Cao Thủ Địa Cầu Tại Tiên Giới

Chương 46: Sa Mạc Chết

Sa Mạc Chết là một nơi đặc biệt kì lạ, là nơi nguy hiểm tràn ngập mọi ngóc ngách. Nó chỉ có một đặc điểm duy nhất, Sự chết chóc. Nơi này không có thực vật có lá, chỉ biển cát vàng mênh mông không bến bờ và loại thực vật hình nấm. Mao Hữu Tài được sắp xếp vào ở trong một cây nấm cao tới hơn ba trăm thước, không gian bên trong rộng rãi đầy đủ tiện nghi, có điều, mùi nấm đặc trưng cũng vô cùng mãnh liệt, cho dù luôn có không khí tươi mát nhưng cũng không cách nào át được.

Mặc dù linh hạt phân bố đậm đặc tại tiên quốc, nhưng trong Sa Mạc Chết này, nồng độ linh hạt không đến một phần mười so với những nơi khác. Điều này bình thường, nơi tràn ngập sức sống chính là nơi linh hạt đậm đặc, quy luật này Mao Hữu Tài đã sớm biết, hắn hoàn toàn không cảm thấy kì quái, có điều, cho dù trong điều kiện này, hắn cũng không ngồi yên, vẫn tiếp tục tu luyện linh lực, trừ những lúc đó, phần lớn thời gian hắn dùng để cải tạo Dũng Mĩ Mĩ.

Sau khi Phạm Địch Tác mang Mao Hữu Tài đến căn cứ này thì không xuất hiện nữa, mãi đến ba ngày sau từ một Cổ Tu giả, Mao Hữu Tài mới biết Cổ Tu phái đang tổ chức hội nghị trung ương, cuộc gặp của hắn và Andrean chỉ có thể đợi đến lúc hội nghị kết thúc.

Đến lúc này Mao Hữu Tài mới biết được, tông chủ Andrean vẫn không phải người lãnh đạo tối cao của Cổ Tu phái, mà chỉ là người được giao phụ trách quản lí căn cứ này thôi, nói nôm na là hắn được phân công làm giám đốc điều hành công ti Cổ Tu phái, trên hắn còn có Tuần Sử, Tổng Sử, Thẩm Phán và những lão già sống lâu không chịu chết. Với tu vi Khinh Luyện cấp của Phạm Địch Tác đã khủng bố như thế, thân là Cương Luyện cấp thì Andrean kia sẽ lợi hại tới mức nào đây? Mà hắn cũng chỉ mới là Cương Luyện cấp, sau hắn còn có Nguyên Thủy cấp, Thánh Luyện cấp, Tiên Luyện cấp cũng như Thần Luyện cấp, những cấp ấy lại là cảnh giới nào nữa? Cái này mà chỉ là một Cổ Tu phái thôi á, đây chính là một đế quốc giấu mặt rồi đấy!

Trong khi chờ đợi, quá trình cải tạo Dũng Mĩ Mĩ diễn ra thật sự thuận lợi. Ban đầu các xúc tu cũng như các dây thần kinh khá yếu ớt nhưng chỉ sau vài ngày cải tạo, chúng đã mạnh hơn nhiều. Dựa vào tiến độ này mà nói, không lâu nữa Mao Hữu Tài có thế người-máy hợp nhất với Dũng Mĩ Mĩ, nhẹ nhàng đạt đến cảnh giới Chiến sĩ cơ động trong truyền thuyết.

Bất quá, biến hóa lớn nhất của Dũng Mĩ Mĩ chính là những thay đổi về chất của linh kiện máy móc, thiết bị điện tử, dây dẫn… Ban đầu tất cả chỉ là hình thái vật chất nay từ từ biến hóa, toàn bộ dần dà nảy sinh một loại sức sống mạnh mẽ yêu dị. Bởi vì xưa nay chưa từng có loại cải tạp này mà loại sinh vật được sinh ra này cũng không biết là cái quái gì, cho nên Mao Hữu Tài ưu ái đặt tên cho nó là “yêu quái kim loại”. Tên này có vể thể hiện chính xác bản chất của sinh linh mới này, một sinh linh có sức sống mạnh mẽ.

- Cảm giác thoải mái thật, hình như ta đã có trái tim với mạch máu và dây thần kinh rồi, càng ngày càng giống một sinh linh mới, cảm ơn chủ nhân, Dũng Mĩ Mĩ ta nhất định càng lúc càng xinh đẹp hơn nữa.

Nếu như trong miệng có thêm tuyến nước bọt nhất định mỗi lần kết thúc cải tạo bằng linh hạt Dũng Mĩ Mĩ sẽ cho nước bọt tung bay. Không cần nói cũng biết, tâm tình nó tốt đến mức nào.

- Phì! Chảnh thật!

Tiểu Phi bất mãn nói kháy một câu:

- Không phải chỉ là hàng second-hand thôi sao? Có cần phải chảnh đến vậy không?

Lần này tiểu Công rõ ràng đứng cùng phe với tiểu Phi:

- Đúng vậy, chỉ là hàng second-hand, bất luận thế nào nó cũng chỉ là đồ second-hand.

Dũng Mĩ Mĩ cũng không thèm để ý:

- Ta biết các ngươi ganh tị với ta, ha ha, ganh tị cũng vô dụng, ngươi có phải là người máy chiến đấu đâu, chỉ có thể là loại người máy cấp thấp mà thôi, ta không giống vậy, ta chính là người máy chiến đấu độc nhất vô nhị trong toàn vũ trụ, ha ha…

- Có gì đặc biệt hơn người chứ, ngươi thuộc đơn vị chiến đấu của Mao gia quân, bọn ta là đơn vị hậu cần, chúng ta đều thuộc về chủ nhân, không phải chỉ là công việc khác nhau thôi sao? Có gì mà đắc ý chư?

Miệng lưỡi tiểu Phi tỏ ra vô cùng xuất sắc. Cái nó gọi là Mao gia quân thật ra chính là Ong vò vẽ bự, Thiên Hổ và chín thuộc hạ, tiểu Công và Dũng Mĩ Mĩ tạo thành một nhóm, trong đó chín người máy thuộc hạ của Thiên Hổ không phải khôi yêu.

- Ta đồng tình! Ta cũng thuộc đơn vị hậu cần! Đcm, ngươi đừng đắc ý quá sớm!

Tật lưu manh của tiểu Công lại lộ ra.

- Đủ rồi! Ba cái tên này, không có việc gì làm là cãi nhau, các ngươi cho rằng bản chủ nhân không tồn tại sao?

Mao Hữu Tài đang suy nghĩ bị ba tên khôi yêu quấy rối, tâm tình nhất thời xấu đi.

Tiểu Phi làm nũng:

- Chủ nhân, tiểu Phi không chịu đâu, người ta cũng muốn cải tạo bằng linh hạt như Dũng Mĩ Mĩ cơ!

- Chủ nhân, ta cũng muốn nữa.

Tiểu Công không biết làm nũng, có điều nó nói chuyện mà không văng ra lời thô tục nào đã là chuyện rất khó.

Mao Hữu Tài tức giận nói:

- Được rồi, được rồi, chỉ cần sau này các ngươi làm việc tốt một chút, cả đám như một thì ta sẽ suy nghĩ.

Tiểu Phi và tiểu Công đồng thanh hoan hô một tiếng. Hai điều kiện Mao Hữu Tài đưa ra cho bọn chúng căn bản mà nói không được xem là điều kiện, là khôi yêu của Mao Hữu Tài, thiên tính của bọn chúng là trung thành tận tâm phụng mệnh làm việc, cho nên, điều kiện như trên cơ bản đã là đồng ý.

Có tiếng bước chân nặng nề truyền đến, rất nhanh chóng, một người máy cao tám thước gõ cửa , sau đó giọng nói Thiên Hổ từ ngoài vang lên:

- Chủ nhân, có một cổ tu giả muốn gặp ngài.

- Cổ tu giả? Ai vậy?

Mao Hữu Tài thuận miệng hỏi vừa đi thẳng tới cửa.

Thiên Hổ đáp:

- Nàng không nói nhưng nàng đang ở trong sân chờ ngài.

Mao Hữu Tài mở cửa phòng, Thiên Hổ đứng thẳng trước cửa. Hai bên trái phải có vài người máy đang canh gác. Ở đàng xa là một mảng trời xanh thẳm, dưới mặt đất là vô số thực vật hình nấm cao ngất ngưởng đụng mây. Ở một nơi cách phòng Mao Hữu Tài ở khoảng một trăm thước mà Thiên Hổ gọi là “sân” có một thiếu nữ mặc váy xanh, vì khoảng cách quá xa nên không nhìn rõ được mặt nàng.

- Phạm Địch Tác mới là người nên tìm ta mới đúng chứ? Thiếu nữ này là ai?

Trong lòng Mao Hữu Tài thầm tính toán, nhìn thoáng xung quanh rồi vào thang máy đi xuống. Xuống hơn ba trăm mét đột nhiên thang máy hơi rung một chút, thang máy từ từ giảm tốc độ đi xuống. Ở hành tinh này, Mao Hữu Tài thích nhất là hoàn cảnh ở đây, có thể tùy ý lên xuống, cảnh đẹp nhìn từ độ cao cỡ nào cũng có thế thưởng thức.