Bồi Tẩm Thừa Tướng

Chương 42

“Ha hả, ta vốn biết tiểu tử ngươi có chủ ý gì mà.” Vũ Quân Kỳ vốn cũng không phải thật tâm, y chỉ là buồn chán, cho nên đùa giỡn người bên cạnh cũng là không tệ. Nhưng trêu chọc tiểu tử Huyền Tỉnh Nhiên kia rất thú vị, nói đến y lại nghĩ tới hai đứa thế chất kia.

Hài tử của sư huynh thế nhưng lại rất khả ái, cứ nghĩ tứ sư huynh y đường đường là bá chủ lục quốc, y vẫn luôn cười nhạo thế nào lại sinh ra hai đứa con trai đùa vui như vậy a? Nhất là Huyền Tỉnh Nhiên kia.

Tuổi còn nhỏ đã làm bộ là một người trưởng thành, nơi nơi cư xử đều làm cho người ta thay đổi cách nhìn triệt để, thật là nhớ quá a.

“Ha hả vậy là tốt rồi, chỉ cần hoàng thượng không làm khó cho ta vậy là tốt rồi a.” Thiết Vọng Nhạc biết “Sinh mệnh” tạm thời không có nguy hiểm, nhất thời thở dài một hơi.

Hai người bọn họ đang ngồi ngẩn ngơ trong 1 gian hòa thất, có người nói là do áp dụng thiết kế của một người ở tiểu quốc bên kia đại dương. Tất cả mọi người đều ngồi dưới đất, hơn nữa ở trung tâm chỉ để một cái bàn, mọi người đều quỳ trên mặt đất uống rượu nói chuyện phiếm. Tuy rằng lúc bắt đầu, Vũ Quân Kỳ cũng không quen lắm nhưng dần dần cũng thích ứng với loại phương pháp đặc biệt này.

“A, công tử, công tử không ổn a ~~~” hai người bên trong đều đang uống rất cao hứng, kết quả Thạch đầu vốn canh ở ngoài cửa đột nhiên mở của phòng sau đó vẻ mặt như nhìn thấy quỷ mà vọt vào.

Thạch đầu hình dáng giống như gặp được cái gì đáng sợ lắm, hắn trong ánh mắt đều là vẻ không thể tin được, sau đó từng ngụm từng ngụm mà thở dốc.

“Làm cái gì hoang mang rối loạn hết cả lên thế.” Bị quấy rối, Vũ Quân Kỳ trách cứ Thạch đầu lỗ mãng, thế nào lại có thể quấy rối bọn họ lúc đang hăng hái chứ, làm sao vậy. Lẽ nào nhìn thấy quỷ thật sao?

“Công tử, cái kia cái kia thừa…. hắn, a không phải, là Lãnh công tử đã tới.” Thạch đầu vẻ mặt không thể tin được điều mình vừa nhìn thấy, Lãnh đại thừa tướng vốn vô cùng quy cũ cư nhiên lại nơi phong hoa này, nhưng không phải là đến tìm chủ tử hắn.

“Cái gì? Cái này, cái này, ta …” Thiết Vọng Nhạc sau khi nghe được phản ứng thứ nhất là bản thân lập tức sẽ đối mặt tử vong. Lãnh đại thừa tướng cư nhiên là tự mình tới bắt gian sao? Có thể nào tội liên đới cũng bị hắn thuận tiện bắt luôn hay không a.

“Cái gì hắn tới đây sao?” Vũ Quân Kỳ cũng có chút kinh ngạc, nam nhân kia cư nhiên cũng đến loại địa phương này, không biết có phải là rốt cục nhịn không được cho nên mới đến tìm y hay không? Xem ra hắn là rất quan tâm y?

“Thế nhưng, cái kia ….” Thạch đầu có chút do dự, hắn không biết chính điều mình mới nhìn thấy có phải thực sự hay không a, thế nhưng người hắn đều nhìn nhiều năm như vậy, hẳn là sẽ không nhìn lầm đâu.

“Làm sao vậy nói mau!”

“Cái kia, tiểu nhân thấy một người giống như là Lãnh công tử, hắn xoay người tiến nhập nội đường Xuân Noãn lâu, cho nên…” Thạch đầu cũng không phải là rất khẳng định, Lãnh thừa tướng hẳn là sẽ không chấp nhận ra vào những nơi phong nguyệt như thế này.

Người kia mặc y bào xanh đen, vóc người cao ngất rất đứng đắn căn bản là không giống khách nhân đến nơi này tầm hoan. Hơn nữa tuy rằng hắn là từ trên lầu các nhìn xuống, thế nhưng Thạch đầu cũng có bản lĩnh canh chừng rất lợi hại a. Cho nên, hắn mới trở thành trợ thủ đắc lực của chủ tử.

Xuân Noãn lâu là kỹ viện xa hoa nhất Vũ Trạch. Hơn nữa bản thân nó cũng không giống các nơi phong nguyệt dung tục khác, lầu các đều được kiến tạo rất trang nhã xinh đẹp. Xuân Noãn lâu tổng cộng có ba lầu các, các lầu các còn có thông đạo nối với nhau.

Thế nhưng, lầu các ở giữa là một tòa lâu mà những người khác đều không thể vào. Chỉ có một ít người đặc biệt ở Xuân Noãn lâu mới có thể vào, những nam kỹ và hoa nương cấp thấp cũng là không thể vào. Nơi đó dường như có tác dụng tạo ra cảm giác cô độc, luôn luôn đều là một mảnh an tĩnh.

Hơn nữa, lầu các kia bị che bởi hai cái còn lại, trang hoàng cũng không phải rất tinh xảo, cho nên khách nhân cũng sẽ không có lưu ý, chỉ là nơi Xuân Noãn lâu dùng để đặt tạp vật. Thế nhưng, Thạch đầu mới vừa rồi rõ ràng thấy Lãnh đại nhân từ cửa sau do người dẫn vào, cho nên hắn là mang bộ dạng như gặp quỷ đến tìm chủ tử hắn.

“Cái gì?! Lẽ nào Lãnh đại thừa tướng của chúng ta cũng đi phiêu kỹ sao?” Thiết Vọng Nhạc nghe xong liền kêu to, chuyện gì đã xảy ra, sự tình coi như là rất phức tạp đây, thế nào mà thiết diện vô tư thừa tướng đại nhân cũng là người hảo loại chuyện này được chứ? Thế nhưng, rõ ràng luôn là bộ dáng không thích gần người khác a.

“Hừ” Vũ Quân Kỳ nghe được Lãnh Thiên Thương tới, y liền thập phần kích động. Thế nhưng khi nghe nói hắn đi vào nội điện, y liền mang bộ mặt âm trầm. Lẽ nào, Lãnh Thiên Thương muốn làm chuyện gì sao? Hay là hắn cùng ai ở đây mà thân mật, thế nhưng nhiều năm như vậy hắn đối với y rốt cuộc là có ý tứ gì chứ.

Lẽ nào y chỉ là thứ để an ủi khi hắn thấy tịch mịch sao? Cho nên, y hiện tại rất không cam lòng a. Nhưng, y lấy tư cách gì mà nói đây? Lẽ nào muốn xông tới, sau đó dùng bộ dạng sở hữu nói cho người khác biết. Lãnh Thiên Thương là của Vũ Quân Kỳ y sao?

Thế nhưng, như vậy cũng có thể sao? Y đường đường là hoàng đế Vũ Trạch phải ở trước người khác cam nguyện mất tự tôn để chứng tỏ lòng mình sao? Lẽ nào y nỗ lực như vậy còn chưa đủ?

“Việc này, không phải hoàng thượng ngài hơn hết là nên đi xem sao?” Rõ rang là bộ dáng đang ghen cùng với sốt ruột, thế nào mà còn ở đây làm bộ bình tĩnh a. Thiết Vọng Nhạc thấy Vũ Quân Kỳ ngồi ở chỗ này mà phùng má, hắn biết, rơi vào cảm tình thì con người cũng sẽ giống như 1 con chuột bị mù, không tìm được lối ra.

Cho nên, hắn đường đường là Bắc Đình tướng quân tuyệt đối sẽ không đụng chạm tới cái thứ hại người kia. Chỉ bất quá lần này, tại biên cảnh chạm mặt lãnh huyết nữ thần y kia làm hắn không muốn nhớ cũng không được.

Nữ tử kia vô cùng mạnh mẽ mà tự mình chữa thương, không cho hắn ăn thuốc gây tê. Cho nên, hắn vẫn nhịn đau nhìn nữ nhân kia cắt thịt của mình.

Thế nhưng nữ nhân kia mặt vẫn không đổi sắc mà dùng đao cắt vào vết thương của hắn lấy máu ra, thẳng đến khi nàng nghĩ đã hoàn tất thì vẫn như cũ lạnh lùng đưa dược cho hắn bảo bôi vào vết thương, sau đó xoay người rời đi. Còn hung hăng tước đi của hắn 1 khoảng tiền, nữ nhân thực sự là yêu tiền như động vật a.

Tuy rằng nữ nhân kia cầm tiền của hắn cho 1 đôi vợ chồng già, thế nhưng hắn vẫn là bất mãn, ân, đúng, rất bất mãn, không biết lúc nào có thể gặp lại nữ nhân kia, hắn nhất định phải tranh về một chút khí thế.

“A, chủ tử …..ngươi đi đâu vậy a?” Thiết Vọng Nhạc vừa phục hồi lại tinh thần liền phát hiện, Thạch đầu xoay người đuổi theo thân ảnh Vũ Quân Kỳ đã rời đi, chẳng lẽ là muốn bắt kẻ thông gian sao?

“Ân? Vũ công tử thế nào nhanh như vậy liền ly khai, ta vừa mới tới ngươi lại đi sao? Lẽ nào tiểu lâu của ta chiếu cố không chu toàn sao?” Lãnh Hương Lăng đã xong việc dưới lầu liền chạy tới, thế nhưng phát hiện Vũ Quân Kỳ tâm tình không tốt. Làm sao vậy? Có ai đắc tội với Vũ công tử của bọn họ sao?

“Ai” Lãnh Hương Lăng nhìn Vũ Quân Kỳ xoay người rời đi cũng không để ý tới hắn, đây là chuyện gì a, chẳng lẽ là lại cùng tên kia có chuyện cãi nhau sao.

=====================

Thấy mùi dấm chua bay đầy trời hem? hắc hắc, em Kỳ ghen rùi đó, có ai tò mò thương ca đến đây làm gì không?^^ nếu có thì chờ chương sau nhá, sẽ tiết lộ về thân thế của Thương ca nga, ta cũng hơi bất ngờ đó, hắc hắc.