Cầu Đạo

Chương 61: Đầu tư

“Cái gì?” Cơ hồ là đồng thời, Dương Minh Thiết và Dương Linh Thiền không để ý lễ nghĩa, nhất thời thất thanh kêu lên.

Dương Linh Thiền quá sợ hãi. Nàng ngây thơ cho rằng, Phật lực khắc chế ma khí, từ đây, vấn đề của lão tổ có thể giải quyết.

Dương Minh Thiết biết nhiều hơn. Tuy nhiên, hắn chí ít cho rằng, Phật lực có thể giúp lão tổ cầm cự đến cái ba mươi, năm mươi, may mắn có thể đến bảy mươi năm. Tam phẩm tu sĩ có thể sống thọ đến bốn, năm trăm tuổi. Dương Ly Tình mới có ngoài tám mươi, độ tuổi này cũng chỉ có thể coi là trẻ trung phơi phới mà thôi.

Không nghĩ tới, người bình tĩnh nhất lại là bản thân Dương Ly Tình. Nàng nhìn về Trần Nguyên, hai con mắt lạnh lùng và bình tĩnh đến đáng sợ:

“Nguyên lai, Dương Ly Tình ta còn những mười lăm năm. Dài hơn ta nghĩ. Ban đầu ta cho rằng tối đa chỉ có thể kéo dài mười năm.”

“Lão tổ…” Dương Linh Thiền nghẹn ngào.

Dương Minh Thiết muốn nói lại thôi. Mọi chuyện tệ hơn hắn dự đoán. Hắn muốn hỏi rõ nguyên nhân trong đó, bất quá tính cách lão tổ tông hắn cũng rõ ràng. Nói dễ nghe thì nàng là người kiên định, khó nghe hơn một chút thì chính là cứng đầu. Nàng gặp khó khăn, chắc chắn sẽ không để bọn hậu bối chia sẻ.

Dương Minh Thiết dứt khoát hướng Trần Nguyên hỏi:

“Trần công tử, tình trạng lão tổ ngài… xấu đến mức đó ư?”

Trần Nguyên liếc mắt nhìn một chút Dương Ly Tình, gặp nàng không biểu cảm. Hắn ngầm hiểu rằng, đây là cho phép hắn nói ra.

“Dương đạo hữu tại hơn ba mươi năm trước thương thế quá nặng. Nàng không chữa trị đàng hoàng, lại cưỡng ép vắt kiệt linh lực cùng người đấu pháp, dẫn đến căn cơ tổn hại nghiêm trọng.”

Những điều này, cả Dương gia đều biết. Chỉ là mỗi lần nghe lại đều không nhịn được đau xót. Duy nhất Dương Ly Tình mặt vẫn không cảm xúc, tựa như hết thảy không liên quan đến nàng. Trần Nguyên lúc này nói tiếp:

“Thời điểm đó, nàng đã bị ma khí nhập thể. Nếu như căn cơ nguyên vẹn, qua hai, ba chục năm điều dưỡng, lại dùng linh lực cưỡng ép khu trục,như vậy hẳn có thể ép ra hoàn toàn ma khí. Thế nhưng, nàng chẳng những hao tổn căn cơ, mà còn cưỡng ép đấu pháp, cho nên ma khí thâm nhập nghiêm trọng. Đoán chừng tại thời điểm đó, ma khí đã ăn sâu vào lục phủ ngũ tạng.” Nói đến đây, hắn nhìn thật sâu nữ nhân này.

Còn chưa để hai tỷ muội Dương Minh Thiết nghe xong, hắn lại nói:

“Đến nay hơn ba mươi năm qua đi, ma khí nào chỉ dừng lại tại lục phủ ngũ tạng.Tận sâu bên trong cốt tủy đều đã có ma khí ngấm vào thâm căn cố đế. Cho dù hiện tại nàng có hoàn toàn khôi phục đỉnh phong cũng khó mà khu trục ma khí, đừng nói đến tình trạng hiện tại. Dương đạo hữu còn có thể trụ đến ngày nay, Trần mỗ bội phục.”

Nói xong, hắn chắp hai tay. Mỗi câu hắn nói đều là sự thật.

Căn cơ hao tổn.

Loại này cảm giác mỗi ngày đều nhìn sinh cơ hao mòn, tu vi không một tia tinh tiến mà lui, điều này là loại tuyệt vọng khó nói nên lời.

Ma khí nhập thể.

Thời thời khắc khắc bị tra tấn, hành hạ bởi từng cơn đau nhức tận sâu trong xương tủy.

Tất cả những thứ này, có bao nhiêu người có thể chịu đựng?

Nàng chẳng những chịu đựng, mà còn gánh trên vai cả một gia tộc.

Dương Ly Tình xứng đáng với bốn chữ: Nữ trung hào kiệt.

Tại thời khắc hai tỷ đệ Dương Minh Thiết sâu sắc tuyệt vọng, Trần Nguyên bỗng dưng đổi giọng: “Bất quá, Dương đạo hữu không phải là không có cách cứu chữa.”

Dương Minh Thiết vội vã như bắt được cọng rơm cứu mạng. Dương Linh Thiền nghe đó thì gấp đến độ không nói ra lời, chỉ có hai hốc mắt còn ẩm ướt không che dấu nổi sự tha thiết.

Chỉ có Dương Ly Tình vẫn là lạnh nhạt như thường. Không ẩn chứa bất kỳ cảm xúc ba động nào, giọng nói của nàng xen vào đều đều:

“Căn cơ thương tổn của ta còn có cơ hội phục hồi. Một viên Thánh dược chưa thương Phục Thiên Đan có thể để ta chậm rãi bù đắp lại tổn hại trước đây trong vòng mười năm. Còn về Ma khí đã nhập thể, bảo đan phật môn Tịnh Ma đan có thể giúp ta tình hóa ma khí trong cơ thể trong vòng hai mươi năm sau đó nữa. Có hai loại thánh đan này, thương tổn của ta coi như hoàn toàn giải quyết trong ba mươi năm.”

“Như vậy lão tổ…” Dương Minh Thiết bức thiết.

Hắn tài năng gì không có, nhưng kiếm tiền thì tuyệt đối có tự tin. Hắn chỉ sợ chuyện không có cách giải quyết. Một khi đã có hướng đi. Vậy còn phải nghĩ sao? Hắn chỉ cần chất đủ linh thạch, còn không sợ triệt để giải quyết rớt?

Hắn chỉ có duy nhất một chỗ không hiểu: làm sao trước nay lão tổ chưa từng đề cập qua cho hắn?

Dương Ly Tình đoán được ý nghĩ của tên hậu bối. Nàng liếc mắt nhìn ra tâm tư của hắn, phủi mắt nói rằng:

“Ngươi cho rằng đời trước gia gia ngươi, phụ thân ngươi chưa từng chạy đông tây, vào nam ra bắc tìm kiếm phương thức cứu chữa cho ta?”

“Lão tổ, ý của ngài là…” Trong lòng Dương Minh Thiết lộp bộp một cái. Dự cảm xấu hiện lên.

“Trước không nói những cái khác, chỉ là giá cả thôi cũng đủ đè sập một trăm cái Dương gia. Một viên Phục Thiên đan có thể bổ túc lại căn cơ của tu sĩ dưới Ngũ phẩm, giá trị thứ này ít nhất cũng từ tám mươi đến một trăm vạn linh thạch. Nếu tại trong chợ đen thì giá cả có thể lật gấp hai, ba lần. Tịnh Ma đan chỉ có tác dụng luyện hóa ma khí, giá cả rẻ hơn thì cũng là hai mươi, ba mươi vạn ma thạch. Cái này, ngươi nghĩ Dương gia chịu nổi sao?”

Dương Linh Thiền nghe vậy liền sợ ngây người, trợn lớn đôi mắt đẹp không dám tin vào tai mình. Đây cũng là lần đầu tiên nàng nghe đến nhiều linh thạch như vậy. Đổi lại là trước, nàng thật khó tưởng tượng ra trên đời có thứ đắt đỏ đến nhường ấy.

Lấy Dương gia tình hình hiện tại tới nói. Thu nhập bây giờ của họ so với ba năm trước đã nhiều gấp hai lần có thừa, dẫu vậy, doanh thu hàng năm chỉ rơi vào khoảng một nghìn linh thạch. Sau khi trừ đi các khoản chi tiêu vận hành gia tộc và cung ứng tộc nhân tu luyện, tích góp còn dư ra chỉ chừng một trăm linh thạch.

Một năm để dành được một trăm linh thạch, có nghĩa là bọn họ phải tích góp vài vạn năm mới đủ sức mua một viên Phục Thiên đan.

Dương Minh Thiết vẫn chưa hết hy vọng, nói:

“Chỉ cần linh thạch có thể giải quyết vấn đề, vậy không cần…”

Dương Ly Tình đánh gãy hắn:

“Minh Thiết a, ta biết ngươi nghĩ gì. Ngươi có tài năng, ta nhìn ở trong mắt. Thế nhưng Thánh đan, Bảo đan há ai cũng có thể đụng tới? Bảo vật trân quý như thế, chẳng ai sẽ chê ít cả. Ngoài kia, người ta tranh đoạt bể đầu chỉ để cầu một viên đan dược. Ngươi muốn có tư cách tranh đoạt, chí ít phải có mặt bài mới được. Nếu không, sẽ chỉ tự rước họa vào thân.”

“Mặt bài?”

Dương Ly Tình lạnh lùng gật đầu:

“Chí ít phải là Tứ phẩm đại tông môn hoặc Tứ phẩm cổ thế gia. Hơn nữa, xuất thân từ gia tộc, tông môn này phải là cấp bậc trưởng lão trở nên. Nếu ngươi có cách để ta trước khi tao hóa kiếm đủ trăm vạn linh thạch, lại để gia tộc tấn thăng Tứ phẩm thì lúc ấy hãy suy nghĩ đến việc này.”

Nghe đây hết thảy, Dương Minh Thiết trầm mặc không nói một lời.

Nếu là chỉ kiếm về trăm vạn linh thạch trong vòng mười năm, hắn còn có thể liều mạng. Lấy kiến thức hiện đại, tư duy vượt thời đại cùng hàng trăm thủ đoạn kiếm tiền từ thế giới khác, điểm này không phải không có cơ hội.

Tuy nhiên, trong vòng mười lăm năm để gia tộc tấn thăng Tứ phẩm?

Đây không phải là đang làm khó hắn sao?

Trong tộc hiện tại tu vi cao nhất là Dương Ly Tình lão tổ, một thân trọng thương chịu ma khí dày vò, tu vi chẳng tiến còn lùi. Tu vi cao thứ hai là Nhị gia gia hắn, Dương Toàn Sơn, Nhị phẩm tầng năm. Không nói Dương Toàn Sơn tư chất không cao, cho dù có cao hơn nữa, trong vòng mười lăm năm có thể tấn thăng Tam phẩm đã là nghìn năm không gặp chuyện đáng mừng. Tứ phẩm, đừng có mơ? Bọn tiểu bối như hắn thì càng không thể nghĩ.

Dương Ly Tình biết, đây là chuyện không thể nào. Nàng chưa từng đặt hy vọng vào điều này. Nếu không, nàng làm sao phải chịu đau khổ nhiều năm như vậy?

Đột nhiên, Dương Linh Thiền nhìn Trần Nguyên, ánh mắt mang theo mong đợi, cẩn thận nói:

“Nếu như Trần công tử đã đề cập, chỉ e Trần công tử đã có biện pháp?”

Hắn cười đối với nàng, gật đầu nói:

“Không sai. Kỳ thật, hai loại đan dược này, ta đều có.”

Nói xong, trong con mắt kinh ngạc đến tột cùng của ba người Dương gia, hắn lấy ra hai chiếc bình ngọc. Nắp bình vừa mở, một cỗ mùi hương thơm ngát khiến người ta si mê lan tràn khắp mấy nghìn mét vuông tiểu viện. Thậm chí linh khí nồng nặc trong sân trước cũng bị đan hương kích thích cho nhộn nhạo cả lên. Một hơi đi vào khoang mũi, tu sĩ Nhị phẩm trở xuống cảm thấy một trận thần thanh khí sảng, tinh thần sảng khoái, não hải thanh minh.

“Đây là…” Sắc mặt Dương Ly Tình ngưng trệ. Cho dù lịch duyệt nhiều như nàng cũng không dám tin. Không phải nàng chưa từng gặp qua bao vật cấp độ này, chỉ là điều này quá trùng hợp đi.

Trần Nguyên không có phủ nhận:

“Đây đúng là Phục Thiên đan. Còn bình bên cạnh này chứa một viên Tịnh Ma đan. Chúng đều là do ta dưới cơ duyên xảo hợp đạt được.”

Những đan dược này là Trần Nguyên tại thời điểm thanh lý chiến trường Thần Hà sơn thu thập được. Hoàng gia, Minh Hằng Thiên tông đều là Tứ phẩm thế lực, hơn nữa còn là nổi bật bên trong Tứ phẩm loại kia. Bọn hắn chuẩn bị cho đại chiến cướp đoạt Linh bảo, sao có thể không chuẩn bị mấy viên Phục Thiên đan đề phòng tình huống xấu. Hoàng gia Trần Nguyên tìm thấy cả thảy mười hai viên, Minh Hằng Thiên tông là mười tám viên.

Cuối cùng chưa kịp phục dụng liền làm lợi cho Trần Nguyên.

Ngay cả Tịnh Ma đan, Hoàng gia cũng không thiếu. Bọn họ tính lật mặt với ma tu, sao có thể không đề phòng tình huống bị ma tu đánh trọng thương?

Bên ngoài hai loại đan dược này, vẫn còn rất nhiều đan dược, dược thảo cùng báu vật khác. Một chuyến đó, hắn giàu có sau một đêm. Bây giờ nghĩ lại vẫn là không thể tin được.

Duy nhất tiếc nuối là hàng núi đan dược ấy chẳng có chút tác dụng nào với hắn.

Không nói những cái đan dược đột phá bình cảnh hay hỗ trợ bổ sung linh khí, tăng cao tu vi chẳng có tý hữu dụng nào.

Nói ngay Phục Thiên đan. Trần Nguyên hắn chỉ cần không bị miểu sát, hắn đều có thể khôi phục lại đỉnh phong. Một cái Phục Thiên đan chỉ là hàng thừa.

Nói đến Tịnh Ma đan. Cũng là dư thừa. Tự bản thân hắn đều có thể tịnh hóa ma khí.

Cho nên, chẳng bằng giữ lại vô dụng, mang ra ngoài đầu tư liền có lợi ích bao nhiêu. Một Đại Khí Vận giả, đáng giá hắn hy vọng.

Vẫn là Dương Minh Thiết tỉnh lại sớm nhất. Hắn run giọng nói:

“Cái này... Trần… công tử… ngươi… ngươi nguyện ý bán hai viên đan dược này cho Dương gia ta.”

Trần Nguyên đảm bảo chắc nịch:

“Bán. Ta có thể bán cho Dương gia chủ giá một trăm vạn linh thạch hai viên.”

Ấy là ấn theo giá cả thấp nhất mà Dương Ly Tình đề cập.

Dương Ly Tình một bên còn muốn nói gì đó, Trần Nguyên đánh gãy:

“Dương đạo hữu không cần lo lắng, ta không yêu cầu Dương gia trả lại gấp. Các ngươi có thể từ từ tích góp, tương lai hoàn lại ta. Ta sẽ không ước thúc thời hạn, lãi suất có thể do ước định tại tỷ lễ giữa các đồng minh cho vay.”

Một lời này làm cho cả Dương Linh Thiền và Dương Minh Thiết ánh mắt sáng lên.

Bọn họ thấy được hy vọng.