Bối Nhược

Chương 2: Mộng tưởng của nàng

Ánh mắt hắn nhìn nàng xa xăm, hắn nhớ đến tháng ngày cùng nàng lớn lên. Nàng và hắn, ngồi trên ngựa, ân ân ái ái, hắn nhẹ nhàng ôn nhu, trong mắt nàng một mảnh phong tình. Bây giờ, ngồi đây, thưởng trà xem hoa, cảnh còn người mất. Nàng đã đi đâu...hắn chờ nàng 5 năm rồi, chờ bóng hình nàng, chờ nụ cười của nàng. Thấm thoắt đã 5 năm trôi qua, chờ mãi...nàng vẫn không về. Nhưng người con gái trước mắt đây, phải chăng là nàng? Nàng đã trở về với hắn? Rốt cuộc, hắn chờ không uổng công rồi. Hắn nhắm mắt tĩnh thần, tâm một trận gợn sóng, nay đã an ổn. Trái tim hắn đập nhè nhè, bình tĩnh. Hắn muốn gọi tên nàng - Nhược Vũ - người con gái hắn yêu. Đôi mắt khép hờ của hắn dần dần mở ra, mắt sáng như sao trời, có hàng vạn ngôi sao trong mắt hắn. Nhưng chỉ có một ngôi sao sáng nhất, hắn lại không bắt lấy, hắn chạm tay đến ngôi sao nhỏ bé bên kia, nhẹ nhàng đặt vào lòng. Một động tác nhỏ vậy thôi, ngôi sao sáng kia lại thấy mình thật tầm thường...hắn không cần nàng.

Bóng dáng nàng mất hút sau bờ hồ, nhanh đến dị thường. Nàng cắm đầu chạy, trái tim nàng, sắp vỡ nhỏ ra mất. Ánh mắt hắn đầy nhu tình, nhìn nàng âu yếm...phải chăng, hắn cũng yêu nàng?