Bộ Khoái Tướng Công Thăng Chức Ký

Chương 64: Ông trời tác hợp

“Lạc Lạc, ngày mai muội sang phủ khác ở tạm vài ngày, đợi ngày chúng ta thành hôn sẽ đón muội trở về.” Ngón tay cái của Mai Vô Quá vuốt ve khuôn mặt Lạc Lạc.

“Đã xảy ra chuyện gì sao?” Lạc Lạc khẩn trương hỏi.

“Không có việc gì, có thể xảy ra chuyện gì đó, dù sao đi nữa qua sự kiện phái Quan Thương kia, ta cũng có mối liên hệ với Hoàng đế.” Mai Vô Quá cưng chiều nhìn Lạc Lạc: “Từ tri phủ, hiện tại đã là Trì Thư* Đô Sát Viện hầu hạ Ngự Sử, huynh tìm hắn nhận muội làm con gái nuôi, muội lấy danh nghĩa nữ nhi của hắn xuất giá. Hai bên d.đle#quÔyd=o''n đều lấy lòng, hai bên đều không đắc tội, đến thời điểm còn phải mời người của chủ đình Vương phủ.”

(Trì thư: quản lý văn kiện.)

“Như vậy có được không, hai phe sẽ cùng tiêu diệt huynh?” Lạc Lạc không khỏi lo lắng.

“Sẽ không đâu, Từ đại nhân biết tình hình của huynh, Từ đại nhân biết, hoàng thượng cũng biết.” Mai Vô Quá duỗi ngón tay chọc đỉnh mũi của Lạc Lạc: “Sao muội không nghĩ là ta sẽ tiêu diệt cả hai phe chứ?”

Bộ đầu Lục Phiến Môn là ngũ phẩm, mặc dù chức quan không cao, nhưng ai ai cũng biết hắn là tân quý* của triều đình, hắn là người mà cả Hoàng đế và chủ đình Vương có ý định lôi kéo. Lục Phiến Môn không thiếu cao thủ, thế nhưng hắn lại là cao thủ trong cao thủ của Lục Phiến Môn, tiền đồ không thể đo đếm được. Phần lớn Lục Phiến Môn là người của chủ đình Vương, Hoàng đế muốn đặt ngang chân vào trong ngay lập tức, chủ đình Vương cũng không cho phép dưới gối có gian dối, cho nên Mai Vô Quá ở tại vị trí này vô cùng khó xử, vô cùng hiểm nguy. Đi đúng có thể lên thẳng mây xanh, nắm quyền cao, đi nhầm sẽ thịt nát xương tan, vạn kiếp bất phục*.

(Tân quý: Người trở nên thăng tiến một cách đột ngột.

Vạn kiếp bất phục: muôn đời muôn kiếp không trở lại được.)

Từ một người không có tiếng tăm, đột nhiên trở nên xích thủ khả nhiệt*, bao gồm chính bản thân Mai Vô Quá bên trong, rất nhiều người không quen với điều đó. Nhưng thói quen là một chuyện, lập tức tập trung vào nhân vật bên trong mới là quan trọng nhất. Lạc lạc cũng phải mau sớm tập trung vào vai diễn của mình thôi, nàng đang cố gắng học nghi lễ, nàng nhất định phải hòa mình vào trong sinh hoạt của nhà quyền quý.

(Xích thủ khả nhiệt: nóng bỏng tay = chạm tay là bỏng: có quyền thế to lớn.)

“Tiểu thư, phải như vậy, như vậy, tay phải thấp một chút.” Giáo dưỡng ma ma không hề phiền hà sửa lại tư thế phân thức ăn của Lạc Lạc, vô cùng chuyên nghiệp.

Lạc Lạc học đến đầu váng mắt hoa đặt mông ngồi trên ghế uống từng ngụm từng ngụm trà, dẫn đến Từ phu nhân mắng yêu: “Phải nhớ, uống từng chút từng chút một, còn nữa, lúc cười không được lộ răng.”

“Vậy ư.” Lạc Lạc vội vàng ngồi thẳng, uống trà từng ngụm từng ngụm một.

Từ phu nhân có ba người con trai dưới gối, không có con gái, nhìn Lạc Lạc cực kỳ yêu thích. Đặc biệt đêm qua dạy nàng chuyện khuê phòng, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng khiến người nhìn càng thêm thương yêu, nhớ tới bản thân hồi đó xuất giá cũng tầm tuổi này, lâm vào trầm tư.

Vài ngày cứ như thế trôi qua, đợi đến hôm xuất giá, Lạc Lạc đã được mặc chỉnh tề từ rất sớm, ngồi trong kiệu một đường đánh trống thổi kèn l^eq$>uyd.on vào trong phủ đệ được Hoàng đế ban tặng.

Nghi thức hôn lễ từ xưa đến nay đều nhiều rườm rà mệt người, Lạc Lạc chỉ cảm thấy trời đất của mình chỉ bé tí bằng cái lòng bàn chân, dưới khăn hồng chỉ có thể nhìn thấy đôi chân của mình, đợi đến lúc phu thê giao bái mới nhìn thấy đôi chân lớn kia của Mai Vô Quá, trong lòng cảm thấy ấm áp.

Lạc Lạc quy củ ngồi một mình trong tân phòng, khát hay đói bụng cũng chịu đựng, nàng muốn đợi Mai Vô Quá vén khăn hồng.

Đột nhiên bên ngoài tiếng huyên náo lớn dần, cửa bị đẩy ra, chỉ nghe thấy Mai Vô Quá bước nhanh về phía mình, vừa đi vừa nói với nha hoàn ma ma xung quanh: “Tất cả đi ra ngoài, ra ngoài, mau.”

Nha hoàn cận thân vừa mua ngẩn người, nhìn nam chủ nhân cả người đầy mùi rượu nói: “Thùng nước tắm đã chuẩn bị tốt rồi, có muốn…”

“Không cần, các ngươi đều ra ngoài hết, ta tự mình…” Giọng Mai Vô Quá gấp gáp, vừa nói vừa xua tay.

Nha hoàn cùng ma ma nối đuôi nhau ra, Mai Vô Quá bước dài đến, vén khăn hồng, nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của Lạc Lạc hôn một cái: “Mấy ngày nay ta sắp chết rồi, thế nào, học được cách chăm sóc hầu hạ cho chồng không?”

Lạc Lạc đánh rơi tay Mai Vô Quá, nghiêng đầu nói: “Không học, người ta dạy chính là tướng công nên hầu hạ nương tử thế nào.”

“Sao cơ? Là như thế à, vậy cũng tốt, tối nay tướng công khẳng định sẽ hầu hạ nương tử vô cùng tốt.” Mai Vô Quá ngồi ở mép giường ôm lấy hai vai Lạc Lạc, ấn vào trong lòng mình.

Lạc Lạc tức giận lườm khinh bỉ, nàng hiểu cái loại hầu hạ chăm sóc chính là làm việc nhà, nhưng hắn lại cố tình nói về phương diện khác. “Muội nói không phải là hầu hạ phương diện kia!”

“Hả? Ta rõ rồi, tướng công tới hầu hạ nương tử tắm rửa.” Mai Vô Quá nói xong ôm lấy Lạc Lạc đi đến phòng tắm gian ngoài.

Lạc Lạc mắc cỡ vặn vẹo xuống đất, tới bên cạnh bàn nói: “Tự muội tắm, muội muốn ăn chút thức ăn, muội đói sắp chết rồi.”

Mai Vô Quá sao chịu thả nàng ra, kể từ sau lần trở về hai người lần đầu tiếp xúc thân mật không dám vượt qua Lôi Trì một bước*, đã sớm không nhịn nổi rồi.

(Ví với không dám vượt qua một phạm vi nhất định.)

“Vậy tướng công phục vụ nương tử ăn.” Mai Vô Quá nói xong xoay Lạc Lạc lại để cái mông tựa vào bên bàn, dùng tay múc một miếng hỉ cao đưa tới bên miệng Lạc Lạc.

Lạc Lạc bị hắn đè chặt bên cạnh bàn, há mồm cắn một ngụm nhỏ, miệng đắng lưỡi khô nàng nhất thời bị nghẹn ho không ngừng.

Mai Vô Quá vội vàng đặt tay vỗ nhẹ, vỗ vỗ liền thành lộn xộn, theo vạt áo chạy vào trong y phục, bàn tay không ngừng vuốt ve tấm lưng trơn nhẵn.

“Huynh mau tắm rửa đi, nhanh nhanh.” Lạc Lạc còn nhớ rõ ban đêm cái đó làm cho người ta mặt đỏ tim đập, nhất thời không kiềm được, dùng sức đẩy hắn xuống.

“Cùng nhau tắm, miễn cho lãng phí thời gian.” Mai Vô Quá đứng cười vô lại.

“Muội, muội không tắm.” Lạc Lạc xoay người lại đưa lưng về phía Mai Vô Quá, nhìn nến mừng trước mặt hé miệng cười.

“Vậy thì tốt, huynh cũng không tắm, một khắc đáng giá ngàn vàn*.” Mai Vô Quá ôm chặt Lạc Lạc từ phía sau, bàn tay lớn kéo một cái liền cởi bỏ váy sam của nàng.

(Trong câu ‘Một khắc xuân tiêu đáng giá ngàn vàng’.)

“Tướng công, tướng…” Lạc Lạc nói không thành câu, vành tai của mình bị Mai Vô Quá ngậm trong miệng, cả người nóng lên.

Hai cánh tay Mai Vô Quá ôm lấy Lạc Lạc tiến vào thùng tắm, bị ** tiểu nhân nhi vội vàng nắm cạnh thùng không quay đầu lại. Đã có kinh nghiệm lần thứ nhất, Mai Vô Quá vừa hôn vừa tắm, thỉnh thoảng Lạc Lạc không quấy không động đậy, thỉnh thoảng lại đạp nước mấy cái, làm cho nước tung tóe đầy đất.

“A…” Lạc Lạc chỉ cảm thấy bên dưới đau nhói, một vật rắn nóng đang chống đỡ ở cửa động, tuy đã có kinh nghiệm lần đầu tiên, Lạc Lạc nhỏ bé vẫn có chút khó chịu.

“Nhớ huynh không? Ở Từ phủ có khỏe hay không?” Mai Vô Quá dịch người về phía sau, nâng cao Lạc Lạc. Thân thể nổi trên mặt nước, anh đào như ẩn như hiện, Mai Vô Quá nhịn không được nút trong miệng.

Toàn thân Lạc Lạc mềm nhũn, mặc hắn động chạm. Một lát sau, nước dần nguội, Mai Vô Quá nhanh chóng ôm Lạc Lạc ra, trước tiên lau khô nước trên người Lạc Lạc, nhét vào trong chăn, sau đó mới lau nước trên người mình.

Chà sát bừa bãi vài cái, Mai Vô Quá vội vàng nhảy lên giường, ngờ đâu Lạc Lạc lại giống như cá trích trượt xuống giường. “Muội, muội khát.”

Mai Vô Quá cười xấu xa cũng nhảy xuống, cầm hai ly rượu trên bàn rót đầy, đưa cho Lạc Lạc một ly. Lạc Lạc mới vừa uống xong rượu hợp cẩn đã bị Mai Vô Quá ôm lên, một đường cởi ** bỏ lên trên bàn, ngón tay thăm dò vào nơi chốn đào nguyên, cười xấu xa chạm vào.

Lạc Lạc lắc lư cái eo nhỏ, mắc cỡ dán sát mặt vào ngực Mai Vô Quá, rì rầm: “Tướng công…”

Mai Vô Quá cười hôn lên mái tóc ẩm ướt của Lạc Lạc, tay khác dò tìm viên tuyết tròn dùng sức nắn bóp. Cũng không biết bị ôm lên giường như nào, Lạc Lạc chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, trong đầu đầy những khoái ý miên man không dứt. Mặc dù mới vừa rồi có chút hơi đau, nhưng không lâu đã được lấp đầy bằng khoái cảm, chỉ muốn đòi lấy nhiều hơn.

Bên trong màn cảnh xuân phơi phới, không nói được có bao nhiêu kiều diễm.

Mai Vô Quá mới cưới chưa được bao lâu đã bị phái đi thụ án lý, nghe nói là đi lùng bắt một giang dương đại đạo* hung hãn tàn bạo, vung tay không dưới mười mạng người, quan phủ các nơi náo loạn bó tay hết cách. Kẻ kia có biệt hiệu tam đao bất siêu sinh*, Lạc Lạc thầm cho rằng người này có thể phóng tới xã hội hiện đại, vào chức kế sinh bạn* khẳng định sẽ hoàn thành tốt nhiệm vụ.

(Giang dương đại đạo: hải tặc.

Tam đao bất siêu sinh: Ba đao không khoan dung.

Kế sinh bạn: lo liệu kế hoạch sinh sản.)

Có thể thấy được hiển nhiên kẻ kia võ công cao cường, chủ yếu là trước và sau khi phạm án hành tung bất định, lúc phạm án chuyên tìm những thành trấn chưa từng xuống tay, cướp tiền tài không nói, nhất định sẽ giết chết hết người của gia chủ, cái khác kéo theo phu nhân tiểu thư nhà này cưỡng dâm. Nếu như chỉ là trộm cướp, chứng minh y chỉ vì tài sản, nếu như dÌdl>e+quƯyd.on ngay cả giết người phóng hỏa, còn thêm cưỡng dâm, đây chính là phẩm chất có vấn đề. Quan phủ tăng cường nhân thủ, tiếc rằng sau khi rất nhiều quan binh đến, hắn lại trốn vào trong bang Thiết Chưởng, quan phủ không dám hành động thiếu suy nghĩ, không thể làm gì khác hơn đành chờ triều đình phái người của Lục Phiến Môn tới xử lý.

‘Lục Phiến Môn’ chuyên xử lý các vụ án có quan hệ tới đại sự quốc gia cho triều đình, đặc biệt thành lập một tập hợp các cao thủ võ lâm, mật thám, bộ khoái và sát thủ tạo thành một tổ chức bí mật. Do tính bí mật của tổ chức này, đồng thời bởi vì đại điện tổng bộ tọa Bắc triêu Nam*, Đông Nam Tây ba mặt mở rộng cửa, mỗi mặt hai cánh cửa tổng cộng có sáu tấm, cho nên gọi là ‘Lục Phiến Môn’*, thành viên tổ chức dựa vào hành động cơ mật cũng gọi tổng bộ là ‘Lục Phiến Môn’.

(Tọa Bắc triêu Nam: quay lưng về phía bắc, nhìn về phía nam.

Sáu cánh cửa = Lục Phiến Môn.)

‘Lục Phiến Môn’ thông thường chỉ tiếp nhận tranh đấu bang phái giang hồ với trọng phạm bị quan phủ truy nã đã lâu, đồng thời có giao tình tương đối tốt với các đại môn phái, tại triều đình hay trong chốn giang hồ đều có quyền lực hết sức quan trọng.

Một mặt, ‘Lục Phiến Môn’ là quan của triều đình, cần phải tiếp nhận chế độ ràng buộc chính thống của triều đình; mặt khác, ‘Lục Phiến Môn’ lại cần trực tiếp giao thiệp với hắc đạo nhân sĩ trong giang hồ, nhất định phải hiểu rõ quy củ giang hồ. Chình vì vậy, người của ‘Lục Phiến Môn’ đi vào nha môn, bước ra giang hồ. Bọn họ gặp phải sự tình quái dị, xử lý sự tình đa dạng linh hoạt; bọn họ là nhân vật giang hồ trong nha môn, lại là người của nha môn trong giang hồ.

Triều đình phái Mai Vô Quá một mình đi, một là muốn khảo sát năng lực của hắn, hai là xem hắn rốt cuộc quan hệ với người trong giang hồ như thế nào, có giao tình gì. Triều đình từ lâu đã có ý nghĩ muốn diệt trừ vài môn phái, hiện tại phần lớn người bên trong Lục Phiến Môn có liên hệ hoặc nhiều hoặc ít với người giang hồ, khó tránh tiết lộ tin tức, Mai Vô Quá là người mới tự nhiên là lựa chọn tốt nhất.

Lạc Lạc buồn muốn chết, sau khi Mai Vô Quá đi, trong phủ chỉ có mình nàng làm chủ nhân, thường ngày đến người nói chuyện cũng không có. Ngày hôm đó đang ngồi thẫn thờ, người gác cổng báo có thiếp thất của chủ đình Vương phủ Lý Thừa Khoan tới cửa thăm viếng. Lý Thừa Ích kế tục Quận Vương, đứa con thứ Lý Thừa Khoan này tạm thời chỉ phong cho gì đó đại tướng quân, Lạc Lạc chỉ nghe kể những điều này. Thầm nghĩ mình cũng không biết thiếp thất nào của Lý Thừa Khoan, bởi vì từng có phi văn* về hắn, lão bà hắn chắc hẳn sẽ không phải tìm cớ mà đến.

(Phi văn: tai tiếng tình dục.)

Tiếp đãi mới biết, đây chính là nữ nhi Lý tri phủ, Lý Thu Sương.

Lý Thu Sương một thân y phục nhạt màu, son phấn nhẹ nhàng, cả người dịu dàng đơn giản. Thấy Lạc Lạc biết rõ thân phận của mình, hơn nữa cũng lấy chồng xa đến nơi này nên không có bằng hữu khuê mật, nghe nói Mai Vô Quá và Lạc Lạc là từ thành Nguyên Bắc tới, liền muốn tới trò chuyện. Lại biết hai người và Lý Thừa Khoan có quan hệ thân thiết, cho nên thừa dịp vào miếu dâng hương trên đường trở về không mời mà tới.

Lạc Lạc với nàng tàn gẫu đông tây một hồi, cũng không tìm được tiếng nói chung, Lý Thu Sương lại không có ý tứ muốn rời đi, không thể làm gì khác hơn đành theo cùng.

“Ta nghe nói, thiếu chủ Từ gia tiêu cục cũng là bằng hữu của phu quân ta, gần đây cũng tới Kinh thành, không biết Mai phu nhân có gặp được, nói vậy chúng ta đều là lão nhân nhi* ở thành Nguyên Bắc rồi.” Lý Thu Sương cuối cùng nói ra suy nghĩ của bản thân, tới đây cũng là vì muốn thăm dò chút chuyện liên quan tới hắn.

(Lão nhân nhi: ý là ở thành Nguyên Bắc từ bé.)

Lạc Lạc nghe tới Từ gia tiêu cục, nhớ đến Từ Kiêu Đình, trái tim không khỏi chấn động. Đồng thời cũng không quen xưng hô Mai phu nhân này, nhất thời không chú ý.

“Mai phu nhân, Mai phu nhân…” Lý Thu Sương để ý hô gọi.