Cao Thủ Địa Cầu Tại Tiên Giới

Chương 2: Phi thăng phi pháp (2)

Ở bệnh viện Mao Hữu Tài được một phòng riêng, phòng số 47. Tất cả cửa sổ đều làm bằng hợp kim cứng rắn vô cùng, ngoài ra còn có hệ thống bảo vệ cực kì tiên tiến, đừng nói là mở cửa ra ngoài, chỉ cần sờ lên cửa đã bị điện giật đến sùi bọt mép.

Ngoại trừ hệ thống bảo vệ làm người ta phát điên thì cuộc sống trong phòng vẫn rất hoàn hảo, có hệ thống nghe nhìn không gian ba chiều, có buồng vệ sinh độc lập vô cùng sạch sẽ lại có giường lớn nệm êm. Gần cửa sổ còn có một kệ sách với hơn trăm cuốn sách, từ khoa học, tiểu thuyết các loại đến bảo vệ sức khỏe, giáo dục giới tính vân vân, nội dung nói chung là đầy đủ.

Ngoại trừ ăn cơm và ngủ, cả ngày Mao Hữu Tài đều ngồi trong phòng xem sách điện tử, hắn có nhu cầu bức thiết cần giải thích cái thế giới này.

Ba ngày sau, Mao Hữu Tài đưa ra một kết luận.

Tiên giới đã không còn tồn tại nữa, cái thời kì đó được gọi là “ Thời kì người nguyên thủy”, xa xưa đến mức không thể khảo chứng được. Ở thế giới hiện tại, tu chân không còn tồn tại, người tu chân thậm chí tiên nhân chỉ còn nằm trong một ít truyện dã sử và truyền thuyết không trọn vẹn, căn bản là không đáng tin tưởng.

Nhưng bất cứ nền văn minh cao cấp nào cũng đều từ thời kì nguyên thủy phát triển, trước mắt nền văn minh này đúng là phát triển từ “Thời kì người nguyên thủy” lên nền văn minh cao cấp. Theo Mao Hữu Tài thấy chuyện tu chân tuy đã biến mất nhưng trình độ khoa học kĩ thuật lại dựa trên nền tảng tu chân, các lĩnh vực đều có thể nhìn thấy bóng dáng tu chân. Ví dụ như xe bay, tuy rằng nó dựa vào từ trường trái đất mà nổi trên không nhưng hệ thống động lực được tạo thành từ kí hiệu trận hắn quen thuộc cùng với năng lượng tinh thể. Lại ví dụ như thuốc men, tuy chủng loại đa dạng nhưng về thành phần hắn đều quen thuộc.

Từ góc độ này mà kêt luận, Mao Hữu Tài tuy chỉ đạt tiêu chuẩn “Người nguyên thủy” nhưng hắn đang nắm giữ những gì đã mất đi của thế giới này.

“Được rồi, các người đã đem ta nhốt ở đây vậy thì ta sẽ bằng năng lực của ta đi ra ngoài.” Mao Hữu Tài âm thầm hạ quyết tâm.

Liên Hoa Bảo Điển tuy không mang theo nhưng ngay cả trên mặt có bao nhiêu sợi lông Mao Hữu Tài cũng biết rõ, nội dung bảo điển khắc sâu trong đầu nên chuyện tu luyện lại hoang toàn không có vấn đề.

Liên Hoa Bảo Điển có năm thiên lớn là thiên cơ bản nhất Linh Lực Thiên, Luyện Thể Thiên, Đan Dược Thiên, Phù Văn Thiên và một thiên được Mao Hữu Tài phát hiện Nguyên Thủy Thiên. Trên thực tế, trước khi phi thăng Mao Hữu Tài nghiên cứu Nguyên Thủy Thiên nhiều nhất, ngoài ra là Linh Lực Thiên và Phù Văn Thiên, trong đó tu luyện Phù Văn Thiên vì cần vẽ kí hiệu trận để phi thăng nhưng nghiên cứu không nhiều lắm, mà tu luyện Linh Lực Thiên bị giới hạn bởi hoàn cảnh và thời gian lúc đó nên cũng không nghiên cứu nhiều lắm.

Nghĩ tới nghĩ lui Mao Hữu Tài quyết định bắt đầu tu luyện thiên cơ bản nhất Linh Lực Thiên.

Sáng sớm ngày thứ tư trong bệnh viện tâm thần, Mao Hữu Tài rời giường đứng lên, đi chân trần đến bên cạnh cửa sổ, chọn nơi ánh sáng mặt trời mọc nhiều nhất ngồi xếp bằng xuống, hai tay gác nhẹ trên hai gối, lòng bàn tay hướng lên trên.

Vạn vật trong thế gian đều có linh khí, hoa không có linh khí thì héo úa, chết. Người không có linh khí sẽ già, chết. Thậm chí tảng đá nếu không có linh khí cũng sẽ tan rã, cuối cùng biến mất. Cái gọi linh khí chính là linh hạt (1), nó là loại hình thái vật chất nhỏ nhất tồn tại bên trong vạn vật, là vật chất cấu thành mọi vạn vật. (ZoungHyu: (1) linh hạt, nguyên văn là 灵粒子 – linh lạp tử, mình dịch là linh hạt nhé! Bác nào có ý kiến hay hơn thì pm cho mình nha)

Võ sĩ cổ đại thông qua phương pháp hít thở để hấp thu linh hạt, cuối cùng hình thành cái gọi là “Nội lực”, từ đó có thể dễ dàng đánh đá tan thành cám.

Tu chân thật ra là thông qua con đường hấp thu linh hạt đặc thù hình thành “Linh lực” đặc thù của người tu chân. Mao Hữu Tài tu luyện Linh Lực Thiên trước tiên vì chỉ cần có đủ linh lực thì sau này tu Luyện Thể Thiên, Đan Dược Thiên và Phù Văn Thiên tự nhiên sẽ dễ dàng hơn.

Nhưng để tu luyện thì điều kiện tiên quyết là linh lực xung quanh phải đạt đến một mức nhất định, nếu không lần này Mao Hữu Tài tu luyện cũng sẽ giống lần trước ở trái đất, cho dù tu luyện đến chết già cũng không có chút thành tựu.

Thời gian chậm rãi trôi qua….

Từ trong hư không một hạt màu đen xuất hiện bên người Mao Hữu Tài, kích thước của nó không thể nhìn thấy bằng mắt thường, nhưng đang tu luyện Mao Hữu Tài cảm giác được sự tồn tại của nó.

“Kì quá… linh hạt ở thế giới này sao lại nhiều hơn thế giới trước kia hàng chục lần nhỉ? Thể tích rõ ràng cũng lớn hơn rất nhiều.” Mao Hữu Tài cảm thấy rất kì quái.

Ngay khi hắn phân tâm một chút, từ trong hư không xuất hiện ngày càng nhiều linh hạt, chúng tựa như bông tuyết từ các hướng tràn về phía hắn.

Trước kia, Mao Hữu Tài tu luyện một ngày hấp thu nhiều nhất cũng chỉ được hai, ba linh hạt, vô cùng đáng thương, làm sao thấy được cảnh tượng hoành tráng như thế này? Trong lòng kích động vô cùng, hắn không cự bỏ lỡ cơ hội hấp thu tất cả.

Nơi võ sĩ hấp thu linh hạt gọi là đan điền.

Người tu chân hấp cũng hấp thu linh hạt vào một nơi nhưng không gọi là đan điền mà gọi là linh hồ. Lưu trữ linh hạt cũng tức là chuyển hóa thành linh lực chứa vào linh hồ.

Trước khi phi thăng, Mao Hữu Tài đã tu luyện hơn mười năm nhưng linh lực thiếu đến mức đáng thương, nguyên nhân chính là do hoàn cảnh tu luyện không cung cấp đủ linh hạt cho hắn hấp thu, hiện tại linh lực nhiều không đến nổi, từ góc độ này mà xét, không bao lâu hắn có thể đạt được thành tựu của mười năm trước!

Không biết trải qua bao lâu, Mao Hữu Tài chậm rãi mở mắt. Vừa thấy sắc trời ngoài cửa sổ đã sẩm tối hắn biết đã vô ý tu luyện qua một ngày.

Mao Hữu Tài đứng lên hoạt động gân cốt một chút. Tuy đã ngồi suốt một ngày nhưng thân thể hắn không có chút tê mỏi, máu huyết tuần hoàn so với trước khi tu luyện còn tốt hơn, cũng không cảm thấy buồn ngủ, tinh thần vô cùng tốt.

- Ha ha, lần này ta làm được rồi!

Mao Hữu Tài hưng phấn gào rú.

- Kêu gào cái gì đó?

Một âm thanh nữ nhân từ loa khuếch đại truyền đến.

- Đi ra thông khí.

Thông khí? Đây không phải là cách nói chỉ có trong trại giam sao? Tâm tình Mao Hữu Tài đột nhiên chuyển biến xấu.

Cửa phòng mở ra, hai người máy bảo vệ cầm roi điện và súng gây mê một trái một phải phân biệt đứng tại cửa. Sau lưng họ thấp thoáng một y tá mập mặc đồng phục váy y tá màu hồng, tất chân cùng màu với da, hơn nữa trên cổ đeo ống nghe, tay cầm kim tiêm, trang phục như vậy làm Mao Hữu Tài nghĩ đến những y tá AV (1). (ZoungHyu: (1) adult video)

- Không phải là thông khí sao? Làm gì vậy?

Mao Hữu Tài kì quái hỏi.

Y tá tức giận nói:

- Trước khi thông khí phải chích thuốc, mặt khác, ngươi bị liệt vào cấp bệnh nhân nguy hiểm, theo quy định của bệnh viện, đối với bệnh nhân nguy hiểm khi tiến hành điều trị phải có người máy quản lí, ngươi cũng biết có họ ra tay sẽ không lưu tình đâu, cho nên khi ta chích ngươi, tốt nhất ngươi nên thành thật một chút.

- Ta không có bệnh, chích cái gì chứ? Ta không chích.

- Nơi này ai cũng nói mình không có bệnh, nhưng ai cũng phải chích, đừng vớ vẫn nữa, cởi quần ra!

Mao Hữu Tài không nhúc nhíc, thầm nghĩ: “Ta không cởi, ngươi muốn thì đến đây mà cởi đi?”

- Ta đếm ba tiếng, không tự cởi thì người máy quản lí sẽ giúp ngươi.

Y ta giơ lên một ngón tay:

- Một!

Lại thêm ngón tay thứ hai:

- Hai!

- Được rồi, ta cởi, ngươi chích nhẹ thôi nhé!

Đi qua mái hiên nhà người không thể không cúi đầu, huống chi là ở bệnh viện tâm thần? Mao Hữu Tài chuyển thân, tuột quần lót xuống, đem toàn bộ cái mông chìa ra trước mặt y tá.

- Quả nhiên là tên điên thích cởi truồng!

- Cái gì?

Mao Hữu Tài lập tức cảm thấy không ổn.

- Chích thuốc mà cần lộ toàn bộ mông sao? Biến thái, chết đi!

Y ta tiến lên, tay nâng kim tiêm ước chừng là mũi kim bốn li đâm mạnh, lút vào mông Mao Hữu Tài.

Một tiếng hét thảm nhất thời từ phòng 47 phát ra.

Vài phút sau, Mao Hữu Tài ôm cái mông, khập khiễng đi ra ngoài. Trên sân thể dục đã có nhiều bệnh nhân mặc đồng phục như hắn. Có người đá bóng, có người đang đọc thư, có người chơi cờ, cũng có người đang ngây ngốc nhìn về nơi nào đó. Xung quanh sân có mười người máy quản lí cao chừng ba mét nhìn rất lạnh như băng và vô cùng cứng rắn, gây cho người khác cảm giác cực kì lạnh lùng vô tình và nguy hiểm. Bọn họ cũng được trang bị roi điện và súng gây mê, nếu bọn người máy này được trang bị vũ khí sát thương lớn hơn thì không còn là người máy quản lí nữa mà sẽ là ngươi máy chiến sĩ tiêu chuẩn.

Mao Hữu Tài tìm một góc ngồi xuống, cẩn thận quan sát những đặc trưng của người máy quản lí, hắn muốn tìm ra dấu vết của lĩnh vực tu chân.

Người máy quản lí trước mặt thì không có gì nhưng ngay khi ánh mắt hắn chuyển qua người máy bên trái thì hơi kinh hoàng, hắn thấy trên lưng và gáy của người máy có khắc một kí hiệu trận. Quả nhiên vẫn còn dấu vết của lĩnh vực tu chân!

Ngay giữa kí hiệu trận có một cái lỗ to bằng ngón tay cái, một viên tinh thể năng lượng hình lục lăng cắm vào cái lỗ đó phát ra ánh sáng nhàn nhạt, dưới tác dụng của nó toàn bộ kí hiệu trận đều được sáng lên một cách kì dị, không quá mãnh liệt nhưng làm cho người ta có cảm giác thần bí. Có thể khẳng định, kí hiệu trận này chính là nguồn cung cấp năng lượng động lực cho người máy, nhờ nó mà người máy hoạt động được.

Khắc vào gáy người máy là một một kí hiệu trận nhỏ hơn rất nhiều nhưng số lượng kí hiệu là nhiều hơn. Cũng giống như kí hiệu trận trên lưng, kí hiệu trận trên gáy cũng phát ra ánh sáng kì dị, chẳng qua là yếu hơn nên cần cẩn thận quan sát mới có thể thấy được. Mặt khác kí hiệu trận này có hơn phân nửa không liên hệ với tinh thể năng lượng.

Nhìn kí hiệu trận trên gáy người máy, những kí hiệu quen thuộc này đột nhiên làm hắn có một ý tưởng lớn mật.

Kí hiệu trận trên lưng là nguồn năng lượng hoạt động, vậy kí hiệu trận trên gáy nhất định có liên quan đến việc khống chế người máy!