Bộ Đồ Mới Của Hoàng Hậu

Chương 91: Tựa như trăng sáng

Editor: Mắm Mắm || Beta-er: Ngáo, Song Ngư

Trước đây lúc Tiết thị, mẹ đẻ của Vệ Phong còn sống được phong là nhất phẩm phu nhân. Sau này Tiết thị qua đời, Viên thị được nâng lên làm chính thê nhưng vì thân phận xấu hổ nên đến nay vẫn chưa được phong làm phu nhân. Hôm nay Tô Hi được phong là nhị phẩm quận phu nhân, tuy không bằng nhất phẩm nhưng dù gì cũng do đích thân Chiêu Nguyên Đế phong tước cáo mệnh phu nhân. Vì vậy, nàng đứng trước mặt Tấn Vương phi Viên thị cũng không cần phải khom lưng cúi đầu.

Huống chi vừa nãy Vệ Phong đã nói Tô Hi ‘không khỏe’. Hắn để Tuyết Tình vào phòng lấy giấy chẩn bệnh của Chu đại phu ra đưa Viên thị xem.

Viên thị mở giấy chẩn bệnh trong tay ra, thấy trên đó Chu đại phu viết —khí huyết không thông, không nên làm việc quá sức.

Chu Trung Hiền ở trong phủ đã lâu, trước đây ông ấy từng cứu Tấn Vương gia nên Tấn vương Vệ Liên Khôn rất kính trọng ông ấy. Y thuật của ông ấy ra sao mọi người đều rõ, lời nói của ông ta cũng có trọng lượng nhất định, nếu lúc này ông ấy đã chẩn bệnh cho Tô Hi như vậy thì Tô Hi không đi thỉnh an cũng là hợp tình hợp lý.

Ngược lại, nếu bà ta biết rõ con dâu không khỏe mà mỗi ngày vẫn bắt nàng phải dậy sớm để đến Ký An Đường thỉnh an thì Viên thị mới là người không đúng.

Viên thị siết chặt thánh chỉ và giấy chẩn bệnh trong tay, một lúc lâu sau sắc mặt mới từ từ trở lại bình thường. Bà ta hít một hơi rồi nói: “Nếu thân thể không khỏe, vì sao con không sai người đến báo cho ta biết sớm? Làm ầm ĩ như vậy là muốn để người bên ngoài chê cười phủ Tấn vương chúng ta phải không?”

Tô Hi mím môi không nói. Rõ ràng là Viên thị hùng hổ xông vào, bây giờ lại đổ tội lên đầu họ.

Huống hồ nàng cũng như lọt vào sương mù, không hiểu rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra. Thánh chỉ từ đâu mà có? Giấy chẩn bệnh là thế nào?

Viên thị liếc bọn họ một cái, lại nói: “Sau này con không cần đi Ký An Đường thỉnh an nữa, cứ dưỡng bệnh cho tốt đi.”

Bà ta nói xong thì cũng không nhiều lời thêm nữa, không hề đề cập tới chuyện Tô Hi đã trở thành nhị phẩm cáo mệnh phu nhân, mà dẫn Liêu thị và Cổ ma ma rời đi.

Vân Tân Trai một lần nữa yên tĩnh lại, Tô Hi sững người một lúc, sau đó quay đầu nhìn về phía Vệ Phong vẫn luôn bình tĩnh nãy giờ, nàng chớp mắt và nói: “Sao thiếp không biết hoàng thượng hạ thánh chỉ khi nào vậy? Cả giấy chẩn bệnh của Chu đại phu nữa.”

Tô Hi rất rõ bệnh tình của mình, mấy ngày trước tuy nàng bị cảm lạnh nhưng hiện tại đã khỏe hơn nhiều, không hề có cái gọi là “khí huyết không thông”. Thân thể nàng rất khỏe mạnh, sáng sớm hôm nay còn luyện tập động tác kia nửa canh giờ, bây giờ sắc mặt tươi tắn rạng rỡ. Đừng nói là vất vả quá độ dẫn đến sinh bệnh, nàng cảm thấy mình đi chùa Chiêu Giác một chuyến cũng không có vấn đề gì.

Vệ Phong đặt ấm nước sang một bên, nắm tay Tô Hi đi vào phòng, “Chẳng phải nàng luôn muốn biết ta đã xin Hoàng thượng cái gì trong chuyến săn bắt mùa xuân hay sao?”

Tô Hi đuổi theo bước chân của hắn, nhanh chóng phản ứng, “Chàng vì thiếp mà xin điều này ư?”

Vệ Phong không trả lời. Sau khi đi vào trong phòng, hắn ôm nàng ngồi lên giường nhỏ cạnh cửa sổ, thuận miệng hỏi: “Nàng thích không?”

Chuyến săn bắt mùa xuân đã qua hơn nửa năm, khi đó hai người bọn họ chưa thành thân mà hắn đã tính xa như vậy rồi sao? So với thích thì Tô Hi càng kinh ngạc nhiều hơn, nàng còn thấy cảm động nữa. Nàng không ngờ Vệ Phong suy nghĩ chu đáo cho nàng như thế, là vì hắn biết nàng sẽ bị Tấn Vương phi làm khó nên mới tính sẵn đường lui cho nàng sao?. Xin ủng hộ chúng tôi tại ( t rumtruyen.CO M )

Tô Hi xoay người lại, nửa quỳ trước mặt hắn, đôi mắt trong veo lấp lánh, “Vậy giấy chẩn bệnh của Chu đại phu là thế nào?”

Hắn dựa vào giường, đỡ lấy eo thon của nàng rồi từ từ nói: “Chu đại phu là người hiểu thời thế.”

À, nói cách khác là hắn đã bắt ông ấy vi phạm y đức để viết giấy chẩn bệnh ư? Tô Hi lặng lẽ nhìn Vệ Phong, tuy nàng cảm thấy hành động này của hắn rất gian trá nhưng khóe miệng nàng vẫn không nhịn được mà cong lên. Nàng ôm cổ hắn, đột nhiên hôn lên mặt hắn một cái, cắn môi mỉm cười ngại ngùng: “Đình Chu biểu ca thật tốt.”

Nàng nói xong, lại nghĩ tới gì đó mà hỏi thêm, “Sao mấy ngày trước chàng không nói cho thiếp biết?” Làm nàng thấp thỏm một phen.

Vệ Phong cong ngón trỏ búng nhẹ mũi nàng, thong thả nói: “Nếu ta để nàng biết thì nàng sẽ không đến Ký An Đường sao?”

Tô Hi suy nghĩ, nàng cảm thấy dù nàng có biết thì nàng vẫn sẽ đi. Bởi vì được phong cáo mệnh phu nhân thì càng phải chú trọng danh tiếng, nếu hiếu danh của nàng truyền ra ngoài thì cũng tốt cho Vệ Phong. Gia đình yên ổn, Chiêu Nguyên Đế mới yên tâm giao cho hắn những chuyện khác.

Nhưng hôm nay Viên thị đến đây làm loạn, còn mắng cả trưởng bối của Tô Hi, tạm thời nàng không muốn hầu hạ bà ta.

Tô Hi dựa sát vào lòng Vệ Phong, đắn đo chốc lát vẫn không nhịn được hỏi: “Tại sao quan hệ giữa chàng và Viên thị lại bất hòa như vậy?”

Lúc lâu sau.

Vệ Phong vẫn bất động, không trả lời câu hỏi của nàng.

Tô Hi khó hiểu ngẩng đầu lên, nhưng eo lại bị hắn ôm chặt khiến nàng như nằm sấp trên ngực hắn, hắnnói: “Không lâu nữa thôn trang ở ngoại ô Kế Châu sẽ xây xong, đến lúc ấy ta sẽ đưa nàng đến đó một thời gian. Nơi đó phong cảnh rất đẹp, chắc chắn nàng sẽ thích.”

Tô Hi ngừng lại, thấy hắn không muốn nói đến đề tài vừa nãy thì cũng không tiếp tục hỏi nữa, nàng thức thời nói một tiếng “Vâng”.

*

Bên kia, Tấn Vương phi dẫn Cổ ma ma và Liêu thị trở về, dọc đường đi không nói gì, khi đến Ký An Đường thì bà ta đuổi Liêu thị về, sau đó mặt mày sa sầm ngồi một mình hồi lâu. Cổ ma ma bưng một chén trà nóng lên, giọng điệu của Viên thị cực kỳ không vui: “Sao Hoàng thượng lại có thể phong một con nha đầu lên làm cáo mệnh phu nhân chứ?”

Cổ ma ma là người đã hầu hạ bên cạnh Viên thị vài chục năm, cũng coi như hiểu tính khí thất thường của Viên thị, lúc này không cần trả lời mà chỉ cúi đầu nghe là được.

Lát sau, Viên thị suy nghĩ một lúc rồi hỏi: “Khi nào thì Vương gia trở về?”

Cổ ma ma nói: “Lúc Vương gia ra ngoài không nói, chắc là trước khi trời tối sẽ trở về.”

Gần tối, Tấn Vương Vệ Liên Khôn về phủ. Ngay khi bước vào cửa Ký An Đường đã thấy bầu không khí kỳ lạ, hạ nhân trong sân đều cố gắng nhỏ giọng, làm việc cẩn thận. Khi ông ta vào nhà thì thấy hốc mắt của Viên thị đỏ hoe, bèn nghiêm mặt hỏi bà ta chuyện gì xảy ra.

Lúc đầu Viên thị không nói, sau khi Tấn Vương Vệ Liên Khôn hỏi mấy lần thì bà ta mới dùng giọng nói chua xót khổ sở kể lại chuyện hôm nay, “Chẳng lẽ con dâu thỉnh an mẫu thân là không đúng ư? Bọn họ không kính trọng thiếp thì thôi, uổng công hôm nay thiếp bị nhục nhã một phen. Con dâu được bệ hạ phong làm Nhị phẩm quận phu nhân nhưng người mẫu thân như thiếp đây thì chẳng là gì cả, sau này sao thiếp có thể ngẩng đầu trước mặt nàng ta được chứ?”

Tấn Vương Vệ Liên Khôn trầm mặc trong chốc lát, “Bà nói Đình Chu vì Tô thị mà xin phong cấp nhị phẩm phu nhân?”

Viên thị đáp: “Thiếp còn nhìn thấy cả thánh chỉ, phía trên có dấu ngọc tỉ của Hoàng thượng. Tô thị mới vào cửa mấy ngày đã khiến Phong nhi thần hồn điên đảo. Vương gia, thiếp thấy đây không phải là chuyện tốt gì.”

Bà ta đến gần Vệ Liên Khôn rồi nói tiếp: “Tuy Phong Nhi không phải con ruột của thiếp nhưng thiếp vẫn đối xử với nó như con ruột. Hôm trước nha hoàn của thiếp nói, Phong Nhi và nàng ta ở trong phòng ba ngày không ra cửa. Vương gia cũng đã gặp nàng ta, dáng dấp như vậy đến ngay cả Phong Nhi cũng bị mê hoặc thì sau này cả phủ Tấn vương còn có thể yên bình được sao?”

Tấn Vương nhớ tới gương mặt sáng như trăng của Tô Hi, không nói tiếng nào.

*

Bây giờ Tô Hi cảm thấy rất yên tâm thoải mái, không cần đến Ký An Đường thỉnh an mỗi ngày. Nhưng dù sao Viên thị cũng là mẹ chồng trên danh nghĩa của nàng, nàng bèn sai Tuyết Tình báo lại cho Cổ ma ma bên cạnh Viên thị là mỗi sáng ngày 5 và ngày 10 hàng tháng thì nàng sẽ đến Ký An Đường thỉnh an. Vì e dè thân phận của Tô Hi nên Viên thị cũng không tiếp tục kiếm chuyện với nàng, vì vậy hai bên tạm thời sống yên ổn với nhau.

Ngoại trừ việc Tô Hi vẫn chưa quen với thức ăn ở Ký An Đường, mỗi khi đến ngày thỉnh an thì Vệ Phong đều sai người làm sẵn một chén cháo, chờ nàng ăn xong mới để cho nàng ra ngoài.

Có một lần Tô Hi đến Ký An Đường, đúng lúc Tấn Vương phi Viên thị đang tiếp đãi phu nhân của phủ Định Quốc Công. Từ đó trở đi, chuyện Tô Hi là nhị phẩm phu nhân, dù thân thể yếu ớt nhưng vẫn kiên trì đến thỉnh an Tấn Vương phi được lan truyền ra ngoài. Trong chốc lát đã trở thành tấm gương của các quý nữ, được rất nhiều phu nhân thế gia vọng tộc tán thưởng, khiến Tô gia và Vệ Phong đều có được danh tiếng tốt.

Những lúc khác, nàng sẽ đọc sách luyện đàn, tỉa hoa cắt cỏ, rất thoải mái dễ chịu, đúng là có vài phần dáng vẻ mỹ nhân ‘có bệnh cần tĩnh dưỡng’.

Đương nhiên nếu Vệ Phong có thể tiết chế hơn một chút thì càng tốt.

Tô Hi phát hiện quyển sách mà mẫu thân đưa cho nàng chẳng có tác dụng gì cả. Nàng đã thử như trong sách viết nhưng không thấy hiệu quả, trái lại còn khiến hôm sau nàng phải nằm trên giường cả ngày, hai chân mềm nhũn đến độ không xuống giường được.

Hôm đó nàng đang ở nằm trên giường đọc sách thì thấy Vệ Phong từ bên ngoài trở về, đang định nói chuyện thì hắn đã ôm eo nàng và nói: “Để ta đưa nàng đến một nơi.”