Chân Lộ

Chương 25: Vô Thường và Vô Thường

- Ngươi làm cái khỉ gì mà thét kinh vậy?

Lý Hạt lúc đi không đóng cửa cho Vô Thường, hiện tại quay về, Lý Hạt từ bóng tối bên ngoài sân bước vào phòng Vô Thường nhíu mày.

Đứng thêm vài giây kinh ngạc thấy Vô Thường cứ nhìn bản thân, chẳng nói một lời nào, Lý Hạt thầm hô “tên này điên rồi, hừ, đó chính báo ứng a”. Lão mặc kệ Vô Thường, nói.

-Lão gia có ba chuyện kêu ta thông báo với ngươi đây.

Cũng không đợi Vô Thường nói, Lý Hạt nói ngay.

-Thứ nhất, lão gia ngài cấm ngươi làm trò điên rồ với Nhậm Tử Y và Nhậm Tử Mục, kể cả việc báo tin điên điên với Tam trưởng lão.

-Thứ hai là ngày mai giữa trưa Vương gia sẽ đến, ngươi liệu mà chuẩn bị cho tốt.

-Và thứ ba, Nhậm Tuyết Nguyệt Liên chết rồi!

Nói xong điều cuối, Lý Hạt tiện tay lấy thứ gì đó sau lưng rồi quăng thẳng vào người Vô Thường.

Bịch.

Đỡ thứ đó, phát hiện là thi thể vẫn còn ấm nóng, Vô Thường vội nhìn xuống gương mặt thi thể.

-Aaa…. AAAA…

Thêm một lần nữa Vô Thường kêu gào đầy bi thương.

-Ca, ca, ngươi là sao vậy, ngươi làm sao…

Mở mắt, nhìn gương mặt xinh đẹp non nớt đang dàn giụa nước mắt quan tâm hắn, Vô Thường thoáng mừng như điên, Hắn cấp tốc vươn tay ôm trầm lấy Nguyệt Liên.

-Ha… ha… aa… AA…

Thế nhưng đổi lại, người được hắn ôm chỉ là một cổ thi thể lạnh lẽo, cứng rắn. Điều đó lại tiếp tục khiến hắn mất đi lý trí mà kêu gào thảm thương.

-Tiểu tử dạy mau lên, Vương gia đang tìm ngươi kìa!

Trời sáng, Lý Hạt đứng bên đầu giường Vô Thường kêu gọi liên tục, dáng vẻ vô cùng khẩn trương và bực tức, tên này không ngờ lại dám ngủ thẳng đến giữa trưa, bộ hắn không nghe thấy ta gọi khan cả cổ họng?

-Hừ!

Phát hiện Vô Thường vẫn ngủ, Lý Hạt bế thẳng một thi thể thiếu nữ đặt lên người Vô Thường, sau đó bỏ đi biệt tăm.

-Hư… hư…

Cảm nhận được khối thân thể vừa quen thuộc, lại vừa lạnh vừa cứng, Vô Thường dù nhắm mắt vẫn rơi xuống giọt lệ.

Cứ thế, vòng tròn Vô Thường tỉnh, Vô Thường ôm thi thể của Nguyệt Liên, Vô Thường khóc, Vô Thường lại tỉnh, nó liên tục lặp đi lặp lại, dường như lập mãi không có điểm dừng.

Bất quá Vô Thường không phải người ngu, ngay từ vòng đầu hắn đã biết tất cả chỉ là giả, nhưng mà đó chỉ là lý trí biết giả, cảm xúc của hắn vẫn còn vương vấn, còn đau khổ. Trong tương lai, hắn không bao giờ muốn nhìn thấy cảnh Nguyệt Liên xảy ra mệnh hệ xấu, biến thành một cái xác cứng ngắc được hắn ôm trong lòng như lúc này, cũng giống như Uyển Nhi của hắn ở kiếp trước.

Cuối cùng đến lần thứ 18, Vô Thường đã chai mặt hơn nhiều cả về lý trí lẫn cảm xúc, hắn một bên ngồi trên giường ôm chặc Nguyệt Liên vào lòng, một bên nhìn Lý Hạt già nua bằng ánh mắt lạnh nhạt. Hắn đột nhiên lên tiếng hỏi.

-Mày là ai?

Đối diện, Lý Hạt không trả lời, lão cứ đứng ngẩn ra ở đó nhìn Vô Thường từ đầu đến cuối.

Vô Thường khẽ nhắm chặc mắt, lần nữa mở ra liền đã quay về thế giới màu trắng. Hắn đứng dậy nhìn khắp mọi nơi quát lớn.

-Mày rốt cuộc là ai? Nói đi!

-Nhớ… yếu… không… yếu… nhớ…

Đáp lại Vô Thường chỉ là âm thanh văng vẳng, không rõ nghĩa vẫn luôn tồn tại từ khi hắn đến không gian nơi đây.

Vô Thường thần sắc lạnh lùng nói.

-Nếu tao đoán không sai, mày chính là Tâm Đan thứ hai luôn ẩn giấu trong người tao đi. Không, chính xác hơn thì mày chẳng phải Tâm Đan gì, mày là một thứ gì đó bí ẩn, có lẽ là Thần, Tiên con mẹ gì đó như trong truyện tao hay đọc.

-Xem ra cái cơ thể này sinh ra cũng thật sự là có vấn đề. Siêu Nhân Tâm Đan vốn chẳng hợp lẽ thường là điều có thể lý giải.

-Tâm Đan? Tâm Đan khỉ chó nào cơ?

Bất chợt một giong nói đầy vẻ mỉa mai vang lên.

Vô Thương nhìn kĩ lưỡng xung quanh không có một vật thể hay một bóng người, hắn lạnh nhạt nói.

-Vậy mày tính không hiện thân để dễ nói chuyện?

-Ha ha ha ha ha ha…

Một tràng cười dài vang lên, âm thanh lại nói

-Tao không phải đang đứng ở đây sao, mày không nhìn thấy à?

-Nhảm nhí, nếu thích núp thì cứ núp, cần quái gì phải nói đứng ở đây, ở kia.

Vô Thường xem thường.

-Thật ngu ngốc làm sao. Mày không thấy tao vì đơn giản, tao chính là mày đấy, nhìn cho kĩ đi thằng ngu.

Lời vừa dứt, trước mặt Vô Thường bất chợt liền xuất hiện một chiếc gương trong suốt chiếu rọi gương mặt hắn vào trong, đối diện Vô Thường, phản chiếu bên kia tấm gương không ai khác chính là Vô Thường, có điều Vô Thường này lại là đang nở một nụ cười gian tà nhìn hắn.

Nhìn rõ bên kia đúng thật là mình, Vô Thường nhíu mày, bên kia cũng nhíu mày, hắn đưa từ từ tay lên sờ gương mặt của bản thân, Vô Thường kia cũng đưa tay lên sờ sờ mặt bản thân. đ-ng vào da mặt, Vô Thường liền ngỡ ngàng giật mình khó tin, gương mặt của hắn tựa lúc nào lại đang nhe răng ra cười.

-Hiểu rồi chứ, tao chính là mày đấy!

Vô Thường trong gương cười gằn nói, miệng của Vô Thường cũng cười gằn nhấp nháy đúng từng từ, từ tiếng hệt Vô Thường trong gương.

-Đừng đùa với tao! Mày đừng tưởng hòa tan vào cơ thể này, vào cơ thể Vô Thường liền tự cho giống tao, đó là điều không bao giờ xảy ra, và chí ít là tao tuyệt đối không bao giờ công nhận mày.

Vô Thường giận dữ nói, Vô Thường kia cũng giận dữ nói. Hai gương mặt cứ thế vặn vẹo thay đổi liên tục các cử động, các cảm xúc, nhưng chung quy thì Vô Thường này làm gì, Vô Thường kia cũng tương tự. Tất cả đều y như một thằng bệnh thần kinh hay đa nhân cách tự ngồi trước gương “thẩm” một mình.

-Okay, tao cũng chẳng muốn nói chuyện dai dẳng với mày, mày có phủ nhận hay chấp nhận thì tao vẫn là mày, đó là chân lý không thể xóa bỏ.

-Ừm, được, cứ cho là vậy. Vậy rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra, tao là mày và mày tại sao lại là tao?

Vô Thường không phải người ngu, hắn biết trên đời có nhiều chuyện lạ tồn tại, nhiều khi hắn cũng cho rằng bản thân bị đa nhân cách để lý giải vấn đề hiện tại, do vậy điều hắn cần làm lúc này là hiểu chuyện gì đang diễn ra hơn là tranh cãi về Vô Thường có phải Vô Thường, hắn có phải hắn.

-Okay, tao không nhùng nhằng, nói trắng ra tao chính là phần lớn ký ức của mày nhưng bị phong ấn, bị bỏ rơi, trải qua phủ bụi không rõ năm tháng, cho đến nay liền nhờ điều kiện sinh thái nên thức tỉnh một phần.

-Ồ, tao nhớ là khi còn ở thế giới Pháp thuật, ở quê hương, ta đâu có từng phong ấn hay đánh mất trí nhớ nhỉ?

Vô Thường bật cười khinh thường, lý do vớ vẫn như thế cũng tính đem ra lừa hắn.

Vô Thường kia tất thì trả lời.

-Dĩ nhiên rồi, bởi mày đâu phải phong ấn tao ở thế giới Pháp Thuật!

Nghe vậy Vô Thường liền nhíu mày nói.

-Buồn cười, tao sinh ra tại thế giới Pháp thuật sau đó mới xuyên đến thế giới này. Tao nếu không phong ấn mày ở thế giới Pháp thuật thì chẳng lẽ là phong ấn ở thế giới này. Ể đừng nói tao phong ấn mày trong mơ đấy?!

-Ha ha ha ha…

Vô Thường trong gương cười, Vô Thường bên ngoài cũng cười, hắn chợt nghiêm túc nói.

-Nghe này, dù có hơi khó hiểu, khó tin nhưng mày nên nghe tao nói, vì tao là mày và mày là tao.

-Thật ra tao cũng không biết có phải là mày phong ấn tao hay không, nhưng tao khẳng định, mày không phong ấn tao ở thế giới Pháp thuật, thế giới này hay trong mơ. Mày phong ấn tao ở một nơi khác, có thể là một thế giới khác.

-Hửm…

Thấy Vô Thường vẻ mặt khó hiểu, Vô Thường lại nói

-Nghĩ thoáng đi, mày có thể từ thế giới Pháp thuật xuyên qua được thế giới này, vậy tại sao lại không có trường hợp mày từ thế giới khác xuyên qua thế giới Pháp thuật? Tao có lẽ là bị phong ấn ở lúc đó, vì vậy cho nên mày không thể nhớ được gì, còn khi mày từ thế giới Pháp thuật xuyên qua đây lại có thể nhớ ký ức của thế giới Pháp thuật vì nó là khởi điểm ký ức ở thời điểm đó của mày.

Đến đây Vô Thường rất bất ngờ, quả thật điều mà Vô Thường nói rất có lý, tuy nhiên hắn cũng không dám khẳng định, cứ tạm thu thập thêm thông tin để tổng hợp lại rồi mới suy luận ra kết quả.

-Khá có lý, vậy chính xác là ở nơi nào, mày biết đúng chứ?

-Không!

Vô Thường chắc chắn đáp.

-Tao đã nói, tao đang bị phong ấn. Lúc này đang nói chuyện với mày chỉ là phần ý thức phân tầng từ mày chứ không phải ký ức trước kia nên không thể biết. Mục đích chính tao và mày trao đổi ở đây là tìm chìa khóa giải phong ấn đó, để hai ta lần nữa hợp nhất.

- Ồ, vậy mày có cách để mở phong ấn à?

Vô Thường hỏi.

Ngay tức thì Vô Thường cũng lộ vẻ không vui nói.

-Đừng tưởng mày nghĩ thứ gì trong đầu tao đều không biết, dự tìm thêm tư liệu để suy luận à. Mà thôi, tao nói rồi, dù mày có phủ nhận hay không nhận, sự thật vẫn là sự thật. Còn về cái phong ấn tao nghĩ là có cách, tuy nhiên vẫn phải đợi thử nghiệm.

-Nói thử xem.

Không quan trọng Vô Thường nói gì, Vô Thường vẫn lắng nghe, thu thập thông tin.

Vô Thường nói.

-Thế giới này không giống thế giới Pháp thuật, nó dường như có ẩn chứa một luồng năng lượng kỳ dị nào đó mà thế giới pháp thuật không có, do vậy ta mới có thể tỉnh lại một phần thần thức để trò chuyện với ngươi. Và theo ta nghĩ, có lẽ do cái thứ năng lượng sức mạnh được gọi là “linh lực”, linh lực càng cao tức mày càng mạnh, có thể là chìa khóa phá bỏ phong ấn.

-Chốt lại, mày nhanh chóng tăng cao tu vi, tăng cao sức mạnh linh lực, khi đó nói không chừng phong ấn sẽ suy yếu dần cho đến khi bị phá giải hoàn toàn. Đơn giản như vậy thôi.

Là Vô Thường, Vô Thường thức tỉnh cho nên mọi thứ mà Vô Thường từng trải qua, từng đoạn ký ức hay suy nghĩ gì, Vô Thường đều biết. Còn về phía Vô Thường, do Vô Thường đang còn trong phong ấn nên Vô Thường không thể hiểu Vô Thường nghĩ gì, cảm giác ra sao.

-Ồ, vậy còn gì để nói nữa không?

-Không, mày nên tỉnh lại để tu luyện, về phần tổng hợp, nghiên cứu thế giới này, tao ở trong đây phụ giúp mày biên soạn một tay. Hai cái đầu vẫn tốt hơn một cái.

-Được.

Sau khi gật đầu đồng ý, Vô Thường chợt nặng mặt nói.

-Bây giờ đến lượt tao hỏi được rồi chứ?

-Mày cứ tự nhiên.

Vô Thường lơ đểnh đáp.

Vô Thường lập tức vô thẳng vấn đề.

-Nếu mày thông thái như vậy, lại còn khẳng định bản thân không phải Tâm Đan, vậy mày có biết hai cái Tâm Đang này là như thế nào không?

-Đéo! Biết thế quái nào được. Vì tao vốn là mày, nên khi tao thức tỉnh thì chỉ có biết được ký ức và mọi thứ mày có, còn hai cái Tâm Đam siêu bá đạo ai mà biết. Nhưng mà…

Vô Thường nghiêm trọng nói.

-Năng lực càng nhiều, càng mạnh thì trọng trách càng lớn càng khó khăn.

-Thế giới tạo ra một thằng thiên tài toán học không phải để cho nó có cuộc sống buôn bán bình thường, sống ngày qua ngày vui vẻ vợ con. Thế giới tạo ra một thiên tài vật lý không phải chỉ để làm chiếc xe đẩy gỗ. Thế giới tạo ra một thằng ăn mày, tác dụng của nó đơn nhiên không phải chỉ để hút tiền của người khác.

-Tương tự ở thế giới Pháp thuật kia, mày được cho năng lực là Pháp sư mạnh nhất không phải chỉ để trưng, mày lúc đó đã phải chống lại ma thú, thiên tai, các tổ chức xấu,… bảo vệ cả một tinh cầu.

-Theo hình dung, thế giới Pháp thuật chắc chắn không thể bằng thế giới bên này về trình độ sức mạnh, hay sức phá hoại ghê gớm hủy thiên diệt địa. Mày được thiên nhiên tạo ra với hai cái Tâm Đan ẩn chứa sức mạnh tiềm tàng siêu khủng bố, nghĩ thôi cũng đã biết trách nhiệm sau này của cả mày và tao khó khăn thế nào.

Nghe xong, Vô Thường khẽ nhắm mắt thật sâu. Chừng 10 giây sau, hắn lại nói cùng với vẻ cực kỳ rét lạnh.

-Cuối cùng, 18 lần khủng bố tâm trí tao, mày làm vậy là có ý gì?

-Đừng buồn cười vậy chứ, mày không phải đã biết sao?

Vô Thường như muốn phỉ nhổ vào trình độ giả điên của Vô Thường, dù vậy hắn vẫn nói.

-Tình cảm luôn là điểm yếu, là sự yếu đuối trong mỗi một con người. Đau nhiều, mất mát nhiều tất sẽ bớt đi sự yếu đuối nếu có lặp lại.

-Em gái của chúng ta có vài phần giống với Uyển Nhi mà chúng ta không bảo vệ được ở thế giới Pháp thuật, nhưng đừng vì thế mà nhầm lẫn giữa hai người. Bất quá tao cũng thật không ngờ, chúng ta từ khi nào lại yêu em gái của chính mình, trở thành trò cười loạn luân đây.

Nhìn Vô Thường, Vô Thường vốn lãnh đạm liền chuyển thành lạnh nhạt.

-Đủ rồi, không nói nữa. Vậy mày tính khi nào thả tao ra khỏi nơi chết tiệt này?

-Đùa, mày không phải đã từng thoát ra?*. Đây là không gian ý thức của hai ta, mày muốn ra thì chỉ cần động ý niệm là được, tao đâu có quyền, có năng lực bỏ mày tại đây.

Vô Thường hoàn toàn bó tay với tốc độ giả điên Vô Thường, bộ Vô Thường tưởng Vô Thường không hề biết Vô Thường đang nghĩ cái gì, làm gì.

*Thoát ra khi nào? Chi tiết này nói lên rất nhiều điều.

-Hừ.

Bỏ lại vẻ mặt khó chịu nhìn Vô Thường, Vô Thường ý niệm vừa động liền chậm rãi mở mắt.

-Ò ó o O…

Ngồi dậy trên chiếc giường còn vương mùi tử khí, Vô Thường nhìn ra bầu trời tờ mờ sáng khi cánh cửa vẫn mở toang hoang từ tối hôm qua đến hiện tại.

-Theo như lần thứ tư, Lý Hạt từng nói Vương gia đến trưa mới xuất hiện cho nên là ta còn có một đoạn thời gian ngắn chuẩn bị.

Tạm dẹp cuộc trò chuyện với Vô Thường kia qua một bên vì với năng lực hiện tại hắn không đủ sức lý giải sự đúng đắn. Vô Thường đứng dậy rửa mặt, tập luyện các bài tập thể dục và thể lực. Cuối cùng là đi tắm cho mát người, cho tỉnh cơ thể.