Các Nam Thần Đều Tưởng Trong Bụng Tôi Là Con Của Họ

Chương 41: Chương 41

Không gian im ắng.Cố Thanh Âm thật sự sợ hãi 5 người đàn ông kia, nếu để cho 5 người đàn ông này biết được nàng "lại" có thai, vậy không phải là lại có một địa ngục trần gian mới hay sao? Chỉ nghĩ thôi mà Cố Thanh Âm đã cảm thấy da đầu tê dại một trận rồi.Nàng không muốn chịu trách nhiệm, cũng không muốn bị chịu trách nhiệm a!Nàng im lặng trong chốc lát, đột nhiên chợt lóe suy nghĩ, chờ mong mà nhìn Chu Vũ Mị.Chu Vũ Mị biết rõ bản tính của Cố Thanh Âm, nàng cảm thấy có điều chẳng lành, nghi ngờ mà nhìn Cố Thanh Âm, hỏi: "Không phải là ngươi lại nghĩ ra chủ ý kỳ quái nào nữa đấy chứ?"Ha hả ha hả!Lập tức bị sư phụ nhà mình vạch trần, nhưng mà Cố Thanh Âm lại không có một chút xấu hổ nào.

Nàng đáng thương vô cùng nhìn Chu Vũ Mị, mở miệng nói: "Sư phụ, ngươi sẽ giúp ta nuôi đứa bé đúng không?"Chu Vũ Mị: "......."Chu Vũ Mị vừa nghe xong, suýt chút nữa muốn tắc thở.Nàng cực cực khổ khổ nuôi đứa bé xui xẻo này lớn lên có dễ dàng lắm sao?Hiện tại thật vất vả mới nuôi mấy đứa này trưởng thành, chẳng được mấy ngày yên bình, chẳng lẽ còn phải giúp đỡ nuôi con của đồ đệ nữa sao?!Chỉ suy nghĩ có một chút thôi, Chu Vũ Mị liền phải hít thở không thông rồi.Nàng nhanh trí, nghĩ tới một biện pháp giải quyết mà chính mình cảm thấy có thể nhất."Đồ nhi ngoan, nếu con cũng không biết đứa bé là của ai.

Hay là như vậy đi, 5 người đàn ông này ai cũng đừng có nghĩ đến việc phủi sạch quan hệ, để bọn họ đều chịu trách nhiệm hết đi!"Cố Thanh Âm: "......???"Cố Thanh Âm giật mình kinh sợ rồi, nàng ngàn vạn cũng không thể tưởng được sư phụ của nàng sẽ nói ra như vậy."Sư phụ, người đang nghiêm túc sao?" Cố Thanh Âm kinh ngạc hỏi."Đương nhiên rồi!" Giọng nói của Chu Vũ Mị vô cùng khẳng định, "Đồ nhi, con có biết Phượng tộc không?"Cố Thanh Âm có một dự cảm không tốt, ".....!Con biết......!nhưng con không muốn chịu trách nhiệm với Hàn Dịch Phong đâu!""Con không muốn chịu trách nhiệm với Hàn Dịch Phong hả?!" Chu Vũ Mị cũng sợ ngây người, nàng cảm thấy đồ đệ của mình thật sự là tuổi trẻ không sợ việc lớn, kẻ tài cao thì cũng lớn gan, nhưng mà......"Con có biết nếu một người nữ tu không chịu trách nhiệm với đàn ông của Phượng tộc thì sẽ như thế nào không?" Chu Vũ Mị hỏi."Con biết chứ!" Chuyện có thể và không thể nói về nữ tu của Cực Nhạc Cung với đàn ông của Phượng tộc này, Diệp Phong đều đã nói cho nàng nghe cả rồi.Cái câu chuyện xưa này quả thực chính là thảm kịch nhân gian a!Cho nên, vì không để cho thảm kịch xảy ra thêm lần nữa, Cố Thanh Âm thật sự là từ chối bất cứ một mối quan hệ nào với 5 người đàn ông kia!"Như vậy thì.....!không dễ xử lý a!" Chu Vũ Mị trầm ngâm một chút, hỏi: " Sau chuyện đó Hàn Dịch Phong có tìm con không?""Có gặp......" Cố Thanh Âm liền kể hết sự việc đã xảy ra trong thời gian Chu Vũ Mị chưa trở về cho nàng nghe, nói xong còn kiên định mà nói: "Con cũng có lòng tự trọng a, tuy rằng bọn họ đều muốn chịu trách nhiệm với con, nhưng con đều không đồng ý dù chỉ là 1 người!"Chu Vũ Mị trầm ngâm trong chốc lát nói, "Con thật là.....thật sự là khó giải quyết a! Đàn ông của Phượng tộc trước nay đều chung tình, nếu chuyện này mà để cho mấy lão già của Phượng tộc biết được, chỉ sợ là sẽ đánh đến Cực Nhạc Cung, đến lúc đó chưởng môn lại phải chịu đòn rồi.""Nhưng mà ta cũng không nhớ những sự việc xảy ra ở trong mật thất a!" Cố Thanh Âm điên mất, "Đây là sự cố ngoài ý muốn, sao có thể coi là ta chủ động câu dẫn đàn ông Phượng tộc thông đồng được!""Nhưng mà con đã có thai rồi a!" Chu Vũ Mị thở dài, "Con nối dõi của người Tu chân xưa nay đều ít ỏi, theo như những gì con nói, mấy người bọn họ đều muốn có được đứa bé, vậy thì khó mà giải quyết a!"Cố Thanh Âm: "......" Chu Vũ Mị đã nói liên tiếp mấy câu khó giải quyết, đó chính là thật sự khó giải quyết a.

Hiện tại Cố Thanh Âm rất hối hận, phi thường hối hận.Chu Vũ Mị cũng rất chi là đau đầu khó xử, "Một đám kẻ điên của Phượng tộc, vợ chồng Từ chưởng môn yêu con như mạng, Bách Lý Mặc là đứa con nối dõi duy nhất của gia chủ nhà Bách Lý, hòa thượng của Vấn Tâm Tự cũng làm cho người khác đau đầu.

Với lại còn có Phụng Ngôn chân quân, tên ranh này rất là bênh vực người của mình.""Haiz!""Haiz!"Chu Vũ Mị nói xong liền thở dài, Cố Thanh Âm cũng thở dài theo."Sư phụ, ngươi nói xem hiện tại trốn đi, có thể sao?" Cố Thanh Âm chờ mong hỏi."Ngươi có thể trốn đi đâu được chứ? Sinh đứa bé ra cũng phải trở về mà thôi! Trừ khi ngươi muốn nuôi dưỡng đứa bé ở bên ngoài." Chu Vũ Mị nói.Haiz!Bị Chu Vũ Mị nhắc nhở như vậy, Cố Thanh Âm cảm thấy cũng không phải là không được, ánh mắt nàng sáng lên, " Đúng vậy a sư phụ, sau khi sinh đứa bé thì nuôi dưỡng nó ở bên ngoài cũng được a! Chờ đến khi qua sóng gió thì ta đưa nó về làm đệ tử của ta là được!"Đột nhiên Chu Vũ Mị dừng lại một chút, nàng lạnh lùng nói: "Không thể được."Cố Thanh Âm kinh ngạc mà nhìn về phía Chu Vũ Mị, Chu Vũ Mị lại nhìn về hướng khác, giọng nói chậm rãi nói: "Thanh Âm, việc đã đến nước này, trốn tránh cũng không phải cách để giải quyết.

Nuôi đứa bé ở bên ngoài là không thể được......!Đúng rồi! Hình như mấy ngày nay trưởng môn đã trở về rồi!"Chu Vũ Mị rời khỏi ghế dài, nói với Cố Thanh Âm: "Đi thôi, Thanh Âm, chúng ta đi bái kiến chưởng môn một chút nào, chưởng môn kiến thức rộng rãi, có lẽ sẽ có cách giải quyết khốn cảnh này."Cố Thanh Âm: ".....???"...........Chu Vũ Mị trực tiếp mang theo Cố Thanh Âm đến động phủ của chưởng môn Nạp Lan Tân.Bên ngoài động phủ của Nạp Lan Tân là một mảnh hoang vắng, cỏ dại mọc rất tốt, hầu như là chặn hết cửa động, nhìn qua cũng biết là nơi lâu năm rồi không được quét tước dọn dẹp.Nhiều năm chưởng môn không ở trong cung, ký ức của Cố Thanh Âm cũng trở nên mơ hồ, nàng cũng không nhớ rõ lần trước gặp chưởng môn là lúc nào, hình như là lúc nàng còn rất nhỏ.Chưởng môn trông như thế nào nhỉ?Không bao lâu sau khi Chu Vũ Mị gửi một tờ truyền âm phù, cửa lớn của động phủ liền mở ra.Cố Thanh Âm nhìn thấy người đi ra thì ánh mắt lấp lánh.Là một người thiếu niên, gương mặt đặc biệt thanh thoát đẹp đẽ, nhìn qua thì không quá 15-16 tuổi.Đây là đệ tử của chưởng môn hoặc là hầu cận sao?"Có chuyện gì vậy?! Chu sư chất, ta còn đang vội đánh mạt chược với Phượng lão, không có rảnh buôn chuyện với ngươi đâu!" Thiếu niên này xoa đôi mắt, không kiên nhẫn mà nói.Cố Thanh Âm sợ ngây người, thiếu niên này chính là chưởng môn Nạp Lan Tân ư?!Chu Vũ Mị nhìn 4 phía xung quanh, thấp giọng nói: "Chưởng môn sư thúc, lần bái phỏng này là ta có chuyện quan trọng phải bàn với người, làm phiền chưởng môn sư thúc một chút thôi!""Có chuyện gì?!" Nạp Lan Tân nói thầm: "Ta không ở trong cung thì người đều không có việc gì, ta mới hồi cung thì các ngươi đều có chuyện quan trọng.""Thật sự là việc quan trọng! Ta cảm thấy sau khi chưởng môn sư thúc nghe xong thì sẽ không muốn đi đánh mạt chược với Phượng lão tổ nữa đâu!" Chu Vũ Mị nghiêm túc nói."Lời này của ngươi là có ý gì hả?" Nạp Lan Tân như là có dự cảm chẳng lành, hắn giật giật khoe miệng, lớn tiếng hỏi: "Chu Vũ Mị!!! Không phải là ngươi lại đi hái hoa ngắt cỏ gây chuyện cho ta đấy chứ?!""Không phải ta......" Chu Vũ Mị nhìn một chút Cố Thanh Âm ở bên cạnh, "Lần này là đồ đệ của ta."Nạp Lan Tân: "......" Hắn rất là hối hận, thật sự đấy.

Hắn không nên trở về đây."Được rồi, các ngươi đi vào trong rồi nói tiếp đi." Nạp Lan Tân nói.........Động phủ của Nạp Lan Tân rất là lộn xộn, hắn đưa bọn họ tới một gian nhà nhìn có vẻ là sạch sẽ nhất, nhưng khắp nơi trên mặt đất của gian nhà sạch sẽ nhất này đều là sách công pháp, sách tài liệu cổ lộn xộn, các chai đan dược, v.v...."Nơi này hơi nhỏ, các ngươi tùy tiện tìm chỗ mà ngồi đi!" Nói xong, Nạp Lan Tân liền ngồi xuống chiếc ghế duy nhất trong nhà của mình.Sau khi Chu Vũ Mị nghe xong thì mặt không đổi sắc mà phất tay áo quét ra một mảng đất trống, ngồi quỳ ở trước mặt Nạp Lan Tân, Cố Thanh Âm thấy thế, cũng ngồi quỳ ở phía sau Chu Vu Mị.Nạp Lan Tân dùng tay ngoáy ngoáy lỗ tai, không kiên nhẫn nói: "Nói đi, rốt cuộc thì đồ đệ này của ngươi đã làm ra chuyện tốt gì vậy hả?"Nạp Lan Tân cũng là người gặp qua việc đời, từ khi hắn đảm nhiệm chức vụ chưởng môn của Cực Nhạc Cung tới nay, các tông môn lớn làm gì có cái nào là chưa đánh đến cửa đâu, cho nên hắn cảm thấy cô nhóc này cũng không thể gây ra được cơn sóng to gió lớn nào to tát cả.Vụ lớn nhất, cùng lắm thì chính là hắn bị vị đại năng nào đó đánh một trận mà thôi.Cái này cũng không tính là cái gì cả!Chu Vũ Mị liếc nhìn Nạp Lan Tân một cái, nàng trầm ngâm một chút, sau đó vẫn là kể sự tình từ đầu tới đuôi cho Nạp Lan Tân nghe.Cố Thanh Âm nhìn biểu cảm của Nạp Lan Tân từ nghi ngờ đến khiếp sợ rồi đến không thể tin tưởng được.Chờ chu Vũ Mị nói xong, Nạp Lan Tân liền đến ghế dựa của mình cũng ngồi không vững, chân hắn mềm nhũn, "Loảng xoảng" một tiếng từ trên ghế trượt xuống dưới, mông ngồi xuống mặt đất.Chu Vũ Mị vội vàng đứng dậy đỡ hắn, "Chưởng môn sư thúc, ngươi không sao chứ?""Ta không sao?! Ta có thể không sao được sao?! Chu Vũ Mị ngươi được lắm! Ta biết mà, chuyện tốt thì không thấy ngươi tìm đến ta, một khi có chuyện bị đánh thì ngươi nhất định tìm ta để phủi mông! Nạp Lan Tân nghiến răng nghiến lợi nói.Vốn dĩ Cố Thanh Âm cũng muốn đi đến để đỡ Nạp Lan Tân, nhưng vừa nghe những lời này, nàng liền chột dạ mà cúi đầu, không dám nói gì.Nạp lan Tân run rẩy tay chỉ chỉ Cố Thanh Âm, lại chỉ chỉ Chu Vũ Mị, run giọng nói: "Không thể ngờ a không thể ngờ! Cái gì gọi là trò giỏi hơn thầy, hôm nay xem như là ta đã biết rồi! Chu Vũ Mị năm đó ngươi chính là cái mầm gây họa, ta đi theo đằng sau mông ngươi dọn dẹp biết bao nhiêu lần! Ta còn tưởng rằng mấy năm nay ngươi lớn rồi nên đã hiểu chuyện, rốt cuộc thì ta cũng có thể yên tâm.

Ai biết đồ đệ của ngươi lại......Haiz!"Chu Vũ Mị nghe xong lời này thì cũng chột dạ, nàng nhẹ giọng nói: "Chưởng môn sư thúc, ta như vậy không phải là cũng không có cách nào khác hay sao?""Ngươi không có cách, ta có cách sao?!" Nạp Lan Tân thống khổ nói.Hắn dùng tay áo lau mồ hôi lạnh trên trán, không nói gì."Chưởng môn sư thúc, ngươi cũng không có cách gì sao?" Chu Vũ mị dò hỏi."Đương nhiên là ta không có cách nào rồi! Vừa mới ta còn nghĩ là có việc đời nào mà ta chưa từng thấy qua đâu, đồ đệ này của ngươi chắc là cũng không nháo ra được chuyện lớn gì! Nhưng mà chỉ trong chốc lát......Ngươi liền nói ra việc đời mà ta chưa từng gặp phải! Nhờ phúc của đồ đệ ngươi, hiện tại ta cũng được mở mang tầm mắt rồi đấy." Nạp Lan Tân hít sau một hơi, "Nếu ngươi nói đồ đệ của ngươi chỉ trêu chọc phải một người, có lẽ ta còn có cách giải quyết.

Nhiều nhất còn không phải là bị một tông môn nào đó đánh một trận sao, ta bị đánh cũng quen rồi, cũng không để tâm cái này! Sau đó để cho đồ đệ ngươi với người kia kết làm đạo lữ, thành chuyện vui mừng! Nhưng mà tận 5 người?!! Ta phải làm sao bây giờ đây?! Hơn nữa 5 người đều con cháu đứng đầu của Vô Hạn Tông, Tinh Túc Môn, Phái Thanh Vũ, Vấn Tâm Tự với Bách Lý thế gia.

Một cái đại năng của mấy tông môn này ta đều không đánh được chứ huống chi là 5 cái! Hơn nữa ta cảm thấy, khả năng đến lúc đó sẽ không chỉ có 5 người muốn đánh ta đâu! Ta còn có thể sống sót từ trong tay của bọn họ đi ra sao?"Vốn là Cố Thanh Âm cảm thấy phiền phức, nghe chưởng môn vừa nói như vậy thì càng cảm giác đầu đều lớn lên rồi."Nhưng đây là sai lầm phát sinh ở bí cảnh Ngân La, Thanh Âm cũng đâu có biết gì đâu!" Chu Vũ Mị trầm giọng nói."Đúng vậy, nàng không biết gì.

Nhưng mà hiện tại trong bụng còn có một đứa bé đó! Vừa nãy ta có nghe ngươi nói, tên tiểu bối của Phượng tộc kia với con trai cưng của Từ chưởng môn còn đánh nhau vì nàng......!ta thấy a, việc này không phải ta chịu bị đánh một trận là có thể giải quyết được đâu!"Chu Vũ Mi: "........"Cố Thanh Âm: "......."Lúc này Nạp Lan Tân đột nhiên hất tay của chu Vũ Mị, đứng lên.Chu Vũ Mị kinh ngạc mà nhìn hắn nói: "Chưởng môn sư thúc, ngươi muốn làm gì vậy?""Làm gì ấy hả? Chạy trốn a!" Nạp Lan Tân nói đúng lý hợp tình vô cùng.******************************************Đừng hỏi tôi đứa bé là của ai, hỏi lại, đứa bé là của mọi người đó! Các ngươi đều phải chịu trách nhiệm!Cảm ơn các độc giả đã theo dõi và ủng hộ truyện.