Chân Lộ

Chương 2: Khả năng vô địch cùng cấp

- Tiểu Liên.

Vô Thường vội vươn tay nắm lấy cánh tay trắng buốt, nhỏ nhắn không xương của Nguyệt Liên, hắn sau một hồi suy nghĩ liền dùng ánh mắt nghiêm túc đến kỳ lạ nói.

-Đừng lo lắng cho ta, bởi vì ta… là thiên tài.

-Muội về phòng tu luyện tốt.

Vô Thường buông cánh Nguyệt Liên ra để Nguyệt Liên rời đi.

-Ừm, huynh là thiên tài, muội sẽ không lo lắng đâu.

Nguyệt Liên cố gắng nở một nụ cười vui vẻ mặc dù trong lòng rất thương tâm rồi quay người rời khỏi phòng.

Nguyệt Liên đơn nhiên không tin tưởng Vô Thường thật là thiên tài khi mà nàng chưa bao giờ thấy hắn thể hiện sức mạnh ngoài việc đọc sách trong phòng, câu vừa rồi của Vô Thường còn khiến nàng cho là ca ca nàng vì bị áp lực quá nhiều nên ảo tưởng chính mình là thiên tài khiến nàng đau lòng.

Nguyệt Liên chạy ra ngoài phòng cũng là lúc hai giọt lệ châu của nàng chảy xuống.

-Vãi thật, đã không tin tưởng ta mà lại còn khóc.

Nguyệt Liên dù đã khóc ở nơi khuất tầm mắt của Vô Thường nhưng quái lạ thay Vô Thường vẫn biết được như cái lúc nàng lo lắng cho số phận của hắn sau 15 ngày nữa. Vô Thường thoáng chốc lắc đầu, sau đó liền nở một nụ cười tà tà tự nhẩm.

-14 năm xuyên qua, 14 năm che dấu, 14 năm khám phá, 14 năm làm phiền cha mẹ, tiểu Liên cũng là đến lúc nên kết thúc rồi. Nhậm Vô Thường ta nên bắt đầu lộ nanh vuốt che xuống cả bầu trời thiện hạ bên dưới.

-ĐÙNG ĐÙNG ĐÙNG!

Lời của Vô Thường vừa dứt, bầu trời không trung không hề có mây đen bỗng nổi lên tiếng sấm vang rền, vang lên khắp cả đại lục của Hồng Long Quốc khiến người người bất kể có là tu luyện giả hay người bình thường đều đồng loạt nhìn lên bầu trời không hiểu chuyện gì xảy ra.

Tại một nơi cao nguyên hẻo lánh, cây cỏ xung quanh xanh thẳm một màu cùng hương hoa đủ loại màu sắc nhảy múa phiêu đảng theo từng cơn gió nhẹ ấm áp, một lão giả ăn mặt đơn sơ giản dị ngồi trên thềm đá xanh, chân mang giầy mộc được làm bằng các sợi dây leo cây cỏ, tay cầm cuốn sách cổ đang xem dỡ bất chợt nghe tiếng sấm dù không mây đen mà nhìn lên bầu trời nhíu mày.

-Sấm không mây trên bầu trời, đây là hiện tượng “Thiên báo” trong truyền thuyết, báo hiệu thời đại có biến cố dẫn đến thay đổi quỹ tích thế giới.

-Tam sấm tượng trưng cho sự loạn thế, triều đại có thể bị thay đổi.

-Lục sấm tượng cho thiên tài vạn năm khó gặp xuất hiện, mang theo uy thế ngút trời chấn nhiếp thiên hạ.

-Cửu sấm tượng trưng cho Thần Thánh chuyển thế, mở ra cơ hội thành Thần cho mọi sinh linh.

-Hôm nay tại Hồng Long Quốc trời gõ tam sấm, xem ra thời đại của Hồng Mặc Thiên tiểu tử đã sắp kết thúc a…

Lão giả thở dài một hơi liền thu hồi ánh mắt, tiếp tục đọc cổ văn thư từ Sư tôn lưu lại.

-Ra là thời đại sắp có thay đổi, triều đại sắp bị lật đổ?

Vô Thường sau một hồi trao đổi với không khí thì hiểu ra, hắn nở nụ cười tà ác nói

-Tất nhiên, vì chính ta là kẻ làm điều đó.

-Tên cẩu hoàng đế, cha mẹ ta chết ngươi tuyệt đối không thoát khỏi liên quan.

Vô Thường siếc chặc tay một hồi liền đặt chân rời khỏi phòng.

-Những người bạn của ta, chúng ta sẽ cùng làm nên một trang sử sách mới, khà khà khà…

Lần nữa nói với không khí, đúng hơn là nói với bất kỳ vật gì như cỏ, đá, cây, đất, gió,… Vô Thường nhanh chóng rời khỏi trạch viện nhỏ của mình bên trong Kiếm Trận Tướng Phủ.

Mười bốn năm trước Nhậm Vô Thường vốn không phải tên Nhậm Vô Thường mà tên là Thiên Họa, hắn là một trong bảy vị pháp sư tối cường nhất của thế giới pháp thuật nơi mà người có thể thông qua thần chú, niệm phép để tạo ra các loại năng lực phi thường như lửa, nước, lôi điện,…

Lần ấy, Thiên Họa trong khi đang thử nghiệm một phép thuật tự tạo mang tên là “dịch chuyển tức thời” cho phép người di chuyển theo quỹ đạo alpha, từ nơi này và xuất hiện ở một nơi khác bất kỳ thì gặp phải sự cố, rồi gặp một giấc mơ kỳ lạ. Đến khi Thiên Họa tỉnh người lại thì bản thân hắn đã là một đứa trẻ sơ sinh tên Nhậm Vô Thường, là phế vật vừa mới được sinh ra khi không Tâm Đan.

Lúc ấy cũng may là nhỏ máu nhận cha là đúng nên Thiên Họa và mẫu thân không bị giết, nếu không Vô Thường cũng không có lớn lên tuấn tú dị thường hơn hẳn cha hắn như vậy cho đến hiện tại.

Mười bốn năm qua, Vô Thường bằng vào bản tính và kinh nghiệm đã một lần sống cùng với nhiều điểm kì dị của khối thân thể Nhậm Vô Thường, cũng như năng lực pháp sư của hắn, Vô Thường đã nhanh chóng từ một tên phế vật biến thành quái vật bất bại trong cùng thế hệ.

Hiện tại ở lứa tuổi thiếu niên, tuyệt đối sẽ không có ai là đối thủ của Vô Thường, cho dù có là thái tử vương triều, đệ tử hạch tâm của cường giả hay thần thánh chuyển sinh cũng vậy. Vô Thương bất bại vốn dĩ là bất bại.

Vô Thường bất bại, nguyên nhân có thể kể đến bốn điểm cơ bản.

Thứ nhất, Tâm Đan.

Tu luyện giả sinh ra tất có Tâm Đan, Tâm Đan mạnh yếu dẫn đến tu luyện giả cũng mạnh yếu tương tự. Sự mạnh yếu của Tâm Đan quyết định ở loại Tâm Đan và số lượng xiềng xích vây quanh nó.

Tâm Đan tất có phân chia chủng loại, chủng loại sẽ quyết định con đường tu luyện của tu luyện giả. Ví dụ nếu tu luyện giả sở hữu Hỏa Tâm Đan thì con đường sau này sẽ đi theo đường hệ Hỏa, và Hỏa Tâm Đan thì tất nhiên yếu hơn Thủy Tâm Đan, bị Thủy Tâm Đan khắc chế. Dễ hiểu hơn thì có thể thấy rõ, Bất Tử Tâm Đan có thể khiến thân thể tu luyện giả bất tử sẽ tuyệt đối mạnh hơn Thủy Tâm Đan chỉ tạo ra các công kích hệ Thủy hay Lôi Tâm Đan chỉ công kích ra Lôi hệ,… Loại Tâm Đan yếu hơn tức tu luyện giả sẽ yếu hơn.

Tu luyện giả sinh ra đã có Tâm Đan, tuy nhiên khi đó Tâm Đan vẫn chưa cung cấp khả năng của nó cho tu luyện giả vì nó đang bị trói buộc bằng những sợi xích kì lạ, chỉ khi nào tu luyện giả phá bỏ hết xiềng xích, tiến vào cảnh giới Linh Nhân liền mới giải phong được sức mạnh của Tâm Đan. Tâm Đan bị càng nhiều sợi xích trói buộc thì Tâm Đan đó càng mạnh, từ 1 đến 10 sợi là cấp độ bình thường, từ 11 đến 30 là cấp độ thiên tài, từ 31 đến 50 là cấp độ thiên tài kiệt xuất, từ 51 đến 70 là thiên tài đỉnh cấp, từ 71 đến 80 là thiên tài bá đạo, từ 85 đến 90 là yêu nghiệt, từ 91 đến tròn 100 là Đế Vương, còn trên 100 thì chưa từng xuất hiện, chưa từng có ghi chép trong sử sách.

Nhậm Tuyết Nguyệt Liên có 85 sợi xích vây quanh Bạch Liên Tâm Đan chính là thuộc hàng ngũ yêu nghiệt, thiên tài hiếm có ngàn năm có một của Hồng Long Quốc.

Vô Thường khi sinh ra được Lão tổ Nhậm gia tức cha của Nhậm Thiên Hành và cả Nhậm Thiên Hành đều có tu vi Linh Sư kiểm tra thân thể, kết quả không phát hiện Tâm Đan nên mới xem hắn là phế vật, nhưng thực tế, Vô Thường không những có Tâm Đan mà còn là có đến hai cái Tâm Đan. Một cái Tâm Đan vô hình có năng lực kinh thiên, không ai có thể thấy ngoài hắn với trọn vẹn một vạn sợi xích vây xung quanh vô cùng khủng bố, còn một cái thì ngay cả chính Vô Thường cũng không thấy nhưng hắn có thể cảm nhận được rằng nó tồn tại, có điều là không thể nhìn thấy mà thôi.

Không nói đến thứ khác, chỉ nói đến cái Tâm Đan có một vạn sợi xích đã đủ để Vô Thường bất bại trong cùng thế hệ. Với Tâm Đan bí ẩn này, Vô Thường hoàn toàn có thể chấp luôn cả Bất Tử Tâm Đan, Bất Diệt Tâm Đan hay là cả Hỗn Độn Tâm Đan, hắn có thể thua chỉ trừ phi người sở hữu chúng cũng có một vạn sợi xích tương tự.

Thứ hai, năng lực pháp sư vẫn còn.

Ở thế giới này, Vô Thường mặc dù không còn có thể hô phong hoán vũ, gọi sét, nổi lửa, tạo thạch nhân… như thế giới pháp thuật bên kia, nhưng việc trò chuyện với các “linh” của vạn vật vẫn còn.

Vạn vật có linh, cục đá, cái cây hay cửa sổ, ngôi nhà,…chỉ cần là vật tồn tại đều sẽ có linh. Việc giao tiếp với những cái “linh” đó chính khả năng đặc biệt của một pháp sư mà Vô Thường còn làm được, do vậy cái nhìn về thế giới mà Vô Thường và người khác là hoàn toàn khác nhau. Người khác nhìn căn nhà là căn nhà, cục đá là vật vô tri, cái cây là khúc gỗ,… Vô Thường lại nhìn thấy căn là vị đại thúc hiền hòa, cục đá là anh chàng kiên cường, cái cây là thiếu nữ duyên dáng,…

Vô Thường nhờ việc giao tiếp này mà có thể dễ dàng nắm bắt được nhiều thông tin từ cả quá khứ mấy ngàn năm về trước của thế giới này hay là tâm tư của bất kì một ai đó. Nhìn ra nỗi lo lắng trong lòng của Nguyệt Liên đối với hắn cũng là nhờ vậy, bởi lẽ thân xác của một con người cũng có “linh”.

Thứ ba, khả năng vốn có của bản thân Vô Thường.

Thế giới này kẻ mạnh làm vua kẻ yếu làm nô lệ. Kẻ mạnh muốn gì cũng có dù là mỹ nhân hay quyền thế, còn kẻ yếu chỉ có câm họng mà làm, nếu làm không xong tất chỉ có chết.

Tu luyện giả muốn thành kẻ mạnh thì không những có Tâm Đan mạnh mẽ mà còn phải có tu vi kinh khủng, chiến lực vô song. Tâm Đan ban đầu khi sinh ra chỉ là sức mạnh sơ cấp, tu vi cảnh giới chính là sự phát triển của Tâm Đan, còn chiến lực chính là tổng thể sức mạnh tu luyện giả có thể bạo phát ra bao gồm cả tu vi.

Tu vi tu luyện giả được tính dựa trên trình độ Tâm Đan phát triển và sức mạnh có được nhờ hấp thụ luyện hóa linh khí*, phân chia thành: Phàm Nhân, Linh Nhân, Linh Sư, Tông Cảnh, Tôn Cảnh,…

*Linh khí: một loại khí vốn dĩ tồn tại trong thiên địa nhưng chỉ có tu luyện giả cảm nhận và hấp thụ được. Linh khí là chất xúc tác để loại bỏ xiềng xích quanh Tâm Đan và cũng là dưỡng chất để giúp Tâm Đan trở nên mạnh mẽ.

Cảnh giới Phàm Nhân chính là cảnh giới mà Tâm Đan vẫn còn có xiềng xích vậy quanh, và khi xiềng xích bị loại bỏ hết chính là có được cơ hội đột phá trở thành Linh Nhân.

Trong cảnh giới Phàm Nhân, vì Tâm Đan không sử dụng được nên sự mạnh yếu của tu luyện giả chỉ thể hiện ở khả năng chiến đấu tay chân cùng các thế võ đánh nhau như thường nhân. Do vậy ở cảnh giới này, tu luyện giả có Tâm Đan thuộc chủng loại mạnh mẽ chưa chắc có thể đánh nhau giỏi bằng tu luyện giả có Tâm Đan thuộc chủng loại yếu hơn, một khi bị người giết rồi thì cũng thật đáng tiếc.

Vô Thường kiếp trước là pháp sư nhưng không đơn thuần chỉ có vậy, hắn còn là một chiến binh bất khả chiến bại trên mọi mặt trận. Dùng pháp thuật Vô Thường cũng thắng, đánh nhau tay chân Vô Thường càng thắng nhanh hơn.

Với khả năng chiến đấu ưu việt này, ở cảnh giới Phàm Nhân liệu có tồn tại người nào có thể gây khó dễ cho Vô Thường?

Ở thế hệ trẻ, trừ Linh Nhân thì không có bất cứ ai có thể làm gì được Vô Thường nếu hắn muốn, nhưng muốn thành Linh Nhân cũng không phải đơn giản. Xiềng xích vây quanh Tâm Đan càng nhiều, khả năng hấp thụ linh khí càng cao, càng mạnh, bất quá lại phải giải khai nhiều xiềng xích hơn người khác để có cơ hội đột phá Nhân Linh cảnh, điều này nó cũng gần tương tự như người có ít xiềng xích nhưng bù lại, họ hấp thụ linh khí không nhanh bằng.

Trong trường hợp bình thường, một người có 10 sợi xích vây quanh Tâm Đan cần phải mất khoảng 40 năm để phá bỏ hết sợi xích và đạt được cơ hội đột phá Linh Nhân cảnh, đồng nghĩa với tuổi của người đó nằm trong khoảng từ 43 đến 44 tuổi. Một người có 20 sợi xích vây quanh Tâm Đan cần mất khoảng 35 năm để loại bỏ xiềng xích và có cơ hội đột phá, tuổi khoảng 38, 39 tuổi. Tương tự, một người có 50 sợi xích thì cần khoảng 32 năm để loại bỏ hết và đạt được cơ hội, tuổi nằm khoảng 35, 36 tuổi. Một người….

Cuối cùng, bỏ hết được xiềng xích tức là “đạt được cơ hội đột phá” Linh Nhân chứ cũng không phải trực tiếp trở thành Linh Nhân cảnh, có rất nhiều người lại cũng cần phải mất thêm vài năm đến vài chục năm mới có thể đột phá tu vi lên Linh Nhân cảnh.

Thế hệ trẻ là người dưới 20 tuổi, không nói xa khắp Hồng Long Quốc chỉ nói khắp Châu Nam thành thì liệu có ai đã trở thành Linh Nhân cảnh ở độ tuổi dưới 20 tuổi? Đáp án là không có, nhưng nhờ vào các dược vật có thể trợ giúp tăng tốc độ hấp thu linh khí hoặc trực tiếp giúp giải khai xiềng xích, chí ít tại Châu Nam thành cũng đã có không dưới 10 người chưa đến 20 tuổi đã loại bỏ hết xiềng xích vây quanh Tâm Đan, đạt được cơ hội thức tỉnh Tâm Đan, trở thành Linh Nhân cảnh.

Nhậm Tuyết Nguyệt Liên dưới sự toàn lực bồi dưỡng của Kiếm Trận Tướng Phủ, trong tương lại không xa, có lẽ chỉ một hai năm sau sẽ chính là người nhỏ tuổi nhất trong Châu Nam thành giải khai hết tất cả các sợi xích vây quanh Tâm Đan. Đó là không gom quái vật như Vô Thường vào.

Thứ tư, khả năng hấp thụ linh khí của Vô Thường quá mạnh, quá nhanh, quá nguy hiểm.

Sở hữu hai Tâm Đan, trong đó còn có một Tâm Đan có đến một vạn sợi xích đã đủ hình dung khả năng hấp thụ linh khí kinh khủng như thế của Vô Thường. 14 tuổi đã giải khai hết một vạn xiềng xích trong tỉnh trạng không hề được ai bồi dưỡng cho ăn dược vật quý hiếm tăng tốc độ hấp thụ linh khí.

Đó là còn chưa kể, Vô Thường mỗi ngày chỉ dùng 2 giờ đồng hồ tập trung hấp thụ linh khí (tu luyện) trong khi người khác giành ít nhất là 10 giờ đồng hồ để tu luyện, còn lại Vô Thường đều cứ để cơ thể hấp thụ theo kiểu bình thường rồi tập chung đọc sách, tài liệu tìm hiểu về thế giới này hoặc đúc Linh Thể dựa theo chỉ dẫn của các “linh”.

Nếu Vô Thường thường xuyên tu luyện và được bồi dưỡng đầy đủ, có lẽ khi lên 5 hoặc 6 tuổi đã giải khai hết một vạn xiềng xích.

Vô Thường mặc dù chưa từng giao chiến một lần với bất kỳ ai trong thế hệ trẻ nhưng điều đó đã không cần thiết.