Chân Huyết Lệ

Quyển 1 Chương 20: Quận chúa giá đáo

Năm năm sau, tại trại huấn luyện của đội Diều Hâu Việt quốc

- Triệu Phong

- Triệu Phong

Bên ngoài dồn dập tiếng người, huyên náo đến mức đánh động tất cả mọi sinh vật ở vùng núi vốn khá yên tỉnh này.

- Lại chuyện gì nữa đây!

Một cậu thiếu niên với làn da rám nắng tỏ vẻ bất mãng lên tiếng

Người đó không ai khác hơn là Triệu phong, năm năm thời gian dường như đã lấy đi vẻ non nớt ngày nào trên khuôn mặt, giờ đây chỉ còn lại một chàng trai chững chạc hơn rất nhiều

Bên cạnh Triệu Phong lúc này còn có hai người khác, một người hình dung tuấn mỹ, ánh mắt lanh lợi, rất ư là hoạt bát đang ngậm cây bút còn chưa ráo mực trên miệng, phía dưới là một số sách gì đó, ngoằn nghèo những chữ là chữ. Còn người còn lại thì nổi bật với chiếc áo tím bằng lụa bó sát thân, nhìn có vẻ hơi lạnh lùng và pha lẫn một sự lãnh ngạo, đang đứng tấn một chân trên trụ gỗ, hai tay thì vát hai bao cát lớn, nhưng nhìn có vẻ không có gì là mệt nhọc.

Người nhìn có vẻ lanh lợi lên tiếng

- Còn ai có thể gây ra huyên náo lớn như vậy ngoài trừ một người

- Long Cơ này từ lúc cha sinh mẹ đẻ tới giờ mới thấu hiểu được sức mạnh của phụ nữ thật là lợi hại à nha

- Cậu thấy có đúng không Tử Kỳ

Long Cơ đá ánh mắt lém lỉnh qua tên bạn đang miệt mài đứng tấn kia, nhưng Ngư Tử Kỳ không đáp lại lời nào

Lúc này Triệu Phong chợt hiểu ra những gì Long Cơ nói, hắn buông hai quả tạ trên tay xuống đánh thịch một cái thật to, trên nền đất bị lõm xuống một khoảng sâu, hắn nói

- Chẳng lẽ…. ý cậu là!

Cả ba cùng đáp lại câu nói của Triệu Phong

- Quận chúa giá đáo!

Bên ngoài trời nóng như thiêu, trên một phần đất trống đối gần trại lính lúc này là một vòng vây thật lớn với hơn vài trăm người, họ đang bu quanh một chiếc kiệu màu vàng xinh đẹp

- Xin nhường đường, xin nhường đường

- Nước sôi, nước sôi đây

Dẫn đầu là Long Cơ, sau đó là hai tên Triệu Phong với Tử Kỳ đang chen chút, cố gắng lách mình về phía trước, chỉ là sự thật thì khó hơn họ nghĩ nhiều, đường đi chật kín cả người.

- Phù cuối cùng cũng tới rồi

Ba tên thở phào nhẹ nhõm khi đã đến được chỗ chiếc kiệu màu vàng ở giữa

Cả ba tên đều ngẩng cả người, dù rằng đây không phải là lần đầu tiên được nhìn thấy chủ nhân của chiếc kiệu xinh đẹp ấy, nhưng mỗi lần gặp mặt thì đều có cái cảm xúc khỏ tả này, chả trách cả cái đám vai u thịt bắp phía sau gần cả canh giờ trôi qua rồi mà còn đứng trơ như phổng.

Triệu Phong khẽ thốt lên

- Quả đúng là Na Yến

Phía trước hắn, một tiểu cô nương xinh đẹp rạng ngời dưới nắng, ánh mắt trong như nước hồ thu, mỗi lần đưa mắt là khiến bao trái tim phải rung động, chiếc mũi cao cao, đôi môi màu hồng phớt chúm chím như nụ tầm xuân. Điểm trên khuôn mặt ấy là một nụ cười rạng rỡ, mỗi khi nhìn vào nụ cười ấy, có cảm giác thời gian như ngưng đọng lại, mọi giác quan trên cơ thể như đóng kín trừ đôi mắt đang mở to ngước nhìn.

Na Yến như một đóa hoa bách hợp, yêu kiều và lộng lẫy, khiến cho người ngắm hoa không khỏi ngất ngây sao động, thật khó để miêu tả hết vẻ đẹp của Na Yến chỉ bằng một lời nói.

Vừa nhìn thấy Triệu Phong, Na Yến đã hét lớn

- Triệu Phong, bên này, bên này này

Na Yến vẫy tay ra hiệu, miệng không ngừng hô vang tên Triệu Phong

Triệu Phong kêu khổ không thôi, có quá phô trương không đây, việc Na Yến tỏ ra thân thiện với hắn không có gì là lạ cả, vì hai người đã trở thành bạn thân từ mấy năm nay, nhưng đâu nhất thiết là phải diễn ra ở đây cơ chứ. Cứ nhìn ánh mắt rực lửa của cái đám phía sau lưng hắn thì biết, lời nói của Na Yến đã biến Triệu Phong trở thành đích ngắm của không biết bao nhiêu người muốn làm quen với Na Yến, tiểu quận chúa xinh đẹp của Việt quốc

Thấy tên bạn đang ngơ ngác, Long Cơ huých vào hông Triệu Phong ra hiệu tiến về phía trước, miệng thì bô bô

- Tránh đường, tránh đường cho Triệu công tử nào

- Tên kia

- Tên kia

- Còn không mau tránh đường, không biết quận chúa đang chờ gặp Triệu công tử của Hắc Vân Kỳ bọn ta hay sao

- Lời của công chúa chính là mệnh lệnh, còn không mau chim cút lượn đi cho nhanh.

Triệu Phong nhăn mặt nhìn Long Cơ

Long Cơ cười cười gian xảo

- Phong à! Trước giờ Hắc Vân Kỳ bọn ta luôn bị các đội khác khinh thường, coi rẻ, âu chỉ có việc này là khiến cho bọn chúng lát mắt ra

- Nếu không nhân diệp này mà tỏ rõ uy phong, thì thật là đáng tiếc đó mà

- Cứ làm những gì cậu nên làm, còn việc này cứ để tớ chủ trì

Triệu Phong nhìn tên bạn khuôn mặt hãm tài mà không thốt nên lời, chơi với nhau gần năm năm, nên Triệu Phong rất hiểu tên bạn này quả thật rất là khoái hư vinh và ra vẻ a. Hắn khẽ lắc đầu rồi nói

- Tùy cậu, nhưng đừng quá đáng đấy, dù gì quận chúa cũng đang ở đây.

Long Cơ nghe xong gật gù ra vẻ tán đồng, sau đó mồm mép lại hoạt động liến thoắng không thôi, khiến cho những người ở đội khác nghiến răng, nghiến lợi, câm tức ra mặt.

Lúc này Na Yến đã đến gần chỗ Triệu Phong, nàng nói

- Phong, thật quá đáng, gần hai tháng nay chưa trở về vương phủ lần nào, làm bổn quận chúa ở một mình trong phủ đến chán đi được

Cô nàng ra bộ nũng nịu, trông thật là đáng yêu hết sức, lời nói thì cứ như mật ngọt rót tai, khiến cho biết bao nhiêu chàng phía sau nghe câu này mà thầm thương, trộm nhớ. Chỉ có Triệu Phong là miễn nhiễm với chiêu này của quận chúa, đây đâu phải là lần đầu hắn gặp tình huống này, Na Yến thoạt nhìn bên ngoài là một quận chúa hiền hòa, thùy mị, đoan trang, nhưng bên trong thật sự là một tiểu tinh linh nghịch ngợm phá phách a. Vội tin những gì mà mắt thấy, thì sẽ có ngày hồi hận không kịp đấy các bé trai, quận chúa của Nạp Lan phủ đâu phải là bình thường.

Triệu Phong lên tiếng

- Na Yến nơi đây nói chuyện không tiện, hay chúng ta cưỡi ngựa đi dạo nhé

Na Yến hai mắt hấp hấy, nở nụ cười tươi

- Được chứ, nào chúng ta đi thôi

Nói rồi, Triệu Phong và Na Yến leo lên hai con ngựa phóng đi, để lại trên đường đi vô số bụi mờ.

----------------------------------------------o0o-----------------------------------------------------

Làn gió nhẹ thoáng lướt qua, tiếng vó ngựa sóng bước bên nhau, đôi bạn nhỏ ngày nào giờ đều đã lớn, chỉ là trong mỗi câu chuyện của họ không mất đi sự trẻ con ngày nào.

- Phong, nghe nói Hắc Vân Kỳ lần này sẽ được tướng quân Lai Câu dẫn sang vùng kháng chiến của quân nổi loạn nước Cô Trúc phải không.

- Ù! Nghe nói lần này sẽ là lần đầu tiên ra chiến trường của Hắc Vân Kỳ, ai trong đội cũng rất hồi hộp, và mong chờ. Chỉ là với ba trăm người mà di chuyển qua hai quốc gia để tham gia một trận chiến thì có vẻ không khả thi cho lắm

- Chuyện đó ta cũng đã hỏi Phụ thân rồi, người nói chỉ cần có Lai Câu tướng quân ở đó thì mọi chuyện sẽ không sao. Với lại mọi thứ trên đường đi, Việt quốc chúng ta đều có người sắp xếp cả rồi! Vì vậy Phong, cậu cũng không nên lo lắng làm gì.

Lo lắng sao!

Triệu phong cứ suy nghĩ không thôi, kể từ lần đầu thấy cảnh máu tanh nhiều năm trước tại đồi Tả Mạng cùng với Na Yến, trong đầu hắn luôn suy nghĩ, nhất thiết là phải giết người mới được sao. Qua năm năm rèn luyện kỹ năng chiến đấu cùng mọi người trong đội Hắc Vân, xét về khả năng chiến đấu thì Triệu Phong chỉ thua mỗi Tử Kỳ, nhưng đó là đấu tập, đao kiếm chỉ là những thanh gỗ cứng, quá lắm vết thương chỉ là những vết bầm tím, còn lần này ra chiến trường là vũ khí thật và máu thật a. Không biết đến lúc quyết định, bản thân hắn thật sự sẽ xuống tay. Triệu Phong nhìn hai bàn tay của mình, trong lòng không khẽ thở dài

- Nghĩ gì đấy!

Na Yến thấy Triệu phong có vẻ thất thần nên hỏi

Triệu Phong trả lời

- Không có gì, chỉ là suy nghĩ linh tinh thôi.

- À mà Na Yến, cậu không phải đơn giản đến đây để chào tạm biệt tớ chứ

Chỉ là Triệu Phong vừa liếc mắt nhìn qua đã thấy khuông mặt Na Yến sáng lên, hắn đập tay lên trán

Hắn thì thầm

- Biết ngay mà, đúng là cái miệng hại cái thân, không biết lần này lại định nhờ mình làm trò gì đây

- Lần trước là trộm rượu của vương gia, trước nữa là đem con Hắc Lang của tổng quán thái giám trong cung đem về nhà… báo hại hắn chịu khổ không ít mà

Cho nên mỗi lần thấy ánh mắt này của Na Yến, Triệu Phong đều cảnh giác hết sức

- Cậu nhìn người ta gì mà kỹ thế, có ý đồ đen tối gì đấy

Na Yến lấy hai tay che trước ngực đề phòng, ra vẻ Triệu Phong như tên dâm tặc thật vậy.

Triệu Phong ngớ cả người, hắn nói thầm

- Có điên mới dám chạm vào bà la sát như cậu, tên nào khốn khổ mà vớ phải thật là xui xẻo cả đời

- Cho tôi xin đi, Triệu Phong này còn yêu đời lắm.

Kết quả sự yên lặng của Triệu Phong cũng đã phá tan cái trò trêu đùa con nít của Na Yến, Na Yến bễu môi

- Rõ chán, càng ngày cậu càng giống phụ thân ta toàn là những con người cứng nhắc cả.

- Thôi không đùa nữa, tớ có vật này cho cậu

Vừa nói, Na Yến lấy từ trong mình ra một cái túi nhỏ, nhìn kỹ là một cái hầu bao màu vàng nhạt, trên có thêu một đốm lửa nhỏ màu đỏ.

- Này cầm lấy!

Na Yến ném cái túi nhỏ cho Triệu Phong, hắn đón lấy sau đó xem xét một hồi thì điịnh đưa lại cho Na Yến

- Na Yến sao cậu lại đưa tớ nhiều tiền như vậy, lần này tớ đi hành quân đánh trận chứ có phải đi ăn tiêu, chơi bời đâu. Với lại mấy năm nay, tháng nào tớ cũng nhận được quân lương, nên số tiền này cậu cầm lại đi

- Ngốc này, bộ cậu nghĩ từ đây đến nước Cô Trúc chỉ vài dặm thôi sao, chỉ tính đường đi thôi đến nơi cũng phải mất hai, ba tháng. Trên đường đi cũng phải tiêu tiền ăn, uống này nọ nữa chứ, không cầm ít tiền phòng thân sao mà cho được

- Nhưng mà cái này…

Triệu Phong dúi túi tiền lại vào tay Na Yến

- Nhưng quả thật tớ không thể nhận được, cậu yên tâm đi, tiền tớ hãy còn có thể sống sung túc suốt chặn đường mà

Vốn biết tính Triệu Phong, Na Yến liền nói

- Ai nói toàn bộ số tiền này là để cho cậu cơ chứ, tớ nghe nói nước Cô Trúc có một giống chim khá quý tên là vẹt đuôi sam

- Áo lông cầu làm từ loại chim này mùa đông mặc thì ấm, mùa hạ thì mát mẻ, Việt quốc ta không có loại áo này

- Vừa hay chuyến này cậu cũng đi Cô Trúc

- Phong, cậu mua cho tớ một cái nhé

Triệu Phong nhận lại túi tiền từ tay Na Yến một cách vô thức, có lẽ vì trước giờ chưa lần nào hắn từ chối bất cứ thỉnh cầu gì từ Na Yến, dù việc làm đó là đúng hay sai. Chỉ cần Na Yến cảm thấy vui thì đối với người bạn này Triệu Phong thật sự không tiếc điều gì

Hắn nhìn túi tiền một lúc lâu, sau đó khẽ gật đầu

- Được rồi! tớ sẽ mua cho cậu

Na Yến mỉm cười khi nghe Triệu Phong nói, nụ cười của Na Yến đẹp đến nỗi có thể khiến bất cứ trái tim nào cũng phải rung động.

Triệu Phong ơi Triệu Phong, ngươi đang nghĩ cái quái gì vậy. Triệu Phong tránh cái nhìn trực tiếp với Na Yến, trong đầu đầy những suy nghĩ kỳ quặc.

--------------------------------------------------o0o---------------------------------------------------

Gần hai tháng trôi qua, Hắc Vân Kỳ của Triệu Phong dưới sự dẫn dắt của Lai Câu âm thầm tiến về biên giới nước Cô Trúc. Kể từ lúc bắt đầu, đoàn người đã lấy nhiều danh tánh khác nhau để thuận tiện đi qua các ải quan của nước Mãng Hạ và nước Từ. Có lúc họ giả dạng làm lái buôn, có khi là phường hát…. dưới nhiều hình dạng khác nhau. Mặc dù số người đi là khá đông, nhưng do đa phần là thiếu niên trẻ tuổi, nên cũng không mấy thu hút sự chú ý của nhiều người. Cộng với việc trên đường đi đều có hệ thống mật thám của Việt quốc giúp đỡ, nên không có bất cứ trở ngại nào cho việc hành quân.

Đối với nhiều người trong đội, đây có lẽ là lần đầu tiên họ đi xa đến như vậy, hàng ngàn dặm đường, trải qua gió bụi, nắng, sương đến một nơi xa lạ mà từ trước tới giờ họ chưa từng đặt chân đến. Còn với Triệu Phong chuyến đi này làm hắn gợi nhớ lại những tháng ngày phiêu bạt, tuy đói rách nhưng lại tự do tự tại như cánh chim trời không ai coi quản. Điều đó trở nên hoàn toàn khác biệt khi ở Hắc Vân Kỳ, này mọi hành động cử chỉ đều phải tuân theo quân lệnh, bó mình trong khuôn phép tuy có thể khiến cho người khác trưởng thành, nhưng trong lòng lại có điều gì đó bùi ngùi, tiếc nuối.

-------------------------------------------------o0o--------------------------------------------------

Thành Thùy Dương, tòa thành đầu tiên của nước Cô Trúc sau khi đi qua biên giới nước Từ

Tòa thành này chỉ là một tòa thành nhỏ, nhân số không quá đông, nhưng lại là một trạm dừng hết sức cần thiết với bọn Triệu Phong, vì kể từ tòa thành này họ phải băng rừng vượt suối, trên những đoạn đường hiểm trở để đến được nơi đóng quân của quân kháng chiến. Vì vậy trước khi khởi hành, họ cần chuẩn bị nhiều thứ như lương thực, nước uống và nhiều thứ cần dùng. Không chỉ vậy, Lai Câu còn quyết định còn cho họ ở đây một ngày dưỡng sức để chuẩn bị cho chặn đường dài vào rạng sáng hôm sau, đó là lý do vì sao bọn Triệu Phong đang gắp rút dựng lều ở tạm, vì có thể hôm nay ngoài trời sẽ có mưa.

Lúc này Long Cơ đến bên cạnh Triệu Phong, hắn ra hiệu rồi lôi tên bạn ra một góc, ở đó đã có Ngu Tử Kỳ chờ sẵn

- Triệu Phong cậu có muốn đi làm một chuyện thú vị không

- Hai người các cậu định giờ trò gì đấy, trong khi mọi người đang bận bịu, mà hai người các cậu trốn đi đâu nãy giờ

- Có gì đâu, chỉ là hai tháng nay bọn tớ chán đến tận cổ, muốn tìm một cái gì đó để giải trí vừa hay trong thành này lại có một chỗ khá hay. Nên trước khi dấn thân vào chiến trường bọn tớ quyết định đến đó để không uổng một kiếp làm người ấy mà.

Có nghiêm trọng quá không vậy, cái gì mà uổng một kiếp làm người, không biết cái chỗ nào mà được hai tên này thần thánh hóa đến như vậy, Triệu Phong suy nghĩ. Sau đó do không chịu nỗi sự chèo kéo ghê gớm của Long Cơ, Triệu Phong đành bấm bụng đi theo, ba tên len lén trốn từ phía sau trại, sau đó men đường tiến vào thành.

Nửa canh giờ sau, ba người đã đến nơi cần đến, Triệu Phong hết sức ngỡ ngàng, hai má hắn bổng nhiên đỏ ửng, hắn thật sự xấu hổ khi trước mắt là các cô nương ăn mặt hở hang. Hắn quay sang nhìn Long Cơ

- Cậu đưa tớ đến nơi quái quỷ gì thế này!

Long Cơ hai mắt hấp hấy, miệng cười cầu tài

- Chỉ là thanh lâu thôi mà, lần này tớ định dẫn mọi người đến đây để mở rộng tầm mắt

Triệu Phong nhìn hắn tức tối

- Mở cái đầu của cậu ấy, nếu biết cậu đưa tớ đến đây thì dù có dùng kiệu tám người khiên tớ cũng chả tới đâu

- Tớ đi về đây

Nói rồi Triệu Phong dùng dằng định bỏ đi, nhưng Ngu Tử Kỳ đã khoác tay cậu ta lại

- Chúng ta đã lớn rồi, chuyện này cũng là chuyện bình thường thôi mà

- Với lại chúng ta chỉ vào đây uống rượu, cậu làm gì mà nóng thế

- Hay là Triệu Phong đỉnh đỉnh đại danh, đường đường là bách nhân trưởng của Hắc Vân Kỳ lại nhát gái hay sao chứ

Long Cơ đứng bên cạnh nghe Tử Kỳ nói mà bất giác cười khì, một nụ cười khá gian manh

Triệu Phong nói

- Sợ… sợ cái gì chứ, Triệu Phong này trời không sợ đất không sợ, sao lại sợ cái nơi quỷ quái này.

- Được rồi, đi… thì đi

Long Cơ hí hửng

- Đúng rồi, đúng rồi

- Đây mới là tác phong của đại tướng quân trong tương lai chứ

- Nào nào để Long Cơ này dẫn đường cho Triệu tướng quân vào nhé

Thế là cả ba dõng dạc hiên ngang tiến vào Thúy Hồng lâu