Bổn Vương Muốn Tạo Phản

Chương 25: Phiên Ngoại 5 H Sợi Chỉ Đỏ Phần 2

1.

Cơ Minh chỉnh cường độ tới mức cao nhất, cả người Diệp Nhiên run lên bần bật, thứ đồ vật kia nghiền ép tuyến tiền liệt.

Cho dù y có kháng cự tới thế nào thì phản ứng sinh lý của cơ thể vẫn bán đứng y, Diệp Nhiên khàn giọng hét lên, chất dịch trắng đục phun ra, khiến đũng quần bộ cảnh phục lan ra một mảng sậm màu.

Đạo cụ cắm trong người y vẫn tiếp tục chuyển động đâm rút, khiến thân thể vừa trải qua khoái cảm đỉnh điểm của Diệp Nhiên co giật không ngừng.

Vài phút sau, Cơ Minh mới tắt bộ điều khiển đi.

Diệp Nhiên không ngừng thở hổn hển, người anh em bên dưới mềm xuống, tay chân rã rời không còn chút sức lực nào.

Tỉnh táo lại trong giây lát, Diệp Nhiên nhìn thấy một chiếc máy quay không rõ đã được bật từ lúc nào đặt cách đó không xa, còn phát ra âm thanh rè rè rất nhỏ, sắc mặt lập tức trắng bệch.

– Cơ Minh! Con mẹ nó anh…! Biến thái ghê tởm! Tôi sẽ giết chết anh!

Cơ Minh thong thả cầm lấy dao phẫu thuật, miết nhẹ lên đầu ngón tay để kiểm tra độ sắc.

Ngay sau đó, lưỡi dao đã đè lên động mạch cổ của Diệp Nhiên, giọng điệu vô cùng nhẹ nhàng.

– Chắc em cũng biết chỗ này nhỉ? Đây là động mạch cảnh*, chỉ cần cứa một đường nhỏ thôi, tôi có thể rút cạn được máu trong người em.

(*) động mạch nằm ở cổ, dưới cằm chếch về bên trái, cung cấp máu cho não bộ.

Đối với bác sĩ và pháp y, để xác định một người đã chết hay chưa họ sẽ kiểm tra động mạch cảnh chứ không phải kiểm tra bệnh nhân còn thở hay không.

Động mạch cảnh nếu bị cắt đứt, não bộ sẽ rơi vào trạng thái chết não do mất máu, tình trạng này nếu kéo dài quá ba phút, không chỉ não mà các cơ quan khác trong cơ thể cũng sẽ bắt đầu đình chỉ hoạt động.

Nạn nhân sẽ chết cực kỳ nhanh.

Cơ Minh vuốt ve chiếc cổ thanh mảnh của Diệp Nhiên, nơi này không hề yếu ớt mà thậm chí còn có cơ bắp rất chắc khỏe, giống hệt như một con báo săn.

Nước da của y rất trắng, trắng tới mức thân thể nam tính cao một mét tám ẩn dưới lớp cảnh phục của y có một loại hương vị vô cùng quyến rũ.

Quân phục nghiêm chỉnh cấm dục, cộng với sắc mặt ửng hồng vì vừa đạt tới cao trào khiến người ta muốn chà đạp.

Yết hầu Cơ Minh hơi căng lên, con dao phẫu thuật nhẹ nhàng lướt xuống một đường, hàng cúc ngay ngắn trước ngực lập tức bị cắt phăng.

Phần da trắng nõn lộ ra bên dưới cực kỳ mê người.

Cơ Minh chầm chậm cúi đầu, liếm lên cổ Diệp Nhiên.

Giống như dã thú đang đùa giỡn con mồi mình vừa bắt được, hơi thở nguy hiểm vờn trên da thịt tê dại như thể ngay giây lát sau hắn sẽ lập tức cắn đứt cổ họng y.

Diệp Nhiên rùng mình, chán ghét nghiêng đầu đi thì bị Cơ Minh nắm lấy cằm xoay ngược trở lại, hôn xuống.

Phập một tiếng, Cơ Minh khẽ nhíu mày, dứt môi ra, nước bọt trong suốt hòa lẫn với máu tươi từ khóe miệng hắn tạo thành một sợi chỉ đỏ giữa môi của cả hai.

Cơ Minh thè lưỡi, liếm lên vết cắn sâu hoắm trên môi mình.

Vừa rồi nếu hắn không rụt lưỡi lại sớm thì thứ bị cắn đứt không phải là môi dưới mà là đầu lưỡi rồi.

– Em vẫn chưa học được cách nghe lời nhỉ? – Cơ Minh nở nụ cười, khóe miệng dính máu khiến cho nụ cười này của hắn cực kỳ quỷ dị.

Cơ Minh lấy ra trong túi áo ra một vật to gần bằng nắm tay, dưới ánh đèn phẫu thuật vàng nhạt có thể nhìn ra đó là một trái bóng cao su màu đỏ tươi, hai bên còn có sợi dây bằng da, chỉ cần nhìn qua đã biết đây là vật gì.

Sắc mặt Diệp Nhiên lập tức trắng như sáp, y gào lên.

– Đệt mẹ! Đồ thần kinh!! Thả tôi r…..

Ưm…!

Mặc cho y giãy dụa kịch liệt, Cơ Minh bóp lấy cằm Diệp Nhiên, lực tay như thể bóp nát xương quai hàm của y, nhét quả bóng cao su vào trong.

Tiếng gào thét chửi rủa lập tức biến thành những từ đơn âm tiết khàn khàn.

Chiếc dao phẫu thuật trong tay Cơ Minh vô cùng điêu luyện, chỉ giây lát sau, bộ cảnh phục trên người Diệp Nhiên đã bị cắt thành từng mảnh vụn.

Da thịt hoàn toàn không bị xây xước nửa phân.

Bản thân Cơ Minh đưa một tay kéo khóa quần xuống.

– Ưm…!

Chân tay bị ghì chặt không thể phản kháng, Cơ Minh nới dài sợi dây trói trên cổ chân phải của Diệp Nhiên để nhấc nó lên cao.

Một tiếng nước nhóp nhép phát ra khi thứ đồ dùng để mở rộng lỗ hậu của y bị Cơ Minh kéo ra, cơ vòng lập tức co rút theo phản xạ.

Thế nhưng ngay sau đó đã bị thứ khác thế chỗ.

– Ư…… ức…!! – Diệp Nhiên rên lên một tiếng đau thốn.

Gậy thịt của Cơ Minh lớn hơn một vòng so với đạo cụ kia, thế nhưng vì bên trong đã được nới lỏng sẵn nên chỉ lần đầu tiên đã có thể đâm vào lút cán.

Cơ thể Diệp Nhiên bị thúc mạnh, trượt len phía trên một đoạn, Diệp Nhiên bị một cú thúc này làm cho nội tạng cũng như thể bị đâm lệch chỗ, trợn mắt hét lên.

Bên dưới là mặt kim loại lạnh lẽo, bên trên bị đè tới không thể nhúc nhích, trong miệng còn bị nhét dị vật khiến cho khớp hàm không thể khép lại, nước bọt trong suốt từ khóe miệng Diệp Nhiên chảy xuống.

Sau cú thúc đầu tiên, Cơ Minh có vẻ rất thỏa mãn hưởng thụ mà ngừng lại một lúc.

Hắn thậm chí có thể cảm nhận được vách thịt ấm nóng kia đang ra sức hút chặt lấy mình, như tham lam mà muốn được đâm vào sâu hơn, cổ vũ hắn tiếp tục chà đạp người đàn ông này.

Diệp Nhiên vừa run rẩy hít vào một hơi thì Cơ Minh đã bắt đầu động, cường độ so với đạo cụ vừa rồi còn tàn nhẫn hơn gấp bội, giống như thật sự muốn xé rách y từ giữa.

– Ư… Ưm—- A…!

Bên trong nhà kho ngập trong bầu không khí dâm loạn, người thanh niên bị đè phía dưới cả người không một mảnh vải che thân, quần áo của gã đàn ông cưỡi lên người y vẫn còn nguyên vẹn, khoác áo blouse trắng, mặc quần tây màu đen.

Trên mắt đeo một cặp kính nửa gọng màu vàng, vẻ mặt lạnh nhạt thờ ơ, hoàn toàn trái ngược với cảnh tượng dâm dục cuồng loạn mà hắn đang làm.

Mỗi lần đâm rút Cơ Minh đều đâm thẳng tới nơi sâu nhất, vô tình cố ý mà nghiền ép lên tuyền tiền liệt, lúc rút ra thì cả gậy thịt rất lớn gần như trượt hẳn ra ngoài, chỉ có đầu khấc còn chôn bên trong, sau đó lại tiếp tục dùng lực đẩy mạnh trở về.

Diệp Nhiên rất nhanh đã bị y làm tới mức không chống đỡ nổi, cho dù lúc này Cơ Minh có tháo dây trói cho y thì hai chân y cũng đã không còn sức lực gì nữa, tới khép cũng không khép lại được.

Diệp Nhiên là đặc vụ, thường xuyên được huấn luyện thể lực, vì thế cơ bắp trên người luôn rất săn chắn, ngoài trừ cơ bụng còn có tuyến nhân ngư hoàn mỹ.

Thế nhưng phần thịt trên bụng lại rất ít, vì thế mỗi lần Cơ Minh chuyển động có thể thấy vùng da bụng dưới của Diệp Nhiên nhấp nhô vô cùng rõ ràng.

Cơ Minh khi làm tình cả gương mặt vô cùng lạnh lẽo, ánh mắt tối đen, một giọt mồ hôi cũng không chảy.

Hắn nâng tay, đặt lên phần bụng gồ lên của Diệp Nhiên, vừa đâm rút vừa nói, giọng điệu chẳng khác gì khi bình thường.

– Em có cảm giác được không? Tôi muốn bắn tới chỗ này trong cơ thể em.

Diệp Nhiên không hề đáp lại hắn, y hơi nghiêng đầu, tóc mái ướt đẫm mồ hôi dính vào hai bên gò má, ánh mắt bắt đầu tan rã bởi khoái cảm như sóng biển ập đến, tiếng rên rỉ vì bị quả bóng cao su ép mở lớn mà không thể kiềm chế được, như có như không từ trong miệng tràn ra.

Điều y không thể ngờ là thể lực của y không đấu lại hắn, đến cả sức bền cũng thua xa một trời một vực.

Cho dù Diệp Nhiên có phản kháng tới mức nào thì cơ thể y cũng không thể chịu đựng được từng đợt tấn công như vũ bão của gã đàn ông này mà đạt cao trào thêm hai lần nữa chỉ trong chưa đầy một tiếng.

– Thật dâm đãng.

– Cơ Minh nhìn thứ ở giữa hai chân Diệp Nhiên lại một lần nữa cương trở lại, khóe môi nhếch lên.

– Lần thứ ba rồi, không ngờ em vẫn thèm khát như vậy.

Tôi không thể để em thất vọng được.

Đầu óc Diệp Nhiên vì đạt cao trào quá nhiều mà trở nên mụ mị, mê man nhìn lên không có bất kỳ phản ứng nào.

Trên bụng lẫn ngực y dính đầy tinh dịch trắng đục của chính mình, hai chân được tháo dây trói cũng chỉ có thể vô lực mà run rẩy.

Cơ Minh cũng không chờ y đáp lại mình, hắn rút ra một mảnh vải, buộc lên gậy thịt của Diệp Nhiên.

– Ứm… a!

Diệp Nhiên đột nhiên bị chặn lại, không thể bắn tinh mà khẽ nhíu mày, khó chịu cựa quậy.

Cơ Minh rất dịu dàng mà dỗ dành y.

– Ngoan, đừng nghịch.

Tôi muốn ra cùng với em.

Hắn đưa tay, tháo dây da buộc quả bóng cao su trong miệng Diệp Nhiên ra, phía trên quả bóng đã đầy dấu răng, ướt đẫm nước bọt trong suốt từ trong miệng y.

Cơ Minh cúi đầu, phủ lên môi Diệp Nhiên, cuốn lấy lưỡi y điên cuồng giày vò.

Khớp hàm của Diệp Nhiên ê mỏi vô cùng, bị hắn cưỡng đoạt mà kháng cự lại yếu ớt nhưng hoàn toàn không có tác dụng, trái lại chẳng khác nào cố ý quyến rũ người kia.

Diệp Nhiên bị giày vò thêm hơn một tiếng đồng hồ.

Thân dưới không thể bắn, còn bị người khác xâm phạm không ngừng.

Tới khi Cơ Minh cuối cũng cũng chịu giải thoát cho y, hai mắt Diệp Nhiên đã hoàn toàn tan rã, không còn tỉnh táo nữa.

Bởi vì ma sát quá lâu, bên trong mặc dù đã được nới rộng kỹ nhưng vẫn bị rách ra, dịch thể hỗn tạp chảy ra ngoài còn lẫn với một chút máu tươi.

Hai bên đùi non đều là dấu tay đỏ đỏ tím tím.

Cả người Diệp Nhiên rã rời, eo lưng giống như bị thả vào máy nghiền đá, gần như đã mất cảm giác, bên trong còn có dịch thể mà gã đàn ông kia bắn vào trong, nóng bỏng như muốn thiêu đốt vách thịt.

Thoả mãn xong, Cơ Minh đứng dậy, tự mình mặc quần áo tử tế rồi mới ôm Diệp Nhiên đã nửa sống nửa chết lên tay, mặc đồ cho y.

Diệp Nhiên chỉ cảm thấy đầu mình nặng trịch, tay chân không nhấc lên được, cũng chỉ có thể để hắn làm gì thì làm.

Cơ Minh chu đáo đưa y về tận phòng chung cư, giúp y tắm rửa sạch sẽ rồi mới bế người lên giường.

Diệp Nhiên đã mệt tới mức thiếp đi.

Cơ Minh ngồi cạnh y, cho tới khi hừng đông, trời sắp sáng, hắn nâng tay vuốt ve gương mặt người trong lòng, ghé vào tai y thì thầm.

– Tôi sẽ còn tới tìm em.

Chờ tôi.

Tiếng cửa đóng lại, Diệp Nhiên mở mắt ra, y ngửa đầu, bình tĩnh nhìn lên trần nhà.

2.

Năm đó sau khi rời khỏi cô nhi viện, y cùng Cơ Minh đã sống cùng nhau trong một khu nhà ổ chuột.

Lão già điên kia mặc dù vừa biến thái vừa bệnh hoạn, thế nhưng lão cũng là kẻ có tiền.

Hơn nữa còn rất nhiều tiền.

Diệp Nhiên không biết được Cơ Minh trộm được tiền của lão rồi trốn khỏi viện nghiên cứu đó bằng cách nào, chỉ biết sau đó hắn có được một khoản tiền, đủ để hai đứa trẻ tiếp tục đến trường học.

Nhưng rồi khoản tiền đó có lớn thế nào thì cũng tới lúc phải hết.

Học tới lớp năm, Cơ Minh nghỉ học, tìm việc làm chạy vặt kiếm tiền để Diệp Nhiên có thể tiếp tục đến trường.

Khi lên trung học từng có một lần y cùng bạn học tới một quán ăn mua đồ ăn vặt, Diệp Nhiên nhận ra Cơ Minh chính là thiếu niên mặc chiếc áo ba lỗ vốn là màu trắng nhưng đã cũ đến độ trở thành màu xám xịt phía sau quầy bán hàng đang cúi đầu rửa một chồng bát còn cao gấp đôi hắn.

Đúng lúc đó, Cơ Minh ngẩng đầu, nhấc tay lau mồ hôi trên trán, ánh mắt đụng phải Diệp Nhiên.

Bạn học bên cạnh y hỏi:

– Mày quen người kia à?

Cơ Minh chỉ nhìn Diệp Nhiên một cái, sau đó lại cúi đầu, tiếp tục rửa bát phần hắn.

Còn Diệp Nhiên cũng quay đầu đi, trả lời.

– Không quen.

Đi thôi.

Tính cách Diệp Nhiên từ nhỏ đã u ám, ích kỷ tự ti, ngoài bản thân mình thì chẳng để tâm bất kỳ ai.

Những việc Cơ Minh làm đều là hắn tự nguyện, chẳng dính dáng gì tới y.

Sau đại học, Diệp Nhiên trở thành cảnh sát, gần như cắt đứt liên lạc với Cơ Minh.

Còn Cơ Minh thì làm việc trong một bệnh viện, làm công việc của một hộ lý chăm sóc người bệnh.

Hai người tuy vẫn sống chung một thành phố, chẳng qua đẳng cấp khác biệt, chưa từng chạm mặt nhau lấy một lần.

Lý do Diệp Nhiên không muốn gặp lại Cơ Minh rất đơn giản.

Bởi vì hắn quá hiểu y.

Biết tất cả về y.

Ngay cả y từng chật vật hèn hạ đến mức nào cũng đều đã nhìn thấy.

Quá khứ của y quá xấu xí, mà người biết rõ quá khứ ấy chỉ có duy nhất một mình Cơ Minh.

Chỉ có Cơ Minh biết được thực ra y ghét nhất là tiếp xúc với người khác, chỉ mình hắn biết được y căm hận nhất là cảnh sát, trở thành cảnh sát hình sự chẳng qua chỉ vì có thể đường đường chính chính giết người mà không phải chịu tội trước pháp luật.

Hắn biết tất cả mọi thứ.

Sau đó…

Sau đó Cơ Minh giết người, bị bắt lại, bị tuyên án tử hình vì tội cưỡng hiếp bất thành, giết người có chủ đích.

Người kia vốn dĩ không phải hắn giết, mà là Diệp Nhiên giết.

Gã ta là một cảnh sát có thâm niên trong Cục cảnh sát mà y đang công tác.

Một lão già biến thái có sở thích quấy rối nam đồng nghiệp, nhất là những cảnh sát mới vào nghề, bất chấp việc gã đã có vợ con, thậm chí sau khi xong việc còn chụp lại ảnh để đe dọa nạn nhân.

Diệp Nhiên bị lão ta bỏ thuốc, suýt chút nữa đã bị gã làm nhục.

Lúc đó Cơ Minh đột nhiên xuất hiện, lôi gã ra khỏi người Diệp Nhiên.

Thế nhưng Diệp Nhiên bị quấy rối suốt một thời gian dài, tâm lý bất ổn, việc ngày hôm nay chẳng khác nào giọt nước tràn ly, lập tức rút súng nã vào đầu lão ta nguyên một băng đạn.

Cho tới khi khuôn mặt của lão già đó không nhìn ra hình dáng gì nữa, não bầy hầy như đậu phụ nát.

Cơ Minh không cản y, sau khi Diệp Nhiên giết lão già kia xong thì hắn cướp lấy khẩu súng, không hề nương tay đánh cho Diệp Nhiên một trận sau đó chạy trốn, dàn dựng thành một cảnh tượng ẩu đả.

Lệnh truy nã được phát ngay sau đó vài tiếng đồng hồ, ba ngày sau Cơ Minh mới bị bắt.

Dẫn người tới bắt hắn không ai khác lại chính là Diệp Nhiên.

Tính chất của vụ án nghiêm trọng, người bị giết là cảnh sát, tử trạng vô cùng tàn nhẫn.

Vì thế Cơ Minh bị gán cho án tử hình sau năm năm tù giam.

Hôm qua vừa là thời hạn năm năm kết thúc, đáng lẽ hôm nay là ngày Cơ Minh bị tử hình.

Diệp Nhiên vắt tay lên trán, thở dài một hơi.

Trốn không thoát.

Rốt cuộc vẫn là trốn không thoát.

3.

Cơ Minh thường xuyên tới tìm y.

Thường là vào buổi tối khi y trở về từ Cục, căn phòng tối đen, chỉ cần Diệp Nhiên vừa hé cửa, một bàn tay lập tức túm lấy y, kéo vào trong, sau đó Diệp Nhiên bị đè lên chính cánh cửa đó, hôn ngấu nghiến.

Động tác của Cơ Minh lần nào cũng vô cùng thô bạo, hành hạ y tới ngất đi tỉnh lại vài lần.

Diệp Nhiên không đánh lại hắn, chỉ có thể từ bỏ phản kháng.

Mỗi lần sau khi làm tình xong, Cơ Minh đều sẽ rời đi, chưa từng ngủ lại một lần.

Diệp Nhiên không báo cảnh sát.

Nếu như Cơ Minh bị bắt, lịch sử đen của y cũng sẽ rơi vào tay bọn họ.

Cơ Minh có điểm yếu của y.