Chân Linh Cửu Biến

Chương 41: Hậu tích

Dịch giả: Titan

Đầy túi trở về, Lục Bình hiện giờ vẫn còn chìm đắm trong một niềm vui sướng to lớn, không biết làm sao.

Từ trước tới nay, lòng hắn duy trì tâm y như nước, trời sập cũng không sợ hãi, đạo tâm vững chắc, thế mà lần này khó lắm mới bình ổn trở lại. Lục Bình ở tu luyện thất của mình ngồi suốt một ngày mà chưa bình phục được, tâm tình tán loạn, nhớ tới trước đây chỉ cần một khối linh thạch cũng hận không bỏ ra làm hai để sử dụng. Lục Bình không còn thu thập được tâm tình mình cho bình tĩnh nữa, khảm nhập vào ký ức xa xưa là những chuyện đã xảy ra không ngừng tràn về. Chỉ mới gần 20 năm, mọi chuyện như đã là kiếp trước. Có lẽ kiếp này hắn không có hy vọng trở về nơi hắn đã đến nữa. Những con người cũ cũng như gợn nước trên hồ, chẳng mấy chốc phai nhạt hết...

Thời gian dần dần trôi, Lục Bình cuối cùng cũng nhớ tới ngày hôm đó khi mình đột phá luyện khí kỳ tầng tám, Lưu tiên trưởng đã từng hỏi hắn tu luyện rốt cuộc để làm gì. Lục Bình hùng hồn trả lời bằng hai chữ "trường sinh". Vô luận là một lý do nào đi chăng nữa thì khi mà nghĩ đến cuối cùng thì chỉ có hai chữ này thực tế nhất, bất hủ nhất. Những lý do khác đều trải qua thời gian mà mân diệt, chỉ có lý do này tiên cổ trường tồn.

Lưu tiên trưởng nghe Lục Bình hồi đáp như thế, lúc đó ha ha cười lớn hai tiếng, lúc đó cảm thấy vô cùng hân úy

Ánh mắt mê man của Lục Bình cuối cùng anh minh trở lại. Sở dĩ ta tu luyện chính là vì trường sinh. Những tài phú này tuy nhiên ta trước đây chưa từng có được, nhưng đối với con đường trường sinh của ta mà nói, cuối cùng nó chỉ là huyễn ảnh mà thôi.

Thịnh Đào tiên trưởng đã tọa hóa rồi, không phải là người làm chủ món tài phú này hay sao?! Ta chỉ cần đem những thứ tài phú này chuyển hóa thành từ nguyên dùng cho ta tu luyện, không ngừng tích lũy vào trong tu vi thì nhất định một này nào đó, ta sẽ thực hiện được chuyện hậu tích bạc phát, đạt đến cảnh giới mới!

Suy nghĩ rõ mọi chuyện nặng nhẹ xong, Lục Bình trở nên ung dung hơn, quay trở lại những ngày tháng tu luyện khẩn trương và quy luật trước đó. Sau khi trải qua lần chiến đấu sinh tử này, Lục Bình vô luận là về ý chí tinh thần hay là về tiềm lực thân thể đều đạt được sự đề cao rõ ràng.

Nhờ vào Hậu Huyết đan và Hồn Huyết đan sung túc phụ trợ, tu vi của hắn nhanh chóng đột phá đến tầng chín trung kỳ và nhanh chóng hướng tới tầng chín điện phong.

Đồng thời trình độ hùng hậu của pháp lực cũng gia tăng thêm một mức.

Sau khi kinh qua cuộc chiến với hải xà yêu, Lục Bình đã nếm trải được mật ngọt của pháp lực hùng hậu, do đó không hề tiếc sử dụng đan dược để sung túc và làm dày cho cơ sở thực lực của mình.

Hiện tại Lục Bình tu luyện có thể coi như là rất xa xỉ, mỗi ngày tu luyện trong tay hắn cầm bốn khối linh thạch, dưới chỗ ngồi là tụ linh bồ đoàn lấy từ chỗ Lâm Thịnh về, do trên đảo san hô lần nữa thu hoạch thêm ba bình Hồn Huyết đan, cho nên trong ba tháng này Lục Bình nhờ vào Huyết đan phụ trợ tu vi mới tiến nhanh như hỏa tiễn. Tu luyện như thế, chẳng trách tu vi của Lục Bình mỗi ngày đi nghìn dặm.

Ba tháng sau, Lục Bình đến Huyền Kỳ đảo biết được huynh trưởng Diêu Dũng chuẩn bị đột phá dung huyết kỳ. Trong tu luyện giới không hề coi trọng việc ăn mừng tu vi sau khi đột phá, mà là chú trọng việc tích lũy trước khi đột phá. Vì thế mỗi tu sĩ trước khi đột phá tu vi thường đều thu được lễ vật của thân bằng hảo hữu.

Diêu Dũng tích lũy đầy đủ, quyết định ở Huyền Kỳ đảo đột phá. Trên đảo có nhiều tiên trưởng, sự an toàn không thành vấn đề. Phân đội thứ bảy cũng đều rối rít đi thăm và tống tặng lễ vật của mình cho Diêu Dũng. Đỗ Phong tặng năm viên Hồn Huyết đan và cũng không biết y từ đâu mà có. Sử Linh Linh đem Hậu Huyết đan mà mình đang sử dụng để tu luyện lấy ra một bình tặng. Những niên trưởng khác thì đều tăng đan dược, linh thạch, pháp khí cùng phù lục,...

Lục Bình nhớ tới bản thân mình trong lúc tỉ thí đột phá luyện khí tầng tám tao ngộ và bị Lâm Thịnh tính kế, rồi được ba người nhắc nhở bề nổi. Hắn gói một khối trung phẩm linh thạch làm bao lì xì. Về mặt ngầm thì hắn gọi Diêu Dũng qua một bên, len lén đưa cái tụ linh bồ đoàn cho y. Diêu Dũng nhìn thấy không ngờ lại là lễ vật quý trọng như vậy, vô cùng cảm kích, nói với Lục Bình:

- Vốn là lần này chuẩn bị hai viên Dung Huyết đan, gia tộc lại vì ta chuẩn bị một số đan dược nữa, cộng thêm bản thân ta tích lũy và Lưu tiên trưởng hộ pháp nên đã có tới bảy phần nắm chắc. Cái bồ đoàn này của sư đệ có thể khiến vi huynh gia tăng thêm năm phần nữa rồi.

Lục Bình cả kinh nói:

- Với sự tích lũy của sư huynh như thế mà mới nắm có bảy tầng chắc sao? Sao lại cần dùng tới hai viên Dung Huyết đan vậy? Đột phá dung huyết kỳ không phải chỉ cần một viên Dung Huyết đan là có thể hay sao?

Diêu Dũng kinh ngạc nhìn Lục Bình, cười nói:

- Sư đệ hàng năm khổ tu, giao vãn với mọi người không nhiều, cũng không phải là tu sĩ xuất sinh từ gia tộc, khó trách ngươi không biết. Khi tu sĩ đột phá dung huyết kỳ, Dung Huyết đan thậm chí không phải chỉ là vật duy nhất phải dùng. Tuy có thêm tài tu sĩ thậm chí có thể trực tiếp đột phá dung huyết kỳ. Chỉ có điều nếu không thông qua Dung Huyết đan phụ trợ, tiến nhập vào dung huyết kỳ thì mười người không có một. Dung Huyết đan chẳng qua là dùng để gia tăng tỷ lệ đột phá mà thôi. Có tu sĩ nhân và tích lũy quá hùng hậu, trong lúc đột phá, bảy loại huyết mạch tương hỗ cạnh tranh càng kích liệt hơn, thời gian đột phá càng dài, tỷ lệ thất bại sẽ càng cao. Vào lúc này một viên Dung Huyết đan đều không có cách nào thỏa mãn nhu cầu của tu sĩ, mà cần phải nhiều Dung Huyết đan hơn để phụ trợ. Điều đáng chết chính là Dung Huyết đan tuy là đan dược dùng cho dung huyết kỳ nhưng lại cần đến 24 loại năm trăm năm linh thảo, mà trong khi 24 loại năm trăm năm linh thảo này lại có điều kiện sinh trưởng cực kỳ hà khắc, độ hiếm hoi không ít hơn nghìn năm linh thảo. Điều này khiến cho linh huyết đan cực kỳ trân quý. Về mặt bằng giá cả tuy nói chỉ là hai nghìn linh thạch, nhưng thực tế là có giá mà không có người bán.

Lục Bình nghe Diêu Dũng một phen giải thích như thế, bấy giờ mới biết bản thân ý tưởng của mình trước đây thái quá mức đơn giản. Lục Bình tự nhận pháp lực của mình có trình độ hùng hậu không dưới Diêu Dũng, thậm chí còn vượt xa y.

Trong loại tình huống như vậy, Diêu Dũng trong mắt Lục Bình đã chuẩn bị vạn vô nhất thất rồi. Thế mà trong mắt Diêu Dũng chỉ có nắm chắc 7 phần 10. Vậy bản thân Lục Bình chẳng phải là ngay cả 5 phân cũng không năm chắc rồi sao?

Lục Bình không biết bản thân mình làm sao mà có thể rời khỏi tu luyện thất của Diêu Dũng. Hắn như vậy là quá khinh thường rồi, cho dù hắn có linh thảo có thể đổi được một viên Dung Huyết đan, có đan dược và linh thạch sung túc, lại có truyền thừa của đan sư Thịnh Đào, nhưng xem ra Lục Bình đột phá đến dung huyết kỳ là có nắm phần chắc mới đúng.

Không ngờ đến hiện tại Lục Bình mới biết bản thân mình đã quá sai lầm, hơn nữa là sai lầm lớn. Hắn và Diêu Dũng hơn kém không phải là tu luyện từ nguyên mà là trí tuệ mà các tu sĩ từ trăm nghìn năm nay tổng kết ra kinh nghiệm. Về điểm này, tu sĩ của gia tộc nhận được sự dặn dò và tuyền dạy không hề bảo lưu về cách đột phá dung huyết kỳ. Còn Lục Bình thì chỉ tự mình tìm tòi đi tới.

Lục Bình gần đây liên tiếp có được thu hoạch, cho dù trong lòng không ngừng nhắc nhở tự thân, nhưng hắn vẫn còn đánh giá thấp độ khó khi gia nhập nhi tiến vào dung huyết kỳ.

Lục Bình cuối cùng cũng chân chính hiểu rằng sự khác biệt của bản thân mình với người khác, cho dù hắn sắp sửa đạt đến luyện huyết tầng chín tiên phong nhưng hắn còn con đường dài phải đi. Lục Bình cuối cùng minh bạch vì sao ngoại môn đệ tử của chân linh phải đạt đến luyện khí chín tầng có trên vạn người nhưng mỗi năm đột phá đến dung huyết kỳ chỉ có mấy chục người mà thôi.

Hiểu rõ vấn đề như thế, Lục Bình phấn chấn tinh thần, thông qua truyện tông trần truyền đến biệt viện phường thị mua đan dược và các vật phẩm dùng để tu luyện. Hắn còn đem bốn thanh để cấp pháo khí mà mình không sử dụng tới bán cho Đa Bảo Các. Còn ba thanh pháp khí còn lại thì đều bị Lục Bình sử dụng hiến tế.

Ngoài ra, Lục Bình còn có những tạp vật thu thập được của Huyền Linh phái đệ tử, tổng cộng hắn thu hoạch được 400 linh thạch. Những món đồ trên người Lâm Thịnh, Lục Bình đến hiện giờ vẫn còn giữ, chưa hề xử lý. Chính là vì không biết gia tộc của Lâm Thịnh to lớn thế nào, lỡ khi thông qua những món pháp khí mà điều tra ra hắn, tìm kiếm đến hắn, như vậy là không ổn rồi.

Vốn còn một ít chuyện để làm nữa, nhưng Lục Bình suy nghĩ một chút, thế rồi chuyển thân đi đến truyền tống trận. Lần này, hắn không trở về Huyền Kỳ đảo mà lại đến Địa Khôn đảo - nơi ba tháng sau sẽ tiến hành phách lại hội dành cho luyện huyết kỳ tu sĩ