Bộ Khoái Tướng Công Thăng Chức Ký

Chương 71: Kìm lòng không được (1)

"Lạc Lạc, giúp ca ca đem cái gì đó trong bao quần áo cất kĩ đi." Ăn xong cơm tối, Mai Vô Quá ngồi trên ghế cười nói.

"Oh." Lạc Lạc vui vẻ chạy đi làm.

"Di, Mai ca ca, quần áo này..." Lạc Lạc lôi ra bộ quần áo màu vàng nhạt nhìn không rời mắt, Mai Vô Quá ngồi ở phía sau mặt như hoa cúc (Hề: ko hiểu luôn ="=)

"Di? Làm sao mà một tấm vải lại biến thành quần áo thế này, mau mặc cho Mai ca ca xem một chút." Mai Vô Quá đi tới vỗ đầu Lạc Lạc.

Lạc Lạc không chú ý ngẫm nghĩ một lát rồi vui mừng hớn hở đi thay quần áo, Mai Vô Quá mỉm cười bắt đầu thu dọn bát đũa.

"Mai ca ca, huynh gạt người, đây là huynh mua cho muội mà." Lạc Lạc mặc quần áo đứng sau lưng Mai Vô Quá, giật góc tay áo hắn hỏi.

"Uh, không sai, Lạc Lạc cũng sắp thành quốc sắc thiên hương rồi." Mai Vô Quá véo véo mặt Lạc Lạc.

Lạc Lạc nháy đôi mắt to, cảm thấy ấm áp, nam nhân này thật tốt, thật muốn tiếp tục sống cùng hắn.

Thời cổ đại ban đêm tương đối buồn tẻ, nếu như là quan lại quyền quý nhà giàu có, có thể xem kịch hay nghe chút khúc, đi kĩ viện, còn dân chúng bình thường ăn xong cơm tối đều không có gì làm. Lạc Lạc đêm nay đặc biệt cao hứng, mặc áo mới ở trong phòng đi tới đi lui.

Mai Vô Quá bên cạnh vừa đếm tiền vừa nhìn tiểu nha đầu đang vui rạo rực kia, trong lòng cũng không khỏi cao hứng trở lại. Còn có ba mươi đồng tiền, cho dù không ra ngoài làm thuê, cũng có thể miễn cưỡng duy trì nửa tháng, trước kia hắn không quan tâm những thứ này, nhưng hiện tại thì khác, vì không để cho tiểu nha đầu theo mình chịu khổ, chỉ có thể tính toán tỉ mỉ.

"Mai ca ca, muội mệt." Lạc Lạc đi vài vòng rồi rốt cuộc đi đến bên giường, ôm cánh tay Mai Vô Quá.

"Ngủ ngủ." Cánh tay Mai Vô Quá phảng phất chạm qua một mảnh mềm mại, cả, thấy từng đợt tê dại. Nhìn nhìn y sam màu vàng nhạt trên cơ thể nhỏ bé kia, ngực hay là nhỏ như vậy.

Hai người rửa mặt xong lại chen lấn trên giường, Lạc Lạc không bao lâu sau đã ngủ say, Mai Vô Quá lại mất ngủ. Hai người đều nằm nghiêng cùng hướng, cái mông tiểu nha đầu dán ít sao vào phía trước Mai Vô Quá, là, cho hắn từng đợt động tình. Mai Vô Quá dịch dịch cánh tay, Lạc Lạc tỉnh, đột nhiên cảm giác được có cái gì đó thô cứng đang đẩy mông mình. Oa, xấu hổ muốn chết, Lạc Lạc đỏ mặt, may mắn là ban đêm nhìn không được rõ lắm, tim Lạc Lạc nhảy như nai con, lập tức hiểu ra, quả là cơ hội tuyệt hảo để sỗ sàng một phen, Lạc Lạc đánh bạo lui về phía sau chen chen lấn lấn. Mai Vô Quá thất thần, tiện thể đem tiểu nha đầu quay về hướng mình, hai người chuyển thành tư thế đối mặt với nhau.

Hành động của Mai Vô Quá lần này chẳng khác nào dẫn sói vào nhà, tiểu nha đầu chui vào lòng ngực mình, khẽ nhếch cái miệng nhỏ nhắn dính sát ở ngực, thở ra khí đều phảng phất mang theo ý khiêu khích. Bàn tay nhỏ bé nắm lại ở trước ngực, cổ áo mở ra, xuân quang mềm mại như ẩn như hiện, làm người ta mơ màng, Mai Vô Quá không tự chủ được nhìn vào bên trong, trong lòng đau nhức lập tức mắng mình một tiếng "súc sinh". Nàng còn nhỏ như vậy, cái gì cũng không hiểu, mình không thể làm súc sinh, ân, vậy đi, mai nhất định phải mua một cái giường lớn, không thể làm ra chuyện cầm thú như vậy. Mai Vô Quá đưa tay điều chỉnh hạ thân của mình, thật khó chịu. Trước đây hai người cũng ngủ như thế này, tiểu nha đầu rất gầy lại rất nhỏ, Mai Vô Quá cảm thấy nàng chính là đứa bé, vậy nên cũng không quan tâm. Xem ra nhất định phải mua cái giường, Mai Vô Quá không bình tĩnh nghĩ.

Lạc Lạc ăn đậu hủ xong vừa lòng thoả mãn rồi buồn ngủ, kẻ kia mở mắt đếm tiếng thở nhè nhẹ của nàng. Trời sáng nhanh quá, bên ngoài trời mưa, càng lúc càng lớn, cảm giác lành lạnh man mát đánh tới, làm Lạc Lạc lại chui vào trong ngực hắn.

"Lại nữa! Muốn mạng của lão tử!" Mai Vô Quá hít sâu một hơi, lần nữa áp chế dục vọng xuống.

Tiểu nha đầu rốt cuộc cũng tỉnh, ưm một tiếng mở mắt ra, nhìn nhìn sờ sờ hai con mắt sưng của Mai Vô Quá:

" Mai ca ca huynh làm sao vậy? Sao muộn như vậy rồi mà còn chưa rời giường?" Lạc Lạc nhịn cười hỏi.

"Hôm nay trời mưa, không có người thuê mướn, chúng ta cũng không ra ngoài." Mai Vô Quá buồn ngủ vô cùng, ngáp một cái.

"Mai ca ca còn buồn ngủ sao? Vậy ngủ tiếp một lát đi." Lạc Lạc lại chui vào lòng hắn, cũng muốn ngủ tiếp.

Mai Vô Quá cũng bất chấp, con mắt nhắm lại sẽ không lại mở ra, hốt hoảng một buổi sáng, chỉ thấy trong ngực thỉnh thoảng ngứa ngáy khó nhịn, nhưng bất đắc dĩ quá mệt, đã không còn sức nào mà mở mắt.