Chân Linh Cửu Biến

Chương 86: Chuyện phiền lòng

Dịch giả: Titan

Việc kiến thiết cơ địa trên Hoàng Ly đảo chủ yếu do ba vị dung huyết trung kỳ tu sĩ đảm nhiệm, và do 30 luyện Tổ huyết kỳ đệ tử phụ trách cụ thể thực thi. Đồng thời trên đảo còn chiêu mộ phàm nhân, kiến thiết phường thị của Hoàng Ly đảo. Còn Lục Bình cùng 5 vị dung huyết sơ kỳ đệ tử khác đi theo dung huyết hậu kỳ đệ tử Trương Tử Phong sư huynh, ở trên đảo bố trí hộ đảo đại trận.

Ba ngày sau, sau khi hoàn thành công tác bố trí trận pháp, Lục Bình liên chui đầu vào động phủ của mình bắt đầu cuộc sống tu luyện có quy luật. Đồng thời qua mỗi một đoạn thời gian, hắn đến Địa Khôn đảo phường thị thu mua một ít linh thảo luyện đan. Trong thời gian này, hắn lại đem những vật mà hắn thu hoạch được trong sự kiện Huyền Kỳ đảo xử lý đi, thu vào tay không ít linh thạch.

Lục Bình ở chỗ của Cổ quản sự thuộc Đa Bảo các hoa phí 4000 linh thạch mua hai bộ trận pháp khiến dẫn địa mạch. Loại trận pháp khiến dẫn này sẽ chuyên môn di chuyền địa mạch bao quát cả linh mạch. Chỉ cần đem trận pháp cố định ở trên linh mạch, đồng thời mang trận bàn đặt ở địa điểm cần khiến dẫn linh mạch tới. Sau khi phát động trận pháp sẽ có thể đem linh mạch dịch chuyển. Chỉ có điều quá trình dịch chuyển linh mạch khẳng định sẽ khiến ở nơi nguyên địa của linh mạch xuất hiện sự chấn động mạch đất. Cần phải phòng ngừa hữu tâm nhân phát giác.

Ngày hôm đó, Lục Bình vừa luyện chế một lộ tịnh huyết đan. Nhìn sát viên đan hoàng màu huyết hồng ở trong lò, tâm tình của hắn không khỏi khoan khoái hắn lên. Hắn lại có đột phá mới về mặt luyện chế đan dược ở luyện huyết trung kỳ. Chỉ là luyện huyết hậu kỳ đan dược còn chỉ mới có bốn tầng thành đan xuất. Lúc này Lục Bình cảm giác bên ngoài động phủ, thủ hộ trận pháp bị xúc động, bèn đem một mai truyền âm phù phóng vào. Thì ra là Lý Tử Minh sư huynh thông tri Lục Bình đến nghị sự. Lục Bình không tiện chậm trễ vội vàng chạy đến nghị sự sảnh của Hoàng Ly đảo.

Lúc này ở trong phòng đã có năm vị dung huyết kỳ tu sĩ có mặt. Lý Tử Minh ngồi ở trên vị trí ghế đầu. Lục Bình không biết là chuyện gì, vừa đến liền hướng Hồ Lệ Lệ đưa mắt dò hỏi. Hồ Lệ Lệ sắc mặt không vui cấp cho hắn một biểu lộ là hãy chờ mà xem. Hiển nhiên Hồ Lệ Lệ đã biết nội dung nghị sự, e rằng đó không phải là chuyện tốt gì.

Quả nhiên thấy Lục Bình tiến vào, Lâm Thịnh ở một bên giả vờ nhiệt tình, nói:

- Ai nha! Lục sư huynh, mau ngồi, để cho chúng tôi và Lý sư huynh chờ đợi lâu quá a!

Lời nói nghe có vẻ bình thường. Nhưng Lục Bình cảm giác đây không phải là lời tốt đẹp gì. Chẳng lẽ hôm nay chuyện nghị sự chính là nhắm vào bản thân hắn?! Quả nhiên lời của Lâm Thịnh vừa dứt, Lý Tử Minh ngồi ở trên đã mở miệng:

- Lục sư đệ sau này cần phải tham gia nghị sự đúng giờ. Phải biết hiện giờ không phải như ngày xưa. Ngày xưa Hoàng Ly đảo trú đảo tu sĩ chính là Lục sư đệ ngươi, tự nhiên có thể tùy ý một chút. Bây giờ trên đảo là do Trương Tử Phong sư huynh chủ sự. Hơn nữa yêu tộc ở ngoài biển khổ thị đam đam. Lục sư đệ sau này không thể lười biếng như vậy.

Lục Bình vừa nghe Lý Tử Minh vừa tới đã an bài cho hắn cái tội danh lười biếng, hiển nhiên là muốn cấp cho hắn một cái hạ mã uy. Lục Bình ngồi vào vị trí của mình xong, liền nói:

- À, không biết là Trương Tử Phong tiên trưởng triệu tập mọi người đến nghị sự về chuyện gì?

Lý Tử Minh trong lòng thầm giận: "tên Lục Bình này rõ ràng biết Trương Tử Phong tiên trưởng một lòng tu luyện, không để ý tới chuyện gì. Hai vị khác cũng là như thế. Như vậy bản thân Lý Tử Minh chính là người nắm quyền trên đảo này. Thế mà Lục Bình lại nói chuyện như vậy. Hiển nhiên là không coi y vào trong mắt. Nhưng đối phương lấy Trương Tử Phong mà nói, bản thân y cũng không thể phát tác gì, thầm bảo hôm nay vô luận là thế nào cũng phải lấy người mà lập uy". Thế là nói:

- Trương Tử Phong sư huynh bận rộn với chuyện tu luyện. Mọi chuyện trên đảo đều ủy thác cho ta. Hôm nay chính là bàn về chuyện linh điền ở trên đảo.

Lục Bình nhíu mày, nói:

- Lý sư huynh, linh điền này nhất mực do tại hạ xử lý, cũng không có thiếu lượng dâng lên cho bản phái. Có chuyện gì có thể bàn ở đây?!

Lý Tử Minh đối với việc Lục Bình cắt đứt lời của mình thậm phần bất mãn, lạnh lùng bảo:

- Lục sư đệ tuy không thiếu nợ bản phái nhưng trước mắt Hoàng Ly đảo do môn phái thống nhất quản lý. Linh điền ở trên đảo tự nhiên là phải quy môn phái trực tiếp xử lý. Lục sư đệ không có quyền thừa bao linh điền.

Lục Bình tài đại khí thô, tuy nhiên không đem sản lượng của linh điển coi vào đâu. Nhưng như vậy tự dưng bị người ta cướp lấy, tự nhiên là không có chuyện im hơi lặng tiếng nên nói:

- Ý tứ của Lý sư huynh là muốn tự mình xử lý hay sao?

Lý Tử Minh đáp:

- Lục sư đệ, lời này không có đạo lý. Không phải là ta muốn xử lý mà là ta vì bản pháp xử lý.

Lục Bình không có lòng so đo chút tiểu lợi như đầu đũa này nhưng cũng không thể tiện nghi cho Lý Tử Minh, nên nói:

- Nếu như Lý sư huynh nhìn trúng linh điển của ta. Ta tính như thế này đi: trên đảo có bảy mẫu linh điền. Trong đó là hai mẫu do tại hạ sau khi trú thủ Hoàng Ly đảo đã khai ích ra. Theo quy định thì trong vòng ba năm, linh điền sản xuất ra cái gì đều quy về tại hạ. Trước mắt thời gian còn chưa hết. Còn lại năm mẫu linh điền, ta thấy Lý sư huynh một này xử lý nhiều việc xem ra là không có thời gian xử lý, chi bằng giao cho năm vị ở đây, mỗi người một mẫu. Cũng coi như các vị trong lúc nhàn rỗi, vì môn phái làm chút cống hiến. Chư vị cảm thấy như thế nào?

Lý Tử Minh thật ra là không biết trong đó có hai mẫu là do Lục Bình khai khẩn. Y nghe báo cáo là có bảy mẫu linh điền. Hơn nữa là linh điền linh khí dày đặc, chẳng những sản lượng cao lên hai phần mà thời gian sinh trưởng cũng ngắn đi, một năm có thể cho ra sáu vụ. Lý Tử Minh chịu không nổi sự dụ hoặc của người báo cáo. Lúc này mới nghĩ ra kế tước đoạt sản nghiệp của Lục Bình.

Nghiêm chỉnh mà nói, Lý Tử Minh nói cũng có đạo lý. Y dưa chết vào môn quy của Chân Linh phái và trong tình huống bình thường mọi người đối với chuyện này, nhắm một mắt mở một mắt cho qua. Đều là dung huyết kỳ tu sĩ, ai lại đi tính toán một chút thu nhập mấy trăm linh thạch một năm, nhưng trước mắt Lý Tử Minh lại cứ so đo như thế. Lục Bình cũng không muốn tranh cùng với y. Chỉ là khi thấy ta chiếm không được thì ngươi cũng đừng hòng mà chiếm được. Những người khác cũng không biết nói làm sao cho phải. Đồng ý với đề nghị của Lục Bình thì Lý sư huynh hiển nhiên là mất mặt. Không đồng ý thì Lý sư huynh về tình lý vốn là không thông. Huống chi Lục Bình người ta đây chính là mang đồ tốt tới tận cửa. Nhất thời mọi người đều trầm mặc trở lại. Ngay cả Lâm Thịnh cũng không nói lời nào. Hồ Lệ Lệ minh bạch ý tứ của Lục Bình, nhìn hắn một cái, cười duyên nói:

- Ta thấy chủ ý này không tệ. Dù sao gần đây trú thủ Hoàng Ly đảo cũng không có chuyện gì làm. Lấy một mẫu linh điền, trải qua cuộc sống điền viên cũng không phải là tệ.

Lý Tử Minh ngồi ở trên hàng đầu, ấp úng cả nửa ngày. Cuối cùng mới nói một câu:

- Ta có thể phát thủ hạ luyện huyết kỳ đệ tử xử lý.

Đây chính là sự tham lam một cách trắng trợn rồi. Lời đã nói đến như thế này. Lục Bình tự bản thân đã không tiện tranh nữa. Lục Bình đứng dậy rời khỏi phòng nghị sự. Sau khi đi ra càng nghĩ càng thấy cảm thấy chuyện này quá mức buồn cười. Tên Lý Tử Minh này sao lại giống như kẻ chưa từng thấy qua linh thạch vậy. Thật là mất mặt của dung huyết kỳ tu sĩ. Thế là hắn không đố kỵ về vẻ mặt của Lý Tử Minh nữa, bỗng cười ha hả thật lớn.

Mọi người trong sinh cũng bị những lời của Lý Tử Minh làm ngây ngẩn cả người. Trong lúc nhất thời không kịp phản ứng, nghe Lục Bình phá lên cười, sắc mặt ai cũng có quái, vội vàng đứng lên cáo từ. Ngay cả Lâm Thịnh cũng không dám dừng lại. Chỉ còn Lý Tử Minh ngồi lại ở đó, mặt hết xanh lại trắng, không biết là đang suy nghĩ gì?

Lục Bình sau khi trở lại động phủ, thầm tự nghĩ đây nhất định là có kẻ nào ở sau lưng muốn làm cho hắn phiền lòng. Đầu tiên kẻ nghi ngờ chính là Lâm Thịnh. Nhất là khi hắn mới vừa bước chân vào phòng nghị sự đã cất lời âm dương quái khí. Có thể nói chuyện này không thiếu được hắn. Chẳng qua là Lý Tử Minh không chỉ vì bản thân Lâm Thịnh, mà ngay cả bộ mặt già nua của y cũng không cần nữa.