Cầu Đạo

Chương 43: Minh hằng thiên tông lạc bại

Chứng kiến nhóm ma tu hùng mạnh, hung hăng, đột nhiên xuất hiện, Trần Nguyên thoàn có chút giật mình. Ngay cả hắn trước đó cũng không phát giác ra sự tồn tại của ma tu.

“Không đúng. Bọn hắn sử dụng pháp khí cao giai che giấu khí tức.”

Trần Nguyên gần như ngay lập tức phản ứng lại. Không phải là hắn không có khả năng nhìn thấu đối phương ẩn nấp. Hắn ngay từ đầu đều không nhìn ma tu.

“Ta quá thiếu kinh nghiệm.”

Đúng thế, ngay từ đầu hắn đều dành toàn bộ sự tập trung vào Minh Hằng Thiên tông à Hoàng gia, sự chú ý đều dồn vào diễn biến chiến cục. Hắn quá ngây thơ khi chó rằng, hắn là kẻ duy nhất âm thầm quan sát cuộc chiến này mà không thể có kẻ thứ hai, thậm chí thứ ba,...

“Lần sau, không thể tiếp tục chủ quan.” Trần Nguyên khẽ thì thầm tự nhắc.

May mắn thay, bởi vì từ đầu đến cuối, hắn luôn duy trì khoảng cách xa ổn định với chiến trường, tự thân khí tức lại thu liễm đến tối đa, cho nên ngay cả ma tu cũng không phát hiện ra sự hiện diện của hắn.

Đổi lại một phương chiến trường, bởi vì sự gia nhập của ma tu mà tình thế thay đổi trong nháy mắt. Mười sáu vị Chân nhân đối chiến với mười một vị Chân nhân, sáu mươi Tam phẩm cao thủ đối chiến hai lăm Tam phẩm cao thủ. Càng đáng sợ hơn, ma tu góp vào chiến trường hai vị Tứ phẩm hậu kỳ, cả Hoàng gia và Ma tu hợp lại năm vị Tứ phẩm trung kỳ; đổi ngược lại bên Minh Hằng Thiên tông, bọn họ chỉ có ba vị Tứ phẩm trung kỳ.

Lúc trước, thế cục áp đảo của Minh Hằng Thiên tông bị lật ngược trở lại.

“Nhị sư đệ, ta ngươi hợp lực, mở ra vòng vây, tranh thủ cho đệ tử bổn môn xông ra ngoài.”

Đại Thái Thượng trưởng lão Hằng Vân Chân nhân một bên bức lui kẻ địch, khó khăn nói.

“Vâng, toàn nghe sư huynh.” Nhị Thái Thượng trưởng lão, Hằng Linh Chân nhân gian nan đáp lại.

Cũng không cần bất cứ ám hiệu nào. Cả hai sư huynh đệ, kể từ thời điểm bái nhập tông môn đến nay, đã tu hành gần nghìn năm, tâm ý đã sớm tương thông.

Chỉ thấy, Hằng Vân Chân nhân tay phải nâng lên Đan lô, tay trái bấm pháp quyết, thể nội linh lực điên cuồng sôi trào.

Mà cách đó mười trượng có hơn, cơ hồ là cùng thời điểm, Hằng Linh Chân nhân biến pháp khí lớn đến hai trượng,không kiêng nể gì điều động linh lực, chuyển hóa thể nội lực lượng khổng lồ, thông qua pháp khí, biến thành cương phong chi lực.

“Đi.” Cả hai gầm thét một tiếng.

Trong khoảnh khắc, một đầu Hỏa Giao Long dài trăm trượng nhất tề bay ra khỏi đan lô, giương thân hình khổng lồ của mình che đậy hang động, uy áp tỏa ra khủng bố không thua kém bất kỳ một đầu tứ giai hung thú thật sự nào.

Cùng lúc đó, pháp khí dạng quạt của Hằng Linh Chân nhân không ngừng thổi ra từng trận cương phong, cường độ tăng lên nhanh chóng sau mỗi hơi thở, chẳng mấy chốc đã hình thành nên trận bão táp khổng lồ phủ lên nửa sơn động.

Cứ như thế, hai đại chiêu cùng được thả ra một thời điểm, hướng về nơi lối ra mà đánh. Phong trợ hỏa. Đây là thường thức của tu chân giới. Hai đại chiêu kết hợp với nhau, uy lực tăng lên mấy lần, tuyệt đối không phải một cộng một bằng hai đơn giản như vậy.

Thế nhưng, đối mặt đối mặt hai vị Thái Thượng trưởng lão thế công hung mãnh, hai vị Tứ phẩm hậu kỳ ma tu, những kẻ từ đầu đến cuối trấn thủ lối vào, lại lộ ra nụ cười khinh miệt:

“Hừ. Điêu trùng tiểu kỹ.”

Chỉ thấy, một vị nâng lên một viên ngọc châu màu nâu vàng, bé như nắm tay, không ngừng xoay tròn trong không khí. Viên ngọc châu này vậy mà là một kiện thượng đẳng Tứ phẩm pháp khí, hơn nữa là đỉnh tiêm trong lớp thượng đẳng Tứ phẩm Pháp khí.

Theo linh lực khổng lồ không ngừng thôi động, một bức tường đất đá to lớn, cao ngang trần sơn động, vắt ngang hơn hai dặm, tựa như một dãy núi thu nhỏ đột ngột xuất hiện, chắn trước lối ra.

Gần như cùng lúc, vị Tứ phẩm Chân nhân hậu kỳ còn lại điều động một kiện thượng đẳng Tứ phẩm pháp bảo khác. Không giống viên Ngọc Châu Thổ hệ Pháp khí kia, kiện pháp khi này là một chiếc ấm, to như quả bưởi, bề ngoài bóng loáng màu xanh ngọc bích, bên trên có hàng trăm hoa văn huyền ảo lưu động. Này lại là một kiện Thủy hệ pháp khí.

Từ vòi của chiếc ấm, linh thủy không ngừng tuôn ra, tốc độ nhìn như chậm chạp, nhưng lượng nước lại chẳng khác gì một con trường giang mùa lũ. Không ra ba hơi thở thời gian, một cơn đại hồng thủy, kích thước còn lớn hơn bức tường đất kia một vòng xuất hiện, bao trùm, bảo vệ lên bức tường đất.

Thổ cản phong.

Thủy khắc hỏa.

Cứ như thế, hai đại chiêu kết hợp của hai vị Thái Thượng trưởng lão Minh Hằng Thiên tông không gặp chút khó khăn nào bị hóa giải.

“Đáng ghét.” Nhìn thấy nỗ lực không có thành quả, Nhị Thái Thượng trưởng lão Hằng Linh Chân nhân tức tối chửi ra miệng. Hằng Vân Chân nhân cũng là căm tức nhìn về hai tên ma tu nơi lối ra, chỉ là hắn kìm nén cảm xúc, không nói ra miệng mà thôi.

Thế nhưng, còn không đợi cho hai vị Chân nhân bình phục tâm tình, kẻ địch đã đánh tới cửa. Chỉ thấy hai vị Chân nhân trung kỳ của đối phương, hai tay nâng pháp khí, huy động toàn bộ sức mạnh đánh áp mặt bọn họ.

Hai vị Minh Hằng Thiên tông Thái Thượng trưởng lão vội vàng điều động lực lượng chống đỡ. Bất quá, đại chiêu vừa tung ra, bọn họ còn không kịp điều chỉnh trạng thái tốt nhất ra ứng đối.

Hằng Vân Chân nhân còn tốt, hắn ỷ vào tu vi cao cường, miễn cưỡng chống đỡ lấy. Thân hình hắn chỉ bị đánh lui mấy chục trượng trên không trung, toàn thân linh lực sôi trào nhưng không ra tổn thương thực chất. Qua một phen điều chỉnh là có thể khôi phục.

Hằng Linh Chân nhân tu vi thấp hơn lại không được may mắn như vậy. Hắn liên tục thổ huyết, miệng phun máu tươi, đạo bào rách tả tơi, thân thể loạng choạng rời từ trên không trung xuống sát mặt đất mới tạm thời giữ vững tư thế, gương mặt trắng bệch. Hắn thụ thương.

“Nhị sư đệ.” Hằng Vân Chân nhân thấy thế không khỏi lo lắng hô to.

Hằng Linh Chân nhân khoát tay áo, cố nén cảm giác ngai ngái trong cổ họng, đáp lại:

“Sư huynh không cần lo lắng, sư đệ không việc gì.”

Trên thực tế, đây cũng không phải là lần đầu tiên bọn họ nỗ lực liên thủ phá vây thoát khốn.

Thế nhưng, hai vị Tứ phẩm hậu kỳ ma tu một mực trấn thủ lối ra, chưa từng tham dự vào hỗn chiến bên trong. Chỉ cần đệ tử Minh Hằng Thiên tông tới gần lối vào, lập tức sẽ bị hai kẻ này diệt sát.

Ngay cả bọn họ hai Thái Thượng trưởng lão liên thủ cũng không cách nào mở ra vòng vây. Không có cách, tu vi chênh lệch quá lớn. Lại thêm bản thân hai người phải không ngừng đề phòng kẻ địch cùng cấp độ đánh lén, cho nên không thể quá buông lỏng tung ra toàn lực. Tỷ như vừa rồi, chỉ là một đợt liên thủ, Hàng Linh Chân nhân ngay lập tức ăn thiệt thòi.

“Đại sư bá, chúng ta không thể tiếp tục như vậy kéo dài nữa. Nếu không, đệ tử của Minh Hằng Thiên tông thật sẽ chết sạch tại đây.”

Lúc này, Minh Sơn Chân nhân, trưởng lão của Minh Hằng Thiên tông chật vật thoát ra khỏi vòng vây công, chạy đến bên cạnh Hằng Vân Chân nhân. Người sau nhìn qua hắn, lại bất đắc dĩ nhìn đến chiến trường, trên gương mặt có giận dữ, có lo lắng, có bi ai, lại có áy náy tự trách,.. đủ các loại cảm xúc biến hóa trong nháy mắt.

Minh Sơn Chân nhân hiểu suy nghĩ của đối phương, an ủi nói:

“Đại sư bá, việc này không thể trách một mình người. Nếu muốn trách, chỉ có thể trách tất cả chúng ta đã đánh giá quá thấp sự điên cuồng của Hoàng gia. Hiện tại, chúng ta vẫn là nghĩ ưu tiên thoát khốn, nếu không, Minh Hằng Thiên tông thật sự xong đời.”

Minh Sơn Chân nhân càng nghĩ càng sốt ruột. Kỳ thật, lực lượng Chân nhân, mặc dù bị áp đảo nhưng còn tốt. Tứ phẩm Chân nhân sinh mệnh lực mạnh mẽ, linh lực hùng hậu, cho dù bị treo lên đánh nhưng trong một sớm một chiều chưa thể bị trấn áp ngay.

Nghe nói, Lục Phẩm Chân quân một lần đấu pháp có thể kéo dài hàng tháng trời không phân ra thắng bại là chuyện thường tình. Nhìn chung, tu vi càng cao, đấu pháp càng kéo dài, chiến cuộc càng khốc liệt, sức hủy diệt càng lớn.

Ngược lại, các đệ tử tinh anh trẻ tuổi thì đối nghịch hoàn toàn. Từng hơi thở trôi qua đều có đệ tử Minh Hằng Thiên tông ngã xuống

Hằng Vân Chân nhân cảm thấy khó khăn vô cùng. Hắn cùng sư đệ mấy lần liên thủ muốn phá vòng vây mà ra, nhưng không có một lần thành công. Những người khác thì không cần nghĩ, tu vi so với hai sư huynh đệ bọn hắn kém hơn quá nhiều.

Hằng Vân Chân nhân đầu óc chuyển động. Đã đánh không được, hắn chỉ còn cách cầu hòa. Minh Hằng Thiên tông một trận chiến này đã tử thử thương đệ tử trẻ tuổi quá thảm trọng. Kéo dài tiếp nữa, bọn hắn sẽ đi hướng suy sụp.

Minh Hằng Chân nhân khẽ liếc mắt, căm tức nhìn qua Hoàng thành chủ. Bọn hắn đã đến đây cướp bảo vật, hai bên đánh đến kịch liệt như thế, buông tay thỏa hiệp là không thể nào.

Xem ra, chỉ còn lại một đường.

Dẫu cho khuất nhục, dẫu cho không cam tâm, thế nhưng tính sai là bọn hắn. Chính hắn, thân là Đại Thái Thượng trưởng lão, hắn phải lãnh trách nhiệm. Dù cho trách nhiệm này là nỗi ô nhục cả đời hắn, là hướng ma tu cầu hòa, hắn cũng không thể làm khác. Hết thảy vì truyền thừa Minh Hằng Thiên tông.

Hằng Vân Chân nhân cắn răng nghiến lợi, hướng về hai tên Tứ phẩm hậu kỳ ma tu nói:

“Hai vị đạo hữu, trận chiến này chúng ta cam chịu thua. Các vị có thể mở cho chúng ta một con đường sống.”

Suy nghĩ giây lát, hắn lại lên tiếng:

“Các vị mặc dù chỉnh thể thế lực mạnh hơn chúng ta, thế nhưng chúng ta liều chết phản kích, các vị không dám nói chắc có thể không hao tổn a? Mặt khác, nếu hai vị buông tha chúng ta. Ta, Hằng Vân Chân nhân, lấy danh nghĩa của toàn bộ Minh Hằng Thiên tông, chắc chắn sẽ hướng hai vị đền đáp.”

Trong lời hắn nói, hắn không đề cập một chữ nào đến Hoàng gia. Hắn là hướng ma tu thỏa hiệp, chứ không phải Hoàng gia. Bởi hắn biết, sau trận chiến này, Minh Hằng Thiên tông và Hoàng gia đã kết thành tử địch, không chết không thôi.

Hắn cũng biết, ma tu buông tay, Hoàng gia sẽ không thể ngăn cản bọn hắn rời đi. Cho nên, chỉ cần hướng ma tu thảo hiệp là đủ.

Tên ma tu cầm đầu vuốt cằm cười, hứng thú nhìn đến Hằng Vân Chân nhân. Hắn hào hứng: “Ta ngược lại muốn biết, các ngươi có thể báo đáp chúng ta cái gì?”

Nghe vậy, Hằng Vân Chân nhân nhẹ nhàng thở ra. Đối phương chịu nói chuyện, tức là có cơ hội thỏa hiệp.

Cả chiến trường dường như cũng bởi vì đối thoại của hai người mà thoáng an tĩnh lại. Các đệ tử trẻ tuổi không còn ra tay nữa mà dỏng tai lên lắng nghe. Nói đùa, nếu như hai đại lão chịu buông tay ngừng đánh, mình còn tiếp tục dây dưa rồi bị đánh chết thì chẳng phải là mất mạng oan. Đến lúc đó kêu ai?

Hoàng chành chủ chấn định như Thái Sơn. Hắn đứng đó, lơ lửng trong không trung, lẳng lặng nhìn đây hết thảy, mặt không cảm xúc, tựa như hết thảy không liên quan gì đến hắn.

Hằng Vân Chân nhân lúc này cẩn thận nói:

“Bất kể thứ gì đều được. Hoàng gia có thể cho các vị thứ gì, chúng ta nhất định có thể đền bù gấp đôi cho các vị. Tin tưởng hai vị đạo hữu đều biết, Minh Hằng Thiên tông truyền thừa hơn bốn nghìn năm lịch sử, trong quá khứ đã từng đi ra Ngũ phẩm Chân nhân cấp bậc tu sĩ, nội tình thâm hậu không phải một cái Hoàng gia có thể so sánh. Hoàng gia có thể ra được giá, chúng ta tuyệt đối có thể ra gấp đôi.”

Ma tu dẫn đầu bình thản gật đầu:

“Minh Hằng Thiên tông là tông môn nổi danh Tô Châu, điều này ta biết. Nội tình các ngươi hùng hậu, ta cũng biết. Ta cũng tin tưởng, lấy các ngươi có thể trả cho chúng ta thù lao gấp đôi Hoàng gia.”

Nghe đến đây, Hằng Vân Chân nhân mừng rỡ, gấp gáp hỏi:

“Vậy đề nghị của chúng ta?”

“Tốt. Ta chấp nhận.”

Hằng Vân Chân nhân kinh hỉ quá đỗi, chỉ kém chút nữa liền nhảy cẫng lên trong không trung. Bất quá, gần nghìn năm tu hành để hắn vẫn có chút kiềm chế. Hắn chắp tay:

“Vậy bần đạo xin thay mặt trên dưới toàn tông Minh Hằng Thiên tông đa tạ đại ân đại đức của hai vị đạo hữu. Chúng ta xin rời đi trước. Giao ước của chúng ta, chắc chắn ta sẽ thực hiện.”

Hằng Vân Chân nhân nói đến đây vừa động, muốn mang theo đám đệ tử rời khỏi thì ma tu dẫn đầu giơ tay ngăn lại:

“Chậm đã.”

Hằng Vân Chân nhân cau mày. Hắn vốn căm ghét ma tu, lại không ưa đối phương. Tuy nhiên, dưới tình huống hiện tại chẳng thể làm gì hơn ngoài ngậm bồ hòn làm ngọt. Hắn chắp tay, cẩn thận hỏi:

“Đạo hữu nhưng có gì chỉ giáo?”

“Các ngươi có biết, Hoàng thành chủ đáp ứng chúng ta cái gì?”

Hằng Vân Chân nhân ẩn ẩn cảm thấy không ổn. Tại sao đối phương lại nhấc lên điều này?

Hẳn là cái giá Hoàng thành chủ đưa ra quá cao, e ngại bọn hắn không trả nổi. Nhờ vả đến chín vị Chân nhân ra tay, lại có hai vị Tứ phẩm hậu kỳ, đây chắc chắn là cái giá trên trời.

Thế nhưng, vì cái gì Hoàng thành chủ từ đầu đến cuối không lên tiếng, không hề ngăn cản hắn thương lượng ma tu?

Rất nhiều nghi vấn trong đầu hắn. Bất quá, hắn không rảnh rang suy nghĩ. Hắn chỉ có thể kiên trì hỏi lại đối phương:

“Hoàng thành chủ đã đáp ứng hai vị đạo hữu điều gì?”

Lúc này, tên ma tu hậu kỳ còn lại, kẻ từ đầu đến cuối chưa từng lên tiếng lấy một lần, đột nhiên mở miệng. Giọng của hắn khàn khàn khó nghe, lại rít gào như thể u phong từ địa ngục thổi đến, mang theo cái tanh tưới khó chịu, mùi chết chóc nồng nặc.

“Cái giá là… mạng sống của tất cả các ngươi.”