Bổn Vương Muốn Thanh Tịnh

Chương 48: Sao cô không hỏi ta đã khỏe hay chưa?

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Mấy ngày nay vì chuyện Lục Quý Trì còn trong cơn nguy kịch, lòng nàng có chút không yên, Nguyệt Viên là người bên cạnh nàng, từ nhỏ tới lớn đều theo nàng; Khương Hằng không ngạc nhiên khi nàng ấy có thể hiểu tâm tư của mình.

Nghe những lời đó, Khương Hằng không trả lời ngay, chỉ chậm rãi đi tới bên cửa sổ đứng bần thần, nhìn cảnh xuân bất tận bên ngoài: “Ta quyết định gả cho Lạc Đình, trước giờ đều không phải vì con người hắn, lời trăng trối của mẹ và tình cảm của dì An mới là điều ta thực sự để ý. Hôn lễ đang ngày một gần, nếu lúc này ta từ hôn, em nói xem làm sao dì An có thể chấp nhận nổi?”

“Chúng ta có thể tính toán để Lạc Đình chủ động mà! Dù sao hắn cũng không muốn…”

“Bất luận là ai từ hôn, dì An cũng sẽ rất đau lòng. Thân thể dì ấy không tốt, ngộ nhỡ xảy ra chuyện gì, em nghĩ lòng ta có thể yên ổn hay sao? Huống chi….” Nàng quay đầu cười nhạt, “trên đời này điều tốt đẹp có rất nhiều, nhưng hầu hết chỉ thích hợp để ngắm nhìn từ xa, tình yêu cũng vậy. Nếu không, em thấy biết bao minh chứng hai người lúc đầu nồng nàn ái ân, không chút ngờ vực; thế mà cuối cùng vẫn trở mặt thành thù đấy thôi? Kể cả không bất hòa cãi vã, nhưng lòng người đã đổi thay, thì còn ai có thể chắc sẽ nắm tay nhau đi đến trọn đời được nữa? Chi bằng từ đầu cứ giữ một khoảng cách, ít ra còn có thể lưu lại những kỉ niệm đẹp.”

“Nhưng tiểu thư tốt như vậy, Lạc Đình kia thực sự không xứng với người!” Nguyệt Viên nóng nảy, gương mặt mũm mĩm cau có, “Nguyệt Viên không có yêu thích gì hơn người, cũng không nghĩ tới chuyện sẽ lập gia đình, cho nên em không rõ nói những lời này với tiểu thư có đúng không, nhưng em luôn cảm thấy gả cho một người tâm đầu ý hợp với mình là một chuyện vô cùng tuyệt vời, tiểu thư thật sự không muốn thử một lần hay sao?”

Khương Hằng trầm mặc, hồi lâu mới trả lời: “Tấn vương….quả thật ta có hơi thích huynh ấy, nhưng dù ta thật sự muốn thử, người đó sẽ không phải là chàng.”

Nguyệt Viên không hiểu: “Tại sao ạ?”

“Chưa nói tới huynh ấy có thích ta hay không, dù thích…nhưng tôn thất hoàng gia, tranh giành quyền lực, kể cả có thật lòng làm bạn, nhưng với ta như thế cũng quá phức tạp.” Khương Hằng lắc đầu, hai mắt trong như làn nước, “Gả cho một người bình thường, sống một cuộc đời đơn giản, che chở của A Từ được bình an trưởng thành, đó mới là cuộc sống thích hợp nhất với ta.”

Sau khi phát hiện bản thân đã động lòng với Lục Quý Trì, không phải là nàng không do dự, chỉ là sự lỗi nhịp của con tim lúc này, chưa đủ để nàng đánh mất lý trí, để vứt bỏ hết thảy, đánh mất bản thân mình.

Cho nên…. Cứ như vậy đứng nhìn từ xa thôi.

Sẽ tốt đẹp vô cùng.

Ngắm nhìn trăm hoa đua nở ngoài khung cửa sổ, thiếu nữ tuy buồn bã nhưng đã nở một nụ cười thật thoải mái.

***

Thời gian như nước chảy, chớp mắt đã qua nửa tháng.

Vết thương trên người Lục Quý Trì dần kết vảy, hôm đó rốt cuộc chàng cũng có thể bước xuống giường.

“Nằm trên giường lâu như vậy, bức bối chết ta rồi, nhanh nhanh, vào cung tìm hoàng huynh xin thưởng nào!”

Ngoại nam không thích hợp ở lâu trong nội cung, vì thế sau khi qua cơn nguy kịch, chàng đã về phủ mình dưỡng thương.

“Vậy hãy xin nhiều một chút,” người nói chuyện là Ngụy Nhất Đao, người anh em tốt Lục Quý Trì gặp chuyện như vậy làm hắn bị dọa sợ, giờ vẫn còn bóng ma tâm lý, vì thế vừa nhắc tới chuyện này, hắn càng thêm khuyến khích, “không thể phụ những vết thương trên người điện hạ được.”

Lục Quý Trì vui vẻ, vỗ lên bả vai hắn: “Yên tâm đi, ta nhất định sẽ chọn món nào đắt tiền nhất.”

Cho ông anh xui xẻo của chàng đau lòng chết thì thôi!

“Tiếc là chỉ được xin ba thứ, không thể lấy hết.”

Nhìn người anh em bên cạnh mình đang bày ra ánh mắt ‘Cẩu hoàng đế thật bủn xỉn’, Lục Quý Trì: “….”

Lấy hết?

Dám có voi đòi tiên trước kẻ yêu tiền, muốn đi tìm chết hay sao!

Khóe môi chàng run rẩy, chàng phất tay nói: “Đi chuẩn bị xe đi.”

Ngụy Nhất Đao hoàn hồn: “Được.”

Hai người cứ thế vào cung.

Nhanh như tên bắn, nhoáng cái đã tới hoàng cung. Lục Quý Trì cố nén sự đau đớn mơ hồ bước xuống xe ngựa, chậm rãi đi vào nội cung.

Chết dí ở trong phòng một thời gian, giờ heo nái trên cây chàng cũng có thể nhìn thành tiên nữ trên trời rồi, chứ nói chi hoàng cung xa hoa lộng lẫy, muôn nơi tươi đẹp. Tâm trạng thiếu niên rất tốt, vừa bước đi, vừa khẽ ngâm nga vài câu hát dân ca.

Giọng chàng vừa có sự trong trẻo của tuổi thiếu niên, vừa có sự trầm ấm của người trưởng thành, cực kỳ dễ nghe; lấp ló đằng sau ngọn núi giả bên đường, Khương Hằng hơi cong môi, trong mắt ngập tràn ý cười.

Xem ra Nguyệt Viên nói đúng, huynh ấy đã không còn gì đáng ngại.

Rất tốt.

“Ai?!”

Giọng Ngụy Nhất Đao cất lên cắt đứt suy nghĩ của Khương Hằng, nàng hơi bất ngờ, đôi mày cau nhẹ, không nghĩ tới mình đã cố gắng trốn đi rồi, vẫn có thể bị bọn họ phát hiện lúc đi ngang qua.

Tuy nhiên khi nghĩ đến thân thủ của Ngụy Nhất Đao, nàng cũng không quá kinh ngạc.

“Gì thế, giật hết cả mình?”

“Điện hạ, phía sau núi giả có người…”

Mặc dù không muốn có tiếp xúc gì với chàng nữa, nhưng nếu đã tránh không thoát, nàng cũng không đến mức phải chạy mất dạng. Khương Hằng lấy lại bình tĩnh, chậm rãi bước ra từ phía sau ngọn núi giả: “Tham kiến Tấn vương điện hạ.”

“Khương Hằng?” Lục Quý Trì kinh ngạc, rồi hơi nhướn mày cười cười, “Sao lại là cô, cô ở đó làm gì thế?”

“Phong cảnh bên đó không tệ, thần nữ nhất thời mê mẩn, cho nên…” Khương Hằng mỉm cười nhẹ, mặt bình thản, “Dì vẫn đang trong cung chờ thần nữ tới, thần nữ xin cáo lui trước.”

Nàng trông rất bình thường, nhưng khi nói chuyện, thái độ có phần khách khí, lạnh nhạt và xa cách hơn nhiều, thêm nữa….

“Định đi à? Cô không hỏi xem ta đã khỏi bệnh hay chưa à?”

Khương Hằng im lặng chốc lát rồi hơi rũ mắt đáp: “Nếu điện hạ đã có thể đi bộ vào cung, hẳn là thương thế đã bình phục.”

“Đấy là cô đoán….” Lục Quý Trì tự nhiên không vui, “Cô không phải thái y, nhỡ đoán sai thì sao?”

Chàng liếc nàng một cái, hừ nhẹ, “Chúng ta dù gì cũng cùng nhau trải qua hoạn nạn, cô thật là không có lương tâm.”

Khương Hằng kìm nén để không bật cười, chỉ hơi cong môi, rất biết nghe lời đáp lại: “Là thần nữ không đúng, không biết bệnh tình của điện hạ sao rồi?”

“…” Sao cứ có cảm giác hỏi thăm cho có lệ thế nhỉ? Suy nghĩ một hồi, chàng cũng không muốn so đo với tiểu cô nương nữa. Lục Quý Trì hừ hừ hai tiếng, xua xua tay, “Tạm ổn, thái y nói có thể xuống giường đi lại, nhưng vận động mạnh thì không được.”

Khương Hằng cười nhẹ: “Nếu đã vậy, chúc mừng điện hạ.”

Lục Quý Trì chăm chú nhìn nàng: “Còn cô? Mấy vết trầy da nọ đã lành hết chưa?”

“Đa tạ điện hạ quan tâm, đều lành hết rồi….”

“Thế nào gọi là lành hết? Để lại sẹo đấy!”

Nhanh chóng che giấu bàn tay phải vào trong tay áo, Khương Hằng thản nhiên lắc đầu phủ nhận: “Chỉ là một vết nhỏ, không có gì đáng ngại.”

Quả thật vết sẹo quá bé, chỉ bằng nửa móng tay, lại nằm ở đoạn khớp xương trên mu bàn tay nàng, nhìn qua không hề rõ ràng. Nhưng bàn tay nàng xinh xắn trắng trẻo, tự nhiên có thêm một vết sẹo hồng nhạt, trông vẫn khá nổi bật. Lục Quý Trì chép miệng một cái, nói theo bản năng: “Đợi lúc về ta đi hỏi thái y, xem có thuốc gì làm mờ sẹo không…”

“Không cần đâu.”

Lục Quý Trì sửng sốt: “Sao thế?”

“Nhà thần nữ có, đa tạ ý tốt của điện hạ.” Nếu đã không định từ hôn với Lạc Đình, giờ lại phát sinh quan hệ với chàng, Khương Hằng không thể để bản thân lún sâu vào tình cảm này thêm nữa —- một bên gả cho người ta một bên lại mập mờ dây dưa với chàng, nàng không làm được.

“Ơ…”

“Nếu không có chuyện gì khác, thần nữ xin cáo lui trước.”

Lục Quý Trì buồn bực nhìn nàng: “Cô sao thế? Cô gặp chuyện gì à? Sao ta thấy cô cứ là lạ?”

Khương Hằng cười nhạt: “Điện hạ đã cả nghĩ rồi.”

Lục Quý Trì còn muốn nói thêm, lại thấy nàng cứ cúi gằm xuống, đúng vẻ không muốn tiếp tục câu chuyện, chỉ đành gật đầu: “Vậy cô đi đi.”

Khương Hằng nhún người, “Dạ, thần nữ cáo lui.”

Nhìn bóng lưng thiếu nữ tha thướt rời đi, Lục Quý Trì cau mày, không có tâm tư ngâm nga ca hát nữa.

“Anh nói xem nàng ấy bị sao thế nhỉ?” Khương Hằng tuy nhìn đoan trang hòa nhã, nhưng tư tưởng rất tiến bộ, khác với những nữ tử cùng thời. Nói chuyện với nàng ấy cho Lục Quý Trì cảm giác thoải mái như nói chuyện với bạn bè hiện đại của chàng vậy, nên chàng đối xử với nàng như một người bạn tốt.

Người bạn nhỏ tốt đẹp này, sao tự nhiên lại thờ ơ với chàng nhỉ?

Ngụy Nhất Đao suy nghĩ một hồi, bèn đáp: “Điện hạ có phải đã làm chuyện gì đắc tội với người nhà ngũ tiểu thư không?”

Lục Quý Trì nổi giận: “Dạo gần đây ta toàn làm tổ ở nhà, đắc tội kiểu gì?”

“Vậy….” Ngụy Nhất Đao nhìn thẳng vào hai mắt chàng, làm ra vẻ thần bí nói, “Nghe nói con gái, mỗi tháng sẽ có mấy ngày tâm tình cực kỳ không tốt…”

Lục Quý Trì nghe vậy thì trầm mặc.

Cái này nghe có vẻ….tương đối hợp lý nhỉ?

***

Sau khi nhìn Khương Hằng rời hẳn, Lục Quý Trì đầu tiên là đi tới ngự thư phòng.

Chiêu Ninh đế đang nghị sự cùng chư vị đại thần, chàng không nên quấy rầy, chỉ đành tới cung Thọ Ninh thỉnh an mẹ già. Kết quả đến cung Thọ Ninh, mẹ già cũng không ở đó, nghe nói là đi cung Phượng Tê thăm đại hoàng tử.

Cung Phượng Tê là cung của hoàng hậu; về phần đại hoàng tử, sau hai tháng được thái y săn sóc, thằng nhóc không còn yếu ớt như lúc mới sinh ra nữa, đã có thể gặp người.

Đây quả là chuyện làm Phương Trân Châu cười đến không khép được miệng.

Ngậm kẹo đùa cháu! Ôi thật là điều hạnh phúc nhất trên đời!

Đặc biệt là đại hoàng tử rất giống mẹ, tướng mạo cực kỳ xinh đẹp, bà nhìn một cái đã không muốn rời mắt. Vì thế mấy ngày qua bà chẳng buồn để tâm tới những đấu đá âm thầm trong cung, chỉ một lòng nhớ tới đứa cháu hờ bé bỏng, rảnh là qua cung Phượng Tê thăm.

Không cần phải âm thầm mưu mô suy tính, Lục Quý Trì mừng đến phát khóc, đối với đứa cháu hờ cũng sinh ra một trăm hai mươi ngàn yêu thích.

Cháu ngoan à, chú sẽ cực kỳ cực kỳ cực kỳ yêu thương con!

Nghĩ vậy, chàng bèn quay đầu đi tới cung Phượng Tê.

“Ôi quả tim nhỏ! Quả tim bé bỏng của ai gia! Nhìn này nhìn này, nó đang nói chuyện với ta đó mà!”

Vừa bước vào trong đã nghe tiếng mẹ già cười vang như tự huyễn hoặc bản thân, Lục Quý Trì dở khóc dở cười, vừa đi vừa nói: “Mẫu hậu mấy hôm trước còn nói hoàng huynh là quả tim nhỏ của người mà, sao vừa thấy Tiểu Minh Sinh, lại quên mất hoàng huynh ở phương trời nào rồi.”

Lục Minh Sinh là tên của đại hoàng tử.

“Ủa? Sao con đã được xuống giường rồi à?” Nghĩ tới cái thân bệnh tật của chàng, Phương Trân Châu miễn cưỡng bố thí cho chàng chút quan tâm.

“Thái y cho phép rồi.”

Phương Trân Châu yên tâm, đáp qua loa một tiếng ‘Ờ’, rồi lại cúi đầu trêu trọc bé con mềm mại trắng trẻo trong lòng.

Lục Quý Trì: “…”

Mẹ ruột mà thế đấy.

Chàng liếc mắt, đi tới nhìn đứa cháu hờ trong lòng bà, thấy đôi mắt bồ đào vừa đen vừa sáng của cu cậu đang cong lên, trong miệng lép bép thổi bong bóng, dường như đang muốn hỏi thăm sức khỏe của chàng, chàng đột nhiên nổi hứng lao tới: “Đến đây, đến đây cho chú ôm một tí!”

“Tránh ra, ai gia mới ôm chưa được bao lâu!”

“Con ôm một tí thôi rồi lại đưa mẫu hậu…”

“Không!”

Vừa mới bước ra ngoài đã thấy đôi mẹ con tranh nhau ôm con trai mình, Sở hoàng hậu giật giật khóe miệng, bước vội tới: “Thập nhất vào cung à, vết thương sao rồi?”

Lúc nãy nàng không cẩn thận làm dơ áo, đành phải vào trong phòng thay đồ.

“Tham kiến hoàng tẩu…”

Lục Quý Trì đứng dậy hành lễ với nàng, nhưng lời còn chưa nói hết, bên ngoài đột nhiên vang lên giọng nói có phần sợ hãi: “Vương phi! Vương phi không thể xông vào như vậy!”

“Tránh ra!” Một tiếng vội vã cất lên ngay sau đó, một nữ tử thân trang rực rỡ kéo tay một tiểu cô nương chừng bảy, tám tuổi, như một cơn gió lao vào trong điện, rồi bịch một tiếng quỳ xuống trước mặt Sở hoàng hậu, “Muội muội! Muội muội hãy cứu ta! Hãy cứu ta và An Vinh!”

Hóa ra là Việt vương phi.

Lục Quý Trì kinh ngạc, không biết đã xảy ra chuyện gì?