Cha Tui Nói Ổng Là Thần

Chương 53: Giấy chứng nhận nhà tử thần

Kim Sân không thể tìm việc có liên quan đến lập trình. Đám người tử thần số hai vì để sớm tìm được bọn anh, chắc chắn sẽ tiến hành một vòng sàng lọc có điều kiện trước, một số điều kiện đặc thù sẽ được sử dụng làm tiêu chí sang lọc.

Chẳng hạn như tất cả các ngành nghề có liên quan đến máy tính, lại chẳng hạn như tên, chẳng hạn như mồ côi cha.

Cho nên Kim Sân cho Chúc Chúc một cái tên mới được ghi chép trong app Tử thần. Anh thậm chí còn có một người vợ trong lưới quan hệ của app Tử thần.

Kim Sân đã ngăn trở tử thần số hai sàng lọc tìm ra mình ở mức độ lớn nhất, đồng thời cũng gây cho bản thân một vấn đề khó khăn không nhỏ.

Kim Sân đè huyệt thái dương.

Rạng sáng hôm sau, Tiểu Chúc Chúc đã bò dậy. Bé con rửa mặt, rồi đánh răng, sau đó tết cho mình một bím tóc thật xinh.

Chúc Chúc chưa từng tự tết tóc cho mình, tết được hai vòng lại rớt. Chúc Chúc từ bỏ, thả tóc xuống. Bé nhìn mình trong gương, hài lòng gật đầu. Mặc dù không phải kiểu tóc công chúa, nhưng nhìn vẫn xinh.

Chúc Chúc sáu tuổi là kiểu điển hình tự biết mình đẹp. Dù sao cũng không thể chờ mong tất cả mọi người khen mình là công chúa nhỏ xinh đẹp mà mình lại không tự biết mình đẹp.

Bạn nhỏ Chúc Chúc không chỉ tự biết mình đẹp, mà bé còn rất chú ý đến hình ảnh của mình.

Chúc Chúc nhanh chóng soạn xong cặp sách của mình. Bé lấy một bịch bánh bích quy từ tủ đầu giường, sau đó đeo cặp sách lên lưng, rón rén đi ra phòng khách.

Nhà bọn họ ở tầng năm, Chúc Chúc thuần thục chạy từ hành lang xuống. Sáng sớm đã có vài người vội vội vàng vàng đi trên đường.

Chúc Chúc nhìn người ta đi qua đi lại, cuối cùng bé đi về một hướng khác. Bên đó có nhiều tiệm bán đồ ăn sáng, có tiệm bánh mì, có tiệm bánh bao, còn có tiệm mì sợi và phở.

Hôm qua, Chúc Chúc và ba ba cùng đi mua đồ sáng ăn. Dì và chú ở đó còn khen bé xinh nữa.

Chúc Chúc lấy dũng khí, đi tới đó.

Tiệm đầu tiên là tiệm bánh bao. Hàng người bên ngoài xếp thật dài, nhân viên bên trong lấy bánh bao luôn tay luôn chân.

Chúc Chúc đi tới cửa sổ tiệm bán bánh bao. Bé thấy chú và dì bên trong đang rất bận, không rảnh nói chuyện với bé. Thế là bé lại đi sang tiệm thứ hai.

Tiệm thứ hai là tiệm mì sợi, ông chủ đang đặt mì trước cái nồi lớn. Có ba đến năm khách trong tiệm. Bà chủ thì rửa rau bên cạnh.

Thấy Chúc Chúc đi vào, mắt bà chủ sáng rực lên, vội vàng hỏi: “Cháu gái nhỏ muốn ăn gì?”

Chúc Chúc vẫn biết ăn mì phải trả tiền, nhưng bé không có tiền. Khuôn mặt nhỏ của Chúc Chúc đỏ lên, đôi mắt to long lanh hiện vẻ xấu hổ khi nhìn bà chủ: “Dì ơi... Cháu... Cháu muốn hỏi hỏi, nhà dì có nhiều tên công việc không ạ?”

Bà chủ không hiểu cô bé này đang nói gì, nhưng bé thật sự quá xinh. Mắt to long lanh, da trắng, khuôn mặt nhỏ đỏ lên nhìn còn xinh hơn cả mấy cô bé trong tivi nữa. Bà chủ cũng sẵn lòng kiên nhẫn hơn, nhẹ giọng nói: “Cháu muốn cái gì thì nói từ từ thôi, đừng vội. Ba ba của cháu đâu?”

“Ba ba... Ba ba... Ở nhà ạ.” Chúc Chúc chưa được tiếp xúc nhiều với người lạ. Về cơ bản, bé còn hơi sợ hãi khi tiếp xúc với người lạ nữa.

Chúc Chúc để cặp sách của mình xuống, lấy hai cái bánh bích quy nhỏ từ trong cặp ra: “Dì ơi, cho dì này.”

Bà chủ nghe giọng nói với động tác đáng yêu kia thì đã không còn tìm được nam bắc. Bà ấy nhận bánh bích quy rồi hỏi: “Vậy cháu muốn gói mì mang về à?”

Chúc Chúc lắc đầu, nghiêm túc nói: “Không phải ạ, dì có tên công việc không ạ?”

“Tên công việc là gì?” Bà chủ thấy hơi kỳ lạ.

“Là tên công việc ấy ạ, “ Chúc Chúc nói: “Ba cháu muốn cho cháu đi học, nhưng trường học nói rất nhiều ạ. Còn nói phải có một tên công việc nữa. Nhưng ba cháu không có việc làm. Cháu nghe cô giáo nói, hình như người lớn khác đều có tên công việc. Dì ơi, nhà dì có bao nhiều tên công việc ạ...”

Bà chủ nghe được đến trường đi học, thì đột nhiên hiểu: “Bạn nhỏ này, cháu đang nói chứng nhận công tác đúng không?”

Chúc Chúc gật đầu thật mạnh: “Là cái đó đấy ạ!”

Tối qua lúc đi ngủ bé đã nghĩ ra một cách. Ba ba không có tên công việc, người lớn khác đều có tên công việc. Vậy bé sẽ đến chỗ người lớn khác để mượn tên công việc về, sau đó trả lại cho họ là được.

Bạn nhỏ Chúc Chúc vẫn chưa hiểu, tại sao phải có một cái tên chính xác khi đi làm.

Nhà bà chủ cũng có con đang học cấp hai. Năm đó lúc bọn họ vừa đến đây, cũng đau đầu rất lâu vì chứng nhận công tác. Sau này họ dùng giấy chứng nhận cho thuê quầy hàng để thay thế. Nhưng mà cửa tiệm nhà bọn họ không có cách nào làm giấy chứng minh cho người ta đâu.

Bà chủ nhìn cô bé, lòng mền nhũn. Bà ấy nói: “Dì dẫn cháu qua tiệm bên cạnh hỏi thử nhé. Chú ấy là đại lý, chắc là có con dấu để làm giấy chứng minh đấy.”

Mấu chốt của giấy chứng minh này chính là con dấu.

Chúc Chúc nghe nói thế thì hai mắt lập tức sáng lên, nắm lấy tay bà chủ.

Bà chủ dắt Chúc Chúc, vừa đi vừa hỏi: “Cháu tên gì?”

“Tên đi học của cháu là Vương Quyển Quyển. Dì gọi cháu là Chúc Chúc đi ạ.”

Ba ba nói, sau này lúc giới thiệu tên với người khác đều phải giới thiệu tên đi học, tên đi học là Vương Quyển Quyển.

Chúc Chúc rất thích cái tên này, bởi vì Quyển Quyển rất giống một món ăn ngon, dù sao cũng ngon hơn cháo mà.

Tuy rằng bà chủ không hiểu vì sao tên đi học là Vương Quyển Quyển, mà nhũ danh lại không gọi là Quyển Quyển luôn?

Nhưng quả thực cái tên Chúc Chúc gọi thuận miệng hơn.

Bà chủ dắt người đi vào tiệm bánh mì bên cạnh. Nhân viên của tiệm đang đứng ở quầy thu ngân.

Bà chủ hỏi: “Lily, quản lý tiệm của các cô đâu?”

“Quản lý tiệm ở phòng nghỉ, sao thế ạ?”

“Tôi có chút chuyện muốn tìm ông ấy hỗ trợ.”

“Sáng sớm đã có chuyện gì vậy?”

Quản lý tiệm đi ra vừa vặn nghe được câu này, liền mở miệng hỏi.

Mặc dù mọi người đều bán đồ ăn sáng, là loại quan hệ cạnh tranh. Nhưng cùng đường nhiều năm như thế, nên tình cảm cũng không tệ.

Bà chủ dắt Chúc Chúc đi tới rồi nói: “Đứa nhỏ này muốn đi học, vừa rồi có đến tiệm tôi hỏi có chứng nhận công tác không. Cái tiệm nhỏ nhà chúng tôi sao có thể làm chứng nhận công tác chứ. Cho nên mới qua hỏi chỗ anh có làm chứng nhận công tác được không?”

Quản lý tiệm nhìn Tiểu Chúc Chúc. Đôi mắt cô bé sáng rực, đang nhìn ông ta với ánh mắt tha thiết. Quản lý tiệm liền nói: “Cái này đơn giản thôi.”

Đôi mắt Chúc Chúc lập tức sáng lên: “Chú yên tâm đi ạ, cháu nhất định sẽ trả cho chú mà.”

Chúc Chúc vừa nói vừa mở cặp sách của mình, bốc mấy cái bánh bích quy nhỏ trong cặp ra, đưa hết cho chú ấy.

Quản lý tiệm bật cười ha hả. Cô bé này vẫn chưa biết chứng nhận công tác là gì.

Quản lý tiệm cảm thấy rất thú vị, thế là chọc bé: “Chàu bé à, chỗ chú bán bánh bích quy mà, chỉ cho chú bánh bích quy là chưa đủ đâu. Cháu qua đây, chú hỏi mấy câu hỏi, nếu cháu trả lời được, chú sẽ cho cháu chứng nhận công tác ngay.”

Trước đây Chúc Chúc hay được khen lắm, được cô giáo nhà trẻ khen thông minh, được giáo viên tiểu học khen thông minh, được các bạn học khen thông minh. Theo Chúc Chúc, chẳng có câu hỏi nào mà bé không trả lời được cả. Thế là bé nói rất tự tin: “Chú ơi, chú cứ hỏi đi ạ, cháu đều có thể trả lời được hết.”

Dáng vẻ hào khí ngất trời đó, quả thực khiến quản lý tiệm không thể chịu nổi. Quản lý tiệm cầm bánh bích quy nhỏ của Chúc Chúc rồi nói: “Vậy chú hỏi cháu, một cái bánh bích quy bán với giá năm đồng năm xu, vậy tám cái bánh bích quy bán được bao nhiêu tiền. Trả lời đúng, chú sẽ đưa chứng nhận công tác cho cháu.”

Bạn nhỏ cần chứng nhận công tác để nhập học, rất rõ ràng là chỉ mới đi nhà trẻ. Quản lý tiệm cảm thấy, chắc chắn cô bé không thể trả lời câu hỏi này. Quản lý tiệm cố ý ức hiếp người, mỗi bánh bích quy còn tăng thêm năm xu mỗi cái, tăng độ khó của bài tính.

Sau đó liền thấy bé con người ta cầm bánh bích quy lên, âm sữa bắt đầu tính: “Một cái bánh bích quy giá 5 đồng 5 xu. Hai cái bánh bích quy là 11 đồng. Ba cái bánh bích quy là 16 đồng 5 xu. Bốn cái bánh bích quy là 22 đồng. Vậy bốn cái bánh bích quy là 22 đồng, ở đây còn bốn cái bánh bích quy nữa. 22+22 là 44 đồng. Cho nên tám cái bánh bích quy tổng cộng là 44 đồng. Chú ơi, chú có thể cho cháu chứng nhận công tác chưa ạ? Tám cái bánh bích quy này cháu tặng cho chú, không lấy tiền đâu ạ.”

Rất rõ ràng, học phí mười vạn mỗi học kỳ mà tử thần tiên sinh phải đóng cho nhà trẻ quý tộc lúc trước cũng không phải cho không.

Quản lý tiệm cũng nhìn bé con mầm đậu nhỏ với vẻ khó tin: “Cháu học lớp mấy rồi?”

“Cháu chuẩn bị vào lớp một ạ.”

Nói cách khác, chỉ mới đi nhà trẻ? Đã có thể làm toán cộng rồi? Lúc con trai ông ta học lớp ba, ngay cả bài tập số lượng còn nhờ ông ta chỉ.

Có điều, quản lý tiệm nói được thì làm được. Ông ta lấy một tờ giấy trắng, viết chứng nhận công tác, sau đó đóng dấu rồi đưa cho Chúc Chúc: “Chỗ trống ở đây, để bố cháu điền tên mình vào, biết chưa?”

Quản lý tiệm nhìn bé con, cảm thấy thật đáng tiếc. Đứa nhỏ này có trí lực đáng kinh ngạc, nhỏ thế đã biết ra đây tìm chứng nhận công tác. Đáng tiếc là, lại sinh trong gia đình nghèo túng, lãng phí một tài năng tốt.

Ông ta tưởng tượng trong đầu, cha của đứa bé này nhất định là một kẻ thất nghiệp chỉ biết uống rượu và bài bạc. Mà người mẹ, chắc chắn là kiểu nội trợ chỉ nghe lời chồng. Bằng không sao lại để con cái đi tìm chứng nhận công tác chứ?

Đáng tiếc, thật sự quá đáng tiếc.