Chân Lộ

Chương 59: Cửu tộc hành tung

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Mảnh đại lục kỳ bí bên trong cuộc tranh đoạt sinh khí.

Ngay khi Vô Thường đạt được một ngàn điểm sinh khí đầu tiên nhất trong 10 tộc, dường như nó đã tạo thành một loại dao động kì lạ tỏa khắp mảnh lục địa.

Tại một vùng đất cỏ nhỏ.

-Vũ Điệu Chết Chóc!

Như một làn khó đen di chuyển về phía trước với tốc độ kinh người, chỉ là trong tích tắc vài giây đã vượt qua bảy con quái thú hình gấu nhưng cao đến 3m, có 6 cánh tay và chỉ có một con mắt lớn nằm trên gương mặt.

Làn khói đen dừng lại ở sau lưng con gấu cuối cùng, hiện ra thân ảnh một thiếu niên tuấn tú, da trắng như ngọc, chỉ tiếc là đôi mắt có màu đen bao phủ của sự rùng rợn khiến người nhìn vào mà ớn lạnh.

Bịch bịch bịch…

Thi thể của bảy con gấu ngã xuống đất, chết mà không hề để lại một dấu vết của thương tích.

-Thiếu chủ quá mức tài giỏi!

-Oa, thiếu chủ mạnh quá, đẹp trai quá!

Ngay khi một đám tám làn khói đen có mắt đỏ tung hô thiếu niên và một thiếu nữ da trắng tựa tuyết, mặt đẹp tựa hoa khoanh tay trề môi đỏ mọng.

Ngay khi vòng màu đồng đeo trên tay thiếu niên chuyển thành màu trắng sáng vô cùng, đồng nghĩa với thiếu niên đã đạt hơn 900 điểm.

Và cũng ngay khi Vô Thường hạ sát hai con yêu thú có giá trị cộng lại là 1000 điểm sinh khí, sóng dao động tỏa ra.

-Hử, đã có kẻ kiếm được ngàn điểm sinh khí đầu tiên rồi sao? Thú vị thật đấy, hum hum hum…

Nhìn lên bầu trời có ba mặt trời trên cao, thiếu niên lộ ra một nụ cười hình lưỡi liềm cùng hàm răng hết sức ghê rợn.

Tại một vùng có đồi núi thấp, chính giữa là một thác nước đổ xuống hồ nước lớn. Lúc này tại hồ nước là đang diễn ra một cuộc chiến kinh thế giữa một thiếu nữ xinh đẹp tuyệt trần tay cầm kiếm lớn và một con quái thú có hình dạng tựa sâu róm nhưng lại có ba đầu lớn, thân thể to cao hơn 100m với nhiều xuất tua tràn ngập lôi điện.

-Tiểu Nữ Vương, ngài đừng nên dây dưa nữa, hãy mau chém chết con vật dị hợm này để lấy đến Thủy Linh Thụ, chúng ta còn cần phải tiến sâu hơn vào lục địa để lấy xuống nhiều bảo vật hơn.

Thiếu nữ xinh đẹp một thân vận đồ tuyết trắng đang vung kiếm lớn nhẹ nhàng, thong thả chém hết tất cả mọi sợi xúc tua điện đánh đến thì âm thanh từ thay kiếm vang lên, bất quá tuy là một giọng nhưng lại như có cả chín âm cùng vang lên đồng lúc.

-Ừm được rồi, ta sẽ không giỡn nữa.

Cười nhẹ nói với thanh kiếm, thiếu nữ tung mình lên cao hơn 10m, gương mặt nàng thoáng chốc từ vui vẻ biến thành lạnh lung, lạnh như một thanh kiếm đầy sắc bén và kiêu ngạo.

-Trảm Thiên - Nhất Trảm!

Một kiếm vung lên, ánh sáng chói mắt lóe ngang, ba đầu lớn của quái thú đều rơi xuống hồ nước, máu màu xanh lá như độc tố phun trào, nhuộm cả một hồ nước.

Bùm!

Thân thể to lớn của quái thú ngã mạnh xuống hồ.

-Hả?

Cũng ngay tại thời điểm này, thiếu nữ sau khi cảm ứng được sóng dao động mà lông mày lá liễu nhíu chặc lộ vẻ không vui.

-Tức chết đi được, ta vậy mà lại đạt một ngàn điểm chậm hơn so với kẻ khác.

-Hả, con này vậy mà chỉ có hơn 900 điểm thôi á?

Nhìn vòng tay từ màu gỗ chuyển thành màu trắng sáng, mặt thiếu nữ càng thêm bực bội.

Tại một khu rừng tràn ngập sắc đỏ, tất cả cây cối đều mang màu đỏ rực tựa lửa.

Một nhóm người có hoa, có lá, có rễ trên người đang vây quanh một quan tài, mà nói chính xác thì họ là đang vây quanh một bông hoa thất sắc có năm cánh mọc ở ngay trên nắp quan tài để bàn kế hoạch lấy trộm bông hóa thất sắc nhưng không đánh thức quái vật nằm trong quan tài.

Bỗng ngay lúc này, trong nhóm chợt có một nam một nữ cảm nhận được sóng dao động liền thoáng nhíu chặc mày, nhưng chỉ một giây sau đã khôi phục, họ lại cùng tám người khác bàn tiếp kế hoạch.

Tại một vùng chỉ có đá lớn và sỏi, một nhóm có cả người lẫn thú đang chiến đấu với một người đá cao hơn 50m được hình thành bởi gần 100 cục đá lớn nhỏ.

-Tránh ra bọn phế vật, để lão tử lên!

Nhìn một đám sói, khỉ, đại bàng, con nào con nấy to hơn 5m nhưng ngoài tránh né những đòn đánh đơn giản của thạch nhân thì không thể gây ra thương tích gì cho nó. Một tráng hán to khỏe, cơ bắp cuồn cuộn từ nhóm người quan chiến tức thì xông lên.

-GÀO!

Chạy ra được hơn năm mét, tráng hán liền hóa thành một con sư tử cao 7m gầm thét, thân mình to lớn cùng móng vuốt sắc bén lao lên thẳng về thạch nhân.

-Hửm, đã có kể đoạt được lớp sinh khí đầu tiên?

Phía sau con sư tử, ở trong đám người quan chiến, hai thiếu nữ tràn ngập sự ma mị của nhan sắc, một có chín cái đuôi cáo, một trông khá bình thường nhưng ẩn trong cơ thê dường như là một ngọn lửa bất diệt, cả hai cảm ứng được sóng dao động đều lộ vẻ nhíu mày thận trọng.

Tại một vùng mà có thể xem như là thảo nguyên.

Một nhóm bảy người có cánh đang cấp bách tăng tốc độ hết sức để bỏ chạy khỏi một làn khói đen rộng đến 300m mà nếu nhìn kỹ, đó là hàng ngàn hàng vạn con vật nhỏ có màu đen hợp lại.

-Mẹ thằng ngu, không phải ta đã nói đừng đ-ng vào viên ngọc châu đó rồi sao. Giờ mà nếu không gặp phải một tòa di tích nào trên đường thì xong cả lũ. Qủy tộc chúng ta lần đầu tiên không có hạng trong một cuộc tranh đoạt sinh khí, đến lúc đó ngươi chết chắc với các vị tộc trưởng.

Nam thanh niên dẫn đầu với đôi mắt màu vàng đầy ác liệt nhìn về phía một thiếu niên sắc mặt trắng bệch ở phía sau mà quát mắng lên.

Nếu thiếu niên này không phải em trái hắn, có lẽ hắn đã giết chết kẻ ngu ngốc này.

-Ca ca, phía trước hình như có một tòa thành cổ đấy!

Ngay lúc nguy hiểm này, bỗng một giọng nữ tính tuy có sợ hãi nhưng không thể làm tan đi sự mềm mại bên trong vang lên.

-Hừm…

-Thành cổ… thành cổ…? Nhanh, tăng tốc lên, đó có thể là một toàn di tích!

Tạm dẹp cái sóng dao động vừa cảm ứng được, nam tử hét lên, tốc độ cũng tăng lên gấp đôi phóng về bóng hình hư ảo của một tòa thành nơi xa.

Tại một vùng núi lửa phun trào đầy nóng nực của nhiệt độ, xung quanh dung nham từng dòng, từng dòng chảy dài.

-GRỪ UUƯ…

Ầm!

Một người khổng lồ cao to đến gần 200m được tạo thành từ đất đá nâu đen với những dòng nham thạch to lớn chảy quanh người, cùng đôi mắt như hai hồ nước lửa đậm đặc.

Một quyền tung ra nhắm về nhóm mười người nam tử đánh xuống, tuy không trúng một ai nhưng một quyền va chạm vào mặt đất tạo nên một sự rung động rất lớn khiến đất cát nức nẻ, cây cối lung lay, rung lên bần bật như muốn nhô ra khỏi mặt đất, từng cơn gió được gợn lên từ cú đấm làm quần áo mười nam tử dán chặc vào thân thể.

-Nguy hiểm, nhanh hợp thể.

Trong đám mười nam tử, một thanh niên hét lên, cả chín người còn lại sau khi thoát khỏi một quyền của nham thạch nhân đều tụ tập lại bên cạnh thanh niên.

-Thiên Hổ hợp nhất, nghiền áp hết thảy.

Mười người đồng thời kêu lên, xung quanh họ lập tức hiện lên hư ảnh một con hổ trắng lớn cao chừng khoảng 20m, trên lưng có cánh to và tràn ngập sự đầy uy thế, hung dữ.

Hư ảnh hổ trắng vừa hiện, mười nam tử đồng thời đưa một tay lên trời, hư ảnh con hổ cũng liền ngửa đầu lên trời há miệng to.

-Pháo Gầm!

Lực lượng hội tụ hóa thành lốc xoáy cấp tốc bao quanh miệng hổ, tại trên miệng của con hổ liền xuất hiện một viên năng lượng hình tròn màu đen lấp lánh, ban đầu thì viên năng lượng này rất nhỏ nhưng chỉ qua hai giây liền đã phình to bằng một cái đầu người.

-Xuất kích.

Đợi thêm một giây, khi viên năng lượng đạt độ to bằng hai đầu người, cả mười người đồng thời hướng mười cánh tay đang giơ cao chỉ thằng về phía người khổng lồ cách họ gần 150m đang định đánh tiếp một quyền về phía họ.

Vụt!

Tốc độ như tên bắn, viên năng lực mang theo sức mạnh hủy diệt phóng nhanh về người khổng lồ.

BÙM!

Một tiếng nổ lớn vang lên, khói bụi mịt mù bao phủ, những luồng sóng không khí do vụ nổ gây ra tỏa mạnh ra ngoài, nhổ hết tất cả những cây cỏ đang lung lay sắp rời khỏi mặt đất. Thân thể mười người nam tử cũng bị đẩy lùi mạnh mẽ ra xa.

Đợi vài phút cho khói bụi tản đi, tại nơi mà người khổng lồ biến mất đã hóa thành một cái hố dạng chảo, lòng chảo sâu đến 10m cùng những chi tiết tay, chân, còn dư thừa của người khổng lồ nằm bên dưới.

Trên cao bầu trời ở một nơi nào đó.

Một nhóm bảy con rồng nhỏ, thân dài cao lắm chỉ đạt 10m đang bay lượn lẫn vào trong những đám mây khói trắng.

-Ồ hô, đã có tộc nào đạt được một nghìn điểm đầu tiên rồi à? Ha hả, xem ra cuộc tranh đoạt này sẽ rất không tệ đây, hi vọng sẽ gặp được kẻ để ta ra tay hết lực a.

Đứng trên thân một con kim long dài hơn 9m cùng với một thiếu nam, một thiếu nữ khác, thiếu niên hết mức tuấn tú chợt lộ ra một nụ cười đầy sự tự tin cùng khoái trá.

Tại một rừng cây khô, trơ trọi lá, dường như không hề có khí tức của sự sống.

Một nhóm người tụ tập ở trung tâm rừng cây này, họ lần lượt chia nhau ra núp ở đằng sau tảng đá lớn hoặc ở sau thân cây thụ to đủ để che chắn cả cơ thể khỏi tầm nhìn của một số thứ.

Trong đó, một người thiếu niên khẽ thò mặt ra lén lút nhìn một thanh đao** ảm đạm, rỉ sét được cắm ở trung tâm phía trước mà dùng “hồn” truyền âm.

“Kẻ nào trong số các ngươi chịu khó bứt dây động rừng, dụ hết đám người nhện kia rời đi vị trí? Thành công lấy đến thanh đao, lúc trở về Hồn Giới ta liền bẩm báo cha ta trợ giúp các ngươi tiến vào Ao Hồn, gia tăng Hồn tính”

**Ở chương 52, tất cả chỉ là thông tin của Nhân tộc.

“Ủa, kỳ vậy, sao không dùng hồn lực khống chế chúng?”

Một thiếu niên trông khá mập mạp truyền âm. Hắn ngay lập tức bị thiếu niên khác trách mắng.

“Ngu như một con lợn, tối ngày chỉ biết ăn, ngủ. Ngươi thử dùng hồn thức tra xét thử xem, mười một con nửa người nửa nhện đó có hồn không mà đòi điều khiển? Não phẳng vô dụng!”

“Câm mồm các ngươi xuống, ca ca ta nói là có kẻ nào tình nguyện dụ đám nhện đó đi hay không? Chịu thì có thưởng, không chịu thì… nên biết Cha của bọn ta là ai rồi đấy”

Một thiếu niên khác mang theo vẻ giận dữ truyền âm.

Tại một tòa cung điện cổ xưa nằm trên xa mạc đầy cát vàng.

Đứng trước tòa cung điện là hai hàng tượng đá mang hình dạng binh lính cao 2m có trang bị giáp và vũ khí đứng sừng sững, số lượng tượng đá vừa tròn 50.

Ở cách xa hàng tượng đá gần 100m, một thiếu nữ mà rất khó để có thể dùng từ ngữ miêu tả được dung mạo tuyệt sắc của nàng, nàng quay người nhẹ nhàng nói với chín người hết sức xinh đẹp dù là nam hay nữ, âm điệu cứ du dương tựa như tiên âm từ cõi khoái lạc, vui vẻ, ấm áp truyền về.

-Các ngươi hãy chờ ở đây.

-Vâng thưa Thần Nữ.

Chín người xinh đẹp vừa quỳ một chân xuống đất, vừa cung kính nhận lệnh thiếu nữ.

Thiếu nữ xoay người tiến về phía hai hàng tượng đá.

Rộp… rộp… rắc…

Khi thiếu nữ đã bước vào phạm vi 20m, hai hàng tượng đá bỗng rơi xuống lớp đất đá bên ngoài làm lộ ra một cơ thể sống màu tím xanh bên trong và một đôi mắt đỏ đầy tà dị, nguy hiểm. Tất cả 50 binh lính cầm trên tay vũ khí khác nhau đều nhìn về phía thiếu nữ.

-Giết!

Đồng loạt gào thét lên một từ “giết” tựa như đang xông pha chiến trường, 50 người cùng lúc phóng về thiếu nữ với đầy sự hung hãn, dã tính.

Thế nhưng là khi binh lính chỉ còn cách thiếu nữ đúng 5m, mắt đỏ rực nhìn rõ dung mạo tuyệt thế của thiếu nữ, tất đều dừng bước mà ngây người, thương, kiếm, đao, thương hay khiên trên tay đều rơi xuống đất.

Rắc… rắc…

Chưa đầy ba giây ngắm nhìn thiếu nữ, cơ thể của binh lính liền xuất hiện những vết rạn nứt đang dần trở nên to lớn.

Hai giây sau đó, 50 binh lính quỳ xuống với ánh mắt dù có màu đỏ của máu nhưng đều chấp chứa sự thần phục, sự trân quý đối với thiếu nữ, xem thiếu nữ như là tất cả của họ, là sinh mệnh của họ, họ dù có chết nhưng vẫn muốn nguyện bảo vệ tính mạng cho thiếu nữ, thành xác thủ hộ bên cạnh thiếu nữ.

Một giây tiếp theo, tất cả 50 binh lính đều hóa thành cát rơi xuống và hòa nhập vào mảnh cát vàng bên dưới như chưa từng tồn tại.

Quay lại với nhóm bốn người Vô Thường.