Cha Tui Nói Ổng Là Thần

Chương 54: Nỗi sợ lớn nhà tử thần

Cô bé con lấy được chứng nhận công tác từ tay người quản lý tiệm, hai mắt liền sáng lấp lánh, trên khuôn mặt nhỏ nhắn đều là ý cười, giấu cũng giấu không được. Ba ba nói đúng, đi học rất tốt, rất hữu dụng.

Nụ cười này thực sự chọc quản lý tiệm. Dễ thỏa mãn quá nhỉ, lấy được tờ giấy chứng nhận công tác thôi mà vui đến thế cơ à.

Quản lý tiệm nghĩ trong đầu, chắc rằng ba ba của cô bé chẳng làm nên trò trống gì, lại cũng không tích cực chuẩn bị để bé được đến trường. Nhưng vì cô bé có tư chất thông minh này muốn đến trường. Cho nên khi phát hiện ba ba không có giấy chứng nhận công tác, bé đã giúp ba ba tìm giấy chứng nhận công tác...

Bây giờ bé vui mừng như vậy, nhất định là vì bé có thể đến trường. Nháy mắt đó, quản lý tiệm thậm chí đã tưởng tượng ra cảnh bạn nhỏ đọc sách trong phòng, còn bên ngoài là tiếng vãi nhau ầm ĩ của người lớn.

Quản lý tiệm nói: “Bạn nhỏ này, cháu ở gần đây à?”

Tuy rằng Chúc Chúc không biết tại sao chú này lại hỏi như vậy. Nhưng bé thấy chú ấy đã giúp bé rất nhiều, thế là Chúc Chúc cười híp mắt nói: “Đúng ạ, nhà cháu ở tòa nhà bên kia.”

Quản lý tiệm nói: “Sau này nếu không có chỗ học bài, có thể tới tiệm của chú đọc sách.”

Chúc Chúc không rõ vì sao lại không có chỗ học bài, nhưng vẫn gật đầu rồi nói: “Cảm ơn chú ạ.”

Quản lý tiệm nghĩ, những cuốn sách giáo khoa mà trước đây con trai ông ta dùng vẫn còn giữ lại. Đến lúc đó có thể mang ra tiệm, để nếu cô bé tới thì có thể xem luôn.

Chúc Chúc đeo cặp sách nhỏ, ôm tờ giấy kia trong ngực rồi đi sang tiệm mì sát vách. Vừa rồi cửa tiệm hơi bận nên bà chủ bị ông chủ gọi về.

Sau khi Chúc Chúc sang, cũng đúng lúc bà chủ đang thu dọn chén dĩa mà khách vừa ăn xong. Bà ấy hỏi: “Chúc Chúc lấy được giấy chứng nhận công tác chưa?”

Chúc Chúc ngọt ngào nói: “Lấy được rồi ạ.”

Bé vừa nói, vừa đặt chứng nhận công tác lên mặt bàn. Sau đó bé để cặp xuống, đổ hết bánh bích quy trong đó ra, phát ra tiếng rào rào. Chúc Chúc nói: “Dì ơi, cái này đều cho dì hết.”

Bà chủ nhìn bảy, tám cái bánh bích quy nướng thành hình hoa hồng xinh đẹp, đa số bánh đều cùng một vị, liền nói: “Chúc Chúc tự ăn đi, dì không thích ăn bánh bích quy đâu.”

“Cái này ăn ngon lắm ạ, cảm ơn dì đã giúp cháu.” Trên mặt Chúc Chúc lộ ra nụ cười xán lạn.

Tim bà chủ bị tan chảy trong giọng nói đáng yêu ấy. Con cái nhà ai đây, hiểu chuyện, lễ phép lại biết cư xử! Lớn lên sẽ thế nào nữa?!

Lúc Chúc Chúc nói về bánh bích quy nhỏ, liền nghĩ tới hương vị của nó. Bé nhịn không được mà nuốt một ngụm nước bọt. Bé chỉ còn những cái bánh bích quy nhỏ này thôi.

Đương nhiên bà chủ cũng nhìn ra bé đang rất thèm. Bà ấy nói: “Vậy đi, dì ăn một cái, số còn lại cháu mang về nhà nhé?”

Bà chủ cầm một cái lên, sau đó bỏ bảy cái bánh bích quy còn lại vào cặp bé. Bà ấy lại xếp giấy chứng nhận công tác lại rồi bỏ vào luôn. Động tác rất nhanh, kéo khóa kéo, đeo lên lưng cho nhóc con: “Nếu cháu thật sự muốn cảm ơn dì, thì khi nào rảnh hãy đến nhà dì ăn mì được không?”

Chúc Chúc cảm động đến hỏng rồi, dì tốt quá đi!

“Mau về nhà thôi, lát nữa người trong nhà sẽ đi tìm đấy.” Tất cả những người sống trên con đường này đều quen biết nhau, nên thường xuyên có trẻ con ra đây mua đồ ăn. Người buôn bán cũng quen với cảnh mấy đứa bé tầm sáu, bảy tuổi đến đây mua đồ.

Buổi sáng, người trong nhà Kim Sân vốn định ra ngoài mua bữa sáng như hôm qua, nhưng Kim Sân phát hiện con gái vẫn chưa ngủ dậy. Thế là anh nhìn quanh phòng bếp, rồi quyết định tự mình làm cơm.

Phòng bếp vẫn còn mới, Kim Sân còn là người mới hơn cả phòng bếp mới. Anh nhìn trái nhìn phải trong bếp một lúc, sau đó quyết định dẫn con gái ra ngoài ăn.

Kim Sân đi tới phòng ngủ của con gái, gõ cửa một cái rồi gọi: “Cục cưng ơi, dậy thôi nào, ba ba dẫn con ra ngoài ăn sáng.”

Bên trong không có tiếng động.

“Cục cưng?” Kim Sân lên giọng.

Kim Sân hoảng hốt. Anh sợ Chúc Chúc sinh bệnh phát sốt, bị cảm đến hôn mê bất tỉnh nên vội vàng mở cửa, rồi trèo lên cái thang thò đầu vào chỗ hổng của mặt trăng. Bên trong chỉ có tấm chăn bị đẩy sang một bên.

“Chu Chúc?!” Máu trong đầu Kim Sân chảy ngược. Khoảnh khắc đó, thế giới dường như đông cứng lại.

Bị cha anh bắt về rồi? Hay là tai nạn khác?

Kim Sân quay đầu thì thấy cửa sổ của phòng con gái đang mở. Kim Sân bước nhanh qua, liền thấy bên dưới cửa sổ rất sạch sẽ.

Anh thở ra một hơi, theo bản năng muốn lấy điện thoại tử thần ra. Sau đó anh mới ý thức được, anh đã để điện thoại tử thần ở lại lâu đài.

Kim Sân hít sâu. Con gái không có khả năng biến mất một cách vô duyên vô cớ. Giải thích duy nhất là không biết tử thần số hai đã dùng phương pháp gì phá giải được chương trình, và tìm được bọn anh.

Lúc này, trong đầu Kim Sân tất cả đều là hình ảnh con gái đứng dưới cây táo trong vườn trái cây, đội nón che nắng, ngọt ngào gọi anh —— ba ba ơi, con hái quả quả cho ba nè.

Nghĩ tới đây, tim Kim Sân như bị dao cắt. Biểu tình trên mặt anh dữ tợn hơn, dùng phần mềm mình đã chuẩn bị xong trước đó gửi cho tử thần số hai một tin ——

“Đừng để mọi chuyện đến tình trạng không cách nào cứu vãn.”

Bên kia gần như trả lại ngay: “Đừng để nó đói, cho nó ăn trước đã. Anh muốn gì tôi đều có thể cho anh.”

Ngay lúc này, cửa nhà Kim Sân truyền đến tiếng cốc cốc cốc.

Bên ngoài truyền vào một giọng nói ngọt ngào ——

“Ba ba ơi —— mở cửa con với —— “

“Ba ba ơi —— “

Kim Sân xông tới, tốc độ rất nhanh, giống như chậm một giây thôi thì người ngoài cửa sẽ biến mất vậy. Lúc mở cửa ra, anh thấy nhóc con đeo cặp sách đứng ngoài cửa. Bé hất tóc lên, ngẩng khuôn mặt nhỏ đang cười xán lạn hơn cả hoa.

Kim Sân ôm chầm lấy con gái. Chúc Chúc vốn đang cười đắc ý, nhưng chớp mắt đã bị dọa cho phát sợ.

Chúc Chúc sợ hãi, sờ lên mắt ba ba: “Ba ba, ba ba ơi, sao ba lại khóc...”

Chúc Chúc nói xong cũng muốn khóc theo luôn.

Giờ Kim Sân mới ý thức được, thì ra mình cũng sẽ có lúc như vậy. Anh cúi đầu, gác lên vai con gái rồi nói: “Ba ba đâu có khóc.”

“Về sau không được bất thình lình đi ra ngoài như thế này nữa biết chưa?”

“Con... Con muốn hù chết ba ba con hả?” Kim Sân cắn răng, phàn nàn như một người cha nhân loại bình thường. Từ trước đến nay anh đều ít nói, đây là lần đầu tiên anh nói nhiều như vậy.

Chúc Chúc ngây ngẩn cả người. Bé còn nhỏ nên chưa thể hiểu tình yêu thương của cha dành cho mình.

Trong cái đầu nhỏ của Chúc Chúc chỉ liên tưởng đến cảnh đáng sợ là ba ba nhà mình phát điên rồi chạy. Nhưng thật ra ba ba cũng giống bé, rất sợ cảnh phải chờ đợi một người.

Thế là Chúc Chúc nói rất chân thành: “Ba ba ơi, con sẽ không chạy đâu.”

Chạy của Chúc Chúc, là chỉ đi ra ngoài liền không về nữa.

Kim Sân lại lý giải là chạy lung tung khắp nơi. Anh cũng không nỡ mắng con gái, mà chỉ nói: “Sau này không được như vậy nữa.”

Trong suy nghĩ của Kim Sân, con gái vẫn là cô bé khi gặp người lạ sẽ trốn sau lưng ba ba. Trước kia ở lâu đài, nhóc con chưa từng tự mình ra ngoài bao giờ.

Nên trong tiềm thức, anh chưa hề nghĩ tới việc con gái tự mình đi ra ngoài.

Chúc Chúc vội vàng gật đầu, sau đó bắt đầu cởi cặp sách, dương dương đắc ý nói: “Ba ba ơi, con tìm được giấy chứng nhận công tác rồi nè!”

Chúc Chúc lấy giấy chứng nhận công tác trong cặp ra, đưa cho ba ba: “Ba ba ơi, ba nhìn nè! Ba phải viết tên ba ở đây đó.”

Kim Sân nhìn tờ giấy chứng nhận công tác kia, trong lòng vừa chua vừa chát, “Con ra ngoài là để tìm giấy chứng nhận công tác à?”

“Đúng ạ.” Chúc Chúc nói rất nghiêm túc: “Bây giờ con đã lớn, không còn là con nít nữa, có thể giúp ba ba rồi ạ.”

Kim Sân ôm con gái thật chặt.

Con gái của anh nhất định là đứa bé tốt nhất thế giới.

Vì có con gái ngoan, Kim Sân kiên nhẫn điền thông tin trên trang web* của Ủy ban giáo dục đến ba lần. Mỗi lần gửi thông tin, hệ thống tải trang, sau lại quay về giao diện trước đó.

(*Web: trang mạng.)

Sau khi lặp lại ba lần, Kim Sân thật sự muốn hack* cái trang web này luôn!

(*Hack là việc lợi dụng những lỗ hổng bảo mật can thiệp một cách trái phép vào phần mềm, phần cứng, máy tính, hệ thống máy tính, mạng máy tính nhằm thay đổi các chức năng vốn có của nó.)

Sau khi gửi thông tin lần thứ tư và tải ra trang trắng, đại thần chương trình là tử thần đại nhân đây đâu chỉ muốn hack trang web không, quả thực muốn hack luôn lập trình viên đã thiết kế ra trang web này!

Anh cố bình tĩnh lại, bắt đầu lại từ đầu. Cũng may lần này trang web tải được. Báo danh trên web thành công, sau đó chỉ cần chờ xét duyệt. Sau khi xét duyệt xong, lại chờ thư thông báo trúng tuyển của nhà trường.

Kim Sân đóng máy tính, nhưng luôn có cảm giác hình như mình đã quên chuyện gì đó.

Nếu có thể bỏ qua, vậy thì nó chẳng quan trọng.

Bên khác, thuộc hạ của tử thần số hai không cách nào lần theo số điện thoại đã gửi tin nhắn ban nãy, mà gọi lại thì không đổ chuông. Tử thần số hai cắn răng.

Kim Sân!!!

Tên của Hồ Thừa Khiếu không có trong app Tử thần, nên anh ta căn bản không thể thông qua app Tử thần để xác định vị trí của Hồ Thừa Khiếu.

Hồ Thừa Khiếu đã rời khỏi nhà. Ngày đó, đầu tiên Kim Sân dẫn theo Chu Chúc biến mất. Toàn bộ app Tử thần loạn tung tùng phèo. Mà lúc đó, Thần lại tìm anh ta.

Lúc đó anh ta không để ý đến việc Hồ Thừa Khiếu cũng vì không tìm thấy em gái công chúa mà tới tìm anh ta. Hồ Thừa Khiếu nghe được đoạn đối thoại giữa anh ta và Thần, sau đó cu cậu liền chạy ra ngoài. Chờ khi anh ta kịp phản ứng, thì đã không thấy con mình đâu nữa.

Hai ngày nay, nhà anh ta hoàn toàn rối tung.

Tử thần số hai sai tất cả bóng đen ra ngoài tìm Hồ Thừa Khiếu, nhưng không biết vì sao không một bóng đen nào tìm ra cu cậu.

Ngay lúc này, điện thoại thông báo tin nhắn của bóng đen ——

“Tìm được rồi.”

Chúc Chúc không biết rằng theo một ý nghĩa nào đó, bé và anh Thừa Khiếu của mình đã cùng hoàn thành việc bỏ nhà ra đi.

Bởi vì lúc này bé đang nắm tay ba ba: “Ba ba ơi, con thấy trường này cũng được ạ.”

Chúc Chúc đã nhận được thông báo trúng tuyển của trường, nhưng không phải của trường tiểu học thực nghiệm Phong Diệp với lực lượng giáo viên hùng hậu, môi trường tốt, gần nhà. Mà là của trường tiểu học Quả Táo cách nhà bọn họ mười mấy trạm.

Kim Sân không vui. Lúc cục cưng đi nhà trẻ, anh có cùng một nhóm với những phụ huynh nhà khác. Những vị phụ huynh đó đã dùng tất cả các cách để tìm cho con mình một trường tiểu học thật tốt.

Kim Sân cũng bị thuyết phục mà không hề tự nhận thức được. Đội ngũ giáo viên giỏi, cơ sở dạy học tốt sẽ cung cấp nền giáo dục tốt nhất cho trẻ.

Chúc Chúc nói: “Ba ba ơi, con thích trường này mà. Con thích táo. Chúng ta đi báo danh đi ạ, nếu không những bạn học khác đều đã đi học, mà chúng ta còn chưa chịu đi.”

Kim Sân hết cách, chỉ có thể dẫn con gái đến xem trường.

Kết quả, ngồi xe đến cổng trường tiểu học, Kim Sân liền muốn quay đầu về? Cái này mà gọi là trường học sao? Hai dãy nhà học bên cạnh quốc lộ, nhìn một cái là thấy hết toàn trường rồi.

Nhưng Chúc Chúc đã đi tới, ngọt ngào nói: “Chào cô ạ, em tên là Vương Quyển Quyển.”

Lúc cô giáo tiếp đón thấy Kim Sân thì hơi sửng sốt, mặt cũng đỏ lên, sau đó mới vội vàng cúi đầu xuống nói với Chúc Chúc: “Chào bạn Quyển Quyển, đây là ba ba em nhỉ.”

Chúc Chúc gật đầu rồi nói: “Em đến báo danh đi học ạ.”

Bên cạnh có rất nhiều phụ huynh đưa con em mình đi học.

Mặc dù đã từng đi nhà trẻ, nhưng đứa trẻ mới vào lớp một phải thay đổi môi trường mới, sẽ vẫn thấy sợ hãi. Có rất nhiều bạn không muốn đến trường, nên các vị phụ huynh đang nghiêm túc dỗ dành.

Chúc Chúc nghiêm túc dỗ dành ba ba: “Ba ba ơi, ba là tốt nhất. Ba đừng không vui nữa nhé. Sau này con sẽ học ở trường này, còn được ngắm rất nhiều hoa nữa. Ba ba nhìn đi, bên đó toàn là hoa kìa!”