Bổn Vương Muốn Thanh Tịnh

Chương 51: Lại còn để bụng mang dạ chửa?!

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Vậy đệ lấy cái này.”

Chiêu Ninh đế nhướn mày: “Cái này?”

Câu hỏi thốt ra làm thiếu niên hoàn hồn, chàng cười hì hì: “Thái y nói vết thương của đệ sẽ để lại sẹo, có cái này thì tốt quá rồi.”

Thấy chàng học đòi bảnh chọe, mí mắt Chiêu Ninh đế không khỏi giật giật. May thay thứ này cũng không đáng giá, nên y chẳng hề do dự đáp: “Đệ thích thì lấy đi.”

“Đa tạ hoàng huynh!”

Nhìn đệ đệ hung hăng vui sướng, lại ngó đống đồ trong tay chàng, Chiêu Ninh đế hơi trầm ngâm, rồi đột nhiên cười phá lên: “Thái y nói vận động nhiều giúp vết thương nhanh hồi phục, đệ có thể xuống giường đi lại được, thế thì từ mai đi tới Tần gia điểm danh đi.”

“!” Lục Quý Trì ngơ người: “Ơ gì thế, vết thương của đệ vẫn còn đau mà…”

Chiêu Ninh đế híp mắt nhìn chàng: “Chính vì thế mới cần đi. A Tranh là người luyện võ, trước giờ bị thương không ít, hắn sẽ biết cách để đệ bình phục nhanh hơn người bình thường.”

Lục Quý Trì yên lặng trong chốc lát, rồi ôm chặt lấy đống bảo bối trong tay quay đầu chạy: “À, thần đệ đột nhiên nhớ ra trong phủ còn chuyện cần xử lý, thần đệ cáo lui trước!”

Trông dáng vẻ tai bay vạ gió của chàng, Chiêu Ninh đế nhất thời chậc nhẹ một tiếng, không nhịn được bật cười.

Ây da, tự nhiên phát hiện bắt nạt đệ đệ hung hăng thật là khoái chí mà.

***

Lục Quý Trì định biếu mẹ già khối ngọc Thiên Lam, cuốn ‘Thiên hạ thông chí’ thì chàng tính giữ lại để đọc — theo như tình hình hiện tại, chàng và mẹ cần chuẩn bị tinh thần cả đời ở lại chỗ này. Nếu như thế, những ký ức của nguyên chủ thật không đủ dùng, dù sao hắn cũng chỉ là một thiếu niên mười mấy tuổi, kiến thức hay trải nghiệm đều có hạn. Mà cuốn ‘Thiên hạ thống chí’ đã là truyền thuyết trăm năm, ghi lại biết bao chuyện trên trời dưới đất, nội dung bên trong đa dạng đa chiều, cực kỳ phong phú, có thể giúp bổ sung kiến thức, giúp chàng hiểu về thế giới này dễ dàng hơn.

Còn hộp Ngọc Cơ cao này, Lục Quý Trì định tìm thời gian đưa cho Khương Hằng làm quà đính hôn.

Vết sẹo trên người chàng thì…

“Thuốc trị sẹo? Không cần, trên người không có dăm ba vết sẹo thì sao gọi là nam tử hán!”

Nhìn chàng thiếu niên sờ sờ vết sẹo trên bụng, mặt vừa thỏa mãn vừa có phần kiêu ngạo, Tề Ngạn hết nói nổi: “Dù là thế, nhưng huynh không cảm thấy xấu à?”

Lục Quý Trì nhìn hắn khinh bỉ: “Đàn ông đàn ang đẹp đẽ vậy để làm gì chứ.”

“Huynh không hiểu rồi, thời buổi này á, không chỉ nam nhân thích sắc đẹp, nữ tử cũng thích lang quân sáng láng, huynh không vì mình thì cũng nên suy nghĩ cho nàng dâu nhỏ tương lai chứ! Nếu không sau này, đêm động phòng hoa chúc cởi sạch ra….”

“Lượn đi!” Vung một chưởng đẩy người bạn càng nói càng thiếu đứng đắn của mình ra, Lục Quý Trì vừa mặc y phục vừa trừng mắt gắt gỏng, “Không phải gần đây huynh bận tìm vợ sao, tự nhiên đến đây làm gì?”

Chiêu Ninh đế nói được làm được, sáng sớm nay Tần Tranh đã cho người tới túm cổ chàng. Lục Quý Trì giả chết vô ích, bị Tần Tranh xách tới Tần gia luyện tập hơn nửa canh giờ mới tha.

Bởi lo ngại vết thương chàng vẫn chưa lành hẳn, Tần Tranh cũng không để chàng quá mệt, chẳng qua mới sáng sớm đã bị người khác quấy rầy giấc ngủ, Lục Quý Trì bực hết cả mình, lúc về phủ còn phải tắm táp bù một lúc, chàng mới cảm thấy đỡ hơn.

Lúc Tề Ngạn tới, chàng vừa tắm xong, còn đang mặc quần áo, nên hai người mới có thể lái câu chuyện sang vấn đề này.

“Đừng nhắc chuyện này nữa, huynh không biết mẹ ta tìm cho ta cô nương thế nào đâu….” Nghĩ tới chuyện này Tề Ngạn liền ủ rũ, giơ hai tay xin hàng, “Thôi không nói nữa, chúng ta ra ngoài dạo chơi đi, ta mời huynh, coi như mừng huynh đại nạn không chết, chúc huynh sớm ngày lành bệnh!”

Lục Quý Trì bức bối ở phủ lâu ngày, đã sớm cảm thấy nhàm chán chết đi được, nghe lời này ngay lập tức gật đầu không chút do dự: “Đi chơi chỗ nào? Chơi cái gì?”

Tề Ngạn vui vẻ: “Chơi chọi gà, chơi cầu, nghe hí khúc xem diễn tuồng, huynh muốn chơi kiểu gì ta cũng theo!”

Lục Quý Trì nghĩ ngợi, nhất thời không nghĩ ra chàng đặc biệt muốn chơi gì, bèn nói: “Cứ ra ngoài đã, rồi vừa đi vừa tính.”

“Được!”

***

Trời đã vào hè, thời tiết có chút nóng nực, sau một hồi đi dạo không mục đích trên đường, Lục Quý Trì đã toát cả mồ hôi, chàng liền nói với Tề Ngạn: “Đi tới quán trà trước mặt nghe kể chuyện đi, tiện uống ngụm trà nghỉ ngơi cái.”

“Được, vậy thì….” Tề Ngạn đang nói đột nhiên ngừng lại nhìn về phía trước.

“Sao thế?” Thấy thần sắc hắn khác thường, Lục Quý Trì ngẩng đầu trông theo, “Lê viên? Sao thế, huynh muốn nghe hí khúc à?”

“Không phải,” Tề Ngạn cau mày, “nãy hình như ta nhìn thấy Lạc Đình…”

“Lạc Đình?” Lục Quý Trì ngạc nhiên, “Hắn làm sao?”

“Lén la lén lút vào trong….” Tề Ngạn nhìn Lục Quý Trì, mặt nghiêm túc, “Hà nhi cũng ở Lê viên, là ta đưa nó tới, nó nói tới gặp bạn bè.”

Lục Quý Trì: “….Không phải huynh nói hai người họ hoàn toàn cắt đứt rồi sao?”

“Nhìn qua thì có vẻ cắt đứt thật….” Tề Ngạn hơi do dự, “Hay ta nhìn nhầm nhỉ?”

“Kể cả huynh không nhầm, cũng chưa chắc hắn tới tìm muội muội huynh, chắc do trùng hợp chăng…..” Lục Quý Trì an ủi, nhưng còn chưa nói hết, chàng nhớ tới cảnh gặp Lạc Đình hôm săn bắn mùa xuân đó, hắn trông mất hồn mất vía, nặng nề tâm sự.

….Không thể nào?

Trong lòng Lục Quý Trì tự nhiên sinh ra một dự cảm xấu, chàng hơi ngừng, lời định nói đảo một vòng quanh đầu lưỡi, lại biến thành, “Nhưng nếu huynh không yên tâm, chúng ta đi nhìn một chút xem thế nào.”

“Đúng ý ta!” Không phải Tề Ngạn không tin muội muội nhà mình, nhưng Tề Hà đã có tiền sự, chuyện này lại liên quan mật thiết tới danh dự của phủ An quốc công, hắn quả thức không dám đoán bừa.

“Đi thôi.”

Hai người bèn quay đầu đi về phía Lê viên.

“Tề công tử ngài tới đấy à! Mau mau mau, mời ngài vào trong!”

Tề Ngạn là khách quen ở đây, phục dịch ở ngoài cửa nhớ mặt hắn, vừa thấy bóng dáng đã vội lao tới chào mời. Tề Ngạn hỏi đôi câu, nhanh chóng xác định người vừa vào chính là Lạc Đình.

“Hắn thường xuyên tới đây à?”

“Không thường xuyên, gần đây mới hay tới thôi ạ.”

Tề Hà cũng gần đây mới thích nghe hí khúc….Mắt phải Tề Ngạn nháy liên hồi, hỏi tiếp: “Hắn đi cùng người khác, hay là tới một mình?”

“Một mình ạ, thế tử nói thời điểm ngài ấy xem hí kịch không thích có người khác quấy rầy.”

“Vậy lần gần nhất hắn tới là lúc nào?”

“Hình như là….ba ngày trước, đúng, là ba ngày trước, hôm đó trời đổ mưa, tiểu nhân nhớ ra rồi.”

Lần gần nhất Tề Hà tới nghe hí với bạn, cũng là ba hôm trước!

Tề Ngạn biến sắc, quay đầu chạy lên lầu.

Lục Quý Trì nghe đã hiểu, thầm chửi thề một câu, bước nhanh theo.

***

Lầu một Lê viên là đại sảnh nghe hí kịch, bên dưới có chỗ ngồi để người xem có thể ngồi nghỉ ngơi, những người giàu sang phú quý thường sẽ chọn sương phòng trên các tầng, ở đó có cửa sổ hướng về phía sảnh chính, thứ nhất vì thanh tịnh, thứ hai góc xem rộng, thứ ba kín đáo, tiện cho việc hẹn bạn bè tới nói chuyện phiếm.

Sương phòng được xếp ở cả hai tầng lầu, lầu hai góc nhìn tốt nhất, khách khứa lui tới nhiều nhất, lầu ba cách đài cao hơn, góc xem không bằng tầng hai nên không có mấy người thích.

Lạc Đình hết lần này tới lần khác đều chọn lầu ba, như tiểu nhị kia nói, hắn luôn ở một sương phòng cố định, ngay cạnh cầu thang lầu ba.

Nhớ tới Tề Hà và bằng hữu hay ở sương phòng cạnh cầu thang lầu hai, cách phòng của tên kia chỉ một tầng thang ngắn, thái dương Tề Ngạn bắt đầu co giật.

Bởi đứa em gái hư hỏng của hắn từng nói dối, nên lúc đầu nàng nói muốn ra ngoài gặp bạn bè, hắn rất không yên tâm, tự mình hộ tống nàng tới. Bằng hữu của nàng hắn đều đã gặp, đều là quý nữ thế gia, nơi gặp cũng không có gì bất ổn. Lại thấy tâm tình của nàng càng ngày càng tốt, cũng không qua lại với Lạc Đình, dần dàn hắn mới yên tâm, không tự mình đưa đi nữa, nhưng vẫn phái người đi theo….

Đúng rồi, người hắn phái đi theo nàng! Những người đó ở đâu?!

Tề Ngạn càng lúc càng tức giận, ba bước biến thành hai xông lên lầu hai, định nhấc chân đá văng cửa căn phòng bình thường Tề Hà vẫn hay ngồi cùng bạn bè ra, lại bị Lục Quý Trì kéo lại.

“Động tĩnh lớn sẽ rút dây động rừng, huynh có còn muốn biết chân tướng nữa hay không?”

Đương nhiên muốn.

Tề Ngạn nắm chặt hai nắm đấm hít sâu một hơi, cố gắng bình tĩnh lại.

Sau đó, hắn tiến lên gõ cửa một tiếng.

“Ai đó?” Rất nhanh sau đó có nha hoàn ra mở cửa.

Lục Quý Trì thò đầu vào trong nhìn một lượt, không thấy Tề Hà, ấy thế mà lại thấy Khương Viện.

Cô nương này lúc trước từng hãm hại Khương Hằng trước mắt bao người, nên chàng có ấn tượng khá rõ với cô ả, nghĩ tới sau đó nàng ta lại hại em trai Khương Hằng phát bệnh, bị Khương Hẳng chỉnh cho một trận, Lục Quý Trì không khỏi cau mày.

Sao nàng ta lại ở đây?

“Hà nhi muội muội? Nàng ấy vừa đi rồi, nhị công tử đã tới chậm một bước.” Các vị cô nương trong phòng Tề Ngạn đã từng gặp qua, đều là bạn bè của Tề Hà, nhìn vẻ mặt của bọn họ, hiển nhiên không biết chuyện gì xảy ra.

“Vậy à, thật là không khéo, ” Tề Ngạn cười miễn cưỡng, kìm chế, lại như thuận miệng mà hỏi, “Chẳng qua lúc sáng nó nói muốn cùng các cô dùng bữa tối, sao lại rời đi sớm như vậy?”

“Ăn tối?” Một vị cô nương y phục hồng phấn trong số đó nghi ngờ nghiêng đầu, “Hà nhi muội muội trước giờ không dùng cơm tối với chúng ta bao giờ, lần nào cứ đến tầm này là nàng ấy lại về mà, bảo là muốn dùng bữa cùng lệnh đường….. Chẳng lẽ nhị công tử không biết?”

Lòng Tề Ngạn như có tảng đá đè xuống.

Mỗi lần Tề Hà cùng bạn bè đi nghe hí, đều là dùng bữa tối ở ngoài xong mới về.

“Cái tên quần áo lụa là này ngày ngày không ở nhà thì biết cái gì,” Lục Quý Trì âm thầm vỗ vai hắn, giọng giảng hòa, “được rồi, lần tới muốn đón muội muội về dùng cơm, huynh tới sớm hơn là được.”

Tề Ngạn tỉnh táo lại, cứng nhắc gật đầu một cái, cáo từ mọi người.

Cửa phòng một lần nữa khép lại, Lục Quý nhanh chóng liếc nhìn Khương Viện, người vẫn luôn cúi đầu không để lộ sắc mặt từ lúc chàng và Tề Ngạn bước vào, chân mày chàng hơi cau lại.

Người có xích mích với Khương Hằng, lại là bạn của Tề Hà, giờ còn xuất hiện ở đây….

Đây chỉ là trùng hợp thôi sao, hay là…?

***

Chuyện đến nước này coi như sáng tỏ, nhưng chưa tận mắt nhìn thấy, trong lòng Tề Ngạn vẫn mang chút hy vọng là không phải, cho đến khi….

“Lạc ca đừng ưu phiền nữa, huynh yên tâm, từ hôm nay về sau chúng ta có thể quang minh chính đại ở bên nhau, sau này không cần phải vụng trộm như thế này nữa!”

Giọng nói hoạt bát quen thuộc, Tề Ngạn nghe thấy mà lòng cuộn trào giận dữ, mặt tái mét.

Tề Hà….

Nó lại dám!

“Nhưng…nhưng nàng ấy vô tội, chúng ta làm vậy có phải hơi quá đáng…..”

Giọng Lạc Đình rất nhỏ, nghe ra lo lắng bất an, trực giác Lục Quý Trì mách bảo chuyện chẳng lành, chàng nhanh tay kéo Tề Ngạn đang muốn giơ chân đạp cửa lại: “Chờ chút!”

“Chờ cái gì mà chờ! Lão tử một giây cũng không chờ được!” Tề Ngạn giận điên người, nào có nghe lọt tai, vùng người ra khỏi tay của Lục Quý Trì, một cước đạp cửa phòng, như cuồng phong lao vào trong.

Hai người đang ôm ấp nhau thân mật trong phòng nhất thời cả kinh, ngẩng đầu lên nhìn Tề Ngạn, trong nháy mắt mặt mũi trắng bệch, đồng loạt ngã xụi lơ trên nền đất.

“Khốn kiếp! Nếu hôm nay lão tử không giết chết mi, lão tử sẽ mang họ của mi!” Tề Ngạn giận đến nỗi hai mắt nổi đầy tơ máu, xốc Lạc Đình lên hung hăng đấm một quyền vào mặt hắn.

Lạc Đình tức thì rú lên thảm thiết.

“Ca!” Tề Hà run lẩy bẩy, lấy lại tinh thần, nhào tới hét lên, “Ca đừng đánh! Đừng đánh nữa!”

Tề Ngạn đáp lại bằng một cái tát trời giáng: “Còn muội câm miệng lại cho ta! Chờ ta xử lý xong thằng cha này là đến muội đấy!”

Cái tát này của hắn không chút lưu tình, Tề Hà ngã xuống đất, gò má đau đớn, hai mắt hoa lên, đầu óc choáng váng. Nàng dại ra không dám tin, hồi lâu mới phản ứng lại, vừa thương tâm vừa sợ hãi khóc lớn: “Ca….huynh đánh muội ư?!”

Nhìn dáng vẻ như thể bị tổn thương ghê gớm của nàng, Lục Quý Trì hai bàn tay ngứa ngáy, thật muốn tiến lên giúp Tề Ngạn bồi thêm hai cái. Chẳng qua trước mắt còn chuyện gấp cần làm, chàng nhẫn nhịn, đi tới trước mặt nàng ta hỏi: “Lời thằng oắt kia vừa nói là có ý gì? Nàng vô tội là sao? Nàng là ai? Khương Hằng phải không?”

Nhìn thấy chàng, Tề Hà sửng sốt một hồi mới kịp phản ứng, kinh ngạc và nghi ngờ đan xen đáp: “….Ta…ta không biết ngài đang nói gì…”

Sao Tấn vương cũng tới? Còn nữa, hắn đang…quan tâm Khương Hằng sao?

“Không biết?” Lục Quý Trì kìm chế cơn giận đang muốn trào lên trong lòng, cười lạnh: “Cô có tin bổn vương có thể ngay tức khắc giết chết Lạc Đình, làm cô cả đời cũng không được như ý nguyện không?”

“Đừng!” Tính cách của Tấn vương tùy tiện, không chuyện gì là hắn không dám làm, Tề Hà co rúm người lại vì sợ hãi, lại thấy Lạc Đình bị đánh đến nỗi muốn kêu lên cũng không nổi, bỗng dưng bất chấp hết thảy, đập chuột chẳng sợ vỡ bình cắn răng nói: “Trong bụng muội….trong bụng muội đã mang cốt nhục của Lạc ca! Nếu các người ép muội, muội sẽ cùng đứa nhỏ chết đi cho mấy người xem!”

Sét đánh giữa trời quang, Tề Ngạn đột nhiên đơ người.

Lạc Đình mặt mũi bê bết máu, mềm nhũn tuột khỏi tay hắn, tròng mắt trắng dã trợn ngực lên, thoi thóp.

Lục Quý Trì cũng dại ra.

Mẹ kiếp lại còn để có bầu nữa?!

“Lạc ca, huynh sao rồi? Huynh sao rồi?” Tề Hà nhân cơ hội này nhào qua ôm lấy Lạc Đình, đau đớn gào lên, “Sao ca có thể ác độc như vậy! Ca muốn đánh chàng đến chết ư!”

Lạc Đình hai mắt trợn ngược, nói chẳng nên lời, Tề Ngạn hạ thủ không chút lưu tình, giờ khắc này hắn cảm giác như mình đã hồn phi phách tán.

“Muội…muội cùng ta về nhà đã.”

Tiếng khóc gào của nàng làm Tề Ngạn lấy lại thần trí. Sự tình quá nghiêm trọng, không phải chuyện mà một mình hắn có thể xử lý được nữa, hắn hít sâu một hơi, đè nén lửa giận trong lòng, đưa tay túm lấy Tề Hà.

“Muội không đi! Lạc ca như thế này, ca nói làm sao muội có thể yên tâm được!” Tề Hà ôm lấy Lạc Đình nước mắt lã chã, “Trước tiên ca mời một đại phu tới đi! Nếu cứ tiếp tục thế này chàng sẽ chết mất!”

Tề Ngạn lúc này chỉ hận không chém cho Lạc Đình trăm nghìn nhát đao, nào có chấp thuận, thấy muội muội khóc nháo không ngừng, tức thì vả cho nàng lệch mặt: “Câm miệng lại!”

Tề Hà thân thể vốn yếu, nay vừa bị kinh sợ vừa bị đánh, nàng ôm bụng đau đớn rên nhẹ: “Bụng…bụng muội đau quá…”

Tề Ngạn sửng sốt, định nói gì đó đã thấy nàng lăn ra ngất xỉu.

Dù giận đến mức muốn giết người, nhưng hắn thật sự không muốn tính mạng của đứa em gái ngu ngốc này, thiếu niên chợt kinh hãi, ôm lấy nàng xông ra ngoài, nhưng nghĩ đến dưới lầu chen chúc biết bao nhiêu người, hắn chỉ đành dừng bước.

“Không được, không thể ra ngoài, phải mời đại phu tới!”

Mặc dù cảm thấy Tề Hà rõ là đáng đời, nhưng nếu nàng vì cái tát kia mà xảy ra chuyện, Tề Ngạn cả đời sau sẽ ân hận vô cùng, Lục Quý Trì tỉnh táo, bóp trán nói: “Huynh cứ ở đây, ta đi gọi giúp huynh.”

Nói xong chàng đi nhanh đến chỗ Lạc Đình, vỗ vỗ lên mặt hắn, “Còn ngươi, nói, các ngươi rốt cuộc muốn làm gì Khương Hằng?”

Không biết là do lương tâm trỗi dậy hay thực sự sợ hãi, Lạc Đình hơi hí ra đôi mắt đang sưng đỏ, hơi thở mỏng manh nặn ra mấy chữ: “Chùa….chùa Linh An..”

“Chùa Linh An? Các người định làm gì nàng ấy?”

Lạc Đình hơi há miệng thở dốc, nhưng nói không lên lời, Lục Quý Trì gấp gáp ấn vào huyệt nhân trung của hắn nhưng không có tác dụng, hắn nhanh chóng mất ý thức xỉu đi.

“…”

Cảm giác này thật chó má, Lục Quý Trì hít sâu đứng dậy, quay người lao ra phía ngoài.

Tề Hà nói từ hôm nay về sau nàng ta và Lạc Đình có thể quang minh chính đại ở chung một chỗ, điều này cho thấy, không cần biết thủ đoạn của họ là gì, nhưng nhất định là ép Khương Hằng chủ động từ hôn với Lạc Đình.

Nghĩ tới câu nói của Lạc Đình “Như thế có phải hơi quá đáng”….. Trừ thủ đoạn trực tiếp nhất cũng hữu hiệu nhất là hủy đi sự trong sạch của nàng, chàng quả thực không nghĩ được bọn chúng sẽ thực hiện cách nào khác.

Mẹ nó một đôi cẩu nam nữ lòng dạ ác độc! Lòng chàng thầm mắng, sắc mặt càng lúc càng trở nên khó coi.

Trong phút chốc Tề Ngạn nhìn thấy mà không khỏi kinh ngạc, làm sao hắn lại quan tâm vị Khương ngũ cô nương kia đến thế? Nhưng mà sự tình đang rối ren, hắn không thể nghĩ thêm điều gì, vội vàng tiến lên kéo tay Lục Quý Trì, sốt ruột nói: “Chuyện này không thể truyền ra ngoài, hôm nay ta ra cửa cũng không dẫn ai theo, nha đầu chết tiệt này hẳn cũng vậy…”

Ý là muốn những người chàng gọi tới hiểu tình thế một chút, tránh cho chuyện xấu lan xa, ảnh hưởng tới danh tiếng của Tề Hà và phủ An quốc công, nhưng mà Khương Hằng đang không biết phải đối mặt với nguy hiểm gì, Lục Quý Trì nào có tâm tư thay hắn an bài nhiều thế, huống chi….

“Vừa rồi gây ra động tĩnh không nhỏ, bây giờ nói mấy cái này, chỉ sợ đã muộn.”

——- kể cả không muộn, chàng cũng không muốn giúp.

Có gan làm chuyện xấu, phải có gan gánh vác, nếu không há chẳng phải không có chút công bằng nào với Khương Hằng hay sao?

Sao hắn như đang vô cùng tức giận vậy? Tề Ngạn nghe mà sửng sốt: “Nhưng mà….”

“Ta sẽ cho người đi báo cho người nhà huynh.” Lục Quý Trì dứt lời liền vội vã rời đi, ngay sau đó thổi báo hiệu gọi hai ám vệ tới, nhanh chóng dặn dò, “Chuẩn bị ngựa, ta phải đi chùa Linh An ngay bây giờ! Ngoài ra đi mời một đại phu tới, rồi phái người đi phủ An quốc công báo tin!”

“Rõ!”

*