Chân Nhân Không Lộ Tướng

Chương 48: Hôn phu hôn thê

"Ngươi sao lại bắt đầu chửi người rồi? Vừa mới tốt lên được mấy ngày thói cũ lại tái diễn, quá kỳ quái!" Cố Thường lườm Lục Tử Triệt, luôn mắng nàng là cẩu, nàng còn chưa nói hắn dẫm phải phân đâu!

Lục Tử Triệt nghĩ tới mục đích đến đây cũng không phải là cãi nhau với nàng, ánh mắt dao động một lát, sau đó sờ sờ mũi nói lời xin lỗi: "Là ta không đúng, Cố cô nương rộng lượng không chấp kẻ tiểu nhân, coi như cuối cùng là ta đang nói chính mình đi?"

Tự nhiên nói chuyện hay vậy chứ, cảnh báo trong lòng Cố Thường lập tức vang lên, cảnh giác nhìn hắn: "Được rồi, ta không so đo với ngươi nữa, nói đi, tìm ta có chuyện gì?"

"Không có chuyện gì, chính là nghe nói mấy ngày gần đây ngươi rất nhàm chán, đúng lúc hôm nay ta rãnh rỗi, không bằng chúng ta xuất phủ đi dạo?" khóe mắt dư quang của Lục Tử Triệt quét về tiền sảnh nơi vợ chồng Lục lão gia đang chiêu đãi khách, trịnh trọng đề nghị với Cố Thường.

Đánh rắn đánh giập đầu câu này dùng trên người mình lúc này đúng là không thỏa đáng Cố Thường không quên, nàng chỉ cảm thấy những lời này của Lục Tử Triệt trước mắt là lời nàng thích nghe nhất, mặc kệ hắn có mục đích gì, chỉ cần giúp mình có thể ra ngoài đi dạo một lần, không phải tiếp tục ở trong Lục phủ buồn bực tới mức cả người nhàm chán muốn mọc lông xanh, núi đao biển lửa nàng cũng muốn xông vào một lần!

"Đi! Hôm nay ánh nắng vừa vừa vặn, đừng trì hoãn thời gian nữa, lúc này chúng ta không đi còn đợi đến lúc nào!" tâm trạng sa sút lúc trước của Cố Thường thoáng cái biến mất, hưng phấn thiếu chút nữa bật dậy tại chỗ, sợ động ảnh hưởng tới miệng vết thương không dễ dàng mới dưỡng tốt lên mới không xúc động.

"Không trở về phòng thay quần áo khác sao?" Lục Tử Triệt hỏi.

"Không được, bộ này là được rồi, chúng ta có lẽ đừng cưỡi ngựa, tùy tiện đi dạo trên đường một chút nhé." Cố Thường thúc giục Lục Tử Triệt nhanh chóng ra ngoài, trước mắt khẳng định là cha không cho phép nàng cưỡi ngựa, khó khăn lắm được ra ngoài một chuyến tất nhiên là không muốn ngồi trong xe ngựa buồn bực, chỉ có thể đi bộ.

Hai người, tuấn nam mĩ nữ, sóng vai ra cửa đi trên đường, thoạt nhìn giống như một đôi Kim Đồng Ngọc Nữ, người đi đường thấy đều không khỏi thả chậm cước bộ tán thưởng nhìn đôi bích nhân này.

Có người nhận ra tuấn nam là Lục Tử Triệt, mà dung mạo nữ nhân cũng không tính là xa lạ, bức họa truy nã Ngọc Diện Hồ hoàng thành khắp nơi không lâu trước đây dán đầy đường phố, bộ dạng Cố Thường và Ngọc Diện Hồ giống nhau như đúc, tất nhiên phong thái giọng điệu không giống nhau, song cũng may mọi người đều biết Ngọc Diện Hồ có muội muội song sinh là một người tốt, lương thiện, vì thế cũng không ai nhìn thấy nàng thì bị dọa chạy.

Từ trước đến nay, thần kinh Cố Thường không nhạy bén, người đi đường nhìn nàng và Lục Tử Triệt bằng ánh mắt khác thường nàng cũng không nhận ra, Lục Tử Triệt đã nhận ra, chỉ khẽ nhíu mày lại không nói gì.

Lục Đậu và Uông Tiểu Phi hai người đi theo sau lưng của bọn họ, một người mập lùn một người cao gầy, đi cùng một chỗ tạo thành bức tranh rất là kỳ dị, đưa tới không ít ánh mắt của người đi đường, cả hai đều tự cho rằng sự tồn tại đối phương làm giảm phẩm cách của mình, khuôn mặt đều đanh lại không ai để ý ai.

"Lục Tử Triệt, ngươi mang bạc không?" Cố Thường hỏi.

"Có mang, nàng muốn mua gì?" mỗi lần Lục Tử Triệt ra ngoài không chỉ trên người mình mang theo ngân phiếu, trên người Uông Tiểu Phi cũng mang theo, nói đùa một câu, đời này chuyện hắn không làm được chỉ còn sót tiêu không hết tiền.

Cố Thường nhìn thấy một cửa hàng trang sức, kêu hắn đi vào nói: "Ta muốn mua cho nương ta một đôi hoa tai."

"Không cảm thấy thứ này do cha nàng đến mua càng khiến cho nương nàng vui vẻ hơn sao?" khi Lục Tử Triệt đi theo vào cửa hàng trang sức nói.

"Tất nhiên cha ta muốn mua, ta mua là lòng tận hiếu." Cố Thường đi đến chỗ chuyên bán hoa tai xem.

Trong cửa hàng không ít người, thời điểm khi Lục Tử Triệt bọn họ đi vào thanh âm mọi người nói chuyện đều nhỏ đi không ít, phần lớn mọi người đều dừng lại hoặc nhìn lén hoặc quang minh chính đại nhìn bọn họ, đôi bích nhân đẹp như vậy thật không gặp nhiều.

"Vị cô nương này, ngài muốn chọn kiểu dáng như thế nào?" Nhân viên cửa hàng nhiệt tình tiếp đón Cố Thường.

"Nói không tốt, tôi xem trước một chút." Cố Thường nói.

Nhân viên bán hàng tán thưởng quét sắc mặt Cố Thường vài cái, sau đó cười nhìn về phía Lục Tử Triệt: "Vị công tử này, chọn cho vị hôn thê món đồ trang sức hợp mắt đi?"

Không trách nhân viên bán hàng hiểu lầm quan hệ của hai người bọn họ, Cố Thường một đại mỹ nhân tự nhiên chọn trang sức, mà Lục Tử Triệt một đại mĩ nam thủy chung đi theo bên cạnh làm hộ hoa sứ giả, trong tay còn cầm theo túi tiền đầy bạc, tóc cô gái còn chưa búi lên vẫn để kiểu tóc của thiếu nữ, vì thế liền suy đoán là quan hệ hôn phu hôn thê.

Lục Tử Triệt nghe vậy vẻ mặt có chút cứng: "Chúng ta không..."

Cố Thường bật cười ha ha nói: "Ta vốn định chọn đôi hoa tai cho nương ta."

Nhân viên bán hàng “A” một tiếng, sau đó chỉ mấy món trang sức phù hợp để phụ nữ trung niên đeo nói với Lục Tử Triệt: "Mua cho nhạc mẫu tương lai cũng là một mảnh tâm ý của công tử, ngài phụ giúp chọn tốt hơn nhạc mẫu sẽ càng thích."

Lục Tử Triệt và Cố Thường cùng có chút đen mặt, nhân viên bán hàng này quả thực hơi nhiệt tình quá rồi, không đợi Lục Tử Triệt mở miệng, Cố Thường nói: "Tiểu ca ngươi hiểu lầm rồi, chúng ta là quan hệ huynh muội kết nghĩa."

Nhân viên bán hàng đùng cái đỏ bừng mặt, vội vàng xin lỗi, cuối cùng nhỏ giọng lẩm bẩm: "Rất có tướng phu thê, thế nào lại là huynh muội kết nghĩa."

Thanh âm quá nhỏ, Cố Thường thì không nghe thấy, đang hứng trí bừng bừng đem từng món trang sức một cầm lên hỏi Lục Đậu ra sao.

Lục Tử Triệt lại nghe rõ, nhíu mày quét mắt liếc nhìn nhân viên bán hàng sau đó thì rơi vào trầm tư, nếu nói đến chuyện "Phu thê tượng" này thì mấy ngày trước sau khi Quách Tiểu Trà uống say cũng đã nói, còn có chuyện "huynh muội kết nghĩa" mà nàng nói là chuyện gì xảy ra?

Cố Thường chọn chọn lựa lựa, cuối cùng mua một đôi hoa tai hình bông hoa làm từ san hô đỏ, Lục Tử Triệt trả tiền xong hai người rời đi.

Sau đó thì đi dạo xung quanh, thỉnh thoảng gặp chỗ bán những món đồ chơi nho nhỏ Cố Thường cũng mua một ít, có một việc rất kỳ quái, lần này ra ngoài, suốt dọc đường đi đã có ba người buôn bán không biết bọn họ cho rằng bọn họ là hôn phu hôn thê, giải thích xong mà bộ dáng đối phương đều thật bối rối.

"Thoạt nhìn chẳng lẽ chúng ta nồng tình mật ý như vậy sao? Vì sao đều hoài nghi chúng ta có gì đó chứ?" Cố Thường suy nghĩ nát óc vẫn không nghĩ ra được, nàng và Lục Tử Triệt nhiều lắm là sóng đôi đi dạo, một chút cử chỉ thân mật cũng không có, ngay cả lúc nói chuyện trên mặt cũng rất ít mang theo nụ cười, rột cuộc chỗ nào khiến người ta hiểu lầm chứ?

"Ta còn muốn hỏi nàng huynh muội kết nghĩa là chuyện gì đây, sao ta không nhớ rõ khi nào thì nhận ngươi làm một muội muội kết nghĩa vậy?" Lục Tử Triệt nghiêm mặt chất vấn, mỗi lần có người hiểu lầm quan hệ của bọn họ, khi nàng lập tức nhảy ra nói bọn họ là huynh muội kết nghĩa hắn đều cảm thấy bực mình, cần gì phải gấp gáp phủi sạch quan hệ với hắn như vậy, giống như hắn là hồng thủy mãnh thú vậy!

"Trời ơi, đó chỉ là một lý do thoái thác, nếu không nói như vậy chẳng lẽ ngươi có biện pháp tốt hơn nói rõ quan hệ của chúng ta còn không bị người ta hiểu lầm?" Cố Thường liếc trắng mắt nhìn Lục Tử Triệt, khi nào nàng nguyện ý làm muội muội kết nghĩa của hắn chứa? Bày bộ mặt thối cho ai xem, giống như nàng chiếm lợi lớn không bằng, nàng tình nguyện cho hắn làm tỷ tỷ kết nghĩa.

Lục Tử Triệt hơi mím môi, nói: "Tùy bọn họ nói, giải thích chính là che giấu, câu này ngươi chưa từng nghe sao?"

Cố Thường nghẹn, trừng mắt lườm Lục Tử Triệt, ý của hắn là người khác hiểu lầm như thế nào cũng không cần giải thích, cứ chấp nhận như vậy?

"Không được, nói vậy mất hết thanh danh tiểu thư nhà ta?" thời khắc mấu chốt Lục Đậu nhảy ra chân thành bảo vệ chủ.

Uông Tiểu Phi cũng không cam lòng rớt lại phía sau, cũng trung thành đứng ra nói: "Cùng ra ngoài đi dạo phố, ngay cả trang sức mua tặng, lúc này nói đến thanh danh không cảm thấy buồn cười?"

Lục Đậu tức giận đến mức cãi nhau với Uông Tiểu Phi, chỉ chốc lát sau đã lạc đề, từ bảo vệ danh dự của chủ tử mình ầm ĩ đến diện mạo đối phương khó coi còn đi ra ngoài dọa người thật không ra sao.

Ban đầu, Cố Thường còn muốn ngăn cản, về sau cũng lười quản, cùng Lục Tử Triệt tìm quán ăn tính ăn cơm ở bên ngoài.

Đợi Lục Đậu và Uông Tiểu Phi cãi nhau xong mới phát hiện không thấy chủ tử, vội vàng đi tìm, không dễ dàng tìm thấy, rút cuộc bị phái hồi phủ truyền lời nhắn nói bữa trưa bọn họ không quay về ăn cơm.

Truyền tin vốn một người là được, song Cố Thường kiên trì muốn Lục Đậu cũng trở về theo, tiện thể để cho bọn họ đem đồ mua được cùng nhau mang về.

Tiểu thư một mình cùng nam nhân đi dạo, Lục Đậu không yên lòng.

"Đừng nhíu mày, tiểu thư nhà ngươi có bao nhiêu bản lĩnh ngươi không phải hiểu rõ nhất sao? Thật chịu không nổi, mau trở về, chúng ta cơm nước xong sẽ trở về." Cố Thường vỗ vỗ đầu Lục Đậu trấn an.

Hai người khiến cho hạ nhân đỏ mặt bị đuổi đi, Lục Tử Triệt mang theo Cố Thường tới tửu lâu của mình, muốn một phòng bao.

"Nói đi, ta nghe đây." Cố Thường nhìn ra Lục Tử Triệt đuổi bọn Lục Đậu đi là có mục đích.

Lục Tử Triệt rót cho Cố Thường chén nước trà Thiết Quan Âm chiêu bài của tửu lâu, nghiêm túc nói: "Vừa rồi ta phát hiện có người đang theo dõi chúng ta."

"Cái gì? Ngươi có thấy là ai không?" Cố Thường khẩn trương, trực giác của nàng mách bảo là Nhật Nguyệt giáo.

"Chắc là người của Nhật Nguyệt giáo, hôm qua nghe thủ hạ truyền tin tức nói thiếu chủ của bọn họ mệnh lớn, không có chết." Lục Tử Triệt bưng một ly trà lên uống.

"Bị đâm thành như vậy cũng chưa chết, ngay cả độc của ta cũng bị bọn họ giải, quả nhiên là tai họa lưu lại ngàn năm!" Cố Thường thật thất vọng, tên mang mặt nạ kia không chết, về sau không biết sẽ trả thù bọn họ như thế nào.

"Về sau, ngươi muốn ra ngoài nếu không chuẩn bị tốt mười phần dứt khoát cũng không cần đi nữa, không có gì quan trọng hợn so với mạng nhỏ." Giọng điệu Lục Tử Triệt thành khẩn dặn dò.

Trán Cố Thường lập tức chảy ra một tầng mồ hôi lạnh, không thể cùng Quách Tiểu Trà ra ngoài, dù coi như là đánh bậy đánh bạ, nếu không nàng cũng không được tốt lành, Quách Tiểu Trà chính là một bị bông, tay trói gà không chặt, có đánh cũng không lại được người tà giáo.

Nói vậy, mấy ngày trước đây, nam nhân mang mặt nạ vẫn trong thời kỳ nguy hiểm, bọn giáo chúng không có thời gian trả thù, lần này vừa biết được tính mạng thiếu chủ của bọn họ thoát khỏi nguy hiểm, từng kẻ một vì lấy lòng bề trên đều thể hiện sự trung thành, không hướng tới trên người hai người bọn họ - đầu sỏ tội đồ - trả thù tội thiếu chút nữa hại chết nam nhân mang mặt nạ mới là lạ.

"Ngươi cũng đừng quá lo lắng, về sau nếu ra ngoài, nhất định phải có ta đi cùng, còn có ám vệ trước nay vẫn âm thầm bảo vệ ngươi cũng không thể giảm bớt." Lục Tử Triệt cũng không coi trọng đám hộ vệ trong phủ đi theo Cố Thường ra ngoài, công phu của đám hộ vệ không tồi, nhưng so với cao thủ của môn phái giang hồ vẫn còn kém xa.

Lần này, mục tiêu chủ yếu Nhật Nguyệt giáo tính trả thù là hai người hắn và Cố Thường, chính hắn có năng lực tự bảo vệ mình, Cố Thường không thể làm được.

So với an nguy trước mặt, nhàm chán - cái vấn đề này đã không còn quan nữa, Cố Thường gật đầu: "Ta biết rồi, về sau sẽ đàng hoàng, sẽ không tiếp tục kêu la muốn ra ngoài nữa."

Bởi vì có tâm sự, hai người ăn cơm cũng không thể vui vẻ được, tùy tiện ăn một chút rồi trở về.

Vừa về tới Lục phủ, khi đang đi vào trong thì Cố Thường nhìn thấy Lục Tử Triệt bỗng nhiên đề phòng, tưởng người Nhật Nguyệt giáo chạy tới Lục phủ, khẩn trương hỏi: "Làm sao vậy?"

Vừa hỏi xong, bỗng nhiên cảm thấy thân thể bị một cỗ đạo khí đẩy một cái, thân thể chợt nghiêng về một phía, Cố Thường kêu "A" một tiếng, mắt thấy nàng sẽ ngã xuống đất, đột nhiên bên hông bị một cánh tay hữu lực ôm chặt, cả người bị cuốn vào một lồng ngực cứng rắn ấm áp.

Cố Thường bị Lục Tử Triệt ôm vào trong ngực, chóp mũi ngửi thấy hơi thở nam tử dương cương đặc hữu của hắn, mặt đột nhiên nóng lên, ngẩng đầu vừa muốn hỏi một câu có phải là người Nhật Nguyệt giáo đến báo thù hay không, kết quả là nghe được một tiếng giọng nữ bén nhọn có chút quen tai từ sau lưng mình truyền đến: "Các ngươi đang làm gì vậy ?!"