Bổn Cung Đã Trở Về

Chương 31: Tổ tông hố tôn tử

Một lúc lâu sau, tiếng ngáy rất nhỏ vang lên bên tai, Diệp Khuynh sửng sốt, nhìn lại, được lắm, vị này đã ngủ lăn quay rồi.

Nằm nghiêng trên đất, hai tay vắt chéo làm gối đầu, thân mình cuộn lại, đáng thương hề hề.

Diệp Khuynh không thể ngờ được, Lâm Đống khi tỉnh táo dáng người cao ngất, lúc ngủ giống đứa nhỏ như vậy, có vài phần tương tự sau khi say rượu.

“Nam triều ẩm thấp, lạnh khủng khiếp, chúng ta ngủ đều là tư thế này.” Một giọng nói vang lên, chủ động giải thích.

Diệp Khuynh phát hoảng, quay đầu lại, ớ, bọn lính càn quấy không biết đi ra từ lúc nào, một vòng đông nghìn nghịt, toàn người là người, cả đám ánh mắt sáng ngời nhìn nàng.

Vừa rồi người nói chuyện bên tai chính là Giáo úy Phó Đông.

Hắn khụ mạnh hai tiếng, khuôn mặt trắng nõn hơi phiếm hồng, ngượng ngùng nói: “Cô nương, có thể phiền cô nương trả lại số binh khí đó cho ta được không?”

Những thứ khác thì thôi, mà đôi phi tiêu mỏng như cánh ve, Diệp Khuynh thật sự rất thích, nàng lưu luyến sờ mãi, cuối cùng mới giao cho Phó Đông.

Vài quân sĩ lập tức tiến lên, nhấc chân nhấc chân, nâng tay nâng tay, treo kiếm bên hông, giấu dao vào ủng, trả lại tất cả binh khí nguyên đai nguyên kiện về đúng chỗ trên người Lâm Đống.

Lúc trả về, những người này cũng y hệt Diệp Khuynh, vuốt vuốt sờ sờ, lưu luyến mãi, xong xuôi, vài quân sĩ cùng nâng Lâm Đống vào doanh trướng cách đó không xa.

Diệp Khuynh thấy kỳ quái, Phó Đông bên cạnh lại vui vẻ hắc hắc cười, giải thích: “Tướng quân tỉnh rượu sẽ không nhớ mình đã làm gì, cho nên chúng ta trả lại nguyên si, bị hắn phát hiện về sau chẳng còn gì vui nữa.”

Diệp Khuynh lập tức phản ứng kịp, hình như Lâm Đống bắt đầu say rượu là từ lúc uống chén canh kia! Nàng bừng tỉnh: “Là ngươi, bát canh ngươi đưa có vấn đề!”

Phó Đông hai mắt tròn xoe, thản nhiên thừa nhận, “Đúng rồi, không làm hắn say thì làm sao khiến cô nương phát hiện thật ra hắn ngốc hồ hồ đây!”

Diệp Khuynh im lặng, từ ngốc hồ hồ đúng là rất thích hợp.

Phó Đông tiến lên một bước, ngẩng đầu ưỡn ngực, chính nghĩa ầm ầm: “Thế nào, cô nương, vẫn là tiểu sinh ta đáng tin đúng không! Ta đây tửu lượng ngàn chén không say đấy —“

Hắn thấy Diệp Khuynh nhướng mày, lập tức sửa lời: “Hơn nữa thường ngày tuyệt đối không uống rượu, chỉ uống một hai chén ngày đại hỉ thôi, ví như ngày chúng ta thành thân, nàng sinh cho ta tiểu tử béo núc, nàng lại sinh cho ta nha đầu béo núc, ngày tiểu tử béo thành thân, rồi ngày nha đầu béo lập gia đình —“

Diệp Khuynh sắc mặt cổ quái ngó Phó Đông, dù nàng làm người hai kiếp, vẫn lần đầu thấy người da mặt dày như vậy, bên cạnh có quân sĩ ồn ào: “Phó Đại Giáo, ngươi còn nói tiếp là cháu chắt chút chít chụt chịt cũng ra hết, mà nhà mẹ vợ ngươi ở chỗ nào còn chưa biết đâu!”

Quân sĩ xung quanh ồn ào cười to, giọng Phó Đông ngừng bặt, hắn len lén liếc nhìn Diệp Khuynh, khuôn mặt trắng nõn đỏ ửng, xấu hổ gãi tai, “Thế, thế thì, không biết nhà cô nương nơi nào, đã trễ thế này, để tiểu sinh đưa cô nương về!”

Vừa đúng hợp lòng Diệp Khuynh, nàng không lo lắng đám binh lính càn quấy này, dù sao lúc trước Lâm Giác trị quân cực nghiêm, bao gồm không được quấy rầy phụ nữ trẻ con, cho dù nữ tử thuộc quân doanh cũng quy định khu vực nghỉ ngơi, tuyệt đối không thể qua đêm tại quân doanh.

Không đợi Diệp Khuynh nhận lời, một giọng nam khàn khàn trung khí mười phần vang lên: “Tiểu Đông Tử, làm sao, vừa bị quả phụ đá ra cửa, nhanh như vậy đã coi trọng cô nương khác? Nhà nàng thì không cần người chẻ củi nấu nước đâu!”

Diệp Khuynh ngẩn ra, nhìn về phía người tới, thấy lão nhân dung mạo quắc thước đến gần, tóc bạc lấm tấm, chỉ mặc bố y màu lam, thân hình cao lớn, đôi mắt sáng ngời có thần.

Diệp Khuynh cảm xúc ngổn ngang, môi khẽ động, lẩm bẩm: “A Giác —“

Phía sau Lâm Giác là Đoạn Tu Văn theo sát, trong nháy mắt thấy Diệp Khuynh dường như hắn thở phào, bước chân cũng chậm lại, quạt xếp trong tay cạch một tiếng mở ra, lại là Đoạn Trạng Nguyên tác phong nhanh nhẹn.

Dư uy Lâm Giác còn đây, vừa mới đến toàn bộ quân doanh lạnh ngắt như tờ, đám binh linh bất giác đứng thẳng người, ngẩng đầu ưỡn ngực chiến ý mười phần.

Lâm Giác cười ha ha xuyên qua đám binh lính, Phó Đông vẻ mặt đau khổ tiến lên đón, “Lão gia tử, chuyện xấu trong nhà ngài đừng tuyên truyền ra ngoài.”

Dừng lại, Phó Đông len lén liếc Diệp Khuynh, vẻ mặt ngại ngùng: “Lần này mới là thật, lão gia tử, ngài không phải luôn nói muốn làm mai cho ta sao? Ta chỉ nhìn trúng nàng!”

Lâm Giác lại nở nụ cười, ông cố ý xem Diệp Khuynh, Diệp Khuynh theo bản năng thẳng người, Lâm Giác nói: “Cô tổ mẫu nàng là Hoàng hậu, cô cô làm Quý phi, ngươi cảm thấy mình trèo cao được?”

Phó Đông há hốc mồm, không tin nổi xem Diệp Khuynh, các binh lính khác cũng ngơ ngác nhìn nàng, một lúc lâu sau có giọng nói nhỏ vang lên: “Ta đã nói nàng giống Hoàng hậu mà! Các ngươi còn không tin!”

Lâm Giác đứng giữa đám người, chắp tay sau lưng, mắt quét xung quanh: “Đinh Lão Hổ, ngươi lợi hại lắm, đập nát cả quán rượu nhà người ta!”

“Vương Lão Tam, ngươi định cọ ăn cọ uống đến lúc nào, là nam nhân thì phải thẳng thắt lưng lên!”

Đám binh lính sắc mặt đại biến, đồng loạt xem doanh trướng Lâm Đống cách đó không xa, Diệp Khuynh nói thầm, xem ra tật xấu uống say nói thật của Lâm Đống ai cũng biết, ước chừng người bên cạnh không lúc nào không hạ rượu, moi chuyện từ miệng hắn.

Nghĩ vậy, Lâm Đống thật đủ xui xẻo, xung quanh một đám lừa gạt mà bản thân còn không biết!

Trong nháy mắt mọi người lập tức giải tán, lại nhanh chóng tự chui vào lều trướng, chỉ còn Phó Đông thất hồn lạc phách đứng tại chỗ, vẻ mặt đau thương: “Con, cha thật xin lỗi con! Mẹ con không cần con nữa rồi!”

Diệp Khuynh: “…”

Lâm Giác nâng chân đá vào mông Phó Đông: “Rồi rồi, nhanh cút cho lão tử, muốn nàng dâu qua hai ngày đến phủ Tướng quân, mấy đại nha hoàn của lão bà tử ta tùy tiện cho ngươi chọn một đứa!”

Phó Đông mặt nhăn nhó ngồi xổm một bên: “Mấy cô ấy toàn kim chi ngọc diệp, lôi ra một cái đều là cô nãi nãi, ta nuôi không nổi.”

Mày rậm Lâm Giác nhướng lên: “Thế mấy đại nha hoàn chỗ con dâu ta, tùy tiện cho ngươi chọn! Mấy đứa bộ dáng không kém đâu!”

Phó Đông bĩu môi, cúi đầu, nhổ cỏ dưới chân, bất mãn nói: “Mấy tỷ tỷ đó chỉ thích ngâm thơ viết đối, chữ ta chẳng biết nửa cái, ta không cần.”

Diệp Khuynh nói thầm, được lắm, nàng ngay cả mấy nha hoàn cũng không bằng, chen lời hỏi: “Thế theo ý ngươi, ta còn không bằng mấy nha hoàn kia?”