Bộ Đồ Mới Của Hoàng Hậu

Chương 93: Phong thái phong nhã

Editor: Mắm Mắm || Beta-er: Ngáo, Song Ngư

Trước đây khi mẫu thân Lữ Giang Hoài là Lục thị đến phủ Tô tướng quân cầu thân, hai nhà đều cho rằng mối hôn sự này sẽ sớm thành, ngay cả chính Lữ Giang Hoài cũng nghĩ vậy. Ngày nào y làm việc cũng không tập trung, lúc luyện võ đánh quyền cũng thường thất thần, chỉ cần vừa nghĩ tới Tô Hi thì y lại không thể kìm nén sự vui mừng.

Kể từ lần gặp lại ở trại nuôi ngựa tại Kinh Tây ba năm trước, y đã nhất kiến chung tình với nàng. Lúc đó, nhìn mũ có màn che của nàng rơi xuống, để lộ khuôn mặt xinh đẹp và đôi mắt ướt át đầy hoảng loạn thì từ đó trở đi, hình ảnh của nàng đã khắc sâu trong lòng y, nửa đêm tỉnh mộng trong đầu y vẫn luôn nghĩ đến khuôn mặt nàng. Y muốn nàng, muốn cưng chiều nàng, muốn lấy nàng về để thương yêu.

Tô Hi rời Kinh thành ba năm, Lữ Giang Hoài cũng ở đây đợi nàng ba năm.

Khi hắn đã suýt bỏ cuộc thì nàng quay lại mà không hề báo trước. Hơn nữa, nàng càng trở nên xuất chúng hơn so với trước đây.

Một khúc đàn ở bãi săn Tây Bắc chẳng biết đã nắm giữ bao nhiêu trái tim của các tài tử. Lữ Giang Hoài rất sợ người khác phát hiện bảo bối của y, nên nhanh chóng kêu mẫu thân Lục thị tới phủ Tướng quân cầu thân. Lúc y nghe nói Ân thị cũng khá hài lòng với mình thì cả đêm không ngủ được, chỉ mong có thể đón Tô Hi về nhà càng sớm càng tốt, lúc đó y nhất định sẽ toàn tâm toàn ý với nàng.

Ngay khi y đang âm thầm vui mừng thì thánh chỉ giáng xuống đã phá vỡ tất cả hy vọng của y.

Trong khoảng thời gian đó, Lữ Giang Hoài buồn bực khó chịu, không gặp bất kỳ ai. Cho đến ngày Tô Hi và Vệ Phong thành thân, y đứng từ xa nhìn thấy Tô Hi mặc áo cưới đỏ tươi, khuôn mặt nàng được che dưới lớp khăn trù đầu, chỉ lộ ra một đôi tay trắng như ngọc. Cảnh tượng đó cũng giống như hôm nay, lụa đỏ, nến đỏ, đèn lồng đỏ, y không dám nhìn thêm mà vội vã leo lên ngựa rời đi.

Bây giờ Lữ Giang Hoài ngơ ngẩn nhìn Tô Hi đến quên cả cử động.

Hôm nay Tô Hi mặc một chiếc váy đỏ hoa mai năm màu, tóc búi cao, trên đầu cài một đôi trâm Ngọc Diệp Kim Thiền, mắt ngọc mày ngài trông vô cùng xinh đẹp. Mấy ngày không gặp, nàng từ một tiểu cô nương xinh xắn đã trở thành tân nương tử kiều diễm.

Người khiến nàng từ một cô nương thành nữ nhân lại là một nam nhân khác. Lữ Giang Hoài siết chặt dây cương, thật lâu sau mới mở miệng, giọng nói khàn đặc: “Vệ phu nhân.”

Tô Hi không ngờ lại gặp Lữ Giang Hoài ở đây, lúc trước Ân thị từng đề cập đến hôn sự của hai người, lúc này gặp nhau cũng hơi lúng túng. Nàng mím môi, ngập ngừng một lúc rồi lập tức nở nụ cười thoải mái cười và nói: “Lữ đại ca.” Nàng thấy hôm nay chỉ có một mình Lữ Giang Hoài, không thấy Lữ Huệ Xu đâu nên hỏi: “Hôm nay Xu tỷ tỷ không tới sao?”

Lữ Giang Hoài đáp: “Tiểu muội ở nhà học tập nữ công nên không tiện ra ngoài.”

Lữ Huệ Xu cũng đã đến tuổi xuất giá, gần đây Lục thị vẫn bận rộn giúp nàng xem xét hôn sự. Lục thị thấy tính cách nữ nhi tùy tiện hệt như mấy nam tử, vì để kiềm chế tính tình của nàng ấy lại nên không cho nàng ấy ra ngoài mà bắt phải chăm chỉ học thêu thùa.

Tô Hi vừa nghĩ tới một cô nương khí phách hào sảng như Lữ Huệ Xu lại bị giam ở trong nhà thêu thùa thì không nhịn được mà bật cười. Hai má lúm đồng tiền của nàng lõm sâu vào trong, đôi mắt hạnh cong lên, “Vài ngày không gặp Xu tỷ tỷ nên muội không biết Xu tỷ tỷ thế nào rồi.”

Ánh mắt Lữ Giang Hoài si mê, đáp lời nàng: “Ngày khác hai muội có thể ra ngoài gặp nhau.”

Tô Hi gật đầu nói “Được”. Nàng thấy thời gian không còn sớm nữa nên không thêm với Lữ Giang Hoài nữa, kêu y về sớm, còn mình thì ngồi lên chiếc xe có màn che màu xanh của phủ Tấn vương.

Ngay khi Tô Hi bước chân lên xe ngựa thì có một hạ nhân đẩy xe từ phía sau đi ngang đến. Hàng hóa chất rất cao nên chặn tầm nhìn của người này, chỉ thấy hộp gỗ hoàng dương phía trên cùng lung lay chao đảo sắp rơi xuống đầu nàng.

Tô Hi vẫn không hay biết.

Lữ Giang Hoài sợ hãi kêu lên: “Cẩn thận —— “

Y vừa dứt lời thì nhanh nhanh đến kéo Tô Hi ra sau. Chiếc hộp đúng lúc đập trúng lưng của Lữ Giang Hoài, trong hộp là một chiếc bình tráng men xanh hình Song Ly (3), rơi xuống đất vỡ tan. Y rên rỉ, cau mày.

(3) hình hai con li. Ngày xưa thường nói con li giống con rồng, sắc vàng, không có sừng.

Nếu không có Lữ Giang Hoài thì rất có thể cái bình này đã đập vào đầu Tô Hi.

Hôm nay đi cùng Tô Hi ra ngoài là Ngân Lộ và Ngân Ly, Ngân Nhạn biết võ công lại không ở đây nên khi chiếc hộp này rơi xuống thì các nàng cũng không phát hiện ra.

Hạ nhân đẩy xe liên tục cầu xin lỗi, vẻ mặt như muốn khóc. Chưa nói đến chuyện gã suýt nữa làm Thế tử phu nhân bị thương, chỉ tính riêng món quà này thôi thì gã đã không bồi thường nổi rồi…….

Tô Hi nhìn mảnh sứ vỡ đầy trên đất rồi nhìn Lữ Giang Hoài, nàng kinh ngạc kêu lên: “Lữ đại ca…”

Lữ Giang Hoài gắng gượng mỉm cười, nói với nàng: “Muội lên xe đi, huynh không sao.”

Tô Hi còn muốn nói thêm, quay đầu lại đã thấy Vệ Phong mặt không chút biểu cảm đứng trước cổng phủ Dự vương. Vệ Phong cũng nhìn thấy cảnh tượng vừa rồi, vẻ mặt hắn thay đổi, đang định chạy tới nhưng vì Lữ Giang Hoài ở gần hơn nên bị y nhanh chân đến trước.

Ánh mắt Vệ Phong lạnh lùng, rất nhanh đã trở lại như thường. Hắn bước đến, nhìn Tô Hi từ đầu đến chân, “Nàng có bị thương ở đâu không?”

Tô Hi lắc đầu nói không có.

Lúc này Vệ Phong mới nhìn về phía Lữ Giang Hoài, lễ độ nói: “Đa tạ Lữ công tử ra tay cứu giúp, Lữ công tử bị thương nghiêm trọng không?”

Lữ Giang Hoài nói: “Việc nhỏ không đáng nhắc đến, Vệ thế tử không cần bận tâm.”

Nhưng Vệ Phong cũng không phải người thích nợ ân tình của người khác, huống chi người này lại có tâm tư kín đáo với Tô Hi. Hắn bảo Lý Hồng đi mời đại phu, kêu đại phu đến phủ Uy Viễn tướng quân xem vết thương cho Lữ Giang Hoài, sau đó sai người mang vài món quà đến phủ Uy Viễn tướng quân để cảm ơn.

*

Trở lại Vân Tân Trai, Tô Hi tắm rửa xong từ phòng tắm đi ra, thấy Vệ Phong lạnh lùng ngồi sau chiếc bàn vểnh đọc sách thì nàng liền biết hắn đang tức giận vì chuyện hôm nay. Nàng tự nhận mình trong sạch ngay thẳng, chưa bao giờ có suy nghĩ không nên với Lữ Giang Hoài, hôm nay Lữ Giang Hoài chỉ giúp nàng cản chiếc hộp kia mà đến bây giờ hắn vẫn không để ý đến nàng sao?

Tô Hi bĩu môi, nàng cho rằng Vệ Phong quá keo kiệt. Hắn không để ý tới nàng, nàng cũng không thèm nói chuyện với hắn, vì thế nàng quay đầu chui lên giường ngủ.

Có lẽ hôm nay quá mệt mỏi, Tô Hi vốn chỉ định nhắm mắt một lúc, không ngờ lại ngủ thiếp đi. Khi nàng tỉnh lại thì đèn trong phòng vẫn sáng, đêm đã khuya nhưng Vệ Phong vẫn ngồi sau bàn, ngọn đèn bên cạnh hắt lên khuôn mặt tuấn tú của hắn.

Giờ gì rồi? Sao hắn còn chưa nghỉ ngơi?

Lúc này Tô Hi đã không còn tức giận nữa, nàng đi chân trần xuống giường, vừa dụi mắt vừa đi đến đằng sau Vệ Phong, lẩm bẩm: “Sao Đình Chu biểu ca còn chưa ngủ nữa?”

Vệ Phong đặt sách trong tay xuống, thấy nàng không đi giày, đôi chân trắng nõn như ngọc giẫm lên tấm thảm tối màu, mười móng được nhuộm màu sơn đẹp đẽ. Hắn ôm nàng ngồi trên đùi, bàn tay nắm lấy bàn chân chân nàng và nói: “Trời lạnh vậy, sao nàng không mang giày?”

Tô Hi há miệng nhỏ ngáp một cái, đưa tay vòng qua cổ hắn, “Chàng đâu có để ý đến thiếp, còn quan tâm thiếp có mang giày hay không làm gì.”

Từ lúc trở về đến bây giờ hắn chỉ lo đọc sách thôi.

Vệ Phong nhéo mũi nàng khiến nàng đang ngáp giữa chừng thì bị ngạt. “Ta không nên tức giận sao?”

“Ưm.” Tô Hi nín thở đến mức gương mặt đỏ bừng, nàng nhanh chóng hất tay hắn ra, “Thiếp đã nói với chàng từ lâu rồi mà, thiếp và Lữ đại ca không có gì hết…….Ngày hôm nay chỉ là tình cờ gặp, nói hai câu mà thôi.”

Vệ Phong ôm eo nàng, để nàng đối mặt với mình, cúi đầu thì thầm: “Nói hai câu cũng không được.”

Chỉ có cô ngốc nàng mới không có tình yêu nam nữ với Lữ Giang Hoài, nhưng xem ánh mắt Lữ Giang Hoài nhìn nàng đã thấy chuyện không đơn giản như vậy rồi.

Huống chi lúc trước nàng nhẹ dạ tin lời Lữ Giang Hoài nói, đi liền cả ba năm trời. Vệ Phong nghĩ hắn không ra tay với Lữ Giang Hoài là đã tận tình tận nghĩa lắm rồi.

Tô Hi chậm chạp “Ồ” một tiếng. Nàng ngồi thẳng người, nằm sấp bên cạnh hắn, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Quỷ hẹp hòi.”

Vệ Phong nhướn mày bất đắc dĩ.

Ở phương diện này, bất kỳ nam nhân nào cũng không thể hào phóng độ lượng được.

Tô Hi thấy trời đã gần sáng, bèn nói: “Sau này thiếp không nói chuyện với huynh ấy là được, bây giờ có thể đi ngủ chưa? Nếu không ngủ thì trời sáng mất. Có chuyện gì tối nay nhất định phải làm xong sao?”

Vệ Phong dừng lại, nói “được” rồi thổi tắt đèn ôm nàng đến giường. Bây giờ Tô Hi rất thích làm ổ trong lồng ngực hắn ngủ, cái ôm của hắn rất ấm áp, còn có hương thơm dịu nhẹ nữa, chẳng bao lâu nàng đã mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.

Lúc Tô Hi sắp ngủ thì Vệ Phong nhéo mặt nàng, đánh thức nàng dậy, “Ấu Ấu, ta có chuyện muốn nói với nàng.”

Tô Hi rất ghét bị hắn đánh thức, nàng bĩu môi, giọng nói mang theo vẻ buồn ngủ: “Chuyện gì vậy?”

Vệ Phong hôn một cái lên miệng nhỏ nhắn của nàng, thì thầm: “Ta muốn đi Lạc Châu một chuyến.”

Hồi lâu sau Tô Hi mới tiêu hóa hết nội dung trong lời nói của hắn, nàng từ từ mở mắt, kinh ngạc nhìn chằm chằm hắn, “Khi nào chàng đi?”

Vệ Phong đáp: “Ngày mai.”

Tô Hi không nói gì, trở mình quay lưng về phía hắn nói: “Thiếp muốn ngủ.”

Vệ Phong xoay người nàng lại, tựa lên trán của nàng, khẽ dụ dỗ: “Ở nhà đợi ta về được không?”

Tô Hi hơi tức giận, không thèm nghe hắn mà lấy tay đẩy ngực hắn ra và nói: “Vì sao bây giờ chàng mới nói cho thiếp?”

Vệ Phong ôm nàng giải thích, “Hoàng Hà bị lũ lụt, hôm nay Bệ hạ mới giao việc này cho ta……..”

Tài liệu khi nãy hắn xem đều là tình hình lũ lụt ở Hoàng Hà. Chiêu Nguyên Đế vốn giao chuyện này cho Vệ Uyên đi làm, nhưng hôm nay Vệ Uyên thành thân nên Chiêu Nguyên Đế cho y mấy ngày nghỉ, vì vậy chuyện trị thuỷ tất nhiên rơi lên đầu hắn.

Cách đây không lâu, sông Hoàng Hà ngập lụt, đê sông bị vỡ, hơn mười địa phương ven bờ bị lũ lụt, mấy nghìn người chết và bị thương. Chuyện này rất cấp bách, vì vậy mới quyết định đột xuất ngày mai xuất phát.

Vệ Phong dùng ngón cái nhẹ nhàng vuốt ve đôi môi anh đào của nàng, “Ta sẽ sớm trở về. Lý Hồng vẫn ở trong phủ, nếu có chuyện gì nàng cứ tìm y, y sẽ báo cho ta biết ngay lập tức.” Ngoài việc đó, hắn còn dặn dò vài chuyện khác, bao gồm cả việc không cho phép Tô Hi tùy tiện ra ngoài gặp đám người Lữ Giang Hoài.

Nếu không phải do tình hình ven bờ Hoàng Hà rất nguy hiểm thì quả thật hắn đã nghĩ đến việc đưa Tô Hi đi cùng. Chỉ là nàng quá yếu ớt, dọc đường đi phải bôn ba vất vả, hắn lo lắng thân thể của nàng không chịu nổi. Hơn nữa, Lạc Châu đang lây lan dịch bệnh, hắn lại càng không thể để nàng gặp nguy hiểm.

Vì sự an toàn của Tô Hi, Vệ Phong đã sắp xếp hơn chục người canh gác trong ngoài Vân Tân Trai kín như thùng sắt. Hắn cũng dặn Lý Hồng, những ngày hắn không có ở đây, không được để người của Ký An Đường bước vào Vân Tân Trai.

Chẳng mấy chốc đã đến ngày Vệ Phong phải lên đường. Tô Hi đứng trước cổng tiễn Vệ Phong, đằng sau hắn là các quan viên đi cùng. Nàng rất ngại ngùng khi nói chuyện với hắn. Nhưng da mặt Vệ Phong rất dày, hắn nắm tay nàng đứng gần một khắc, cuối cùng kéo áo choàng của mình lên chặn tầm nhìn của những người phía sau, sau đó cúi đầu hôn lên cái miệng nhỏ của nàng, chầm chậm nói, “Ấu Ấu. “

Tô Hi khó hiểu: “Dạ?”

Hắn khẽ hé môi, tì lên môi nàng, “Ta không muốn đi nữa rồi.”