Cha Yêu Nghiệt, Mau Buông Mẹ Ta Ra!

Chương 26: Thân thiết

Tác giả : Lập Lập ( Lập Yết Hạ )

Chap 26 : Thân thiết

Cả đêm qua Hoạn Nhi đột nhiên nổi hứng muốn cùng cô tâm sự , thế là hai người trò chuyện cả đêm rồi thiếp đi lúc nào không hay . Nhờ thế mà , cô dần dần thân với Hoạn Nhi hơn .

Tâm trạng Nhược Di rất tốt nên cô làm nhiều thức ăn hơn bình thường . Thức ăn được bày sẵn trên bàn , chỉ còn chờ người đến thưởng thức . Cô thấy Hoạn Nhi vẫn chưa thức dậy liền vịn tay vào tường di chuyển từ từ lên cầu thang . Tiểu Nam đang đứng hút bụi gần đó liền chạy đến đỡ cô .

Nhược Di cầm chốt cửa gạt xuống đẩy nhẹ ra , định đi vào . Thì tiếng nói bên trong phòng phát ra làm cô dừng chân :

-“ Nghị Nghị , em nói lại một lần nữa . Chị dâu cơ thể đang suy yếu .. Anh dẫu sao cũng đã kí xong hợp đồng thì mau chóng bay về đi .. Em mặc kệ anh .. Nếu chị dâu biết anh vẫn còn qua lại cùng ả Ngọc Diệp thì chị dâu sẽ đau lòng biết mấy.. Em thực sự không thể hiểu được anh .. Còn chuyện anh sợ có con vì sau này sẽ phiền phức khi ly dị thì cứ dùng cái đó .. ”

Nghe tới đó , đầu cô lập tức choáng váng . Lỗ tai ù ù chẳng nghe được bất cứ âm thanh gì xung quanh . Tim cô , thời khắc này nó rất đau . Đau đến khó thở . Từng câu , từng chữ phát ra bên trong tiểu Nam nghe rất rõ . Tiểu Nam sắc mặt tái xanh , ánh mắt nhìn chăm chăm vào cánh cửa , tay bủn rủn .

Vài người đứng gần đó đang lau dọn thấy cô chủ ngồi bệt dưới nền nhà vội vàng chạy lại đỡ :

-“ Cô chủ có sao không ?? ”

Đám người hầu đang bận bịu làm việc thì nghe tiếng la vội chạy lên lầu đỡ cô xuống phòng khách nằm nghỉ . Hoạn Nhi cũng từ trong phòng chạy xuống ngồi cạnh cô , khuôn mặt lo lắng miệng cắn chặt môi nhỏ nhẹ hỏi :

-“ Chị dâu trong người lại không khỏe sao ?? ”

Nhược Di từ từ mở mắt nhìn cô mỉm cười :

-“ Ừm , chỉ là hơi choáng nhưng bây giờ không sao . Chị lên phòng nghỉ một lát , bữa sáng của em ở trong bếp . Mau chóng ăn đi đừng để nguội ”

Nói xong rồi Nhược Di chống tay vào ghế cố gắng đứng dậy , tiểu Nam liền đến bên cạnh dìu cô . Hoạn Nhi nhìn cô vất vả đi lên phòng trong lòng đột nhiên vui sướng hẳn .

Nhược Di vừa vào phòng , thái độ của Hoạn Nhi liền nhanh chóng thay đổi . Cô quay sang mắng đám người đang tụ tập xì xào rồi đi vào trong bếp ngồi thưởng thức từng món ăn .

Tiểu Nam đỡ Nhược Di nằm xuống rồi chạy đi lấy thuốc và nước cho cô . Viên thuốc trôi xuống cổ họng thì chỉ một lát sau Nhược Di lập tức buồn ngủ , ánh mắt chứa chan nỗi buồn chậm rãi khép lại . Nhìn thấy cô chủ như thế , tiểu Nam cũng đau lòng theo .

Khi cô tỉnh dậy thì ánh nắng đã ngả sang màu cam nhàn nhạt . Cô nhìn sang tiểu Nam đang ngồi gục bên giường cô , lấy chiếc chăn đang đắp trên người vội đắp cho tiểu Nam . Tiểu Nam cảm nhận được có thứ gì phủ lên người bèn tỉnh dậy :

-“ Cô chủ trong người thế nào rồi ?? ”

-“ Được rồi chị ổn . Còn chuyện khi nãy .. em đừng nói cho ai biết có được không ?? Nhất là Thất Nghị ”

-“ Em biết rồi .. Chị yên tâm ”

Tiểu Nam ngây người trước câu nói của cô chủ , chẳng biết nói gì hơn là vâng lời .

Hoạn Nhi gõ cửa rồi bước vào , tay cầm ly sữa nóng đưa cho Nhược Di rồi bảo :

-“ Chị dâu , cả ngày hôm nay chị chưa ăn gì hết . Mau mau uống ly sữa này đi ”

Nhược Di ngồi trên giường mỉm cười cảm ơn cầm lấy ly sữa . Hoạn Nhi đi lại xung quanh căn phòng nhìn từng vật dụng , cô nhìn thấy chiếc hộp chữ nhật màu trắng nằm trên bàn liền tò mò tiến lại cầm lên . Bên trong hộp là chiếc khăn choàng trắng đỏ không họa tiết vô cùng đơn giản nhưng nhìn vào rất tao nhã thường thượng . Phía dưới chiếc khăn là những sợi cỏ xanh dùng để trang trí . Hoạn Nhi cầm lấy xoay người về phía Nhược Di hỏi :

-“ Chị dâu , món quà này là của chị sao ?? Ai tặng thế ?? Chiếc khăn bên trong mua ở đâu vậy , đẹp thật ”

Nhược Di vịn chặt chiếc ly ủ ấm đôi bàn tay lạnh lẽo :

-“ Chỉ là thời tiết lạnh dần nên chị tự đan tặng cho Thất Nghị ”

Hoạn Nhi nghe xong vội gật đầu rồi đi lại bên giường . Hoạn Nhi ấp úng một hồi rồi vẻ mặt dè dặt nói :

-“ Chị dâu , em hỏi cái này . Giả dụ , là như thế này .. nếu anh hai em làm chuyện có lỗi với chị thì chị có tha thứ cho ảnh không ?? ”

-“ Chuyện có lỗi ?? ”

-“ Chỉ là ví dụ thôi chị đừng bận tâm ”

-“ Đột nhiên em hỏi như thế , thật lòng chị không biết phải trả lời như thế nào nữa ”

Hoạn Nhi cười rồi đứng dậy nói mình còn có chuyện để làm nên phải về phòng . Nhược Di chỉ gật đầu không nói gì thêm .

Một lúc sau , chiếc điện thoại bỗng reo lên bài “ rời sở thú ” . Trên màn hình hiển thị số nước ngoài , cầm điện thoại trên tay cô đắn đo rồi nhanh chóng nghe máy :

-“ Xin chào , là ai vậy ?? ”

-“ Là anh đây ”

Rõ ràng là đã chuẩn bị tâm lý trước nhưng sao vẫn hồi hộp . Sao anh lại gọi cho cô vào giờ này ?? Ở bên kia anh đang làm gì . Bỗng dưng nhớ lại chuyện lúc sáng thì tim cô lại nhói đau .

-“ Em ăn uống có đầy đủ không ?? Đã uống thuốc chưa ?? ”

-“ Em uống rồi , còn anh thì sa-.. ”

-“ Bây giờ anh bận rồi , sẽ gọi lại cho em sau . Nhớ ngủ sớm nhé ”

Tiếng tút tút vang lên , chiếc điện thoại trong tay cô rơi xuống . Cô vừa mới nghe “ Nghị Nghị , xin lỗi em đi toilet hơi lâu ” , giọng nói ngọt ngào vang lên đầu dây bên kia . Nghị Nghị , hai tiếng gọi mà bấy lâu nay cô luôn dùng nhưng sao bây giờ cô nghe thấy lại khó chịu đến thế ?? Phải chăng là do người khác nói ra .

Giọng nói đó là của ai ?? Quan hệ như thế nào với anh ?? ..

Nước mắt vô tình lại tuôn rơi , bàn tay vô ý thức đặt lên bụng . Cô cắn chặt môi đau đớn , con trai là mẹ không tốt đã để cho con nghe những lời không hay .

Con trai , xin lỗi !!

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Lập Lập : sắp tới ta bắt đầu đi học trở lại rồi (●´ω`●) * lăn lộn * nhưng cứ yên tâm , ta sẽ cố gắng post đầy đủ mỗi ngày cho mọi người ~~~~~

Cảm ơn đã lắng nghe .. khoan tắt máy , hỏi nhỏ " bình chọn cho ta chưa ?? "