Chân Đế

Chương 33: Chiến lương hầu (1)

Đại trưởng lão bước ra, vận huyền lực vào âm thanh, hỏi:

- Dạ Tuyết, ngươi đã biết tội chưa?

Cổ Dạ Tuyết hơi ngơ ngác đáp:

- Đại trưởng lão, Dạ Tuyết làm gì nên tội, còn xin đại trưởng lão chỉ dạy?

Cổ Tước liếc thấy Lam Vương nhìn chằm chằm Dạ Tuyết thì hắn đã đoán ra được, nhưng hiện tại hắn cần nhìn tình huống một chút. Hắn cảm nhận được ở đây có khí tức nửa bước Huyền Hoàng, mà Bạch lão vẫn còn nội thương, không đánh đấm gì được, nên hắn phải cẩn thận.

Bất quá hắn có ẩn chiêu là Vân Kỳ nên cũng không sợ gì đám nhãi nhép này, nhưng mà hắn không muốn lộ tẩy quá sớm, về sau địch nhân của hắn sẽ biết mà đề phòng.

Đại trưởng lão hừ một tiếng, lại nói:

- Ngươi làm chuyện trái với luân lý đạo đức, còn giả vờ ngốc sao?

Tim Dạ Tuyết khẽ thót lên một cái, cái ngày mà nàng sợ nhất không ngờ lại đến sớm như vậy. Hiện tại cho dù nàng đã là nửa bước Huyền Vương thì cũng không đủ để chèo chống cho cả hai tỷ đệ, chưa kể Bạch lão bị thương, còn có hai thị nữ tu vi tầm thường. Hiển nhiên, Dạ Tuyết không nhìn thấu được Vân Kỳ, nàng vẫn nghĩ là Vân Kỳ không phải cao thủ gì.

- Đại trưởng lão, ngài nói Dạ Tuyết làm chuyện trái đạo đức, không biết ngài có bằng chứng gì?

Dạ Tuyết tuy biết bản thân chỉ đang câu kéo thời gian, nhưng nàng vẫn cố gắng chống cự một chút, lỡ như bằng chứng họ đưa ra có khuyết điểm để nàng bắt bẻ được thì sẽ kéo dài thêm được. Hơn nữa, lúc nàng phá thân là ở Cổ gia, người trong Lam Hà tông làm sao có chứng cứ thật sự được?

- Nhân viên tình báo của tông môn đã điều tra ra được ngươi ăn nằm với đệ đệ ruột của mình, còn có cả nhân chứng thấy hai người các ngươi mờ mờ ám ám!

Đại trưởng lão vừa nói vừa chỉ vào Hoàng Nhất. Lão nói tiếp:

- Chưa hết, tông môn còn điều tra ra nhân chứng thấy hai người các ngươi dẫn nhau vào khách điếm, đặt phòng riêng làm chuyện bậy bạ. Ngươi còn lời gì để nói không?

Đại trưởng lão tuy mạnh mồm nhưng trong lòng hắn có chút sống dở chết dở, chủ yếu là vì có tên đệ tử nội môn Thuận Thiên Kiếm môn ở đây. Lúc nghe tin thiếu chủ Lam Vương là người gọi hắn tới, đồng thời cũng kể hết cho hắn nghe sự tình này, đại trưởng lão thật muốn bóp cổ giết quách tên hại người hại mình này đi, nhưng hắn vẫn y nguyên là con trai độc nhất của chưởng môn, nên lão không làm gì được, đành phải diễn theo vở tuồng của hai tên thiếu niên kia.

Dạ Tuyết chưa kịp nói gì, tên đệ tử nội môn Thuận Thiên Kiếm môn đã ra mặt:

- Cổ Dạ Tuyết, bổn công tử sẽ cho ngươi một con đường sống, dang tay bảo vệ ngươi khỏi bị xã hội bài xích. Chỉ cần ngươi gia nhập và làm việc cho Thuận Thiên Kiếm môn!

Lam Vương lúc này bước tới, lên tiếng:

- Dạ Tuyết, nàng tốt nhất nên nghe lời Lương huynh. Bằng không, cả hai người các ngươi đều sẽ chết. Biết điều thì hảo hảo đi theo hầu hạ Thuận Thiên Kiếm môn đi!

Người tên Lương Hầu kia tiếp lời:

- Đúng vậy, thiên phú của ngươi rất không tệ, Thuận Thiên Kiếm môn cần thêm thị nữ như ngươi. Nếu ngươi lựa chọn đúng đắn, bọn ta tha mạng cho tên đệ đệ biến thái kia của ngươi, còn cho hắn chút kim tệ ra ngoài sinh sống. Nếu không, hắc hắc, ta không biết phải làm thế nào với Cổ gia...

Lương Hầu là tu vi Huyền Vương chân chính, mỗi câu hắn nói đều là như sấm dội bên tai, làm rất nhiều đệ tử Lam Hà tông tu vi kém bị choáng váng té ngã, rõ ràng là hắn đang lập uy.

- y da, hôm nay thật nhiều ruồi nhặng, vo ve làm ngứa cả lỗ tai bản thiếu gia...

Dạ Tuyết còn đang đè nén cơn giận thì một tiếng nói lười biếng vang lên:

- Tiểu cẩu bớt sủa đi, đã muốn bắt người thì sợ gì thiếu biện hộ? Ngươi kêu ăng ẳng suốt nửa ngày, cuối cùng chung quy là chỉ muốn bắt mỹ nữ về chơi đùa. Quả thật, đã là tiểu nhân thì có tu thành tiên vẫn mãi là tiểu nhân a...

- Hỗn láo!

Lương Hầu không có giận ra mặt, chỉ lớn tiếng gầm một cái, sóng âm đánh về phía Cổ Tước. Hắn muốn ra oai, dùng giọng nói chèn ép một cái tiểu Huyền Sư, sẵn tiện diệt luôn Cổ Tước.

Cổ Tước cười lạnh, hít vào một hơi, nhẹ nhàng nói ra:

- Câm miệng chó lại.

Uỳnh, uỳnh... tiếng sấm rền làm chấn động không gian.

Thuộc tính Lôi rót vào trong giọng nói làm cả sơn môn Lam Hà tông run lên bần bật. Giọng nói như Lôi Thần gầm thét khiến cho toàn bộ đệ tử Lam Hà tông té ngã, bất tỉnh nhân sự.

Sóng âm của Lương Hầu bị đánh nát, mà bản thân hắn trong lúc khinh địch không phòng bị cũng bị đánh cho chảy máu lỗ tai, đông đông lui lại mấy bước, vẻ mặt không tin nổi.

- Huyền căn Lôi hệ!

Mấy vị trưởng lão mấy mặt nhìn nhau, không nói nên lời. Bọn hắn không ngờ tên đệ tử Lôi hệ duy nhất của tông môn lại là người bị dính vào mớ lộn xộn này, còn đánh động đến cả đệ tử nội môn của một tông môn thượng phẩm như Thuận Thiên Kiếm môn.

Còn Lam Vương thì lỗ tai được ma khí màu đen che chở nên không bị gì. Tất nhiên, ma khí rất mỏng, ẩn giấu rất kỹ, các vị trưởng lão hoàn toàn không nhận ra được.

Lương Hầu vừa vận huyền khí chữa trị lỗ tai, vừa liếc nhìn Cổ Tước một cái. Hắn đang cân nhắc có nên chiêu dụ tiểu tử này về Thuận Thiên Kiếm môn hay không, bởi vì tu sĩ có huyền căn Dị Ngũ Hành rất hiếm, mà không phải ai sở hữu huyền căn như vậy cũng có thể thuần thục sử dụng được nó tới trình độ như Cổ Tước.

Vấn đề nằm ở chỗ hắn mới vừa bị Cổ Tước gián tiếp cho một bạt tai, không chèn ép được tiểu Huyền Sư mà còn bị hắn chấn cho chảy máu tai, lui lại mấy bước, đây là nhục nhã.

Nghĩ nghĩ một chút, hắn quyết định làm cả hai, vừa dạy dỗ Cổ Tước một trận, vừa tìm cách giả vờ nhân từ, lúc Cổ Tước bị đánh thê thảm thì sẽ dang tay thu nhận hắn vào tông môn.

Lương Hầu nhún chân bay lên, một điểm hắc khí bí mật chui vào đầu hắn từ phía sau. Hiện tại trong ý nghĩ của Lam Vương, hắn chỉ muốn Dạ Tuyết và Cổ Tước phải chết ngay hôm nay, hoặc ít nhất là bắt được Dạ Tuyết về làm nô lệ tình dục cho hắn chơi thỏa sức. Ma khí từ trong ma vật kia đã ăn mòn gần hết lý trí của hắn, chỉ chừa lại chút ý thức phổ thông.

Đáp xuống trước mặt Cổ Tước, Lương Hầu nhếch miệng cười khinh bỉ:

- Ngươi quả thật có chút bản lĩnh, nhưng bất quả chỉ có như vậy.

Nói xong vung một chưởng đánh tới, thuộc tính Hỏa bạo phát.

Ầm!

Tay hắn còn chưa đến gần Cổ Tước đạ bị một chưởng thuộc tính Thủy của Dạ Tuyết đánh bật về. Không những thuộc tính của hai người có thể khắc lẫn nhau, mà Dạ Tuyết từ trong Lam Hà đi ra, đã trải qua bao nhiêu gian truân thử thách, căn cơ của nàng vững hơn hắn đến hai lần.

Không cần phải nói, loại đệ tử tông môn thượng phẩm như Lương Hầu bình thường cắn nuốt tương đối nhiều đan dược phụ trợ. Hắn đúng là không dám ăn hai viên Huyền Đan cùng loại, nhưng có rất nhiều loại thuốc hỗ trợ tu luyện huyền khí khác. Cổ Tước cũng có thể luyện ra mấy thứ này, thậm chí còn là lục tinh, nhưng hắn không muốn người bên cạnh hắn dùng chúng, sẽ khiến họ sinh ra tâm thế ỷ lại, cảm ngộ bị giới hạn, không đột phá lên cao được.

Hơn nữa, lúc ở bên trong vườn hoa Nam Thiên, Cổ Tước cũng dành khá nhiều thời gian giảng đạo tu luyện cho Dạ Tuyết, nếu không thì nàng khó mà cùng hắn ngang hàng thảo luận Âm Dương Hợp Công ở bên Âm Dương Song Hoa được.

Từ những điểm này, có thể thấy rõ được Dạ Tuyết tuy tu vi thấp hơn Lương Hầu nửa bước, nhưng hoàn toàn có thể đánh ngang tay với loại người căn cơ lỏng lẻo như hắn.

Lương Hầu ngạc nhiên nhìn Dạ Tuyết một chút, hiển nhiên là hắn không ngờ nàng có thể đánh ra loại lực lượng này. Đám trưởng lão Lam Hà tông vốn đã định nhảy ra, nhưng họ thấy Lương Hầu hăng hái nhảy tới thì không khỏi buồn rầu. Bọn họ không thể chen vào chuyện của Thuận Thiên Kiếm môn được, nhất là khi một đệ tử bị người đánh nhục.

Lương Hầu nét mặt lạnh đi, một trảo chộp tới Dạ Tuyết, sẵn miệng nói:

- Nữ dân dâm loạn, đừng xen vào chuyện của bổn đại gia.

Dạ Tuyết cũng không rãnh đi đấu võ mồm với hắn, huyền kỹ nhanh chóng vận chuyển, huyền băng lập tức bao phủ hai bàn tay nàng. Dạ Tuyết đánh ra một chưởng cản phá trảo của Lương Hầu, sau đó liên hoàn ba chưởng tiếp theo đập về phía ngực hắn.

Lương Hầu không phá chưởng của Dạ Tuyết được, bị đánh bật lại, sau đó không dám khinh thường nữa, mở ra huyền khí hộ thể, muốn đánh phá ba chưởng tiếp theo.

Nhưng trong lúc hắn còn chưa kịp làm ra động tác, Cổ Tước bất ngờ xuất hiện phía sau hắn, đưa chân gạt giò hắn một cái, lại trúng vào ngay điểm sơ hở trong tư thế của hắn. Lúc Lương Hầu phát hiện ra thì đã muộn, dưới chân bị vấp một cái, ngực lao thẳng về phía chưởng khí.

Ba tiếng nổ vang lên, Lương Hầu bị đánh bay, khóe môi tràn ra chút máu tươi.

- Phụt!

Cổ Tước phì cười, nước miếng cũng suýt phun ra rồi.

- Đệ đệ thật xấu tính nha.

Dạ Tuyết cười hì hì nói với hắn.

- Tỷ tỷ, cái này là oan cho ta a, làm sao ta ngờ được hắn lại não tàn đến vậy.

Cổ Tước vẻ mặt oan ức nói ra, nhún nhún vai.

- Hai tên gian phu dâm phụ các ngươi!

Lương Hầu chân điểm mặt đất, phóng người bay trở lại, khí tức Huyền Vương hoàn toàn bộc phát, còn có xen lẫn lực lượng thiên địa hỗ trợ cường hóa chiến lực cho hắn, chứng tỏ hắn đã hoàn thành được một nửa quá trình Dựng Sơn Hà trong cảnh giới Huyền Vương.

Hắn nhìn ra được Cổ Tước chỉ mới là Huyền Sư sơ kỳ, là đối tượng dễ ăn hơn. Ngoài ra, nếu hắn đem tiểu súc sinh này giết trước, sẽ có tác dụng đả thương tâm lý rất lớn đối với Dạ Tuyết, đến lúc đó hắn sẽ dễ dàng đối phó nàng hơn. Kế hoạch của Lương Hầu rất bài bản, như sách giáo khoa, nhưng hắn lại không biết được Cổ Tước còn có thân phận Khai Thế Tiên Vương.

Quyền của Lương Hầu vừa đánh tới, Cổ Tước lập tức mở ra Cửu Thiên Quyết Tam Thiên, rót vào lực lượng thuộc tính Lôi, Huyễn Ảnh Thân Pháp cũng đưa vào, thoắt một cái đã hoàn toàn biến mất khỏi tầm nhìn của Lương Hầu, khiến hắn kinh hãi, động tác đình trệ một chút.

Nhưng mà, ở trước mặt một tu sĩ thuộc tính Lôi xảy ra đình trệ, đây là sẽ không phải kết cục có hậu. Quả nhiên, Cổ Tước bằng tốc độ tuyệt luân từ trên cao giáng xuống một quyền trong bảy đoạn Thiên Lôi Quyền, huyền khí màu tím bộc phát như bao trùm thiên địa.

Một tia sáng màu tím xoẹt xuống, theo sau là tiếng sấm ầm vang, Lương Hầu bị đập lún vào trong mặt đất, mặt mũi bị đất đá dập cho bầm tím. Tuy nhiên, hắn y nguyên vẫn là Huyền Vương, Cổ Tước không thể nội thương hắn quá nhiều, chỉ có thể làm hắn đau da thịt, chảy chút máu.

Bất quá, uy lực của Thiên Lôi Quyền kết hợp với Cửu Thiên Quyết cũng không phải chuyện đùa giỡn gì, một quyền của Cổ Tước làm nội tạng Lương Hầu lắc lư, đau đớn vô cùng.