Chân Lộ

Chương 57: Để sử dụng linh lực một cách chính xác

Vụt!

Giải “Nhập Ảnh”, hóa bình thường, Mị Ảnh Lam chớp nhoáng tiến đến chỗ Vô Thường, dáng vẻ “thiện nữ” ấp úng đi sát cạnh Vô Thường không nói một lời, thế nhưng tiếng tim đập”thình thịch” của nàng rõ bên tai khiến Vô Thường khá nhức đầu, tiếng thở hổn hển kì lạ phát ra từ môi mềm của nàng khiến Vô Thường có cảm giác hơi bị ớn lạnh thân thể.

Vụt vụt

Theo sau Mị Ảnh Lam, Phượng Tiên Nhã cùng Quan Vũ cũng giải thế, gỡ bỏ kết nối lực lượng Tâm Đan và thân thể để tránh lãng phí tiêu hao linh lực, sánh bước cùng Vô Thường. Đội hình bốn người, ba ngang một trước được tái thiết lập, bất quá lần này không khí có phần nặng nề và trầm mạc.

-Hây da, Thường huynh, ngươi thật sự là thiên phú chỉ có 98 sợi xích, Tâm Đan bình thường?

Đi được vài bước, Quan Vũ không cầm lòng được hỏi. Câu hỏi của hắn chỉ vào tập trung thiên phú, còn cách thức ra đòn quỷ dị hay không một tín hiệu của Vô Thường, hắn sẽ không hỏi vì đó có lẽ là Công pháp mà Vô Thường học, hỏi như thế rất thiếu tôn trọng người.

Ở bên cạnh hai người, Tiên Nhã và Mị Ảnh Lam đều hết sức lắng nghe những gì Vô Thường sắp nói.

-Ờ thì… thiên phú 98 sợi xích là chính xác, còn Tâm Đan của ta nó có chút biến dị, không thể nói được. Vũ huynh, Lam muội, Tiên Nhã tiểu thư hiểu giúp ta.

Vô Thường nhẹ nhàng đáp.

Trong lần tiêu diệt hai con quái thú mặt sói, mình rết, Vô Thường đúng là chỉ dùng sức mạnh linh lực của thiên phú 98 sợi xích, không hơn. Thế nhưng ngọn lửa tím của hắn không phải ngọn lửa tím bình thường, nó là hóa thân của Siêu Nhân Tâm Đan, do vậy nên dù mang hình ngọn lửa nhưng nó có tất cả mọi năng lực như hóa băng, tạo gió, phóng lôi, hút sinh mệnh, trọng lực, câm lặng, định thân, hút máu, ăn mòn,… hắn muốn đưa ra thuộc tính nào, thì nó sẽ có thuộc tính đó, thậm chí là tung ra một đống thuộc tính hỗn loạn cùng một lúc.

Trong trường hợp nếu Vô Thường xuất thực lực thật sự, hai quái thú mặt chó mình rết có lẽ là đã chết từ khi hắn cảm ứng được.

-Tất nhiên thôi Thường huynh, chúng ta đều hiểu mà.

Nói xong, Quan Vũ cũng không gây động tĩnh gì nữa, hắn đã hết lời để nói, để hỏi khi đã có đáp án. Mị Ảnh Lam bên cạnh, Phượng Tiên Nhã trước mặt Vô Thường vốn dĩ từ đầu đã ít nói chuyện thì hiện tại lại càng im lặng.

Họ dường như đã quên hỏi Vô Thường sau khi tiêu diệt hai con quái thú đó đã được bao nhiêu điểm, vòng tay có biến đổi màu sắc.

Tuy nhiên khi đi được thêm 100m, Phượng Tiên Nhã dừng lại bước chân, nàng quay người nhìn Vô Thường bằng ánh mắt cố trấn tĩnh vì điều gì đó, giọng nàng tựa hoa vang lên.

-Lúc trước, ngươi… Vô Thường ca có nói, để sử dụng linh lực một cách tốt nhất thì quan trọng là phải có sự hiểu biết về linh lực của chính mình, sự sáng tạo, sự tưởng tượng, rèn luyện, chui đúc và liên kết. Vô Thường ca giải thích thêm giúp Tiên Nhã có được không?

Phượng Tiên Nhã nói ra điều này, Quan Vũ và Mị Ảnh Lam cũng giật mình nhớ ra, đúng là ban đầu họ đều muốn hiểu thêm về kiến thức của Vô Thường, nhưng do sự xuất hiện của hai con quái thú kỳ dị đã khiến họ quên đi mục đích chính, giờ Tiên Nhã nói ra liền khiến bọn họ nhớ lại.

Hai người đồng thời nói.

-Ừm, muội cũng rất muốn biết.

-Vũ ta cũng mong được Thường huynh chỉ giáo thêm.

Vô Thường nhìn ba người, hắn nở nụ cười tốt tính.

-Đi, chúng ta vừa đi vừa nói.

Bốn người vừa di chuyển, Vô Thường nói.

-Trước hết, cái quý ngài nên tạm dẹp tất cả các Công pháp, Ý cảnh, thần thông qua một bên. Chúng ta chỉ nói đến linh lực, sức mạnh cơ bản nhất của một tu lyện giả dù yếu hay mạnh.

Ngay từ đầu chạm tay nhau, tất cả kiến thức cũng như thần thông, công pháp, ý cảnh, mọi thứ có liên quan đến sức mạnh của ba người Quan Vũ đều bị Vô Thường ăn cắp. Và chúng đều đã được hắn phân tích từ đầu đến cuối chỉ trong vài mươi phút ngắn ngủi.

Vô Thường, hắn không bao giờ tự ý làm một hành động vô nghĩa, mọi thứ đều đã có chuẩn bị và mang một nghĩa riêng biệt trong kế hoạch của hắn.

-Thứ hai, Vô Thường ta chỉ nói một lần, không bao giờ nhắc lại dù các ngài có hỏi hay không.

-Thứ ba, những gì ta nói với các ngài, các ngài tuyệt đối không bao giờ được nói với người khác dù họ có là ai, là cái gì, có quan hệ gì với các ngài đi chăng nữa. Các ngài đã hiểu rồi chứ?

-Ta hiểu.

-Ưm.

-Tốt, vậy ta sẽ nói hết những gì ta biết về linh lực cho các ngài, hy vọng các ngài đừng khiến ta thất vọng.

-Như ta đã từng nói, để sử dụng linh lực một cách tốt nhất thì quan trọng là phải có sự hiểu biết về linh lực của chính mình, sự sáng tạo, sự tưởng tượng, rèn luyện, chui đúc và liên kết…

Đợi ba người Quan Vũ nghiêm túc đáp lời, Vô Thường bắt đầu giảng bài, một bài độc nhất vô nhị do chính hắn phân tích và biên sọan. Nội dung tóm gọn chia làm 5 ý chính.

Ý thứ nhất, hiểu về linh lực của chính mình.

Vô Thường nhìn bề ngoài trông không có gì kỳ quặc, nhưng trừ phi hắn ngủ, còn lại dù là đi bộ, ăn cơm, tưng tửng một mình, hắn đều luôn luôn suy nghĩ về sức mạnh của thế giới tu luyện, cũng như bí ẩn của thân thể hắn. Chuyện này hắn đã bắt đầu từ 10 năm về trước cho đến hiện tại.

Không giống tu luyện giả bình thường, khi đạt được linh lực là cứ ru rú nghe theo sách vở, theo các vị tiền bối, cao nhân học tập, phát triển năng lực. Vô Thường hắn đã từng có pháp lực, đã từng có một thứ sức mạnh năng lượng tương tự như linh lực, có điều sức phá hủy của pháp lực không lớn bằng linh lực, do vậy hắn biết, linh lực không chỉ có những chức năng đơn giản như vậy.

Đối với Vô Thường, linh lực là một dạng năng lượng kỳ bí do cơ thể hấp thụ linh khí mà tạo thành, nó nhìn như các dòng chảy năng lượng mà mọi tu luyện giả thường hay lấy nước để đem ra hình dung, nhưng nguyên bản, linh lực không phải nước. Nó không phải là nước và tuyệt đối không ai giống linh lực của ai.

Có thể cả hai đều mang Lôi Tâm Đan nhưng sâu xa bên trong, chắc chắn sẽ có một số khác biệt rất nhỏ và rất khó phát hiện.

Một tu luyện giả sở hữu một sức mạnh lại không bỏ thời gian để hiểu về sức mạnh của chính mình, cũng như hiểu về Tâm Đan, về thiên phú của bản thân họ, mà chỉ chăm chăm học Công pháp, luyện Thần thông, ngộ Ý cảnh, nhanh chóng đề thăng tu vi. Tu luyện giả đó sẽ vĩnh viễn không thể đi được hết điểm cuối của con đường tu luyện. Nếu có, đó chỉ là trong những bộ truyện Vô Thường kiếp trước đã từng đọc.

Công pháp bất quá cũng chỉ là một dạng vận dụng của linh lực.

Ý thứ nhất này là sự kết luận, sự đúc kết của cuộc nghiên cứu về sức mạnh con người bình thường mà Vô Thường đã bỏ ra hơn 5 năm để nghiên cứu ở thế giới Pháp thuật. Nó bắt nguồn từ những câu hỏi kỳ bí của Vô Thường về con người bình thường, không có sức mạnh pháp lực.

“Họ vì sao có thể tung quyền mạnh đến gần ngàn cân?”

“Họ vì sao tốc độ nhanh như vậy?”

“Thái Cực Quyền, Vịnh Xuân Quyền, Thiết Bố Sam, mình đồng da sắt, Judo, Taekwondo, Boxing, Karatedo,…”

“Họ có thể dùng kiếm chém được một viên đạn bắn đến trong phạm vi 200m?”

“Tại sao, tại sao?”

Chính những câu hỏi đó, những thành quả nghiên cứu đó đã đưa “Thiên Họa” trở thành một vị Pháp sư mạnh nhất của thế giới Pháp thuật. Và giờ, Vô Thường lần nữa đang lặp lại điều đó ở thế giới Tu luyện.

Ý thứ hai, sự sáng tạo, sự tưởng tượng.

Đã hiểu linh lực của chính mình, vượt qua cửa ải khó nhất và căn bản nhất, vậy việc tiếp theo chính là thử vận dụng chúng theo một lối do tự bản thân nghĩ ra, đó là sự sáng tạo, sự tưởng tượng một hướng đi riêng.

Ý thứ ba, rèn luyện.

Đã có hướng đi mới cho cách sử dụng linh lực, vậy đơn nhiên là phải rèn luyện để thuận tiện dễ dàng sử dụng hướng đi đó.

Ý thứ tư, chui đúc.

Càng sử dụng hướng đi mới, một người đầy đủ trí tuệ chắc chắn sẽ phát hiện ra điểm mạnh, điểm yếu của hướng đi mới để rồi không ngừng cải tạo, cải biến sao cho nó hoàn mỹ nhất. Đó là sự chui đúc.

Ý thứ năm, liên kết.

Liên kết hướng đi mới với Công pháp, với Thần thông** để tạo nên một sức mạnh mới, một sức mạnh không hề giống với bất kỳ một tu luyện giả nào.

**Chưa đến lúc để giải nghĩa chúng ở thời điểm này, có lẽ đợi Vô Thường vào Tông, Môn, Phái nào đó.

Thứ sức mạnh mà Vô Thường đang cố thể hiện ra bên ngoài (bên trong hắn là một con quái vật thật sự) có lẽ chính là một dạng tu luyện giả mới mẻ đầu tiên trên thế giới tu luyện giả này.

Vô Thường dựa vào pháp lực có cấu trúc khá giống với linh lực, lại nhờ sự trợ giúp của thiên địa nhãn (Vô Thường là con của thiên địa, thiên địa nhãn dĩ nhiên là đôi mắt của hắn) cộng với sự bổ trợ của Tâm Đan thứ hai, hắn đã rất nhanh tư duy, suy diễn tận cùng ra tất cả các năng lực của linh lực mà hắn sở hữu. Nhờ vào đó, Vô Thường biết được mọi năng lực mà bản thân có thể thực hiện được.

Khiến linh lực không bị người khác cảm ứng ra? Linh lực của hắn vốn dĩ không thể bị ai phát hiện.

Sao chép sức mạnh của kẻ khác, một kẻ yếu hơn mình (Quan Vũ). Đây là một hướng vận dụng linh lực mới của Vô Thường.

Dùng linh lực tác động lên dây thần kinh trí não của kẻ khác để ăn cắp tất cả thông tin, kiến thức họ có.

Để lại dấu ấn sức mạnh vô hình, chỉ cần hắn động ý niệm thì dấu ấn sẽ bị kích hoạt. (quái thú Vô Thường diệt).

Cả hai đều là hướng mới trong cách vận dụng linh lực của Vô Thường.

Ngoài ra, hắn vẫn còn rất, rất nhiều hướng vận dụng linh lực mới nhờ vào bộ não siêu phàm cộng với những kiến thức từ các bộ phim, các bộ truyện Vô Thường đã từng xem qua, chúng là nguồn tri thức rất đỗi lớn và không thể thay thế của Vô Thường.

Dĩ nhiên, Vô Thường vận dụng được các hướng mới, một phần là do kĩ thuật của hắn, một phần lớn hơn là vì linh lực của hắn có năng lực như vậy.

Vừa kết thúc bài giảng, Vô Thường tức thì nói với Quan Vũ.

-Vũ huynh, ngươi từ trước đến nay có lẽ chỉ dùng linh lực của Lôi Điện Tâm Đan như là một thứ có lực công kích sắc bén, mạnh mẽ và nhanh. Nhưng mà có khi nào ngươi nghĩ rằng, linh lực của ngươi có thể làm tê liệt hoạt động linh lực của người khác?

-Công pháp bất quá cũng chỉ là một quyển sách chỉ dẫn tu luyện giả đi theo một con đường vận dụng linh lực mà người tạo ra đã ngộ được mà thôi. Cũng chẳng có gì là hay ho, thần bí cả.

Nói xong, Vô Thường cũng không chờ xem sắc thái trợn mắt, ngớ người như ngộ ra chân lý của Quan Vũ, hắn thoáng nhìn qua Mị Ảnh Lam và Phượng Tiên Nhã còn đang im lặng xem xét lại những kiến thức hắn chia sẻ.

Thấy hai nàng ta như thế, bản thân lại cũng đã có tính toán mới đối với ba người, Vô Thường chợt nói.

-Kiến thức này đối với ba ngài rất mới mẻ, phải cần rất lớn thời gian để tìm hiểu và tự thân học tập hay rèn luyện. Cho nên là quãng thời gian tranh đoạt bên trong mảnh lục địa này, có lẽ Vô Thường sẽ phải tốn sức rất nhiều để giúp ba ngài tránh né nguy hiểm. Do vậy các ngài cứ buông đi gánh nặng đi, thong thả mà cảm ngộ kiến thức mới, nói không chừng bằng trí tuệ của ba ngài, ngay khi trời vừa lặng liền đã hiểu được sức mạnh linh lực của mình.

Lợi dụng số thời gian chênh lệch giữa mảnh đại lục này và bên ngoài, Vô Thường tin chắc ba người Quan Vũ dưới sự “bảo kê không quá ghê gớm”, họ trong ít nhất 100 ngày sẽ có sở ngộ riêng cho chính mình về kiến thức mới Vô Thường đưa ra, giúp họ đỡ phải mất một lượng lớn thời gian nếu ở bên ngoài tìm hiểu. Đây đã là phương án huấn luyện tốt nhất của Vô Thường giành cho ba người Quan Vũ, sau này mạnh hay yếu đều là do tư chất tư duy cũng như sự cảm ngộ của họ.

Nhiệm vụ trả ơn của Vô Thường đối với Nhân Giới xem như đã hoàn thành một nửa, một nửa còn lại chính là tạo cơ hội để ba người có thể đi đến ngày cuối cùng của mảnh lục địa, thậm chí là giúp họ lấy được đồ tốt.

-Được rồi, từ giờ ba ngài có thể trao đổi với nhau, nhưng đừng nói chuyện với Vô Thường ta, ta cần được nghỉ ngơi để đạt được sự tập trung cao độ.

Nói xong, Vô Thường cũng liền im lặng, không quay trái, quay phải hay thay đổi biểu cảm ác độc, hiền hòa,… gì nữa, hắn cuối cùng đã rảnh miệng.

Ngay từ khi đến đây và biết được việc phải làm, Vô Thường chỉ có ba mục đích chính, đó là dụ hoặc Mị Ảnh Lam, đào tạo người cho Nhân Giới, trợ Nhân Giới đoạt sinh khí và kiếm đồ tốt. Hiện tại ba mục đích đều như đã nằm trong tay, hắn không cần phải diễn xiếc gì thêm, nói năng lắm lời.

Ba người Quan Vũ đang mang trong lòng nhiều thắc mắc, bất quá lại nghe hắn nói, cộng thêm với việc sắc mặt hắn biến hóa không muốn nói chuyện, cả ba đều trở nên im lặng, tự thân dồn tâm trí dò xét chi tiết linh lực của bản thân.

Lời Vô Thường nói rất đúng, ba người họ quá yếu, ngay cả vài chục con bọ ẩn tàng dưới đất còn không thể cảm ứng được, kém tí nữa lại liền phải rời bỏ cuộc tranh đoạt trước hai con quái thú vô cùng khủng bố. Trong cuộc tranh đoạt này có lẽ họ đã vô vọng, nghe theo lời Vô Thường tự xem xét sức mạnh bản thân rồi khai phá chúng để sa này tiến bộ, hành động này chí ít sẽ khiến họ không trở thành người vừa ngu, vừa kiêu ngạo, không biết phân biệt đúng sai.

Không khí phủ màu im lặng bao trùm, bốn người Vô Thường cứ thế tiến về cánh rừng bạc ngàn đã rất gần ở phía trước.

....

Nhân Giới.