Cha Yêu Nghiệt, Mau Buông Mẹ Ta Ra!

Chương 46: Âu phục đen huyền bí

Tác giả : Lập Lập ( Lập Yết Hạ )

Chap 46 : Âu phục đen huyền bí

Nhược Di đưa tay lên bấu cánh môi mỏng , nheo mắt nhìn dãy quần áo trước mặt .

Ngư Thuần mở cửa đi vào , nhìn đống quần áo vứt đầy trên sàn nhà , trên giường vội chạy sấn tới đưa tay kéo lấy áo mẹ . Khóe miệng run rẩy đáng thương :

-“ Đống quần áo này .. làm sao thế ? ”

Nhược Di chậc lưỡi , bả vai nhún một cái rồi thuận tay cầm chiếc áo voan ướm thử lên người :

-“ Mẹ phải đi gặp đối tác , bây giờ đang chuẩn bị đồ . Con xem mẹ nên mặc chiếc áo này hay cái này .. à cái này thì sao ? ”

Bàn chân mập mạp trắng trẻo đứng lên chiếc ghế trang điểm , chớp chớp đôi mắt to nhìn cô :

-“ Đối tác ? Là ai ? Quan trọng không ? ”

-“ Con xem có phải tập đoàn của cậu con rất lớn không ? ”

Ngư Thuần tay cầm chiếc váy đen ngắn liếc mắt nhìn mẹ rồi lại nhìn chăm chăm vào chiếc váy gật gật . Nhìn dáng vẻ chẳng để tâm của con gái , cô liền mở miệng thao thao bất tuyệt :

-“ Cậu con chỉ mới đứng thứ 7 , còn người ta là thứ 3 . Thứ 3 đấy. Rất quan trọng , à không phải nói là vô cùng quan trọng a ”

Ngư Thuần đưa chiếc váy cho cô rồi lại xoay người mở tủ áo sơmi ra . Bàn tay năm ngón mũm mĩm cầm lấy chiếc áo trắng ưng mắt . Giọng điềm đạm đáng yêu phát ra :

-“ Thay đổi một chút , thay vì mặc quần quần dài thì hãy thử mặc chiếc váy ngắn xem sao ? ”

Nhược Di nhìn chiếc váy trên tay , đưa tay đo độ dài chiếc váy . Chiếc váy này có ngắn quá không ?

Chiếc áo sơ mi trắng tinh khôi tao nhã phối cùng chiếc váy đen ngắn quyến rũ để lộ đôi chân thon trắng mịn màng . Nhược Di nhìn đôi cao gót đen tinh xảo được đặt riêng biệt trên kệ , không chủ động được liền cầm nó xuống .

-“ Cá nhỏ , mau nhìn mẹ xem ”

Ngư Thuần thả chiếc điện thoại xuống , màn hình vẫn còn sáng , trực tiếp phát ra âm thanh trò chơi . Ngước mắt nhìn mẹ từ đầu xuống chân rồi chậm rãi không vội vàng tuột từ trên giường xuống . Đi lại phía tủ áo vest , tay tùy tiện lật lật vài cái rồi đứng lên chiếc ghế gỗ khoác hờ lên cho cô .

-“ Hoàn hảo . Mẹ đẹp nhất , không ai sánh bằng ”

Tiểu Thuần nói xong liền hôn ‘ bẹp ’ lên khuôn mặt diễm lệ .

~~~~~~~~~~~~~~~~~

Nhược Di vừa bước xuống xe lập tức dãy nhân viên đứng thành hai hàng cung kính cúi đầu chào . Bước vào phía trong liền phát hiện nhà hàng không có một thực khách nào ngoài cô . Chỉ kí hợp đồng thôi . Có cần khoa trương đến thế không , khóe miệng không nhịn được mà thất thốt há ra . Quản lí khom lưng cung kính nói :

-“ Ngài ấy đang chờ cô bên trong . Xin mời tiểu thư ”

Đi theo quản lí , đi đến gần cánh cửa gỗ to lớn kia . Hai hàng nhân viên khác lại đồng loạt cúi đồng chào cô . Thật sự là quá quá khoa trương rồi ?!

Cánh cửa nhẹ nhàng hé ra . Quản lí vừa đưa tay mời cô không kiềm chế được sự tò mò liền bước chân có chút gấp gáp đi vào . Nhìn thấy một thân âu phục đen huyền bí kia đang đứng nhìn ra xa , chỉ là bóng lưng nhưng cô lại cảm thấy vô cùng quen thuộc .

Khóe môi người đàn ông hơi cong lên điệu bộ , khẽ xoay người . Đôi mắt sắc bén kia nhìn thẳng vào mắt Nhược Di , khiến cô ngơ ngác chôn chân tại chỗ .

..

Thời gian cứ tíc tắc trôi qua vô cùng chậm rãi trong bầu không khí gượng gạo thiếu thoải mái . Nhược Di hận không thể đứa lên cầm chiếc kim xoay một vòng .

Cô ngẩng đầu lên nhìn người đàn ông trước mặt , tay cầm ly rượu vang có chút không được tự nhiên run rẩy . Vẫn là nên đi vào chủ đề chính :

-“ Tổng giám .. ”

Âu phục đen khẽ hắng giọng , lộ ra vẻ không hài lòng :

-“ Gọi tên tôi ”

Đôi mắt sắc bén , khóe môi cong phong tình của ‘âu phục đen’ khiến cô vô cùng ngượng ngịu , vội lảng mắt nhìn vào ly rượu trong tay . Giọng nói lạc đi :

-“ Việc đó .. ”

Hàng lông mày ai đó nhíu chặt hơn , khiến bầu không khí đột nhiên lạnh đi .

-“ GỌI-TÊN-TÔI .. ”

-“ Thất .. Thất-N.. Thất Nghị ”

Vương Thất Nghị nhếch môi lộ ra hàm răng trắng , lắc lắc ly rượu trong tay rồi đưa lên miệng nhanh chóng hớp một hơi sạch ly . Nhược Di tay bấu chặt vào ly , đột nhiên cánh tay cô bị kéo đi . Định thần lại mới biết rõ là anh ta , khuôn mặt ngơ ngác không hiểu chuyện gì đang xảy ra khiến người khác hận không thể cắn một phát . Cô thật đáng yêu . Khóe miệng giật giật , không vội mà hét lên :

-“ Anh đưa tôi đi đâu ? Chúng ta còn chưa nói gì về hợp đồng mà ”

Nhược Di vừa dứt lời liền cảm thấy thân hình mảnh mai của cô không bị lôi kéo nữa . Cô liền vô cùng tán thưởng bản thân , ít nhất lời nói mình cũng có chút uy lực .

Hả hê chưa tới quá 5 giây , thì cô đã nằm gọn trên tay Thất Nghị . Anh nhíu mày nhìn vật nhỏ trong lòng ngực , khóe môi chậm rãi phun từng chữ :

-“ KHẢO-SÁT-THỊ-TRƯỜNG ”

-“ khảo-sát-thị-trường gì cơ ? anh mau thả tôi xuống ”

Nhược Di không đành lòng liền giãy dụa trên cánh tay rắn chắc kia . Cô cắn chặt môi hồng , nhìn anh :

-“ Người khác đang nhìn kìa . Mau bỏ tôi xuống ”

-“ Ai nhìn ? ”

Giọng Thất Nghị không nhỏ cũng chẳng lớn , âm thanh vừa đủ để lọt vào tai từng người có mặt ở đây .

Đám nhân viên phục vụ kia đang ngơ ngác nhìn hai người thì nghe thấy giọng nói đầy uy lực liền rùng người một cái rồi cúi đầu làm việc với vẻ mặt ‘ chúng tôi không thấy gì hết , không thấy gì hết ’ . Làm ơn đi , chúng tôi không thấy gì hết .

Đôi mắt lóe qua tia giảo hoạt rồi lập tức biến mất , thay vào đó là đôi mắt ảm đạm vô cùng lạnh lẽo . Cô gái trong tay anh chẳng rốt cuộc là mấy năm qua đã ăn uống như thế nào mà lại nhẹ đến thế này . Hàng lông mày nhíu lại không vui .

Nhược Di muốn nhảy xuống lại bị tay người đàn ông này giữ chặt . Đành xấu hổ xoay mặt vào lồng ngực anh ta . Khoảng cách gần đến nổi cô cảm nhận rõ bên trong lồng ngực rắn chắc kia trái tim anh đập mạnh mẽ đến cỡ nào . Trái tim nhỏ của cô cũng không tự giác mà đập loạn lên , khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ ửng lên .

Thất Nghị cúi đầu nhìn vật nhỏ đang đỏ mặt trong ngực nhịn không thể đem cô nuốt vào trong bụng . Đôi mắt nheo lại vô cùng thâm hiểm :

-“ Ngực tôi .. thích lắm sao ? Có muốn vào trong xe sờ tiếp không ? ”

Nhược Di nhìn bàn tay nhỏ của mình đang ‘oai hùng’ chạm vào lồng ngực rắn chắc liền giật mình giơ lên không trung . Hành động đáng yêu của cô khiến Thất Nghị vô cùng vui vẻ liền cười lên vài tiếng .

“ VÔ SỈ ”

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~