Cha Tui Nói Ổng Là Thần

Chương 49: Bữa tiệc lớn nhà tử thần

Hôm sau là một ngày nắng hiếm thấy. Lúc Chúc Chúc thức dậy thấy được ba ba ngay thì rất vui mừng, kéo ba ba cùng đi đánh răng rửa mặt.

“Ba ba, con rửa mặt cho ba nha!”

Chỗ rửa mặt có một cái bàn rất to. Chúc Chúc đứng dưới mặt bàn, rồi với tay lên, nín đủ hơi: “Hừm hừm hừm…”

Kim Sân chỉ cần nhìn là biết mục đích của bé. Bé muốn leo lên, đứng trên bàn để rửa mặt cho anh. Nhưng bé lại không cao bằng cái bàn, nên muốn với tay leo lên.

Kim Sân bế nhóc con từ phía sau, nhấc một cái, đã thuận lợi để bé đứng trên bàn rồi.

Sau khi nhóc con đứng trên bàn, liền vén lên tay áo, sau đó bắt đầu vò khăn nhỏ của mình trong nước. Bé bi bô nói: “Ba ba, nghe lời nào, phải rửa mặt nha —— “

Họng của bé dưỡng hai ngày đã tốt lên.

Kim Sân liền nghe lời ngồi xuống, để mặc tay nhỏ cầm khăn rửa mặt cho anh.

Chúc Chúc thích nói huyên thiên, nên những lúc thế này cũng không hề rảnh rỗi, miệng không ngừng lầm bầm: “Ba ba rửa mặt xong sẽ sạch sẽ và thật xinh đẹp.”

“Ba ba rửa mặt xong là đẹp nhất!”

“Nhắm mắt lại nào, phải lau mắt…”

“Tai cũng phải rửa nữa.”

Kim Sân cứ trả lời ồ ồ ồ, có vẻ rất ngoan ngoãn.

Cuối cùng, nhóc con chống nạnh rồi nói: “Rửa sạch rồi! Ba ba tự mình đánh răng đi.”

Trước đây, lúc Chúc Chúc rửa mặt đều là bóng đen trông. Chỉ trong khoảng thời gian này, đánh răng rửa mặt đều là hai cha con cùng làm.

Hai người đứng thành hàng, tay phải cầm bàn chải đánh răng, bắt đầu động tác đánh răng thật đều.

Sau khi làm xong những việc buổi sáng, Chúc Chúc lại được đưa đến nhà trẻ. Thoáng cái Chúc Chúc đã chạy không thấy bóng dáng, Kim Sân đứng hồi lâu mới quay người rời đi.

Bởi vì việc lần trước, nên hiện tại Chúc Chúc rất thích nhà trẻ, thích cô giáo ở nhà trẻ nữa.

Công việc ban ngày của Kim Sân vẫn như trước đây, không hề có sự khác biệt. Chí ít thì tử thần số hai không phát hiện ra có gì khác biệt. Anh ta chỉ lờ mờ cảm thấy Kim Sân xa lánh anh ta hơn trước mà thôi.

Loại cảm giác này rất kỳ quái. Bởi vì trước đây bọn họ cũng không quá thân mật, thậm chí đại đa số tình huống đều là một mình anh ta nói, Kim tiên sinh sẽ không đáp lại anh ta. Tình huống bây giờ cũng thế, nhưng dựa vào trực giác, anh ta liền cảm thấy người này đang xa lánh anh ta.

Hằng ngày, vợ anh ta đều muốn tạo mối quan hệ với anh họ xa. Nếu là tình trạng trước đó, anh ta chắc chắn sẽ không từ chối. Nhưng bây giờ sự im lặng trong mối quan hệ này khiến anh ta có linh cảm không lành. Đương nhiên anh ta sẽ không để vợ mình đi tìm Kim Sân.

Vào ban ngày, Kim Sân vẫn chỉ chú ý đến danh sách tử vong, thỉnh thoảng sẽ đọc một, hai cuốn sách.

Buổi chiều, lúc nhà trẻ tan học, anh sẽ đến trước cổng nhà trẻ chờ người vào đúng giờ.

Hiện tại, anh chính là phụ huynh đứng đầu tiền trong dãy hàng xếp thật dài. Cổng nhà trẻ vẫn đóng chặt, nên không thấy được tình hình bên trong, nhưng vẫn có thể nghe được tiếng bọn trẻ vui đùa ầm ĩ.

Kim Sân đứng ngoài cổng, trong vô số âm thanh bên trong, anh chuẩn xác nghe được giọng đứa trẻ nhà mình ——

“Về nhà tớ sẽ nói với ba ba —— “

“Nhưng các cậu phải đồng ý với tớ, không được nói nó thật đáng sợ trước mặt chó nhà tớ. Nó chỉ mọc thêm hai cái đầu so với con chó khác mà thôi.”

“Chu Chúc, ba ba con tới đón con kìa.”

“Con đến đây!” Nhóc con hoan hô một tiếng: “Hôm nay ba tớ là người đến đầu tiên đó!”

Sau đó thì nghe được tiếng bé chạy bạch bạch bạch.

Kim Sân ngồi xuống, ngực lập tức bị nhóc con va vào.

“Ba ba, ba ba, hôm nay con ăn bánh ngọt! Bánh sinh nhật! Cô giáo nói hôm nay con được năm tuổi rồi, năm tuổi đó nha!”

Chúc Chúc vươn bàn tay nhỏ của mình từ trong ngực ba ba, cho ba ba xem: “Đây là năm tuổi ạ!”

Kim Sân nhíu mày. Trước đó anh hy vọng đối phương mau lớn được tám tuổi. Cho nên mỗi lần tính thời gian, tiềm thức của anh đều tính tuổi mụ. Về sau anh không muốn bé mau lớn đến tám tuổi nữa, nên mỗi lần tính thời gian đều tính tuổi thật là bốn tuổi. Thật ra hôm nay bé đã tròn năm tuổi.

Cô giáo thông qua phiếu thông tin của Chúc Chúc mà biết được sinh nhật của Chúc Chúc, nên đặc biệt tổ chức một bữa tiệc sinh nhật nhỏ ở lớp.

Chúc Chúc ăn rất nhiều bánh ngọt.

Chúc Chúc chẳng hề mất vui. Lúc bé về nhà, còn thần thần bí bí nói: “Ba ba ơi, bánh sinh nhật ăn ngon lắm! Là thứ ngon nhất con từng ăn đó!”

Kim Sân mới ý thức được, vào sinh nhật của bạn nhỏ nhà khác, cha mẹ đều sẽ mua bánh sinh nhật để chúc mừng sinh nhật, nhưng anh lại quên mất. Vừa rồi anh đang nghĩ đến chuyện khác, nên trên đường không hề chú ý lắng nghe nhóc con nói chuyện.

Kim Sân ngồi xuống rồi nói: “Cục cưng…” Anh có thể bảo bóng đen làm ngay.

Chúc Chúc cười hì hì rồi mở cặp sách ra. Bé nói với Kim Sân: “Ba ba, ba ba ơi, nhìn nè! Bánh sinh nhật đó!”

Trong suy nghĩ của Chúc Chúc, từ trước tới giờ bé chưa từng ăn bánh sinh nhật, vậy thì ba ba cũng chưa từng ăn thử bánh mừng sinh nhật.

Hôm nay cô giáo mua cái bánh sinh nhật rất đẹp rất to, xếp lên nhau còn cao gần bằng bé. Lúc chia bánh, bé đã nói với cô giáo, muốn mang một miếng về cho ba ba chưa từng ăn bánh sinh nhật của mình. Cô giáo liền đưa bé một cái hộp, gói bánh lại rồi bỏ vào cặp cho bé.

Trong hộp nhựa xinh đẹp, là một miếng bánh phô mai hình tam giác màu vàng nhạt, ở trên còn có nửa trái ô mai.

Kim Sân quay đầu thì thấy nhóc con đang chảy nước miếng, đôi mắt sáng ngời, đầy vẻ chờ mong. Bé phấn khích nói bằng âm sữa: “Ba ba mau ăn đi! Bánh ngọt rất rất ngon đó!”

Trong giây phút đó Kim Sân giống như là bị bông đánh trúng. Lúc này anh đã hiểu vì sao nhân loại lại sẵn lòng trả giá bằng tất cả vì con cháu của mình.

Chúc Chúc thấy ba ba cầm bánh ngọt bất động, mới tưởng rằng ba ba chưa từng ăn bánh ngọt nên không biết phải ăn thế nào. Thế là bé cầm bánh ngọt về, mở hộp rồi cầm cái thìa to bên trong lên ——

Nuốt một ngụm nước bọt, nhóc con múc một thìa bánh ngọt đưa cho Kim Sân.

“Ba ba, ăn bánh ngọt nè.”

Đây thật sự là lần đầu tiên Kim Sân ăn bánh sinh nhật. Lúc anh còn là nhân loại cũng chẳng có ai mua bánh ngọt cho anh. Về sau không còn là nhân loại nữa, anh cũng chẳng còn tâm trạng để tìm hiểu những thứ này.

Chỉ một miếng, Kim Sân cảm thấy ăn rất ngon. Nó ngọt ngào, còn có vị ô mai.

Chúc Chúc nhìn anh với vẻ mong đợi: “Ăn ngon không ạ?”

Kim Sân cười to, học giọng điệu của nhóc con: “Thật là ăn ngon quá đi, đây là thứ ngon nhất ba từng ăn!”

Nhân loại rất thích chia sẻ những thứ mà mình thấy tốt với người mình yêu thương, đồng thời cũng chờ mong sự đáp lại của đối phương.

Chúc Chúc cũng là trẻ con loài người. Sau khi bé nghe nói thế, thì phấn khích nhảy cẫng lên: “Ba ba ăn miếng nữa đi!”

“Mỗi người một nửa!” Kim Sân ngồi xuống, bế Chúc Chúc lên. Anh ôm bé đến ghế sa lon bên cạnh rồi ngồi xuống, sau đó đặt bánh ngọt lên bàn, mỗi bên một cái thìa.

Chúc Chúc thật sự yêu thích hương vị của bánh ngọt, ăn một miếng đều sẽ thỏa mãn đến nheo mắt lại, vui vẻ đến mức khoa tay múa chân.

Kim Sân hơi do dự, cũng không bảo bóng đen làm cho bé nguyên một cái bánh ngọt.

Chiếc bánh ngọt nhỏ hình tam giác này đã đủ rồi.

Nếu như nhiều hơn, ngược lại sẽ làm thay đổi sự yêu thích đối với bánh ngọt.

Lúc đi ngủ vào buổi tối, vì nhóc con ăn đồ ngọt nên phấn khích đến mức ngủ không yên. Bé lăn qua lăn lại trên giường, thỉnh thoảng sẽ hỏi ba ba một câu.

Kim Sân ở bên cạnh vừa đọc sách, vừa đáp lại con gái mình.

Mãi đến khi Chúc Chúc lăn mệt rồi, thì bé nằm ra giường rồi nói: “Ba ba ơi, sinh nhật sáu tuổi của con, lại ăn một cái bánh sinh nhật nữa được không ạ? Con nghe các bạn nói, bánh sinh nhật chỉ được ăn vào sinh nhật thôi.”

Kim Sân ngẩng đầu rồi nói: “Khi con sáu tuổi, bảy tuổi, tám tuổi, chín tuổi, mười tuổi… Đều được ăn bánh sinh nhật.”

Chúc Chúc tách ngón tay ra, lại vui vẻ hơn. Bé chạy tới trước mặt ba ba: “Vậy con sẽ được ăn bánh ngọt rất nhiều lần nữa, thật vui quá đi! Ba ba ơi, khi nào mới đến sinh nhật sáu tuổi của con ạ?”

“Phải một năm nữa.”

“Một năm là bao lâu ạ?”

“Một năm là khi cây táo nhà chúng ta ra quả quả lần nữa.” Kim Sân kiên nhẫn nói.

“Quả quả bây giờ không được tính ạ?” Chúc Chúc tiếp tục hỏi.

Kim Sân cũng không chê bé phiền, đáp lại: “Quả quả bây giờ không được tính đâu. Phải chờ nó nở hoa lần nữa, sau đó mọc ra quả quả nhỏ, sau đó quả quả từ từ to lên. Khi quả quả thành màu đỏ, là được một năm.”

Chúc Chúc suy nghĩ rồi nói: “Vậy thì con hy vọng một năm đến thật nhanh ạ.”

Kim Sân xoa đầu Chúc Chúc rồi nói: “Ba ba hy vọng một năm này trôi qua thật chậm.”

“Tại sao ạ? Ba ba không muốn ăn bánh sinh nhật ạ?” Chúc Chúc thấy thật khó hiểu.

“Bởi vì ba ba có một chuyện rất quan trọng phải làm, cần thời gian trôi qua chậm một chút mới được.”

Chúc Chúc trợn to mắt. Bé suy nghĩ rồi nói nghiêm túc: “Thời gian sẽ trôi thật chậm ạ.”

Kim Sân xoa đầu bé: “Nhanh ngủ đi, sau này ba ba sẽ cùng con trải qua rất nhiều sinh nhật.”

Đợi sau khi nhóc con ngủ thiếp đi, Kim Sân mới mở máy tính dự phòng của tử thần hồi trước của mình. Anh tải lên toàn bộ thông tin anh thu thập được trong hai ngày nay, lập thành kho số liệu dự phòng.

Anh thấy chương trình lõi của mình bị sửa đổi quá nhiều, nhưng với quyền hạn hiện tại của anh, anh không có cách nào để kiểm tra xem những sửa đổi này sẽ dẫn đến hậu quả như thế nào.

Rốt cuộc Kim Sân cũng là một tử thần chuyên nghiệp, rất nhanh đã phục chế toàn bộ thông tin, lại tải app mô phỏng mình mới tạo vào.

Kim Sân nhìn kho số liệu đang phân tích số liệu, đoán chừng phải phân tích trong một khoảng thời gian. Anh đóng máy tính, cất đi.

Bởi vì không phải chuyển giao hết toàn bộ thông tin của người tự tử cho app xử lý, nên tạm thời anh cũng không thể nhìn thấy tình hình của những người đó.

Kim Sân đắp chăn cho con gái xong. Kiểu gì anh cũng sẽ điều tra ra.

Chỉ là, Kim Sân nhìn dáng vẻ ngủ say của con gái mình, thì đột nhiên nhớ đến chuyện lúc bé ở trường đã đồng ý cho những bạn học khác tới nhà chơi.

Chắc rằng nhóc con đã quá kích động vì muốn cho ba ba ăn bánh sinh nhật thật ngon, nên quên mất chuyện này.

Kim Sân cũng nhớ, trẻ con loài người vốn thích cùng bạn học đến nhà nhau chơi đùa.

Thế là Kim Sân nhanh chóng dặn dò tất cả bóng đen, tổ chức một bữa tiệc sinh nhật cho Chúc Chúc, và gửi thiệp mời đến phụ huynh của nhóm bạn học của Chúc Chúc nữa.

Mãi đến hôm sau, Kim Sân đưa Chúc Chúc đến cổng nhà trẻ, đồ ngốc nhỏ vẫn chưa nhớ ra chuyện hôm qua mình đã đồng ý với các bạn.

Thế là Kim Sân sửa lại cặp sách cho bé rồi nói: “Hôm nay nhớ nói với các bạn, đến nhà chúng ta chơi. Biết chưa?”

Chúc Chúc mở to hai mắt, mới nhớ tới chuyện này. Hôm qua bé mãi nghĩ đến chuyện phải cho ba ba ăn bánh sinh nhật.

“Biết rồi ạ! Ba ba ơi, làm sao ba biết thế?”

“Bởi vì ba là ba ba mà.” Kim Sân vừa nói vừa đẩy bé vào trong trường.

Đã tổ chức một bữa tiệc sinh nhật, còn mời nhiều bạn học tới nhà như vậy, nên đương nhiên Kim Sân sẽ không cho phép xảy ra sai sót gì.

Có điều anh cũng chẳng có kinh nghiệm tổ chức tiệc tùng, nên chỉ có thể bảo bóng đen đi tham khảo ở nhà của những nhân loại khác.

Thế là, khi Kim Sân về nhà, từ xa anh đã thấy bên trên tòa lâu đài màu hồng của nhà mình được buộc một chuỗi bong bóng đủ màu thật to.

Sau khi vào cổng sắt, trên con đường dẫn vào lâu đài đều là đủ loại nhân vật hoạt hình mà trẻ con yêu thích.

Trên bãi cỏ ở vườn hoa phía trước có xe ngựa bí đao và công chúa, còn có trượt thang và ngựa đu quay cỡ nhỏ.

Những thứ này vốn đều ở tầng ba của lâu đài, bị bóng đen dời xuống đây.

Bên kia bãi cỏ được đặt mấy cái bánh sinh nhật…

Kim Sân nhìn thấy bánh sinh nhật đẹp đẽ kia thì nói: “Đừng đặt nhiều cái này quá, đặt một cái bánh ngọt nhỏ là được rồi, đặt những món khác lên.”

Bé ăn chán bánh sinh nhật vào lần này, rồi về sau nhóc con còn chờ mong cái gì nữa?

Thế là các bóng đen lại đi chuẩn bị những món khác. Chó ba đầu ngồi trong góc đã ngo ngoe muốn động.

Kim Sân liếc nhìn chó ba đầu màu đen, rồi quay đầu nói với bóng đen phía sau: “Nghĩ cách biến nó thành màu hồng đi.” Trẻ con thích màu hồng nhất, không thể làm mất mặt Chúc Chúc trước mặt các bạn học của Chúc Chúc được.

Chó ba đầu lập tức cứng đờ.

Sau đó chó ba đầu liền bị bóng đen kéo ra đằng sau, mà không kịp phản kháng.

Kim Sân đi tới đi lui ở lâu đài, kiểm tra hết lần này đến lần khác, vẫn thấy thiếu một thứ gì đó. Anh bỗng nhớ ra một chuyện, rồi gọi bóng đen đến.

Kim Sân xác định tất cả đều không có vấn đề gì, thì mới ra ngoài làm việc.

Kim Sân mời các bạn nhỏ đến nhà ăn tiệc, các vị phụ huynh lại không hề từ chối. Lần trước bọn họ đã từng tới tòa lâu đài này, cũng đã từng trao đổi danh thiếp qua lại.

Bởi vì đại đa số các vị phụ huynh trong lớp đều biết rõ gốc rễ nhau, cho nên đối với Kim Sân đến sau chẳng hề quen thuộc này, lúc bọn họ trở về có điều tra qua. Nhưng cuối cùng cũng chỉ nhận được một tin, bối cảnh của người này so với tưởng tượng của bọn họ càng không thể đem ra đánh giá.

Sau giờ học, tất cả bọn trẻ trong lớp đều chạy thật nhanh về phía tòa lâu đài của em gái công chúa. Vì bọn chúng đã thấy những bong bóng đủ màu phía trên lâu đài, đẹp quá đi!

Nhưng sau khi chạy tới, thứ hấp dẫn bọn trẻ nhất không phải xe ngựa bí đao và công chúa trên bãi cỏ, cũng không phải trượt thang và ngựa đu quay cỡ nhỏ. Mà là chó chó to có bộ lông màu hồng đang nằm nhoài trên bãi cỏ, bên cạnh còn có mấy chó chó hoạt hình đang nhảy tới nhảy lui.

“Em gái công chúa, chó chó to nhà cậu có màu hồng à!”

“Em gái công chúa, đây là chó chó trong tivi đó,”

Trẻ con sướng đến hỏng rồi, cùng nhau nhào qua.

Các vị phụ huynh thì tạm biệt Kim Sân. Tối nay bọn trẻ đều sẽ ngủ ở đây.

Bởi vì được ngủ trong lâu đài, nên bất kể là cô bé hay cậu bé thì đều vui vẻ cả ngày.

Kim Sân là lần đầu tiên đối mặt với nhiều trẻ con thế này. Cũng may tinh lực của tất cả bọn trẻ đều trút hết vào chơi đùa, nên lúc ăn cơm và đi ngủ vào buổi tối đều rất ngoan.

Các bóng đen dựng hai cái lều vải lớn cho bọn trẻ trong phòng khách, rất là lớn. Một cái lều vải lớn đủ cho mười bạn nhỏ ngủ. Các cậu bé ngủ trong lều màu xanh, các cô bé ngủ trong lều màu hồng. Bên trong có nệm êm, ngủ rất dễ chịu. Bọn trẻ lại nhảy ầm ĩ ở bên trong một lúc lâu.

Lúc Kim Sân qua xem, thì thấy Chúc Chúc chơi cùng các bạn rất vui vẻ. Khắp phòng khách đều là tiếng cười của bọn trẻ. Kim Sân có thể nghe ra chính xác tiếng cười như chuông bạc của con gái mình.

Buổi chiều chơi hết sức, nên lúc ngủ trong lều vải vào buổi tối, nhóm bé trai nhảy trong lều vải một lúc thì đều ngủ thiếp đi. Nhưng nhóm bé gái vẫn còn vui vẻ thì thầm nói chuyện trong lều vải.

Kim Sân thật sự không cố ý nghe các bé nói thầm, chỉ là bàn sách của anh ở bên ngoài cách lều không xa. Bởi vì ba ba là đại anh hùng, nên anh phải bảo vệ các bé không bị dã thú cắn.

Kim Sân vừa tính công thức, vừa nghe bọn trẻ nói chuyện ——

“Em gái công chúa, tớ rất thích nhà cậu đó, có lều vải lớn để ngủ nữa.”

—— “Các cậu đến tớ mới được ngủ ở lều vải lớn, chứ bình thường tớ cũng ngủ trên giường mà.”

“Ba ba cậu thật tốt quá đi!”

—— “Tớ cũng thấy ba tớ rất tốt mà.”

Khóe miệng Kim Sân mang theo ý cười. Cục cưng à, chúng ta có thể khiêm tốn một chút không.

“Tại sao hôm nay Hoa Tiểu Minh không đến nhỉ? Không phải hôm qua bạn ấy đã nói là sẽ đến ư?”

“Ba ba của Hoa Tiểu Minh bị bệnh, tớ nghe mẹ nói thế —— “

Bạn nhỏ kia bắt đầu nói chuyện theo cách học được từ người lớn: “Nhất định là báo ứng, cho nên mới bị mắc bệnh ung thư!”

“Tiểu Minh nói bạn ấy chẳng buồn chút nào, nhưng bà nội bạn ấy nói bạn ấy nhất định phải đi nhìn mặt ba ba bạn ấy lần cuối.” Một bạn nhỏ khác nói.

Chúc Chúc nằm bên cạnh nghe xong chẳng hiểu gì. Vì sao lại phải gặp mặt lần cuối chứ?

Kim Sân thấy hơi kỳ lạ. Hoa Tiểu Minh là bạn tốt của Chúc Chúc, Kim Sân đã xem qua lưới quan hệ của cô bé, đường sống của cha cô bé đâu có đổi màu.

Chắc là bọn trẻ nhớ nhầm.

Kim Sân lấy app ra, nhíu mày. Cha của Hoa Tiểu Minh có trong danh sách tử vong ngày hôm nay, ung thư.