Chắc Chẳng Có Ai Cảm Thấy Tu Tiên Khó

Chương 89: Lý Trường Dạ, Vương Minh Hạo đã đến

Dịch: Tiểu Băng

Tất cả kiếm khí đều về tay của chủ.

Mọi thứ đều quay về như cũ, trở lại bình thường.

Nếu như ánh mắt của mọi người không dồn hết lên người Diệp Bình, thì dường như ở đây vừa rồi chẳng hề xảy ra chuyện gì khác thường.

Đúng lúc này, Diệp Bình mở mắt.

Hắn không hề để ý ánh mắt của mọi người, hắn chỉ nhìn Tô Trường Ngự, trên mặt đầy xấu hổ.

"Đại sư huynh, sư đệ tư chất ngu dốt, mãi mà không lĩnh ngộ được kiếm ý, mong Đại sư huynh thứ lỗi."

Diệp Bình đầy xấu hổ, đúng là vừa rồi hắn đã sắp lĩnh ngộ ra kiếm ý, nhưng tự nhiên hắn cảm thấy, dù là Tứ Lôi kiếm ý hay là Thiên Hà kiếm ý, thì đều không thích hợp với hắn, nên cuối cùng hắn lựa chọn bỏ qua, nên mới không ngưng tụ ra kiếm ý.

Hơn mười vạn tu sĩ trầm mặc.

Tu sĩ Thanh Châu: "???"

Từ Thu Bạch: "???"

Thành chủ Thanh Châu: "???"

Ngoại trừ Tô Trường Ngự, tất cả tu sĩ ở đây đều bối rối.

Lời của Diệp Bình quá chói tai.

Ừ, chính là chói tai.

Ngươi như vậy mà bảo là tư chất ngu dốt?

Ngươi đang sỉ nhục ta đúng không? Ngươi sỉ nhục ta thì thôi, ngay cả Thành chủ Thanh Châu cũng còn chưa ngưng tụ ra được kiếm ý, vậy là ngươi sỉ nhục luôn cả thành chủ hả?

Mọi người còn chưa kịp lấy lại tinh thần, Tô Trường Ngự đã phục hồi tinh thần lại.

Đánh đánh giết giết đã kết thúc, giờ đã tới lúc Tô mỗ giả trâu bò.

Hắn nhìn Diệp Bình, ánh mắt vô cùng bình tĩnh, vốn cũng định nói mấy câu, nhưng suy nghĩ một lúc, nhận ra mình không biết nên nói cái gì, vì vậy không trả lời Diệp Bình, mà đi về phía Thanh Châu Cổ Thành.

"Vào thành đi."

Chỉ ba chữ hời hợt, một lần nữa nâng khí chất kiếm tiên của hắn lên cao vút.

"Dạ, sư huynh."

Diệp Bình vội đứng dậy, không hề để ý tới đám Lý Ngọc, vội đi về phía Tô Trường Ngự.

"Sư phụ, sư phụ, chờ ta với, chờ ta đi chung!"

Thấy Diệp Bình đi về hướng vào trong thành, Lý Ngọc vội vã chạy theo.

Nét mặt Thành chủ Thanh Châu biến đổi, ông ta nhìn vào Lý Ngọc, ánh mắt đầy khiếp sợ.

"Thái Tử?"

Thành chủ Thanh Châu kinh ngạc, không ngờ Thái Tử Tấn quốc cũng ở nơi này.

"Sao Thái Tử lại ở chỗ này? Hơn nữa còn gọi người trẻ tuổi kia là sư phụ, khoan đã...!"

Thành chủ Thanh Châu như nghĩ tới điều gì, cả người run lên.

Tấn quốc... thống lĩnh Giám sát sứ?

Không sai, chính là thống lĩnh Giám sát sứ.

"Thì ra là thế, thì ra là thế, thì ra là thế."

Thành chủ Thanh Châu không ngừng chấn động, đã đoán ra thân phận của Tô Trường Ngự, trong lòng vui mừng.

Tuy đã đoán ra được một phần, nhưng ông ta không dám hành động lung tung, chỉ lặng lẽ rời khỏi bầu trời cửa thành.

Lúc này.

Nội thành Thanh Châu.

Vô số ánh mắt dán vào Tô Trường Ngự và Diệp Bình khi họ đi ra thông đạo.

Hâm mộ ghen ghét chua xót, và rất nhiều ái mộ.

Cảm giác được bao người chiêm ngưỡng này làm Tô Trường Ngự sung sướng đến tê dại, nếu không phải ở đây có quá nhiều người, chắc hắn đã cười ra tiếng.

Thoải mái! Thoải mái quá! Sảng khoái.

Dưới gầm trời này còn có chuyện gì làm người ta sướng bằng giả trâu bò thành công!

Tiếc nuối duy nhất là cơ hội làm được điều này quá là hiếm hoi.

Nói tới nói lui, vẫn là vì mình quá phế vật, nếu như thiên phú của mình có thể giống như tiểu sư đệ thì tốt biết bao.

Nghĩ vậy, Tô Trường Ngự thở dài.

Lúc nào, tiếng bàn tán ồn ào vang lên.

"Đúng là không ngờ, chỉ là một cái Thanh Châu, mà lại có tới hai cường giả như vậy, chẳng những trẻ tuổi, lại còn có tướng mạo tuấn mỹ, khí chất tuyệt vời, quá đáng nhất là, thực lực còn mạnh như thế, hâm mộ, quá là hâm mộ."

"Ta tức giận, không ngờ hai hạng đầu tuấn nam của Thanh Châu lại bị giành mất chỉ trong một ngày, giờ đành phải đứng ở thứ ba."

"Thôi đi! Đạo hữu, ngươi có mặt mũi không thế? Rõ ràng ta mới là thứ ba!"

"Đừng có cãi nhau, hai người các ngươi lấy thứ ba thứ tư, ta lấy thứ năm nhé?"

"Vậy ta đây cố mà làm thứ sáu."

"Các ngươi đều không biết xấu hổ như vậy, thôi, ta lấy thứ bảy vậy."

"Ta thứ tám."

Đám nam tu đều chỉ nói nho nhỏ, chủ yếu là vì sĩ diện, dù là hâm mộ người ta, cũng không thể nói to ra được.

Nhưng đám nữ thì không giống vậy.

"Ahhh, ta thích Đại sư huynh, ta thích loại lạnh lùng bá đạo này, a a a, ta không chịu nổi!"

"Ta cũng rất thích Đại sư huynh, Đại sư huynh, hẹn hò không? Ta dễ thương lắm."

"Ài, nhìn là biết các ngươi chưa thạo việc đời, đại sư huynh tuy đẹp trai, nhưng tiểu sư đệ đi theo sau mới đúng là cực phẩm, chẳng những nhã nhặn, khí chất còn tuyệt hảo. Đại sư huynh nhìn qua là biết một lòng chỉ có kiếm, sau này nhất định không hạnh phúc đâu."

"Đúng thế, đúng thế, ta thích tiểu sư đệ hơn, a a a, ta cũng không chịu nổi, ta quyết định, ta sẽ trở thành người theo đuổi hắn."

"Các vị tỷ tỷ, cho ta hỏi, sư mẫu ta nói, những người đẹp trai thường đều rất nhỏ, có thật không?"

"Ách... Chuyện này ta cũng không biết."

"Muội muội, vấn đề của ngươi, là điểm mù kiến thức của ta á."

"Quản gì hắn nhỏ hay không, quá lắm thì tự mình ra tay, cơm no áo ấm."

"Nếu những người đẹp trai đều nhỏ, vậy chọn tiểu sư đệ đi, để hắn ở không đi lĩnh ngộ kiếm chiêu, vậy là được rồi."

"Oái! Tỷ tỷ đúng là biết chơi nha, muội muội cam bái hạ phong."

Tiếng đám nữ tu không phải to, nhưng cũng không hề nhỏ, hơn nữa lại còn ở giữa ban ngày ban mặt bàn tán với nhau loại chủ đề này, khiến chỉ trong thoáng chốc, Diệp Bình đi đằng sau Tô Trường Ngự càng thêm khẳng định khả năng điều khiển khống chế của Đại sư tỷ.

"Sư phụ, Đại sư bá, ta đã bao phòng trên Mãn Giang Lầu, chúng ta tới Mãn Giang Lầu đi, ở chỗ đó yên tĩnh, đại hội kiếm đạo sắp bắt đầu rồi, phải nghỉ ngơi cho tốt, và khỏi bị quấy rầy, có được không?"

Đúng lúc này, Lý Ngọc hấp tấp chạy tới trước mặt Diệp Bình, nói.

Nhưng Diệp Bình lại lắc đầu.

"Chưởng môn có huấn, đi ra ngoài không được lợi dụng người khác, bắt người tay ngắn, cắn người miệng mềm."

"Lý Ngọc, ngươi cũng có chuyện quan trọng phải làm, hay là mau đi làm việc của ngươi đi."

Diệp Bình rất có thiện cảm với Lý Ngọc, nhưng hắn không muốn thiếu nợ nhân tình.

Tô Trường Ngự đi đằng trước nghe hắn nói như thế, thì nhẹ gật đầu.

Nếu là bình thường, nhất định hắn sẽ nhận ngay cái lợi ích này, nhưng bây giờ trong túi hắn có tiền, cả mấy trăm lượng hoàng kim, không cần phải nhờ người khác cho chỗ ở.

Nhưng Lý Ngọc tiếp tục nói.

"Sư phụ, ta đã đặt phòng sẵn rồi, nếu sư phụ và Đại sư bá không đi, thì sẽ thành bỏ phí, tuy cũng chẳng phải là nhiều, nhưng thế thì một ngày cũng phí một trăm lượng hoàng kim."

Lý Ngọc đúng là chẳng hề bận tâm tí xíu bạc kia, chủ yếu là muốn nịnh nọt Diệp Bình và Tô Trường Ngự mà thôi.

"Không đi."

Diệp Bình cũng thuộc loại không có hứng thú với tiền tài, tiếp tục lắc đầu.

Nhưng Tô Trường Ngự nghe vậy thì hết hồn.

Một gian phòng một trăm lượng hoàng kim một ngày?

Phòng gì mà mắc dữ vậy?

Gượm đã...!

Mãn Giang Lầu?

Mãn Giang Lầu nổi danh nhất Thanh Châu Cổ Thành?

Tửu lầu cấp bậc ngũ giáp?

Hít!

Tô Trường Ngự đột nhiên nhớ ra Mãn Giang Lầu là địa phương nào, hèn gì hắn có cảm giác nghe quen tai vậy.

Trong Thanh Châu cảnh nội chỉ có một quán rượu duy nhất có cấp bậc ngũ giáp, cực kỳ xa hoa, nghe nói mỗi một mảnh gỗ ở trong đó đều là gỗ cây Tử Đàn tơ vàng.

Nghĩ vậy, Tô Trường Ngự mở miệng.

"Sư đệ, sư huynh nghĩ rồi, dù sao Lý Ngọc cũng là đồ đệ của đệ, cũng không phải là người ngoài, hay là tới đó nghỉ ngơi một chút đi."

Tô Trường Ngự mở miệng, cố gắng ra vẻ bình tĩnh, không để lộ là mình ham muốn.

"Đúng đó, đúng đó, sư phụ, Đại sư bá cũng nói như vậy rồi, vậy đi Mãn Giang Lầu đi."

Lý Ngọc kích động phụ họa Tô Trường Ngự.

Thật ra Diệp Bình cũng không suy nghĩ gì nhiều, Đại sư huynh đã lên tiếng, hắn sẽ không nói gì thêm nữa.

Cứ như thế.

Đoàn người đi tới Mãn Giang Lầu.

Ba canh giờ sau.

Một bóng người xuất hiện ở Thanh Châu ngoài thành.

Lý Trường Dạ chậm rãi nhìn chăm chú lên Thanh Châu Cổ Thành.

Người này có vẻ ngoài vô cùng tuấn mỹ, với một nét lạnh lùng, lần này xuống núi, đã cố ý mua một bộ Bạch Hạc lưu vân trường bào đẹp đẽ, để tô đậm khí chất kiếm tiên của mình.

Không thể không nói, khí chất của Lý Trường Dạ đúng là rất cao, chỉ tiếc là so với Tô Trường Ngự thì còn thua kém quá nhiều.

Bên ngoài Thanh Châu Cổ Thành.

Lý Trường Dạ bình tĩnh nhìn chăm chú vào tòa cổ thành, sau đó lẩm bẩm.

"Con đường vô địch của ta sẽ bắt đầu từ nơi này sao?"

"A... Thật đúng là khiến người ta chờ mong."

Nói xong, Lý Trường Dạ chậm rãi đi vào Cổ Thành.

Những ánh mắt quay qua nhìn hắn.

Cảm nhận được những ánh mắt này, Lý Trường Dạ không hề có chút khác thường nào, trái lại càng bình tĩnh hơn.

Hắn biết rõ, mình là rồng phượng trong loài người, những người này nhìn mình, đều là vì hâm mộ bản thân mình.

Ài, thiên tài chính là như vậy, nhất là loại thiên tài đẹp trai như mình đây.

Trường Dạ ơi Trường Dạ, mi thật là ưu tú.

Nghĩ vậy, Lý Trường Dạ mỉm cười, sau đó đi nhanh về phía trước.

Nhưng mà, nội dung đám người nghị luận, lại có vẻ vô cùng cổ quái.

"Các ngươi mau nhìn kìa, có kẻ tưởng bở xuất hiện."

"Chậc chậc, Đại sư huynh vừa mới xuất hiện, đã có kẻ chui ra muốn tranh đua, ta nhổ vào, mắc ói!"

"Đúng đó, đúng là, đầu năm nay bọn tưởng bở nhiều thật đó."

"Trùi ui, các ngươi xem, hắn vẫn còn cười kìa? Không thể nào, không thể nào, hắn không phải nghĩ là mình rất tuấn tú đấy chứ?"

Đám nam tu bàn tán giọng không lớn, cũng khá nhỏ thôi, nhưng đám nữ tu thì oang oang không chút kiêng dè.

"Ta nhổ vào, đòi so với Đại sư huynh? Trông khó coi muốn chết! Còn mặc đồ giống hệt nữa chứ! Ai cho hắn sự tự tin dữ vậy?"

"Đừng nói nữa, các tỷ muội, ta phải đi rửa mắt đây."

"Loại người này, chính là loại phế vật trông thì ngon mà không dùng được điển hình, các tỷ muội, sau này phải cảnh giác cao độ, nhất định không được để bị loại người này cho lừa, hiểu chưa?"

Tiếc thay, Lý Trường Dạ không nghe được những lời này...

Một hồi rất lâu sau đó.

Vương Minh Hạo cũng xuất hiện ở ngoài Thanh Châu Cổ Thành.

Hắn rất lạnh lùng.

Còn lạnh hơn cả Lý Trường Dạ.

Hắn đến từ tông môn ẩn thế, là tông môn ẩn thế thật sự, hơn nữa còn có lai lịch rất lớn.

Vì vậy trời sinh hắn đã có cảm giác về sự ưu việt.

Trong mắt hắn, một nơi như Thanh Châu này chỉ là hòn đá kê chân của hắn mà thôi.

Vương Minh Hạo lạnh lùng đi qua thông đạo.

Đương nhiên, cũng khiến rất nhiều người chú ý.

Cảm nhận được những ánh mắt này, Vương Minh Hạo rất bình tĩnh, thiên tài là phải quen với việc bị người ta nhìn chăm chú.

Hắn không hề cảm thấy tự hào hay hãnh diện, bởi vì hắn không có cơ hội.

Cứ như vậy.

Mãi cho đến đêm khuya.