Bổn Cung Đã Trở Về

Chương 36: Ai cũng có phần, mọi người cùng vui

Diệp Như cuống quít lùi lại vài bước mới kinh hồn quay đầu lại, trừng mắt Diệp Vân: “Tam tỷ, tỷ định hù chết muội à!”

Diệp Vân nhíu mày, vẫy tay gọi: “Muội lại đây đã, ta nhìn lại xem sao, hình như ta nhìn lầm thì phải.”

Diệp Như nửa tin nửa ngờ lại gần, cuối cùng dừng tại chỗ cách Diệp Vân nửa bước không chịu động đậy nữa, chỉ giơ tráp để Diệp Vân ngó vào xem.

Diệp Vân mặc kệ, vội vàng nghiệm chứng suy nghĩ trong lòng, lần này nàng xem thật cẩn thận, sắc mặt kỳ quái, quay đầu nhìn Diệp Khuynh bên cạnh: “Tỷ tỷ, đây là?”

Diệp Khuynh mỉm cười gật đầu: “Không sai, đúng là Nữ giới.”

Khỏi cần nói nhiều, toàn bộ là bản thảo Đoạn Tu Văn bị Đoạn Đại Học sĩ bắt chép phạt lúc còn nhỏ, lúc Diệp Khuynh từ Đoạn gia trở về cố ý tìm mợ Phó thị xin hai phần, đem về tặng cho hai đường muội, quả nhiên các nàng yêu thích không buông.

Vì thế mọi người cùng vui, Diệp lão Thái quân thả lỏng, nhìn Diệp Khuynh càng thêm từ ái: “Khó được con có tâm, còn cầu biểu ca viết mấy thứ này, đã là Nữ giới thì hai đứa nhận lấy đi!”

Diệp Vân Diệp Như tuy cảm thấy tiểu Đoạn Trạng Nguyên viết thứ này có chút kỳ quái, không tuyệt diệu như thơ họa nhưng cũng phấn khởi vô cùng nhận lấy, chung quy là chữ của tiểu Đoạn Trạng Nguyên, có thể diện hơn cả trang sức, quần áo mới gì đó, lần sau khuê mật tụ hội đủ để kiêu ngạo cả phòng!

Hai người dè dặt cẩn thận cất đi.

Diệp Khuynh nhìn Trương thị cùng Từ thị không vui, khẽ cười, “Mẫu thân và thím cũng có lễ vật.”

Diệp Khuynh vẫy tay, lần này đổi thành Trân Châu không thoải mái, cũng chần chừ cọ xát mãi không chịu tiến lên, Từ thị và Trương thị nhìn nhau, trong lòng đồng thời nghĩ, không biết là thứ tốt gì?

Diệp Khuynh trừng mắt Trân Châu, người sau mới cọ từng bước nhỏ đi đến, Diệp Khuynh mở tráp trong tay nàng, là vài bộ quần áo trẻ con, có yếm ngũ phúc, áo ngắn vừa thân, nhìn qua cái lớn cái nhỏ, nửa mới nửa cũ.

Trước tiên Diệp Khuynh lấy yếm ra, đưa đến trước mặt kế mẫu Từ thị: “Đây là đồ biểu ca Đoạn gia mặc hồi nhỏ, chờ phu nhân sinh, hẳn sẽ dùng đến.”

Từ thị mở cờ trong bụng, run run lấy qua, Diệp Khuynh cầm hai bộ quần áo nhỏ đưa tới trước mặt Trương thị, “Bộ này cũng là Đoạn biểu ca dùng hồi nhỏ, do mợ may từng đường châm mũi khâu, nếu không ghét bỏ, mợ có thể cho Lục đường đệ mặc, nói không chừng Diệp gia chúng ta sẽ ra một Trạng Nguyên!”

Trương thị vui mừng quá đỗi, cầm qua, liên tục nói: “Không ghét bỏ không ghét bỏ, thím cầu còn không được!”

Diệp Khuynh mỉm cười nhìn các nàng, trong lòng khó giấu nổi đắc ý, chỉ là chút đồ cũ mà dễ dàng làm mọi người vui mừng, tốt hơn nhiều so với tặng vàng bạc châu báu.

Nói đi phải nói lại, Diệp Khuynh cũng chỉ chú trọng chữ khéo, hiện giờ Đại Lương có tập tục, vẫn là được lưu truyền từ chỗ đương kim Hiển Khánh đế tới nay.

Bình thường đứa nhỏ nhà phú quý tuyệt đối không dùng đồ cũ người khác, nhất là Hoàng cung, năm đó đừng nói đồ cũ, cho dù mới toanh người khác đưa tới các phi tần cũng không dám cho đứa nhỏ của mình mặc.

Mà các phi tần trong cung lại nhàn vô cùng, cho dù mỹ nhân tài tử phân vị thấp nhất cũng có ba năm người hầu hạ, thấy phi tần khác sinh quý tử đều thích tặng quần áo, vừa tiết kiệm tiền lại tự tay làm biểu hiện ra thành ý.

Tích lũy lâu, trong cung tồn không ít quần áo mới làm mà không ai dám mặc, Diệp Khuynh thấy lãng phí, gọi người sửa sang, giặt sạch sẽ, sau đó ban cho tôn thất hoàng thân.

Hiển Khánh đế vì phụ thân liên lụy nên lúc trẻ chịu không ít khổ sở, khi khó khăn nhất quần áo còn phải chắp vá, Diệp Khuynh sai người đưa quần áo tới, làm sao ghét bỏ, chỉ giặt qua rồi trực tiếp mặc luôn.

Hắn đúng là mặc quần áo mấy vị nương nương tự tay làm lớn lên, đợi sau khi đăng cơ việc này cứ thế lưu truyền ra ngoài.

Rất nhanh, các nhà quyền quý Đại Lương bắt đầu lưu hành truyền thống, khi đứa nhỏ sinh ra, mời một vị phu nhân thân phận địa vị đủ cao làm một bộ y phục nhỏ xem như quà mừng.

Dần dần tập tục này phát triển rộng, không giới hạn ở phu nhân có địa vị tự tay chế tác, mà biến thành mặc đồ cũ của thiếu niên có tiền đồ, nói rằng càng có hiệu quả hơn, mặc lấy may.

Như đồ cũ tiểu Đoạn Trạng Nguyên hồi nhỏ, quả thật đắt giá không ngờ.

Diệp Khuynh dỗ một phòng nữ nhân vui tươi hớn hở, Diệp lão Thái quân ngồi trên tháp quý phi hai mắt ươn ướt, hai nàng dâu giấu giếm tâm cơ, vài cháu gái bằng mặt không bằng lòng, đã bao lâu rồi bà chưa từng thấy cảnh tượng hòa thuận vui vẻ thế này?!

Người già đi, răng không tốt, ăn không thấy hương vị, quần áo mặc trên người chẳng thấy đẹp, ngủ cũng dễ tỉnh giấc, còn ao ước điều gì ngoài việc con cháu cả sảnh đường hầu hạ dưới gối!

Diệp lão Thái Quân cố gắng mở to mắt mới áp chế được xúc động, bà cố ý hầm hừ chỉ trích: “Tổ mẫu thường ngày thương không ngươi! Mẫu thân, thím, cả hai muội muội đều có lễ vật, mỗi tổ mẫu không!”

Diệp Khuynh cười nhẹ, nâng làn váy, như một đám mây bay đến bên người Diệp lão Thái quân, ôm lấy tay bà: “Có quên ai cũng không thể quên tổ mẫu ngài!”

Lời này là thật, năm đó Diệp Khuynh đối xử thật tốt với em dâu này, phàm là có đồ tốt đều phân một phần cho Diệp lão Thái quân.

Lần này Diệp Khuynh không gọi Phỉ Thúy Trân Châu đi lên, mà từ bên hông lấy một bình sứ tinh xảo, mở nắp, quẹt qua mũi Diệp lão Thái quân: “Ngài ngửi thử xem, là thứ tốt đúng không?”

Diệp lão Thái quân kiến thức rộng rãi, đương nhiên lập tức ngửi ra lọ Nhuyễn hương cao, bà cầm qua, ngạc nhiên:

“Cô cô con thật hào phóng với con, thứ này mà cũng rộng rãi đem thưởng.”

Thứ này quả thật rất quý hiếm, Diệp Quý phi không có bao nhiêu, Diệp lão Thái quân cũng đã lâu không dùng.

Diệp Khuynh vội chen lời: “Cái này không phải cô cô cho đâu, là con tự mình hiếu kính ngài đấy!”

Nếu nàng không nhanh giải thích, chút hảo cảm vừa mới bồi dưỡng với các nữ quyến trong nhà phỏng chừng chẳng còn chút nào, bất cứ hoàn cảnh ra sao, ăn mảnh luôn bị ghi hận.

Giống như Lương Bình đế, lúc ban đầu hắn không hiểu đạo lý này, hắn thích ai cứ thoải mái ban tặng lễ vật, hương liệu phiên bang tiến cống, tơ lụa Giang Nam đưa tới, đều là tân hoan mới sủng ái chọn trước.

Mỗi lần đều khiến tân sủng trở thành bia ngắm tên, không biết sao bao nhiêu lần Lương Bình đế mới học ngoan, tặng đồ biết tìm cớ, sinh nhật, lễ tết chẳng hạn, mà còn không được ban quá nhiều. Nhất là cho Tứ Đại cung phi càng thêm mưa móc quân ân.

Không sợ thiếu chỉ sợ không đều, mọi người đều như thế, Diệp Khuynh sớm hiểu rõ đạo lý này!