Bổn Vương Muốn Thanh Tịnh

Chương 67: Lục Quý Trì bóp trán bò dậy, không dám nghĩ tiếp

Lục Quý Trì không biết Lâm Sanh đang suy nghĩ điều gì, chàng mang theo lòng dạ rối bời, quay người rời đi.

Vốn chàng định vào cung thỉnh an mẹ già, rồi tiện ôm đùi ông anh hờ tranh thủ tình cảm như ngày thường, nhưng chẳng hiểu sao lại không có hứng nữa, chàng hồi phủ, trèo lên giường đánh một giấc.

Bên phía Khương Hằng, chờ cho bóng chàng thiếu niên lủi đi gấp gáp khuất dần, nàng mới chậm rãi đi tới cung Thanh Hoa của Tần thái phi.

Thế nhưng Tần thái phi không ở trong cung, mà lại đang ‘tình cờ’ ở cung Thọ Ninh thỉnh an.

Hai hàng mi rũ xuống che giấu ý cười nơi đáy mắt, Khương Hằng lấy danh nghĩa thỉnh an dì, quay người tiến về phía cung Thọ Ninh.

Xà thái hậu với Tần thái phi tuy thân như tỷ muội, nhưng bà lại không quen thuộc với Khương Hằng. Thứ nhất vì nàng từ nhỏ lớn lên ở biên quan, rất ít khi hồi kinh; thứ hai vì Xà thái hậu bình sinh thích yên tĩnh, không thích bị quấy rầy, bình thường ngay cả phi tử hậu cung cũng không muốn gặp, chớ nói gì là con gái ngoại thần. Bởi vậy nếu không có Tần thái phi bắc cầu, Khương Hằng trực tiếp tới thỉnh an bà thì thực không hay.

Đây chính là nguyên nhân Khương Hằng muốn Tần thái phi giúp đỡ.

Mà Tần thái phi đối với cháu gái cưng đúng kiểu muốn gì cho nấy, thế nên tuy rằng bà không hề vừa lòng với Lục Quý Trì, bà vẫn ra sức sắp xếp, giúp đỡ cho kế hoạch ôm heo về nhà của củ cải trắng nhà mình.

Nhờ có bà, Khương Hằng thuận lợi diện kiến Phương Trân Châu, cũng rất thuận lợi tranh thủ thiện cảm của bà, khiến bà chỉ hận không thể cướp con người ta về làm con gái mình ngay lập tức — đúng vậy, con gái, trước khi Khương Hằng thăm dò được thái độ của bà với hôn sự của Lục Quý Trì, nàng sẽ không liều lĩnh, tránh cho rắc rối xảy ra.

Tần thái phi cũng cảm thấy điều này ổn thỏa, dẫu sao người cản trở lớn nhất trong chuyện này là Chiêu Ninh đế, Xà thái hậu lại là một người mẹ yêu con hơn mạng.

Hai người không hề biết Xà thái hậu đã bị hoán đổi linh hồn, linh hồn hiện tại là nữ sĩ Phương Trân Châu đến từ thế kỷ hai mươi mốt, bà là mẹ ruột của Tấn vương điện hạ cũng đã đổi hồn, hơn nữa còn luôn canh cánh việc thằng con gỗ mục của mình sẽ ế vợ.

Nếu như bà biết tiểu cô nương bà ao ước bắt về làm con gái lại nhìn trúng thằng con trai xúi quẩy nhà bà, còn đang dồn hết tâm tư để bắt nó về…

Đừng có nói chỉ là ngọn núi cản đường cỏn con Chiêu Ninh đế, cho dù là Ngũ Chỉ Sơn bà cũng đập cho tanh bành ra nhé!

Sau đó sẽ đan tay hai đứa nó vào nhau, không những thế còn phải buộc một đóa hoa bự, rồi đốt một tráng pháo lớn.

Đáng tiếc đôi bên đều không biết, cho nên sau khi tranh thủ chút ít thiện cảm, Khương Hằng vô cùng biết điều mà đứng dậy cáo từ.

Phương Trân Châu sờ đôi bàn tay nhỏ bé mềm mại của nàng, quyến luyến không thôi, bà thủ thỉ: “Rảnh rỗi thì tới đây nói chuyện với ai gia nhé, ai gia một mình trong cung buồn lắm.”

Thái hậu nương nương đây đúng là y như dì đã kể, vô cùng dễ chịu và thoải mái, Khương Hằng mỉm cười, gật đầu đồng ý: “Nếu thái hậu không chê thần nữ ồn ào, thần nữ sẽ vào cung thỉnh an thái hậu mỗi ngày.”

Tuy rằng có ý lấy lòng, nhưng tính cách Phương Trân Châu thẳng thắn, cởi mở, tiếp xúc với bà nãy giờ, Khương Hằng không hề thấy mệt nhọc, trái lại còn có cảm giác tự nhiên như lúc trò chuyện với Lục Quý Trì. Nàng rất đỗi ngạc nhiên, lại hơi buồn cười, vì vậy mặc dù Phương Trân Châu bên cạnh thi thoảng tự nói tự rằng rồi còn sờ nắn tay nàng, nàng cũng không có lấy một chút khó chịu, hơn nữa còn cảm thấy có phần thú vị, lòng cũng nảy sinh ý muốn thân cận, gần gũi thật sự.

Quan sát một người có phải là hư tình giả ý hay không, Phương nữ sĩ đã sống hai đời, hơn nữa còn tay trắng lập nghiệp làm bà chủ bá đạo, cho rằng bà liếc phát là thấu rõ, thế nên khi thấy Khương Hằng như vậy, trong lòng bà càng thêm hài lòng, cười khà khà đáp: “Con nhớ đấy, lần sau con tới, ai gia sẽ nấu đồ ăn ngon cho con!”

Tự mình xuống bếp nấu đồ ăn ngon cho người mình quý mến, đây là phương thức biểu đạt tình cảm trực tiếp nhất của Phương nữ sĩ, vì thế bà vẫn luôn cố gắng trau dồi để cải thiện khả năng bếp núc của mình, mặc dù…có vẻ không hiệu quả lắm.

Nhưng Khương Hằng không biết điều này, cho nên sau một thoáng ngẩn ngơ, nàng cười tươi rói nhận lời. Tần thái phi bên này nghe một lúc mới kịp phản ứng, hai mí mắt bà giật liên hồi, nhìn nàng đầy cảm thông.

Đám cung nhân ngoài cửa đã từng trải qua bão tố giống vậy cũng lẳng lặng nuốt nước bọt, thầm nhủ ‘tiểu thư đây hãy bảo trọng’.

Khương Hằng bị cả đám người nhìn chằm chằm như vậy thì thật sợ hãi: “…”

Chuyện gì xảy ra thế?

***

Mặc dù vô ý trở thành mục tiêu tiếp theo của màn đầu độc, nhưng kế hoạch phát triển thuận lợi khiến Khương Hằng rất vui vẻ, nàng cười híp mắt cáo từ với Phương Trân Châu, sau đó đỡ Tần thái phi trở về cung Thanh Hoa.

Phương Trân Châu nhìn chăm chăm theo bóng lưng hoạt bát vui vẻ, yêu kiều thướt tha của cô gái nhỏ, bà thầm thở dài một tiếng — mặt mũi xinh đẹp, dáng người cân đối, tính cách cởi mở, thế mà thằng con trai bà lại coi đại mỹ nhân yểu điệu người ta như anh em…

E là có bệnh rồi.

Hay là nhanh chóng tìm thái y khám cho nó nhỉ.

Biết đâu có thể giúp nó thông suốt, đến lúc đó…

Nhớ tới dáng vẻ Lục Quý Trì vỗ ngực, nói chắc như đinh đóng cột rằng Khương Hằng chỉ là anh em tốt của mình, Phương Trân Châu bà lại chẳng muốn ảo tưởng thêm nữa, quên đi, kiểu này vô phương cứu chữa rồi.

Lục Quý Trì không hay biết mẹ già nhà chàng đã buông xuôi việc cứu chữa cho chàng, chàng ngủ tù tì tới tận trưa, sau đó bị cảnh thành thân náo nhiệt tưng bừng của Khương Hằng và Lâm Sanh làm cho bừng tỉnh.

Đây rõ ràng là chuyện vui, sao chàng lại cảm thấy hoảng loạn như thế?

Lục Quý Trì bóp trán bò dậy, không dám nghĩ tiếp nữa.

Đúng lúc đó Ngụy Nhất Đao từ đâu xồng xộc lao vào, nói là Tiểu Ngọc Nhi hình như có bệnh rồi; chàng thiếu niên nghe mà ngẩn người, vội vã ném giấc mơ chết tiệt vừa rồi qua một bên, chạy tới hậu viện.

Hạ nhân đã mời một vị đại phu thú y tới, đang kiểm tra thân thể cho nó, Tiểu Ngọc Nhi một bên cáu kỉnh há cái miệng máu me bầy nhầy, một bên nhìn ông ta nhe răng rồi gầm lên, làm đám người trông coi sợ hãi không thôi.

“Nó bị sao vậy?” Lục Quý Trì lo lắng chạy tới.

Vị đại phu thú y là một ông lão cằm có một dúm râu bạc phếch, nghe chàng hỏi thì bình thản quay đầu đáp: “Hồi bẩm điện hạ, cơm canh của vương phủ quá tốt, Tiểu Ngọc cô nương bị đầy bụng.”

Lục Quý Trì: “…”

“Mieo mieo!” Khó chịu! Bụng khó chịu quá!

Nhìn con nhóc đang tỏ vẻ tủi thân trông theo mình, Lục Quý Trì bặm môi, quay đầu lườm Ngụy Nhất Đao: “Anh lại lén cho nó ăn thịt à?”

Ngụy Nhất Đao cúi thấp đầu, chột dạ, giọng lí nhí: “Tôi nào có…”

Lục Quý Trì hừ hừ: “Bao nhiêu?”

“Một…một chậu…”

“Hửm?”

“Hai…ba chậu.” Ngụy Nhất Đao nuốt nước bọt, nhỏ giọng đáp, “Nó cứ éo éo với tôi hoài, tôi nhìn nó mà thương quá, cho nên…”

“Cho nên anh mềm lòng luôn à.” Lục Quý Trì rề rà nói xong rồi như cảm giác không ổn, chàng quay sang liếc nhìn Tiểu Ngọc Nhi đang cúi đầu giả chết bên cạnh, mặt không biến sắc mắng, “Lợi hại nhỉ, sao em không thành tinh luôn đi?”

“Mieo….” Em không hiểu anh nói gì, em đói quá thôi mà.

Lục Quý Trì cười nhạt, nói với vị đại phu thú y đang định cho nó uống thuốc: “Cứ để cho nó đau thêm một lúc, lần này đau đớn để lần sau chừa mà kiếm chế lại. Còn anh nữa…”

Thiếu niên vừa nói vừa nhìn gã thuộc hạ tầm vóc như núi mà ngu ngốc của mình, mặt mày lạnh tanh, “Ba chậu thịt nướng, lúc nào anh ăn bằng hết thì tới gặp ta.”

Ngụy Nhất Đao ngẩn ngơ một lúc, vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ: “Điện hạ không phạt tôi, lại còn thưởng cho tôi nữa à?!”

“…” Vẻ mặt lạnh lẽo vô tình biến mất, Lục Quý Trì chỉ muốn đè đầu anh ta xuống tẩn cho một trận, chàng nghiến răng nặn ra một câu, “Không nướng nữa, ăn sống đi.”

Ngụy Nhất Đao: “…”

***

Bị Tiểu Ngọc Nhi và Ngụy Nhất Đao cùng nhau đả kích một vố, sự chú ý của Lục Quý Trì cho chuyện Khương Hằng và Lâm Sanh đã tạm thời lắng xuống. Chàng thở phào nhẹ nhõm, nhìn Tiểu Ngọc Nhi uống thuốc xong, chắc chắn nó không còn vấn đề gì, sau đó chàng quay trở về phòng, lật cuốn ‘Thiên hạ thông chí’ ra xem.

Nội dung bên trong đặc sắc, giúp cho tâm tình phiền loạn của chàng dần bình ổn, thiếu niên dựa người vào giường, nghiêm túc đọc.

Cùng lúc đó, tại phủ Vinh quốc công.

Khương Hằng đang cười tít mắt nhìn cậu em trai mập mạp Khương Hòa, nghe cậu kể về một tấn kịch hay đáo để diễn ra trong phủ sau khi nàng vào cung.

Ra là một nha hoàn cả người thương tích trong viện nàng tình cờ bị phu nhân Thành Ý bá bắt gặp, rồi trưởng bối trong phủ mơ hồ bày tỏ chuyện nàng và Lạc Đình từ hôn, thực ra có ẩn tình khác; Khương Hằng không hề cảm thấy bất ngờ, ngược lại thấy thật nực cười.

Lão thái thái quả nhiên không để nàng thất vọng.

Chuyện xấu cứ liên tiếp xô ra như vậy, ấn tượng của phu nhân Thành Ý bá với nàng dù tốt đến đâu, chỉ sợ giờ phút này bà cũng sẽ nảy sinh ngờ vực, có ý muốn lui bước nhỉ?

“A tỷ còn chưa nói cho đệ, tại sao mẫu thân lại nói Lâm thế tử không thể trở thành tỷ phu được đó!”

Nhóc tỳ mập mạp còn bé, chỉ biết truyền đạt thông tin, chứ không thể hiểu hết những gai góc ẩn nấp trong đống chuyện này, Khương Hằng không muốn cậu tiếp xúc quá sớm với những chuyện bẩn thỉu đen tối, nàng bẹo cái má phúng phính của cu cậu, thuận miệng đáp vài câu, rồi đuổi cậu chạy biến.

Cậu nhóc vừa đi, Nguyệt Viên tức phát điên: “Mặc dù sớm biết lão phu nhân sẽ ra tay, nhưng làm ra những chuyện này thực độc ác! Bà ấy thế mà lại ám chỉ phu nhân Thành Ý bá là vì tiểu thư kém tài thiếu đức, mới dễ dàng đáp ứng từ hôn như thế!”

“Nếu không làm thế, sao có thể dập tắt ý định cầu hôn của nhà người ta.” Khương Hằng không buồn quan tâm, nàng chỉ để ý tới người nàng muốn. Vì thế sau khi chắc chắn mục đích đã đạt được, nàng đứng dậy đi ăn cơm với Khương Từ, không hề đặt những chuyện bỉ ổi vặt vãnh này trong lòng.

Nàng không để ý tới lão thái thái, nhưng lão thái thái lại cực kỳ để mắt tới nàng — dù bà ta đã thành công trong việc phá hỏng hình tượng của nàng trong mắt phu nhân Thành Ý bá, hủy đi ý muốn cầu hôn của nhà họ, nhưng nghĩ đến chuyện này, lòng bà ta vẫn vô cùng khó chịu

Phủ như phủ Thành Ý Bá, thanh niên xuất chúng như Lâm Sanh, thế mà lại coi trọng nha đầu chết tiệt lòng dạ ác độc, giỏi làm bộ làm tịch kia?!

Dù biết chắc có hai mẹ con Tần thái phi cùng Tần gia đứng sau lưng, nhưng lão thái thái giờ đây nhìn Khương Hằng thế nào cũng thấy ngứa mắt vẫn cảm thấy chưa thỏa mãn. Bà chỉ muốn tìm một kẻ hạ tiện rồi gả nàng ra ngoài ngay lập tức, cho nàng nếm trải mùi vị nửa đời sau bị hủy hoại!

Nhưng mà bà không thể.

Sau lưng Khương Hằng có chỗ dựa là Tần gia và Tần thái phi, Tần gia còn đang nắm giữ tiền đồ các con bà trong tay, bà ta quả thực không dám động tay ngoài sáng với hôn sự của nàng, chỉ có thể âm thầm lén lút phá hư giữa đường.

Nhưng dù đã phá hỏng đại sự của Khương Hằng, lão thái thái vẫn vô cùng mất hứng, bởi chuyện hôm nay cho bà ta nhận thức một điều, đó là danh tiếng của Khương Hằng quá tốt, lại còn có núi dựa vững chắc phía sau, chỉ cần nàng chưa đính hôn, thì dù không có Lâm Sanh, cũng sẽ có Vương Sanh, Lý Sanh. Mà bà ta có thể phá hỏng một lần, nhưng chưa chắc sẽ thành công ở lần thứ hai, lần thứ ba.

Đến lúc đó, khả năng cao Khương Hằng sẽ nở mày nở mặt gả vào một gia đình tốt, có chồng cưng chiều, có người nhà yêu thương, người ngoài tâng bốc tán tụng, phong quang đắc ý, vinh sủng vô hạn. Mà tứ nha đầu được bà cưng chiều nhiều năm như vậy, chỉ có thể lạnh lẽo chịu khổ trong từ đường, lãng phí tuổi xuân, còn không biết bao giờ mới có thể trở về nhà….

Không! Bà tuyệt đối không thể để Khương Hằng được như ý, nếu không bà dù chết cũng không nuốt trôi được cục tức này!

Lão thái thái càng tham vọng, lòng càng thêm phiền não, sắc mặt vốn đã tái mét của bà ta trông càng lúc càng khó coi.

Phu nhân Vinh quốc công đứng hầu hạ một bên thấy vậy, bà ta chớp mắt, miệng hơi nhếch lên, lộ ra nụ cười bí hiểm: “Mẫu thân đang ưu sầu hôn sự của ngũ nha đầu sao?”