Bổn Vương Muốn Thanh Tịnh

Chương 74: Chiêu Ninh đế vừa bực vừa buồn cười

Dáng vẻ lòng đau đớn mà ngoài mặt không dám biểu lộ của đệ đệ hung hăng thật hay ho, tâm trạng Chiêu Ninh đế tốt lên hẳn, y dựa người vào ghế, không rời bước.

Cõi lòng ỉu xìu của Lục Quý Trì bị ông anh hờ xấu bụng mang ra làm trò đùa, chàng xém thì chạy mất dạng; may là Phương Trân Châu đã ôm thằng cháu trai bé bỏng mập mạp, ăn no căng diều quay lại, lòng thiếu niên mừng đến phát khóc, chàng vội vàng quay sang mẹ già, lảng sang chuyện khác: “Đã ăn no rồi sao?”

“Đúng rồi, xem này, cục cưng đang toét cái miệng ra đây này! Minh Sinh của chúng ta thật ngoan, phải không nào?” Phương Trân Châu cưng nựng nhóc con miệng đang bèm bẹp thổi bong bóng, chỉnh lại cái vòng nhỏ xinh trên cổ, rồi tiến lên nhét cu cậu vào lòng Chiêu Ninh đế, bà ngẩng đầu, hớn hở nói, “Chẳng mấy khi hai huynh đệ các con tề tựu, ai gia đi chuẩn bị mấy món gần đây mới học, cho các con nếm thử tài nghệ, các con ở đây chơi với Minh Sinh nhé, chốc nữa là có cơm ăn!”

“!” Nụ cười trên mặt Chiêu Ninh đế thoáng vụt tắt, mặt Lục Quý Trì cũng trở nên méo mó.

“Nhi thần không đói bụng, mẫu hậu không cần…”

Hiếm khi hai huynh đệ hai miệng một lời, nhưng lời còn chưa dứt, Phương Trân Châu đã xắn tay áo, rời đi nhanh như chớp, hoàn toàn không để bọn họ có cơ hội cự tuyệt.

“…”

Chấp nhận số mệnh, vuốt mặt một cái, Lục Quý Trì nhìn sang ông anh hờ, cười gượng: “Hoàng huynh chắc không đói, lát nữa ăn ít thôi cũng được, tấm lòng yêu thương của mẫu hậu….cứ để thần đệ hưởng thụ đi.”

Sự nịnh nọt này quả nhiên thức thời, Chiêu Ninh đế nhìn thẳng hai mắt chàng, vui vẻ đồng ý.

Rồi đề tài sau đó, lại hỏi về mẫu người đàn ông Khương Hằng thích.

Lục Quý Trì: “…”

Mẹ kiếp đừng hỏi nữa! Kiểu gì nàng ấy cũng không thích, chỉ thích tôi thôi!!!

Thiếu niên ôm ngực thở một hơi, muốn xả ra lắm rồi, nhưng vẫn cố nhẫn nhịn, chàng miễn cưỡng nặn ra một nụ cười bất khuất: “Đệ cũng không rõ nàng ấy thích kiểu người nào, đợi đệ về hỏi thăm, rồi sẽ tới báo cáo với hoàng huynh…”

Chiêu Ninh đế suýt thì cười phá lên, tâm trạng càng lúc càng vui.

“À phải, nhắc mới nhớ, nghe nói sứ đoàn của Bắc Hạ sắp vào kinh, mấy hôm nay hẳn hoàng huynh rất bận bịu?” Đột nhiên, Lục Quý Trì nhớ ra chuyện này, cố lái đề tài đi.

Nhớ tới sự nịnh bợ cao cả vừa rồi, bệ hạ quyết định tạm tha cho em trai. Y cười trả lời: “Cũng bình thường, tiếp đãi sứ thần đã có Lễ bộ lo liệu, trẫm chỉ cần giám sát thôi.”

Bắc Hạ dũng mãnh thiện chiến từng là kẻ địch mạnh nhất của Đại Chu, Đại Chu không ít lần chịu sự xâm lăng, cũng đã suýt bị san bằng dưới gót chân của đội quân tinh nhuệ ấy. Tuy nhiên, trên đời không có gì là bất biên, mấy năm trước, sau khi Chiêu Ninh đế đứng lên ngăn cơn sóng dữ, cứu lấy Đại Chu, lại lập bẫy mưu hại vị thừa tướng Bắc Hạ tài giỏi, hết lòng vì đất nước, Bắc Hạ đã không thể khôi phục sức mạnh như trước nữa, hai năm gần đây còn lộ ra dấu hiệu suy tàn.

Nguyên nhân suy tàn chính là vì nội loạn.

Thất vương đoạt đích, gió tanh mưa máu. Lại thêm Chiêu Ninh đế ở bên ngoài đục nước béo cò, phái quân một đường tiến về phía Bắc, Bắc Hạ chịu cảnh thù trong giặc ngoài, quốc lực khó tránh tàn kiệt.

Trong triều lòng người không thuận, lại không có viện trợ to lớn, đội kỵ binh đánh đâu thắng đó của Bắc Hạ trở nên lục đục, càng đánh càng lui, cuối cùng tan rã. Sau những trận đại bại liên tiếp đầu năm, Bắc Hạ man di kiêu ngạo chịu đầu hàng, đề xuất một phương án cầm hòa.

Quốc lực của Đại Chu chưa hoàn toàn khôi phục, hiện nay đang trong giai đoạn nghỉ ngơi lấy sức, không phù hợp cho việc tiếp tục tham chiến, vì thế Chiêu Ninh đế đã đồng ý đàm phán hòa bình. Lần đàm phán này sứ đoàn Bắc Hạ chuẩn bị cũng thật lâu, hai ngày tới sẽ vào đến kinh thành.

“Vậy hoàng huynh cảm thấy, họ có thực sự muốn đàm phán hòa bình…” Đánh trống lảng thành công rồi! Lục Quý Trì mắt sáng bừng, nhanh chóng nối tiếp câu chuyện, mà chưa kịp dứt lời, nhóc con trong ngực Chiêu Ninh đế đã òa lên khóc oe oe.

“…Chẳng lẽ, nó lại đói?”

Lục Quý Trì ngó đầu nhìn, khóe miệng giần giật: “Chắc là tư thế nằm bị sai, cảm thấy khó chịu…”

Sau một thoáng trầm mặc, Chiêu Ninh đế quyết định ném thằng con trai xui xẻo cho đệ đệ: “Trẫm nghĩ là nó muốn gặp vương thúc của nó đấy.”

Lục Quý Trì: “…”

Chàng cũng đâu biết ẵm con nít!

Cũng may, chàng đã từng nhìn người khác ôm, so với Chiêu Ninh đế hoàn toàn không biết gì thì chắc chắn thuận tay hơn, vì thế qua mấy lần chuyển đổi tư thế, nhóc con trong lòng đã chịu nín.

Lục Quý Trì thở phào nhẹ nhõm, Chiêu Ninh đế cũng nhẹ nhàng cử động cái cổ cứng đờ của mình.

Hơi cựa một chút, ở phần cổ sau tai lộ ra một vết thương nho nhỏ.

“Ơ cổ của hoàng huynh…” Bị thằng bé trong lòng quấy quả, Lục Quý Trì không mấy khẩn trương, chàng tò mò, nhanh nhảu hỏi, “Ai cào vậy?”

Chiêu Ninh đế hơi khựng lại, như cười như không nhìn sang.

“…À thật ra thì, đệ không nhìn thấy gì cả.” Lục Quý Trì nghiêm túc cúi đầu xuống.

Chiêu Ninh đế buồn cười, nhưng nhớ tới vết cào nhỏ phía sau tai từ đâu tới, ý cười của y nhạt đi phân nửa.

“Món khai vị đầu tiên đã xong, nhanh nhanh, các con tới đây nếm thử xem!” Đúng lúc đó, Phương Trân Châu bưng một đĩa lên, từ góc nhìn của bà, vừa hay nhìn thấy vết thương trên cổ Chiêu Ninh đế, “Ối, cổ bệ hạ làm sao bị thương thế?”

Khi mẹ đã hỏi Chiêu Ninh đế không thể không đáp, y nhếch môi, thuận miệng đáp: “Một con mèo hoang ạ.”

“Hả?”

“Vết cào này của trẫm, ” không biết nhớ tới điều gì, điệu cười của Chiêu Ninh đế có phần bất đắc dĩ, “Là bị một con mèo hoang cào.”

….Trong hoàng cung có mèo hoang cái con khỉ!

Lục Quý Trì miệng co giật, thiếu chút nữa đã lườm y khinh bỉ.

Phương Trân Châu cũng nghe ra điểm bất thường, bà đang định hỏi tiếp, một cung nhân chạy vào bẩm nước đã sôi, bà vội vã bỏ hết mọi thứ ra sau đầu rồi chạy theo, còn không quên dặn dò: “Món khai vị đó, là hỗn hợp trộn rau thịt, để ăn kèm với bánh cuốn đấy!”

Lục Quý Trì nhìn đĩa thức ăn không nhận ra đâu là rau đâu là thịt trên bàn, câm nín, một lúc lâu sau, chàng nuốt nước mắt vào lòng, với lấy cái đĩa đặt trước mặt mình: “Món này…đệ thích ăn lắm, hoàng huynh nhường đệ nhé.”

Chiêu Ninh đế cực kỳ hài lòng: “Chuẩn.”

Bợ đỡ kiểu này ắt đáng giá, Lục Quý Trì bớt đau lòng hơn. Nghĩ tới chuyện ông anh hờ bị thương mà không hề tức giận, đã thế trông còn có phần bất đắc dĩ, rõ ràng là làm chuyện bậy chọc vợ giận rồi. Chàng chớp mắt, gặng hỏi: “Hoàng huynh nuôi mèo à? Thực ra thì, mèo là loại động vật cực thích hợp để nuôi đấy, chơi với nó nhiều là được.”

Chiêu Ninh đế im lặng, cười nhạt quan sát chàng.

Lục Quý Trì bị ánh nhìn kia làm rùng mình một cái, đang thấp thỏm không biết có phải chàng đoán sai rồi không, thì vị đế vương trẻ tuổi đã nâng tách trà lên nhấp một ngụm, giọng lơ đễnh hỏi lại: “Thế à?”

Biết ngay mà!

Lục Quý Trì thở nhẹ một hơi: “Đúng thế! Mặc dù đệ chưa từng nuôi mèo, nhưng từng thấy người khác nuôi rồi! Hoàng huynh chỉ cần ngày ngày cho nó ăn cá khô nó thích, cùng nó chơi đồ chơi, khen bộ lông của nó đẹp, nói yêu nó nhất, chắc chắn nó sẽ không làm loạn nữa! Nếu vẫn không được, thì mua mua mua! Mua cho nó bất kỳ cái gì nó thích…”

Mặc dù chưa nghĩ ra cách xử lý mối quan hệ với Khương Hằng, nhưng chuyện dễ giải quyết như lấy lòng thì khỏi phải bàn, Lục Quý Trì đối đáp rất nghiêm túc.

Nhưng mà…

“Được rồi, trẫm làm gì có thời gian nuôi mèo, chỉ tiện hỏi thôi.”

Thấy ông anh hờ không biết bị chập dây thần kinh nào, tự nhiên mất hứng, Lục Quý Trì: “…”

Ha lòng đế vương, như kim dưới đáy biển, kim dưới đáy biển.

Chẳng hiểu sao tự nhiên y lại đi nghe ý kiến của một thằng nhóc gà tơ không có chút kinh nghiệm tình trường, sau khi xốc lại tinh thần, Chiêu Ninh đế hơi bực bội, y đặt ly trà xuống, trong mắt ánh lên vài phần mất kiên nhẫn.

“Được rồi, nói tiếp chuyện đệ và Khương tiểu thư đi, trẫm rất hứng thú với chuyện này.”

Nụ cười trên mặt Lục Quý Trì chợt cứng đờ: “…?”

“Vừa rồi nói tới đâu…”

“Chao ôi thúc vừa nhận ra thời tiết hôm nay đẹp thật đấy! Nào nào, tiểu Minh Sinh, thúc bế con ra ngoài ngắm hoa cỏ nào!”

Nhìn đệ đệ hung hăng mặt biến sắc, không nhịn nổi mà nhanh chóng chuồn mất, Chiêu Ninh đế hơi sững người, lòng vui như mở cờ.

Quả nhiên bắt nạt đệ đệ rất có tác dụng điều chỉnh tâm trạng.

***

Cứng nhắc ôm thằng cháu nhỏ chạy hết mấy vòng quanh sân, mãi mới nghe thấy tin được ăn cơm, Lục Quý Trì nhanh như chớp chạy vào phòng ăn vội ăn vàng, rồi lại nhanh chóng chạy biến.

Phương Trân Châu nhìn theo bóng lưng chàng, cau mày: “Thằng nhóc này gần đây cứ thần thần bí bí, không biết rốt cuộc đang làm gì nữa.”

Chiêu Ninh đế bị nghẹn miếng thịt kho đẫy dầu mỡ, y đang cố nhịn, vì thế không lên tiếng, cũng không có lòng để tâm. Rồi y cười khẽ, buông một câu: “Trẫm còn có chính sự cần xử lý, Minh Sinh đành phiền mẫu hậu giúp trông nom một lúc.” rồi rời đi.

Đi được một đoạn, chợt thấy bóng dáng thướt tha của Sở hoàng hậu, đang cười tươi như hoa tiến lại gần.

Đi theo sau lưng nàng là một thanh niên chừng hai mươi, dáng người cao gầy, tướng mạo anh tuấn, nét mặt có tới năm sáu phần giống Sở hoàng hậu, đích thị là anh trai sinh đôi của Sở hoàng hậu, Trấn quốc công Sở Liệt.

Trông thấy Chiêu Ninh đế, hai người vội vàng bước lên hành lễ.

Chiêu Ninh đế thản nhiên liếc sang Sở hoàng hậu, thấy nàng chỉ cung kính cúi đầu, đúng vẻ dịu dàng hiền huệ, hai mắt y nhất thời nheo lại.

“Bình thân.”

“Tạ ơn bệ hạ.”

Sở Liệt tới để thương nghị với Sở hoàng hậu mấy chuyện vụn vặt trong gia tộc, nay đã nói xong, cũng không tiện nán lại lâu, rất nhanh nói cáo từ.

Chẳng qua là trước khi rời đi, chàng thanh niên điển trai nhưng thần thái cương nghị, không hề có vẻ nhu nhược đột nhiên xoa đầu muội muội mình: “Nếu ở trong cung không vui thì cứ trở về nhà, ca nuôi muội.”

Sở hoàng hậu hơi sửng sốt, nàng nhoẻn miệng cười đáp: “Ca nói bé chứ, bệ hạ vẫn còn đang ở đây.”

Sở Liệt hơi ngừng, quay đầu chắp tay với Chiêu Ninh đế: “Thần chỉ thấy nương nương không được vui, muốn an ủi nương nương một chút, không có ý gì khác, xin bệ hạ chớ nghĩ nhiều.”

“…”

Nhìn hai huynh muội nhà này tướng mạo giống nhau, thần thái giống nhau, ngay cả cái vẻ khiêu khích trong mắt cũng giống nhau, Chiêu Ninh đế vừa bực vừa buồn cười.

Đúng là không sợ y nổi trận lôi đình tước hết phong hiệu, tống khứ về phủ giam lại đây mà.

“Bệ hạ anh minh thần võ, đương nhiên sẽ hiểu ý ca ca, không phải ca còn công vụ cần làm sao, mau đi đi.”

“Dạ, thần xin cáo lui.”

Sở Liệt nói xong, vái chào một cái rồi rời đi, Chiêu Ninh đế cũng không giữ hắn, chỉ quay đầu nhìn Sở Hoàng hậu đang cung kính, tỉnh bơ nói: “Khắp thiên hạ này cũng chỉ có hai huynh muội nhà nàng là dám nói thế trước mặt trẫm.”

Sở hoàng hậu cúi đầu, hở ra cần cổ cao cao, trắng ngần: “Bệ hạ minh giám, ca ca tuyệt đối không có ý bất kính với bệ hạ, chẳng qua là ca ca quan tâm thần thiếp.”

“Quan tâm hoàng hậu, cũng là bất mãn với trẫm.” Chiêu Ninh đế nhẹ giọng nói xong câu này, cất bước đi về phía cung Phượng Tê. Nhưng đi được hai bước lại phát hiện cô vợ nhà mình không hề đuổi theo, chàng thanh niên nhất thời nổi cáu, ánh mắt híp lại, “Đi theo trẫm.”

Sở hoàng hậu mỉm cười, tỏ vẻ cự tuyệt: “Thần thiếp đang muốn đi đón Minh Sinh.”

“Trẫm nói, đi theo.”

Giọng nói của y vẫn ôn hòa, nhưng nghe ra được sự cố chấp không cho phép chối từ, Sở hoàng hậu khựng lại, đứng im như phỗng.

Hồi lâu, nàng đành cất bước theo y.

Hai người chẳng nói chẳng rằng cả đường về cung Phượng Tê, Chiêu Ninh đế vẫy tay cho lui đám cung nhân, lúc này mới quay đầu nhìn người vợ hục hặc, ầm ĩ với y mấy hôm nay.

Trên mặt Sở hoàng hậu vẫn trưng ra nụ cười giả lả, hiền hậu, cung kính, Chiêu Ninh đế trông thấy rất chi nhức đầu, nhưng lại không nổi giận được.

Không phải chỉ là ban đêm y nằm mơ tới chuyện thời niên thiếu, vô thức gọi khuê danh của Việt vương phi một tiếng thôi sao, sau khi bị nàng đánh thức, nghe nàng thở hổn hển thì dục vọng dâng trào, muốn ân ái với nàng một lúc, sao mà tức ghê quá vậy?

Chàng đế vương không những bị cào vào cổ còn suýt chút nữa bị đạp xuống giường bày tỏ bản thân cực kỳ bối rối.