời. Mặc dù có nhìn thấy phong cảnh xinh đẹp của quận Ngô thì cũng không thể xoa dịu nỗi đau trong lòng nàng. Mười ngón tay nhỏ dài của Tô Hi nhảy nhót trên dây đàn, hai hàng lông mi dày rũ xuống, cứ như nàng đã quay về lại khoảng thời gian đó, mỹ nhân rơi lệ, mưa bụi tối tăm tác động đến tiếng lòng của tất cả mọi người ở đây.

Khúc nhạc này không hợp với những ở dịp này cho lắm, không đợi mọi người nghi ngờ, chỉ thấy cảm xúc của nàng thay đổi, cuốn trôi sự chán nản vừa nãy, hệt như đánh tan mây mù nhìn thấy ánh mặt trời vậy, qua cơn mưa trời lại sáng, trong chớp mắt đưa mọi người vào trong một thế giới khác.

Khúc nhạc này được viết vào năm thứ hai khi nàng ở quận Ngô, lúc đó tâm trạng của Tô Hi hết sức bình tĩnh, nàng thấy được sương mù mùa xuân, mùa hè đầy nắng, hoa liễu rơi khắp nơi, hoa đào thành lối đi nhỏ. Trong lúc nhất thời xuân về hoa nở, vạn vật sống lại, bên tai là tiếng gió mát lạnh phớt qua cây tre, trước mặt là mây trôi thong dong, trên thế giới không có chuyện gì nhàn nhã thản nhiên hơn như này, nếu trong tay có cầm một bầu rượu thì có thể uống hết 3000 rượu xuân.

Đáng tiếc lúc đó trong tay Tô Hi không có rượu, chỉ có một cây đàn, vì thế nàng liền đặt hết thảy tình ý của mình lên cây đàn.

Tất cả mọi người đều nhìn về cô nương ngồi ở giữa, chưa bao giờ nghĩ tới một nữ nhi gia lại có thể gảy lên tiếng đàn tiêu sái vu vơ như thế.

Khúc nhạc tới đây vẫn chưa kết thúc.

Đoạn thứ ba là được sáng tác lúc từ quận Ngô trở lại Kinh Thành. Có một đêm bão tuyết nọ, cuồng phong gào thét, gần như khiến toàn bộ mặt sông đều quay cuồng. Một bên là Kinh Thành gần trong gang tấc, một bên là con sông dài bất tận, tiếng đàn của nàng ngày càng cao, hệt như những con sóng to lớn mạnh mẽ ở ngay trước mặt, sau đó bỗng bị cuốn vào một dòng suối trong vắt, ùa ra khỏi con đường trở về trong cơn bão tuyết cuồng phong. Tiếng đàn du dương đột ngột dừng lại, đó chính là chỗ về cuối cùng.

Tiếng đàn rơi xuống, hồi lâu vẫn chưa ai hoàn hồn.

Tận cho đến khi Tô Hi đứng dậy hành lễ với Chiêu Nguyên Đế thì hoàng đế mới ngẩn ngơ hoàn hồn lại và nhìn tiểu cô nương vẫn chưa bao lớn này, thế nhưng không biết phải dùng từ gì khen ngợi cho đúng: “……..Nghe nói gia sư của ngươi là Cốc Đồng tiên sinh?”

Tô Hi gật đầu, “Bẩm bệ hạ, đúng là gia sư ạ.”

“Tốt….Tốt, không hổ là học trò của Cốc Đồng tiên sinh.” Chiêu Nguyên Đế khen không dứt, cảm khái nói: “Đã lâu rồi trẫm chưa từng nghe khúc nhạc tuyệt diệu như thế.”

Lúc này, mọi người bên dưới dần hoàn hồn lại. Nếu khi nãy thứ bọn họ si mê là dung mạo của Tô Hi, thì ngay lúc này, đã hoàn toàn bị tiếng đàn của nàng thuyết phục.

Lệ Diễn nhìn về phía Tô Hi, vẫn còn kinh ngạc trong tiếng đàn của nàng, chỉ nghe bên cạnh truyền đến tiếng ly vỡ trên mặt đất.

Y nương theo tiếng đó mà nhìn lại thì thấy nhi tử Lữ Giang Hoài của Uy Viễn tướng quân bỗng sực tỉnh, trong mắt không che giấu được vẻ si mê chăm chú.

Còn sắc mặt Phó Nghi thì càng thêm đẹp, nếu khi nãy nàng ta còn hi vọng Tô Hi xấu mặt, vậy hiện tại thì Tô Hi đã trở tay tát nàng ta một cái.

Với sự nổi bật của “Vẫn trở về” thì “Xuân Giang Hoa Nguyệt Dạ” quả thật chẳng đáng để nhắc tới. Nàng ta thật không biết, từ khi nào mà tiếng đàn của Tô Hi đã đến mức xuất thần nhập hoá như thế?

Chiêu Nguyên Đế nói là làm, ban thưởng tám chữ “Thanh nhã, nhã nhặn, hài hoà, rực rỡ” và một số châu báu cho Tô Hi.

Châu báu không có gì hiếm lạ, chỉ quan trọng là tám chữ kia, có thể được hoàng đế tán thưởng như thế thì sau khi săn bắt kết thúc, mấy bà mai nhất định sẽ xếp hàng dài trước cổng Tô phủ.

Nói cho đúng thì là một nhà có nữ nhi trăm người hỏi.

*

Sau khi trở về chỗ, Tô Hi ngồi một hồi, sau đó có một nữ tử xinh đẹp màu áo xiêm màu xanh lá ghé sát bên người cô, nhỏ giọng nói mấy câu.

Tô Hi ngồi một lát, sau đó mới đứng dậy rời khỏi chỗ.

Sau chỗ yến tiệc là một khu rừng trúc, Tô Hi siết thật chặt áo choàng trên vai rồi giẫm lên ánh sáng Mặt trăng và đi vào sâu trong rừng. Không đi được bao xa thì nàng đã bị một sức mạnh từ đằng sau kéo vào trong lồng ngực. Nàng chưa kịp kêu thành tiếng thì đã bị Vệ Phong nắm cằm, bất đắc dĩ phải hé mở cánh môi ra, sau đó thì bị hắn mạnh mẽ đè xuống.

“Ưm……”

Tô Hi không có chuẩn bị, nhẹ nhàng ‘ưm’ một tiếng.

Nàng càng vặn vẹo thì Vệ Phong càng nắm chặt vòng eo của nàng.

Đầu lưỡi của nàng bị cắn mút đau đớn, hai hàng mày khẽ nhíu mày, bộ dáng không thoải mái lắm. Vệ Phong hôn quá tàn nhẫn khiến nàng không thể chịu nổi, lồng ngực của hắn thì cứng như tảng đá nên nàng không thể đẩy được, cộng thêm lo lắng sẽ chạm trúng vết thương của hắn nên cũng chẳng dám tuỳ tiện giãy giụa, cuối cũng chỉ đành yếu ớt dùng đầu ngón tay kéo tay áo của hắn, ngoan ngoãn để mặc cho hắn hôn.

Hôm nay hắn làm sao vậy nhỉ? Vừa gặp mặt đã như vậy rồi, hình như nàng cũng đâu chọc hắn giận đâu……

Mãi hồi lâu thì Vệ Phong buông thả nàng ra, lòng bàn tay của hắn nhẹ nhàng phủ lên cái miệng nhỏ của nàng, giọng nói khàn đặc: “Ấu Ấu, ta đã bảo muội không được gảy đàn trước mặt người khác rồi mà.”

Lúc này Tô Hi mới hiểu là hắn buôn bực chuyện gì, nàng nhẹ thở hổn hển, hai má ửng đỏ: “Nhưng mà Bệ hạ đã lên tiếng rồi, lại làm trò trước mặt nhiều người như vậy, sao muội từ chối được chứ…..”

Vệ Phong trầm mặc không nói.

Hôm nay nàng không biết mình đã quyến rũ bao nhiêu trái tim và linh hồn, hắn chỉ muốn cất nàng vào trong túi tiền, không cho bất kỳ ai nhìn cả.

Tô Hi nhớ tới hôm nay hắn bị thương, nàng tránh thoát ra khỏi lòng hắn và nói: “Vết thương của huynh thế nào rồi? Buổi sáng lúc muội gặp Lý Hồng thì hắn bảo vết thương của huynh rất nghiêm trọng, miệng vết thương không ngừng chảy máu……..”

Vệ Phong nhìn khuôn mặt nhỏ khẩn trương thì sắc mới đẹp hơn được tí, hắn nói: “Không tốt lắm.”

Tô Hi nghe lời hắn nói xong thì sắc mắt tái nhợt: “Cái gì kêu là không tốt lắm? Rất đau sao?”

Vệ Phong ôm nàng vào lòng, trải trường bào lên mặt đất rồi ngồi xuống, hắn tựa cằm lên gương mặt trắng nõn mềm mịn của nàng, “A.”

Lại a? Cuối cùng là có đau hay không đây?

Tô Hi xoay người ngồi trước mặt hắn, sau đó nhìn quanh người hắn, “Cuối cùng là Đình Chu biểu ca bị thương ở đâu vậy?”

Vệ Phong nắm tay nàng rồi đặt lên vai trái của mình.

Tô Hi không dám dùng sức, nàng muốn nhìn thử xem vết thương của hắn thế nào nhưng đầu ngón tay đặt trên vai hắn cả nửa ngày cũng không động đậy được. Cũng không thể cứ cởi xiêm y của hắn ra nhỉ? Nàng cắn môi dưới, vẻ mặt khó xử. Lúc ngước mắt đối diện với đôi mắt như cười như không của Vệ Phong thì nàng như quả bóng xì hơi, sau đó nàng lấy cái bình sử nhỏ màu trắng từ trong tay áo ra và nhét vào tay của hắn: “Đây là thuốc cầm máu nè, sau khi về huynh nhớ thoa thường xuyên, nhớ rõ mỗi ngày đều phải đổi thuốc 2 lần. Còn nữa, không thể đụng nước, không thể uống rượu…….”

Nói xong thì nàng còn đến gần Vệ Phong rồi ngửi ngửi, quả thật ngửi được thấy mùi rượu, thế là nhất thời xụ mặt: “Huynh đang bị thương rồi mà sao còn uống rượu nữa hả?”

Vệ Phong nắm tay nàng, nhẹ nhàng bao phủ lấy đầu ngón tay của nàng rồi cười nhẹ: “Ấu Ấu.”

Tô Hi trả lời: “Dạ?”

Vệ Phong nói: “Có ai nói với muội là muội giống hệt một bà tiểu quản gia chưa.”

Tô Hi xấu hổ, bực mình lườm nguýt hắn một cái, sau đó hất tay của hắn ra: “Muội mặc kệ huynh.”

Không biết tốt xấu.

Vệ Phong bắt được cổ tay của nàng, lại lần nữa khoá chặt nàng trong lồng ngực, sau đó cúi đầu hôn lên cái miệng nhỏ của nàng: “Cho dù có là bà tiểu quản gia thì cũng chỉ có thể là bà tiểu quản gia của một mình ta thôi.”