Bổn Vương Muốn Tạo Phản

Chương 23: Phiên Ngoại 4 Ấm Áp Duy Nhất Của Ta Chính Là Người

Sở Dung Ca chen cả người vào giữa hai chân trẫm.

Con quái thú còn chưa thức tỉnh dưới hạ thân hắn giao lưu thân mật với người anh em của trẫm vài cái, thành công chọc cho nó ngẩng đầu dậy.

Trẫm hơi mất tự nhiên mà co rụt người lại một chút.

Một bàn tay của hắn vẫn nắm chặt lấy cổ tay trẫm, đầu ngón tay còn sượt qua làn môi lành lạnh của Sở Dung Ca.

Trẫm ngẩn ra, trong ngực chợt nhói lên một cái như bị ai cầm kim châm vào.

Từ khi dùng Tam Sinh Mộng Tử, mặc dù Sở Dung Ca đã trở về bên trẫm, khoảnh khắc ôm trẫm vào lòng cũng có thể cảm nhận được từng hơi thở lẫn nhịp tim trầm ổn của hắn.

Tựa như tất cả những sự tình phát sinh trong mộng cảnh, ở kiếp trước đều chỉ là một giấc mộng phù sinh.

Nhưng trẫm biết không phải.

Sở Dung Ca kiếp này thật sự đã chết một lần.

Bằng chứng chính là làn da lúc nào cũng lạnh như băng của hắn, giống như thân nhiệt của người chết.

Dù có làm cách gì đi nữa cũng không giữ lại được chút độ ấm nào.

Thừa tướng đại nhân thấy trẫm ngẩn người, khóe môi vẽ lên một đường cong nhu hòa, bàn tay còn lại vòng qua eo trẫm, kéo sát lại.

Hai vị huynh đệ dưới thân lại thân mật cọ nhiệt thêm mấy cái nữa.

– Người đang nghĩ gì thế? Có phải nghĩ đến ta không?

Trẫm: – ……..

Bổn thiên tử đột nhiên cảm thấy bản thân càng sống càng thụt lùi, chẳng có tí tiền đồ nào.

Trẫm còn đang sầu muốn chết, cũng chưa thoát được mớ suy nghĩ rối như bòng bong trong đầu kia, chẳng đáp lời hắn.

Sở Dung Ca có lẽ cảm nhận được trẫm bất thường, quyết định chứng minh sự tồn tại của mình bằng cách mò tay vào trong long bào của trẫm, làn da lạnh giá của hắn khiến trẫm giật nảy người.

– Thừa tướng… Ức…!

Trẫm vừa mở miệng cảnh cáo hắn thì bàn tay kia đã tìm được thứ hay ho, nhéo lên hạt đậu nhỏ trước ngực trẫm.

Sau lần cùng hắn lăn qua lộn lại lúc trước, trẫm phát hiện ra nơi này của mình càng ngày càng nhạy cảm.

Chỉ là mặc y phục cọ nhẹ một chút cũng khiến nó cứng ngắc, cực kỳ mất mặt.

Lần này Sở Dung Ca còn cố ý trên đùa, khiến trẫm bủn rủn cả người.

Sở Dung Ca hết nhéo lại gảy, còn dùng đầu ngón tay vê tròn xung quanh hạt đậu, vô cùng lớn gan xem đó là đồ chơi của hắn.

– Hưm…

Trẫm bị cảm giác vừa tê dại vừa lạnh lẽo kia chọc tới cả người vặn vẹo, bật ra một tiếng rên.

Tới khi định thần lại thì hốt hoảng phát hiện con quái thú kia đã hoàn toàn thức tỉnh, còn vô cùng sinh long hoạt hổ mà chọc mấy cái lên đùi trẫm, cứng như sắt.

Sau đó, trẫm bị bế bổng lên.

Tốc độ lột đồ của thừa tướng đại nhân đúng là càng ngày càng tinh vi xảo diệu.

Chỉ là quãng đường từ thư án tới long sàng vậy mà trước khi bị hắn đẩy lên giường, long bào trên người trẫm đã rụng không còn một mảnh.

Nói thật… trẫm có chút lo lắng.

Từ sau kỳ động tình kia của Sở Dung Ca, vì đủ lý do mà hai người chưa từng lăn lộn thêm lần nào.

Ban đầu thì là vì Phượng Khanh chịu đựng hai ngày đêm, Sở Dung Ca lo cho sức khỏe của y, không dám có bất cứ hành động nào quá phận, thậm chí ngày nào cũng chỉ cho y ăn những thứ dễ tiêu hóa, cấm tiệt đồ cay.

Sau đó lại bận rộn vì lễ đăng cơ, Sở Dung Ca dẫn quân ra trận hơn một tháng.

Vì thế đây là lần thứ hai họ buông thả bản thân mình một lần.

Lúc trước Sở Dung Ca không tính là hoàn toàn tỉnh táo, cả quá trình Phượng Khanh gần như chỉ có bị động, hưởng thụ.

Thân là nam nhân, hoàng đế bệ hạ vô cùng bất bình.

Vậy nên vừa lăn tới giường, thừa tướng đại nhân đã bị hoàng đế bệ hạ đè xuống, lật người trèo lên.

Phượng Khanh nhìn y phục trên người hắn vẫn chỉnh tề gọn gàng, còn mình thì trần truồng lõa thể, hơi bĩu môi bất mãn.

Y mò mẫm xuống dưới hạ thân hắn, lập tức chạm phải một ngọn núi to to.

– Bệ hạ, người…

Phượng Khanh đưa tay lên môi hắn, chặn lại câu nói tiếp theo.

Y giống như trẻ con tò mò, cầm một cái bánh bóc ra từng lớp, cạp quần vừa kéo xuống, thứ đồ vật kia đã nhảy bật ra, vừa thô vừa to, dài kinh người, uy nghiêm hùng dũng.

Sở Dung Ca hơi nâng người dậy, nhưng cũng không ngăn cản y.

– Bệ hạ, người định cứ nhìn nó như thế mãi sao?

Giọng Sở Dung Ca vang lên, hàm chứa ý cười trầm thấp.

Sau đó một bàn tay chạm lên đầu Phượng Khanh, giúp y tháo bỏ phát quan nạm ngọc.

Phượng Khanh nhìn thứ đồ cực lớn kia đưa tới trước mặt mình, hơi ngẩng đầu lườm người trước mặt một cái.

Đúng là được voi đòi Hai Bà Trưng.

Sở Dung Ca vẫn là vẻ mặt tuấn tú cấm dục, thế nhưng động tác thì không hề chính trực như vẻ mặt của hắn.

Eo dưới động nhẹ một cái, phần đỉnh của con quái vật kia liền cọ nhẹ qua môi y.

Phượng Khanh nhìn nó, vô cùng ấm ức, lập tức dùng tay nắm lấy.

Điều mà y chẳng thể ngờ là ấy vậy bàn tay của y lại không thể bao trọn một vòng quanh cái trụ kia.

Phượng Khanh không phục, bèn nhấc bàn tay còn lại, đè lên.

Sở Dung Ca phát ra một tiếng hít vào trầm thấp, mang theo một tia thoả mãn.

Người vốn dĩ là bậc cửu ngũ chí tôn, giờ phút này loã thể quỳ dưới thân hắn, đưa một bàn tay vén tóc mái dài ra sau tai, tay kia rụt rè nắm lấy trụ thể rất lớn của đồ vật phía dưới.

– Người làm được mà, hoàng đế ca ca.

Phượng Khanh bị một tiếng gọi của hắn làm cho bụng dưới cũng nóng như đốt lửa, ma xui quỷ khiến há miệng ngậm lấy phần đỉnh.

Vẫn là quá lớn, Phượng Khanh thử mọi cách vẫn không thể ngậm vào sâu hơn, trong lúc y loay hoay, nước bọt trong suốt tràn ra khỏi miệng, làm cho tiểu huynh đệ của Sở Dung Ca ướt nhẹp.

Hoàng đế bệ hạ vẫn luôn rất khâm phục định lực của thừa tướng đại nhân, tâm tư muốn đánh gãy dáng vẻ quân tử cấm dục kia của hắn lại bắt đầu trồi lên.

Phượng Khanh híp mắt, dùng lưỡi làm đệm, một hơi nuốt sâu đồ vật kia vào cuống họng.

Sở Dung Ca cứng người, sợ y ép bản thân quá mức, vội vã nâng mặt y lên.

Phượng Khanh vừa ngẩng đầu, lý trí của Sở Dung Ca như có một lưỡi dao một nhát chém đứt.

Người nọ cả gương mặt như nhiễm một rạng mây hồng rực, thập phần quyến rũ, đuôi mắt hoa đào ửng đỏ, rưng rưng nước mắt vì nuốt vào quá sâu, đôi môi mềm mại ngậm lấy thứ to lớn của hắn trong miệng, biểu cảm uất ức chực khóc.

… Thật sự muốn mạng hắn.

Sở Dung Ca dằn xuống thú tính đang có xu hướng bạo phát kia, đưa một ngón tay lau nước bọt trong suốt trên khóe môi hoàng đế ca ca của hắn, nhẫn nại nói.

– Đừng vội nuốt sâu quá như vậy, cổ họng sẽ đau.

Thần còn muốn nghe bệ hạ rên rỉ mà.

Tới, để ta chỉ cho người.

Sở Dung Ca ôn nhu luồn tay sau gáy y nhịp nhàng kéo lên ấn xuống, vừa làm vừa nói.

– Hoàng đế ca ca, mở miệng lớn hơn chút nữa, đừng dùng răng.

Từ từ thôi, mỗi lần sâu hơn một chút.

– Đúng rồi, bệ hạ làm càng ngày càng tốt, thực ngoan.

– Phượng ca ca, ngươi có thích tiểu Dung Ca không?

Thần trí Phượng Khanh có chút mơ màng, tới những lời vô sỉ mà Sở Dung Ca thì thầm bên tai cũng không rõ ràng cho lắm.

Chỉ là dùng miệng nhưng y vẫn bị mất sức, cả người nhũn ra như bùn.

Tư thế này không kéo dài được lâu, lúc Phượng Khanh ngẩng đầu lên, khớp hàm đã ê mỏi không chịu được, so với trạng thái mặt không đỏ thở không gấp của Sở Dung Ca thì thực sự vô cùng thê thảm.

Phượng Khanh lau nước bọt trên mặt, rất không phục.

Y không tin không thể ép khô tiểu tử này.

Vì thế ngay sau đó, Sở Dung Ca nhìn thấy hoàng đế ca ca của hắn tự mình nhét vào bên trong hai ngón tay, tìm cách mở rộng lối vào.

Hắn khó khăn nuốt nước bọt, cảm giác định lực của bản thân từ trước đến nay đang bị khiêu chiến giới hạn.

Nới rộng qua loa một lúc, Phượng Khanh tiếp tục tự tách ra hai chân, trèo lên người Sở Dung Ca.

Lúc cầm lấy người anh em to xác kia của hắn, Phượng Khanh khẽ rùng mình.

Thế nhưng chần chờ một lát, y vẫn quyết định ngồi xuống.

Sở Dung Ca nhận lệnh không cử động, nhưng lại sợ y giữa chừng không chịu nổi, vì thế vòng tay đỡ sau lưng Phượng Khanh.

Để khích lệ y mà còn cúi đầu, ngậm lấy hai khỏa đậu đỏ trước ngực y chậm rãi liếm mút.

Phượng Khanh bị hắn kích thích tới nổi lên dục hỏa, động eo ấn xuống, huyệt động bên dưới có chút cố sức nuốt vào phần đầu cực lớn.

– Ức…

Phượng Khanh nấc nhẹ một tiếng, mày cau lại, môi mím thành một đường thẳng.

Đệt mịa nó… To quá…

Bàn tay Sở Dung Ca chu du khắp người y, vừa như vuốt ve an ủi vừa như đang khích lệ y tiếp tục.

Phượng Khanh chậm rì rì hạ người xuống, hung khí cứng như sắt kia tách ra hai vách thịt mềm mại, ngày càng đẩy sâu vào trong.

Sở Dung Ca cũng bị tiết tấu chậm chạp này chọc tới cả người không ổn, nhưng vẫn gắng gượng kiềm chế mà ngồi im.

Thật sự đã trướng đến không chịu nổi nữa, Phượng Khanh mới lí nhí hỏi, vừa mở miệng đã phát ra một âm thanh nghẹn ngào như đang nức nở.

– Vào… Đã vào hết chưa…?

Sở Dung Ca cúi đầu nhìn một chút, thành thật đáp.

– Mới được một nửa thôi.

Phượng Khanh muốn đập đầu chết quách cho rồi.

Y loay hoay một hồi, cuối cùng nắm chặt tay đập vào vai Sở Dung Ca một cái, oan ức nói.

– Giúp… Ngươi giúp trẫm…

Sở Dung Ca chớp mắt, thứ kia hình như lại phình lớn thêm, đâm chọc khiến Phượng Khanh toát cả mồ hôi, răng môi kìm nén tiếng rên rỉ vỡ vụn.

Sở Dung Ca thấy y vẫn mãi không có hành động gì tiếp, bèn hảo tâm nhắc nhở.

– Bệ hạ, thành ý của người?

Phượng Khanh nhìn dáng vẻ được nước lấn tới này của hắn, trừng mắt một cái.

Nhưng đôi mắt phượng phiếm hồng như bị chà đạp mà uất ức kia chẳng khác nào một con mèo nhỏ đang giương nanh múa vuốt, hoàn toàn không có tí uy hiếp nào cả.

Sở Dung Ca nở nụ cười, vẫn kiên trì chờ đợi.

Eo lưng Phượng Khanh vì giằng co mà mềm nhũn, bên dưới lại ngứa râm ran không có cách nào hạ nhiệt.

Nhịn hết nổi, y bèn ôm tâm lý vịt chết không sợ nước sôi ôm lấy cổ Sở Dung Ca, chủ động cúi đầu lấy lòng mà hôn hắn.

Giờ phút này Phượng Khanh giống như một gói điểm tâm thơm ngon, còn tự mình mở ra lớp vỏ bọc, chỉ thiếu viết thêm hai chữ mời dùng đặt bên cạnh.

Sở Dung Ca yêu chết dáng vẻ này của y, cũng không nỡ bắt nạt y thêm nữa.

Vì vậy trong lúc cả hai trằn trọc hôn môi tới ý loạn tình mê bèn đưa tay giữ lấy eo người nọ, một đường nhấn xuống.

– Hức…!

Phượng Khanh giật bắn, nấc lên một tiếng, cả người ngã vào lồng ngực của Sở Dung Ca.

Liên tiếp như vậy mấy chục cái.

Mỗi lần hắn động eo đỉnh mạnh, cả thân thể Phượng Khanh đều bị đâm tới nảy lên, sau đó bị Sở Dung Ca mạnh mẽ kéo trở về.

Thứ kia hung hăng chen vào chà sát qua điểm nhạy cảm bên trong Phượng Khanh, lặp đi lặp lại như vậy, y cảm thấy bản thân sắp không chịu đựng được nữa rồi.

– Hỏng mất… A a… Tha cho ta… Hức… Chết mất… Sở Dung Ca… Ư… Cầu ngươi- Ưm… Hức…

– Chậm… Chậm một chút… Hức- xin ngươi… A…

Thế nhưng lời cầu xin của y rõ ràng chẳng có tí tác dụng nào.

Sở Dung Ca hình như cảm thấy hai chân y mở vẫn không đủ rộng, bèn dùng một tay đè Phượng Khanh xuống nệm giường, lật y nằm nghiêng lại, tay kia thì nắm lấy cổ chân y, nâng một cẳng chân thon dài khoác lên vai.

Phượng Khanh còn chưa kịp định thần xem tư thế này của hai người có bao nhiêu dâm đãng, Sở Dung Ca đã bắt đầu thúc đẩy.

Y trợn trừng mắt, miệng há ra, một tiếng rên cũng không thoát ra khỏi miệng nổi, nước miếng tràn ra ngoài, chảy xuống từ khoé môi.

Quá… Sâu…

Trong đầu y lúc này chỉ có một suy nghĩ, không chịu nổi nữa, sẽ hỏng mất.

Thân thể của y bị đỉnh mạnh chấn động kịch liệt không ngừng, toàn thân mềm nhũn như bùn, ngón chân vì khoái cảm quá mức mãnh liệt mà co quắp lại, cả người run lên lẩy bẩy.

Mỗi lần Sở Dung Ca tiến tới nơi sâu nhất, Phượng khanh lại bị khoái cảm như thủy triều giày vò tới bật khóc.

Cầu xin không có tác dụng, Phượng Khanh liền chuyển qua mắng chửi.

Đầu tiên là mắng hắn là đồ con lừa, đồ khốn kiếp, sau đó thì đòi biếm quan, trừ lương bổng của hắn.

– Đừng thêm… nữa… A-… Chịu không nổi…

Sở Dung Ca vẫn cày cuốc không ngừng nghỉ, hoàn toàn bỏ ngoài tai.

Chỉ cần hắn cúi đầu là có thể thấy gương mặt bị bắt nạt tới nước mắt giàn dụa kia.

Miệng thì nói không muốn nhưng mỗi lẫn hắn sắp rời đi phía dưới lại điên cuồng co rút, thèm khát mà cắn chặt không buông.

Tới tận khi Phượng Khanh tưởng mình đã đứt hơi tới nơi, hít vào thì ít mà thở ra thì nhiều.

Rốt cuộc Sở Dung Ca cũng chịu phát tiết, chất lỏng đặc sệt nóng bỏng bắn thẳng vào trong người y, như thể muốn thiêu đốt lục phủ ngũ tạng.

Sở Dung Ca cúi xuống, hai đôi môi triền miên xoay vần cùng một chỗ, Phượng Khanh bám lấy cổ hắn, cuối cùng cũng cảm nhận được hơi ấm thuộc về con người trên thân thể Sở Dung Ca, yên lòng thiếp đi.

Hoàng đế bệ hạ bị thừa tướng đại nhân làm cho lao lực tới mức không thượng triều ba ngày.

Mà sự thật tại sao hoàng đế bệ hạ lại lao lực thì chỉ có Ngụy thái y Ngụy Thư bị lôi tới Dưỡng Tâm điện bốc thuốc bồi bổ cho hoàng đế bệ hạ mới biết được.

______Tiểu kịch trường______

Ngụy Thái y: Nếu các ngươi muốn tinh tẫn nhân vong thì cứ giữ cái tần suất này đi.

Hoàng đế bệ hạ: Chẳng lẽ đêm qua Hữu Ảnh nhà ta hầu hạ ngươi chưa chu đáo?

Binh bộ thị lang Phó đại nhân (Hữu Ảnh): Vậy đêm nay thêm…

Ngụy thái y: Câm miệng!

Thừa tướng đại nhân: Quan trọng là chất lượng chứ không phải số lượng.