Bổn Vương Muốn Tạo Phản

Chương 3: Hiên Viên Triều Ta Hộ Được Cũng Hủy Được

Tạo phản.

Quân đội riêng và Sở Dung Ca, thiếu một thứ cũng không được.

Kiếp trước y thân bại danh liệt, võ công mất hết, thê thảm mặc người nhào nặn cũng chỉ có mình Sở Dung Ca từ đầu đến cuối nhất nhất trung thành với y.

Vì thế Phượng Khanh chẳng hề giấu diếm mà lập tức nói trắng ra.

Quả nhiên như y nghĩ, Sở Dung Ca chẳng hề có bất cứ biểu tình nào quá khích.

Hắn vẫn trầm mặc như cũ, như khối đá hứng mưa chịu gió, vạn năm không thay đổi.

Sống lại một đời, Hiên Viên Phượng Khanh không muốn tin tưởng bất kỳ một ai.

Chỉ ngoại trừ Sở Dung Ca.

Sở Dung Ca là cánh tay phải đắc lực nhất của y, đời này Phượng Khanh nhất định sẽ bồi dưỡng hắn thật tốt.

Dĩ nhiên việc Phượng Khanh quan tâm nhất chính là, hai năm sau kể từ lúc này, Sở Dung Ca sẽ phân hoá thành Càn Nguyên.

Phượng Khanh chưa từng gặp bất cứ kẻ nào phân hoá thành cực Càn Nguyên trừ Hiên Viên Diệp Nhiên.

Nhưng gã cũng chỉ là phân hoá năm mười sáu tuổi mà tư chất đã có thể vượt trội đến như vậy.

Kiếp trước bỏ lỡ mất dịp chiêm ngưỡng, Phượng Khanh vừa tò mò vừa hưng phấn, rốt cuộc Sở Dung Ca sẽ trâu bò đến mức nào.

Nếu Hiên Viên Phượng Khanh là hùng ưng, Sở Dung Ca chính là phượng hoàng.

Người như hắn, nếu không phải nhất nhất trung thành với mình, y tuyệt không giữ lại.

Chỉ cần đại sự thành, Phượng Khanh có thể đảm bảo có thể cho hắn một vị trí dưới một người giẫm cả thiên hạ dưới chân, muốn gì được nấy.

Sở Dung Ca im lặng rất lâu, lúc mở miệng lại là một câu vô cùng bình tĩnh.

– Nếu vương gia muốn, ta có thể lập tức đem đầu của Hiên Viên Diệp Nhiên lấy xuống, dâng lên cho người.

Lần này tới lượt Phượng Khanh ngạc nhiên.

– Hắn là cực Càn Nguyên.

Hơn nữa kinh thành là nơi thế nào? Ngươi muốn xông vào chịu chết sao?

Sở Dung Ca không đáp, nhưng Phượng Khanh sâu sắc cảm thấy hắn rất có khả năng sẽ làm thật.

Sở Dung Ca chưa từng chỉ nói suông.

Hắn nói hắn có thể giết chết Hiên Viên Diệp Nhiên cho y, hắn nhất định sẽ làm được.

Thế nhưng Hiên Viên Phượng Khanh không hề nghĩ cho gã một kết cục nhanh gọn thống khoái như thế.

Vì thế y bác bỏ.

– Ngươi làm như vậy, chẳng lẽ muốn ta chịu tiếng nhơ muôn đời? Dù truyền ra không phải tự tay ta giết, nhưng ngươi là phó tướng dưới quyền ta, ngươi nghĩ sử sách sẽ viết về chúng ta thế nào?

Hiên Viên Phượng Khanh đã từng chứng kiến Dực Vương phủ một đêm diệt môn, tiếng nhơ muôn đời.

Bản thân y thân bại danh liệt, bị thế nhân phỉ nhổ.

Phượng Khanh nhếch môi cười.

Y cũng muốn để cho Hiên Viên Diệp Nhiên nếm trải thử cảm giác kia.

Thù của y lẫn Sở Dung Ca đời trước, y đều muốn tính toán hết với gã một lần.

Phượng Khanh ném bầu rượu trong tay cho Sở Dung Ca, chống tay đứng dậy.

Khinh công của y rất cao, Sở Dung Ca không hề lo sợ y sẽ ngã xuống.

Thế nhưng ánh mắt sâu thẳm kia vẫn dõi theo từng bước chân của Phượng Khanh, chưa từng rời đi.

Phượng Khanh giẫm nửa bàn chân vào không trung, mặt đất lởm chởm đen kịt phía dưới dường như nháy mắt đã biến mất, thay vào đó là biển lửa ngùn ngụt, nóng đến bỏng rát.

Thời khắc cận kề cái chết của kiếp trước, y rốt cuộc suy nghĩ đến điều gì?

Chắc là suy nghĩ đến nghĩa phụ.

Người từng cầm tay y viết ra chữ đầu tiên y phải học, trước khi học viết cả tên mình.

Trung.

Tận trung với Hiên Viên triều, tận trung với Thiên Thăng quốc.

Đặt an nguy quốc gia lên trên bản thân, trên mọi tình cảm khác.

Thế nhưng lúc đó Phượng Khanh không hỏi nghĩa phụ, nếu sai lầm là Hiên Viên triều, trắng đen lẫn lộn là hoàng tộc mà y thề phải tận trung, vị vua y phò tá lại là một bạo quân.

Hiên Viên Phượng Khanh phải làm thế nào.

Kiếp trước, sau khi y đã bị phế hết võ công, lết thân xác tàn tạ tới trước mộ nghĩa phụ.

Thế nhưng người nằm dưới ba tấc đất chẳng cách nào giảng giải cho y biết phải làm thế nào được nữa.

Khi đó y nói với Sở Dung Ca đi theo làm thái giám tùy thân của mình.

– Nghĩa phụ ta trước giờ không muốn an táng ở nơi này.

Cả đời trên chiến trường, rong ruổi trên lưng ngựa, ông thà chết trận, vùi thây nơi thâm sơn cùng cốc, da ngựa bọc thân cũng không muốn mục ruỗng nơi hoàng lăng lạnh lẽo.

Lúc đó ta không hiểu, con người một khi đã chết rồi tại sao lại không hy vọng mồ yên mả đẹp? Nơi này vừa sạch sẽ vừa xa xỉ, sao ông lại không muốn?

Nhưng tới lúc này ta mới hiểu được, trên đời này thứ dơ bẩn nhất, thấp kém nhất là hoàng cung.

Dù là chết mất xác, thành nắm tro bên vệ đường cũng tốt hơn vùi thây nơi này.

Sở Dung Ca cúi đầu nghe, không nói một lời.

Cho tới khi hài cốt nghĩa phụ bị cẩu hoàng đế quật lên, nghiền thành tro bụi.

Phượng Khanh ấy vậy mà lại có chút vui mừng.

Nghĩa phụ rốt cuộc đã có thể rời khỏi hoàng lăng rồi.

Trung với chẳng nghĩa.

Cút con mẹ ngươi đi.

Phượng Khanh ngẩng đầu, tâm trạng thật sự không tồi, lại dường như nhớ ra còn việc gì đó chưa làm xong.

Y với tay vào ngực áo, quả nhiên gần tim mình có khâu thêm một ngăn túi nhỏ, Phượng Khanh mò tay vào bên trong lấy ra miếng ngọc bội màu trắng bạc thuần khiết, mặt trong còn khắc một chữ ‘Diệp’.

– Miếng ngọc này là hoàng đế bệ hạ tặng cho ta năm hắn sinh nhật mười sáu tuổi lúc hắn vừa mới đăng cơ.

Nói rằng tạ lễ của ta quá lớn, hắn tặng lại miếng ngọc bội này cho ta làm tin.

Chỉ cần ngọc bội còn, nó sẽ là bùa hộ mệnh của ta, kim bài miễn tử gì gì đó.

Nói cách khác, vật này chính là minh chứng bán thân của Phượng Khanh, đời đời kiếp kiếp chỉ phục vụ một chủ tử.

Phượng Khanh tưởng rằng Sở Dung Ca vẫn sẽ im lặng, thế nhưng hắn lại đột ngột mở miệng, trầm ngâm hỏi.

– Lễ vật người tặng cho Hiên Viên Diệp Nhiên là gì?

– À.

– Phượng Khanh mỉm cười, khẽ nghiêng đầu.

– Một mẩu giấy mà thôi.

Phượng Khanh: – Ta viết hai chữ giang sơn, tặng cho hắn.

Sở Dung Ca trầm mặc.

Phượng Khanh cả đời cầm thương cầm kiếm, mỗi lần vung kiếm tựa hoa rơi nước chảy.

Cầm bút lại vụng về không chịu nổi, hai chữ giang sơn kia— nói thật vừa xấu vừa xiêu vẹo.

Ừm, nghe có phải rất ngầu không?

Phượng Khanh chậc lưỡi: – À, ta không nên tự dát vàng lên mặt mình.

Thật ra ngày đó là ta quên mất sinh thần của hắn mà thôi, bèn lấy mẩu giấy luyện chữ hồi sáng kèm với mười sáu hào lẻ đưa cho hắn.

Sở Dung Ca: – ………..

Phượng Khanh còn nhớ rõ, lần đầu tiên nhìn thấy tiểu hoàng tử Hiên Viên Diệp Nhiên, hắn mới chỉ mười lăm, y mười ba.

Nghĩa phụ y, là Dực Vương lúc bấy giờ, dẫn y xuống đại lao.

Hôm đó có một phạm nhân bị bức cung, gã là người Man tộc, vừa hung hãn vừa cứng đầu cứng cổ, trên người đã toàn là vết roi rách bươm, vài khối thịt bị nung chín cũng không mở miệng nói một chữ.

Tiểu Phượng Khanh dù mới mười ba tuổi, nhưng tám tuổi đã lăn lộn trong quân doanh, theo cha tới chiến trường máu chảy đầu rơi, chứng kiến nhân gian lầm than đói khổ.

Đối với hình phạt tàn nhẫn máu lạnh trước mặt, mắt cũng không chớp một cái, chỉ nhàm chán ngó quanh quất.

Đôi mắt to tròn của thiếu niên mười ba tuổi chưa mất đi nét trẻ con dừng lại ở một buồng giam nhỏ tối tăm nơi góc đại lao.

Một đôi mắt khác cũng đang nhìn lại cậu, đen láy thuần triệt, đầy vẻ tò mò.

Phượng Khanh không nhịn được, bước lên trước vài bước để nhìn cho rõ.

Hoàn toàn không biết được vài bước kia của mình đã hoàn toàn bước lên cây cầu độc mộc dẫn thẳng tới vực sâu vạn trượng, không cách nào quay đầu.

Vị tiểu hoàng tử kia là người con nhỏ nhất của hoàng đế.

Nửa năm trước, Tam hoàng tử Hiên Viên Tử Kỳ tạo phản, giết huynh hại đệ, giam lỏng hoàng đế.

Gán cho Hoàng hậu tội danh bất trung rồi xử trảm cả nhà.

Thư quý phi, mẹ ruột của Tam Hoàng tử liền buông rèm nhiếp chính.

Hạ lệnh giam Thập Nhất hoàng tử Hiên Viên Diệp Nhiên vào thiên lao, tội danh cấu kết làm phản với Cửu hoàng tử.

Phượng Khanh khi nhìn rõ bên trong buồng giam, dù đã chứng kiến vô số cảnh tượng khổ cực của muôn dân lúc này vẫn không kìm được nhíu chặt lông mày.

Cách xa ba thước vẫn ngửi thấy mùi hôi thối bốc lên, phía trong không có giường, chỉ có một ụ rơm có vẻ như được nhặt nhạnh từng cọng thu lại một góc để nằm.

Ngay cửa có một thứ gần giống cái chậu mà Phượng Khanh có thể nhận ra đó là máng ăn cho lợn, bên trong vẫn còn dư lại một chút cơm nát bét trộn lẫn với thứ gì đó như thể còn sót lại trong máng từ vài ngày trước, bốc lên mùi tanh tưởi chua loét.

Chỉ mới nhìn qua Phượng Khanh đã phải khẽ nghiêng đầu dời mắt đi, tránh để bản thân gập người nôn mửa.

Thiếu niên kia rõ ràng lớn hơn cậu hai tuổi nhưng thân thể gầy gò như bộ xương khô, trên mặt đen sì vì lâu không tắm rửa, quần áo trên người lủng lẳng như rẻ rách.

Duy chỉ có đôi mắt kia phá lệ thanh minh, sáng trong thuần khiết.

Hắn tròn mắt nhìn Phượng Khanh một lúc rồi sau đó nở một nụ cười rạng rỡ, như thể ánh dương chiếu rọi nơi ngục tối, thiên chân vô tà.

Phượng Khanh bị nụ cười kia đâm tới đau cả mắt.

Cậu không nói lời nào, xoay người rời đi.

Ba ngày sau, thiên lao bị cướp, vô số tử tù vượt ngục bỏ chạy tứ tán.

Triều đình vội vàng lệnh cho quân lính truy sát, trong đó có vị tiểu hoàng tử kia.

Phượng Khanh lúc đó vẫn thản nhiên tới Quốc Tử Giám học tập, tới thao trường luyện võ.

Chỉ là bên người nhiều thêm một thư đồng, người kia chính là vị tiểu hoàng tử mà người đời đồn rằng đã chết dưới đao kiếm quân lính triều đình.

– Thế tử, ngài đang đọc sách gì vậy?

Phượng Khanh không vui gập bộp quyển sách lại, ngẩng đầu lên nhìn hắn.

– Ta đã nói đừng gọi ta là thế tử kia mà.

Nghe phiền chết đi được.

Nếu ngươi thấy tên Hiên Viên Phượng Khanh quá dài thì gọi ta là Ngụy Tử đi.

– Thế tử, không hợp quy củ.

– Thiếu niên kia nở nụ cười.

Phượng Khanh nhìn nụ cười kia, bực bội nhen nhóm trong lòng do bị phu tử trách mắng cũng bay biến gần hết, nhưng vẫn vênh mặt lên phản bác lại.

– Có gì không hợp quy củ.

Ngươi dám tiếp tục gọi ta là thế tử, ta sẽ gọi ngươi là Thập Nhất điện hạ! Ngươi sẽ bị tên Trư hoàng tử kia tống vào thiên lao!

Trư hoàng tử là biệt danh Phượng Khanh đặt cho Hiên Viên Tử Kỳ.

Người đâu gần ba mươi tuổi đầu mà mập như heo, hít vào thở ra cũng bung mất hai chiếc nút áo.

Sắc mặt Hiên Viên Diệp Nhiên như bị câu nói kia của Phượng Khanh doạ sợ, thoắt cái liền trắng bệch.

– Ngụy Tử…

Phượng Khanh rất hài lòng với cách gọi này.

Thật ra cậu lén lút tự chọn cái tên này làm tự, chỉ cần chờ đủ nhược quán sẽ đặt cho mình.

Nhưng người cậu tiết lộ chỉ có mình Hiên Viên Diệp Nhiên, chỉ một mình hắn gọi cậu bằng cái tên này.

Phượng Khanh trong lòng vui vẻ, khoé mắt cũng cong lên.

– Càn Khôn Tập? – Hiên Viên Diệp Nhiên nhìn tên quyển sách trong tay cậu, đọc thành tiếng.

– Sách về phân hoá kỳ ư?

Lúc đó Phượng Khanh đọc về các đặc điểm phân hoá thành Càn Nguyên, vô cùng chắc chắn bản thân mình một hai năm nữa nhất định sẽ phân hoá.

Còn Hiên Viên Diệp Nhiên cả người gầy yếu, gương mặt xinh đẹp, dễ sinh bệnh.

Đều là đặc điểm của thể chất Khôn Trạch.

Mặc dù nam tử phân hoá thành Khôn Trạch là một chuyện rất nhục nhã mất mặt, nhưng nếu người này là Hiên Viên Diệp Nhiên, kẻ nào dám nhục mạ hắn một câu Phượng Khanh thề sẽ đánh gã tới cha mẹ cũng không nhận ra.

Nhiều năm sau nhìn lại, Phượng Khanh chỉ có thể ngửa đầu cười chua chát, cảm thán một câu: Thế sự vô thường.

Kiếp trước vậy mà đến trước khi y chết ba ngày, Phượng Khanh quả thật vẫn mong đợi Hiên Viên Diệp Nhiên nhớ lại phần nào tình cảm thanh mai trúc mã của cả hai ngày đó.

– Qua cả rồi.

– Phượng Khanh quay đầu, nở nụ cười sáng rỡ với Sở Dung Ca.

Ngọc bội trong tay bị y bóp nát, vỡ tan thành bột phấn.

Phải, kiếp trước đều là chuyện đã qua.

Đời này…

Hiên Viên triều à? Bổn vương hộ được, thì cũng hủy được.