Chân Lộ

Chương 22: Phi Long Cước chiến Hắc Bào Nhân

P/S: hiện đã có hình đại diện của một số nhân vật, các đọc giả có thể xem ở "Nhân Vật" (nằm bên trên, bên phải).

....

-Tiền bối bám theo ta tổng cộng đã qua hai con phố, mười ba đoạn hẻm, không biết hiện tại có thể lộ mặt ra cho vãn bối yếu nhược này được diện kiến?

Đến đoạn hẻm thứ 14, một đoạn hẻm vắng người nhất trong tổng số 14 con hẻm Vô Thường đi qua trừ ở cuối đường đang có một vị thiếu nữ bạch y đẹp tựa hoa ngọc với mái tóc đen huyền cuốn hút ánh mắt người, nàng đang vui đùa cùng vài đứa con nít có bộ dạng khá nghèo khổ cách Vô Thường một đoạn 200m.

-Ồ, khá lắm tiểu tử, ra là đã phát hiện được ta, làm ta còn tưởng ngươi thích dạng phố một mình nhìn ngắm các con hẻm.

Đứng sau lưng Vô Thường không xa, một nam nhân quần áo đen, gương mặt đeo mặt nạ quỷ dữ nhe răng nhìn về phía Vô Thường ra vẻ tán thưởng tài nghệ phát hiện kẻ địch của hắn.

Từ giọng điệu nghe được, Vô Thường suy đoán được khối thân thể của đối phương là trung niên 35, 40 tuổi.

Vô Thường quay người lại nhìn hắc bào nhân, hắn lộ vẻ lo lắng nói.

-Từng bị vài lần Linh Nhân cảnh khóa thân, nhận ra cũng là đều tất yếu bình thường. Không biết một vị tiền bối Linh Nhân cảnh như ngài theo dõi tiểu tử miệng còn hôi sữa như ta có dụng ý gì?

-Thì ra là thế, ha hả, dụng ý sao? Quả thật là có, nhưng mà trước đó chúng ta chơi một trò chơi nhé?

Hắc bào nhân cũng không đợi Vô Thường trả lời hay nói gì thêm, bàn tay phải khẽ đảo liền xuất một cây dược thảo toàn thân trắng bạch, trên đầu có ba chiếc lá xanh biếc.

-Đánh với ta một trận, nếu trong vòng 30 tức hơi thở, ngươi không nằm gọn trong tay ta thì một gốc Bạch Linh Chi hai trăm năm này thuộc về ngươi. Rất dễ và rất lợi.

Nghe thế Vô Thường đen mặt nói.

-Tiền bối đừng đùa, một Phàm Nhân cảnh như ta thì làm sao thoát khỏi lòng bàn tay của ngài, trò chơi tiền bối đưa ra căn bản ta không có đường thắng.

Linh Nhân ước đánh với Phàm Nhân, không cần đánh thật thì ai cũng biết bên nào là người thắng.

-À, thể lệ tất nhiên là ta sẽ ép cảnh giới xuống còn trong phạm vi Phàm Nhân cảnh, thế thì công bằng rồi chứ?

-Vâng, đã công bằng, nhưng mà tiền bối làm thế đối với ta để làm gì, chắc không quá mức rãnh rỗi chơi đùa đi.

Vô Thường với tính cách cực ghét người làm phiền dĩ nhiên là rất phản cảm đối với hành động của hắc bào nhân, bất quá thì thực lực của không đủ so với hắc bào nên không làm được gì.

Dù vậy hắn cũng ngay lập tức lặp lại hành động của đối phương, không đợi hắc bào nhân mở miệng lại nói.

-Mà thôi, nếu tiền bối đã muốn như thế thì vãn bối phụng bồi. Bất quá, nếu như là vãn bối sơ ý lỡ tay đánh trúng tiền bối thì không biết có bị tiền bối ăn thịt hay không đây.

Linh Nhân cảnh ngoài việc có linh lực và thần thông thì cơ thể họ cũng giống như người bình thường, bị người trực diện đánh trúng sẽ bị thương. Vô Thường chủ yếu sợ ra tay quá nặng lỡ giết chết một vị Linh Nhân cảnh không quen biết thì không sao, lỡ giết không được, để vị Linh Nhân cảnh sống sót trong cơn trọng thương thì hắn tiêu là chắc.

-Xem bộ ngươi rất tự tin. Vậy thế này đi, ngươi nếu đánh trúng ta, ta tuyệt không làm gì ngươi, ngược lại còn tăng thêm phần thưởng cho ngươi. Trúng một đòn ta tặng ngươi hai gốc Bạch Linh Chi 500 năm, trúng hai đòn tặng ngươi năm gốc Bạch Linh Chi 500 năm, trúng ba đòn tặng ngươi mười gốc Bạch Linh Chi 500 năm. Còn nếu đẩy lùi được ta dù chỉ một bước, tặng ngươi một Bạch Linh Chi ngàn năm. Đủ hài lòng rồi chứ tiểu tử?

Hắc bào nhân hời hợt nói. Hắn cảm thấy bản thân sẽ không bao giờ thua bởi một tên tiểu tử 15, 16 tuổi non nớt, dù cho tiểu tử này đã từng hạ gục yêu thú trước mặt hắn.

Linh Nhân cảnh đến từ Tông môn khủng bố như hắc bào nhân, sẽ không thể nào thua trước một Phàm Nhân cảnh trong trận chiến “tay không tất sắt”.

-Tiền bối đã nói vậy thì vãn bối xin được phụng bồi, nhưng thiết nghĩ vãn bối nên thêm vài một vài khoảng nhỏ thay đổi.

Vô Thường khẽ chỉnh chu quần áo sao cho gọn gàng, hắn làm bộ mặt nghiêm túc nói.

-Thời gian sẽ là một phút, tiền bối được sử dụng linh lực ngang bằng với Linh Nhân cảnh vừa đột phá, tiền bối không thể cách không đả vật và dùng thần thông, ngài có thể dùng linh lực để phòng ngự. Tiền bối đồng ý chứ nhỉ?

“Hử, tên tiểu tử này tự tin thắng ta đến như vậy, không những thế dường như còn nhường ta, ra thể lệ tốt hơn để ta không thua?”

Hắc bào nhân có phần rất khó hiểu ẩn sau chiếc mặt nạ, song hắn gật đầu đồng ý cho nhanh để nếm thử tài nghệ Thỏ con xinh xắn ngoài đời thực, những thứ thiếu niên này nói hắn tất không dùng đến, dừng sức mạnh tại Bán Linh Nhân là đủ đối phó thiếu niên.

-Đánh đi tiểu tử!

Hắc bào nhân cách Vô Thường tầm 20m ngoắc bàn tay về phía Vô Thường, khiêu khích Vô Thường nhào vào.

Vô Thường ánh mắt bình tĩnh, bộ dáng tuy có chút lo lắng, căng thẳng. Hắn cuối người nhặt lên một hòn đá.

-Khi hòn đá này chạm đất, thời gian sẽ bắt đầu.

Vụt!

Hòn đá được thẩy mạnh lên trời cao, Vô Thường và hắc bào nhân đối diện nhìn nhau đầy tĩnh lặng trong con hẻm nhỏ dài, bề rộng chỉ 10m đường, hai bên tường dày vây quanh.

-Oa, bên kia sắp có đánh nhau tỷ tỷ ơi!

Sau lưng Vô Thường, khoảng cách 200m, một đám con nít gồm 7 người cả nam hài lẫn nữ hài trông bình dân hoặc khá nghèo khổ, họ đang vây vòng quanh một thiếu nữ tuyêt sắc đả động chúng sinh chơi đùa, trong đó có một nam hài chừng 6 tuổi hơi gầy chỉ về hướng Vô Thường cùng hắc bào nhân.

-Có đâu, người ta liếc mắt đưa tình giống cha mẹ à, đánh gì a.

Đứa bé nữ khác lên tiếng đoán.

-Làm gì có, cha ta bảo liếc mắt đưa tình chỉ giành cho một nam và một nữ, một nam và một quái nhân sao liếc mắt đưa tình?

-Hờ, người ta chỉ đeo mặt nạ, làm sao biết không phải nữ nhân đây?

Nhóm con nít lập tức bàn luận sôi nổi, trong khi thiếu nữ tuyệt sắc cùng mái đen nhánh tựa đêm đen huyền diệu nhíu mày kì lạ, tại sao lại có người chuẩn bị đấu với nhau trong con hẻm này.

-Tiểu thư, người có cần ta đến đuổi bọn họ đi không?

Một vị trung niên ngũ tuần đứng trước cổng ra vào của “Vui Vẻ Phủ”, một phủ giành để nhận nuôi các trẻ em có hoàn cảnh nghèo khổ, cha mẹ không đủ tiền nuôi nấng hoặc mồ côi. Trung niên là người lên tiếng.

-Ân, Lục bá nhớ là nhẹ nhàng với họ nha.

Âm thanh mỹ diệu như tiếng chuông bạc vang lên thanh thúy.

-Vâng thưa tiểu thư.

Vị trung niên ngũ tuần này nhanh chóng hướng hai người Vô Thường đi đến, dự là đuổi đi hai kẻ điên quấy nhiễu cuộc vui của lũ trẻ và tiểu thư nhỏ bé của lão. Bất quá chỉ đi chưa được vài mét, một giọng nói như tiếng hết kinh khủng vang lên trong đầu hắn.

-CÚT!

Tai vị trung niên ngũ tuần này rỉ máu, thân thể uể oải lùi bước mà hoảng sợ nhìn về phía hai người Vô Thường.

“Cộc” một tiếng, hòn đá rơi xuống mặt đất nảy lên liên tiếp 2 lần.

-Vụt!

-Vụt!

Hai tiếng xé gió vang lên, hai bóng người cấp tốc áp sát nhau.

-Phi Long Cước!

Tiếp cận trong phạm vi giao chiến, Vô Thường là người ra công kích trước, nắm thế chủ động công kích. Hắn bay người, hai chân liên tục dùng mũi chân đá thẳng về phần ngực của hắc bào nhân.

“Chết tiệt, hai cái chân này sao tựa như dao, như thương, Phàm Nhân cảnh làm sao có thể đỡ được. Ta rốt cuộc rõ vì sao tiểu tử này tự tin như vậy, hắn không hề thuộc cùng một đẳng cấp với người thường”

Nhìn hai mũi chân chuẩn bị điểm thẳng lên ngực bản thân, hắc bào nhân tức thì biến sắc nặng, đến bây giờ nếu hắn còn không sử dụng linh lực gia tăng cho cơ thể, ngực hắn sẽ đổ máu. Thiếu niên này thật sự không thể dùng ánh mắt thưởng để đánh giá.

“Khi ngươi rớt xuống thì cũng là lúc ngươi thua, tiểu tử”

Hắc bào nhân nhanh chóng vận chuyển linh lực vào hai tay, nhưng cũng chỉ vận đủ như Linh Nhân vừa tiến cảnh theo quy ước đón đỡ hai chân của Vô Thường. Đợi khi Vô Thường hạ cánh, hắc bào nhân sẽ nắm gọn cổ Vô Thường trong lòng vòng tay.

Bịch bịch bịch!

Chân trái tay phải, chân phải tay trái, lại thêm một lần chân trái tay phải va chạm chỉ trong chớp mắt.

-Tiền bối, những gốc Bạch Linh Chi đầu tiên của vãn bối.

Theo nguyên lý, Vô Thường hết đà nhảy, ra chiêu chính là lúc hạ xuống đất, đây là lúc lộ ra nhược điểm để một người như hắc bào nhân bắt thóp. Nhưng ngay khi tưởng chừng Vô Thường sẽ hạ xuống thì hắn đột nhiên mỉm cười quỷ dị.

Bịch!

Giây phút chân phải tay trái va chạm lần hai, một cỗ lực lượng di chuyển lên chân Vô Thường đả động vào bàn tay cứng nhờ linh lực của hắc bào nhân, lấy tay hắn bào nhân làm điểm tựa,Vô Thường lại bật lên cao thêm chút nữa.

-Không ổn!

Hắc bào nhân tinh tường phát hiện ra điểm quái lạ nhưng dù vậy, mọi thứ cũng đã quá trễ đối với hắn, ngăn cản đã không kịp trừ phi hắn giải khai sức mạnh lớn hơn quy ước.

-Phi Long Cước của vãn bối không chỉ đơn giản như vậy!

-Phi Long Cước – Liên Hoàn!

Vô Thường bật cao hơn đầu của hắc bào nhân, hai chân hắn thoáng co rồi liên tục giáng xuống những cú đạp không thể tránh né vào đầu đeo mặt nạ của hắc bào nhân.

-Chết tiệt!

Quát lớn một tiếng, hắc bào nhân cho dù có kịp đưa tay lên đón đỡ cũng sẽ không thể che chắn hết phần đầu khi mà tốc độ của cả hai sàn sàn như nhau trong khi hắn lại phải áp xuống cảnh Linh Nhân vừa đột phá, thậm chí tốc độ Vô Thường còn có phần nhỉnh hơn chút ít. Hắc bào nhân buộc phải dùng linh lực hộ thể, năng lực của Linh Nhân cảnh.

-Linh lực hộ thể.

Ngay tức thì xung quanh cơ thể hắc bào nhân không khí biến đổi, mặc dù không thể thấy thứ gì xuất hiện nhưng trước người hắc bào nhân đã có một tầng phòng ngự cứng như tường đồng, vách sắt, trực diện giảm sát thương đến từ những cú đá của Vô Thường.

Tầng phòng ngự này do xuất phát từ linh lực, được linh lực duy trì, không thật sự giống như việc đặt tấm khiến trước mặt che chắn mũi tên, cho nên chỉ giảm sát thương, sát thương quá mạnh vẫn ảnh hưởng hắc bào nhân.

Trúng đòn này, hắc bào nhân đã bị Vô Thường đánh trúng nhưng như thế còn đỡ hơn mất một gốc Bạch Linh Chi ngàn năm quý hiếm, đó cũng là lý do hắn không dùng linh lực để lùi ra xa, tránh đòn của Vô Thường.

Bình bình bình….

Vô Thường liên tục đạp vào bức tường vô hình.

Hắc bào nhân phải nhìn Vô Thường với một ánh mắt hoàn toàn khác.

-Ta đã đánh giá sai ngươi tiểu tử, ngươi thật sự, thật sự rất khá. Ta mất 10 gốc Bạch Linh Chi năm trăm năm cho ngươi không hề oan uổng.

Hắc bào nhân không ngờ, một người có thiên phú cao được trúng cử Tông môn, được đào tạo tại Tông môn như hắn lại có ngày đánh nhau tay chân không có sức hoàn thủ đối với một tiểu tử nhỏ yếu cách lão vài chục tuổi. Qúa mất mặt nhưng lại càng thêm vui mừng.

Bất quá ngay lúc này Vô Thường lại nói.

-Tiền bối, ta đã nói rồi, Phi Long Cước của ta không đơn giản như tiền bối nghĩ.

Lấy tường linh lực làm điểm tựa, Vô Thường xoay bước chân hóa cơ thể quay thành một vòng tròn để tạo nhịp cho một cước cuối cùng của Phi Long Cước, một cước mà Vô Thường sẽ dồn toàn bộ lực vào trong đó.

-Hử? Cái quái gì đây…?

Còn chưa hiểu ý của Vô Thường là gì, trong lòng hắc bào nhân đột ngột cảm ứng một luồng sức mạnh chấn động tâm thần hắn, khiến hắn sửng sờ, tràn ngập khó tin vô tận.

-Phi Long Cước – Tất Sát Thần Long Cước!

RỐNG!

Không hề có rồng, có long gì xuất hiện tại nơi đây, tại Châu Nam thành, nhưng những người chứng kiến, dõi theo một cước này của Vô Thường đều sẽ thấy được một con rồng lớn xuất hiện thay cho hình ảnh của Vô Thường, một cước của Vô Thường liền chính là một cú cắn đầy sắc nhọn, mạnh mẽ của con rồng.

-Không thể nào, đây… đây là ý cảnh mà…

Hắc bào nhân nhìn đầu rồng to lớn, nhìn hàm răng lớn nhọn hoắc, nhìn cái họng đỏ lòm bao trùm cả cơ thể hắn, hắn ngây dại, lần đầu tiên trong đời, hắn ngây dại hoàn toàn.

Đùng!

Ầm!

Không còn cử động gì, bản thân cũng không gia tăng thêm linh lực để bổ trợ cho linh lực hộ thể chống lại một cước này, hắc bào nhân lãnh trọn một cước của Vô Thường, linh lực hộ thể hoàn toàn bị phá nát, thân thể hắc bào nhân đâm mạnh vào bức tường dày bên con hẻm, bay thẳng vào trong trang viên của một nhà phú hào nào đó, mất tích trong tầm mắt Vô Thường.

-Hừ.

Đáp xuống đất, Vô Thường ánh mắt lạnh lùng nhìn lỗ hổng lớn một cái, ngay sau đó liền cấp tốc chạy đi vào dòng người biến mất.

Hắc bào nhân bị thương, khóa khí tức của Vô Thường cũng bị hủy đi, đây là cơ hội tốt để hắn thoát thân. Bạch Linh Chi dù rất trân quý cho Linh Nhân cảnh nhưng mà hắn vẫn cần mạng hơn là cần tài nguyên.

Lao vào dòng người đi đường đang quái lạ nhìn vào con hẻm khi nghe tiếng nổ lớn, Vô Thường len lỏi biến mất giữa dòng người.