Chân Nhân Không Lộ Tướng

Chương 69: Phương tâm luân hãm*

Editor: Song Nhã

* Đây có thể hiểu là trái tim thiếu nữ đã chìm đắm

Một lần trong lúc Cố gia đang ngủ thì trải qua một cuộc ám sát, đối phương không phái nhiều người tới, những tiểu lâu la kia rất nhanh liền bị cao thủ đã sớm được bố trí chung quanh Cố gia thu thập hết.

Tuy rằng mọi người chỉ hoảng sợ một chút, có vài người bị thương, không có tổn thất lớn, nhưng ít nhất cũng đã cảnh báo trước cho mọi người, tà giáo bắt đầu động thủ, cũng không phải vì giáo chủ muốn thành mà nghỉ ngơi dưỡng sức, sau này trên dưới Cố gia đều phải luôn luôn đề phòng kẻ xấu đến ám sát.

Sáng sớm hôm sau, Lục Tử Triệt chạy tới từ sớm, chính mắt thấy được đúng là đám người Cố Phong Niên không sao cả mới thở phào nhẹ nhõm.

"Tiểu thư, người không thấy được sắc mặt của lục tam gia lúc mới tới đâu, trắng bệch như gì, đó là người ta lo lắng cho người đó, khi nhìn thấy người lành lặn không có chuyện gì thì ngài ấy mới thở phào, ngoại trừ lão gia phu nhân, nô tì thấy cũng chỉ có ngài ấy quan tâm tiểu thư nhất thôi."

Cố Thường nhớ lại phản ứng của Lục Tử Triệt khi nàng được hạ nhân gọi đến nhà trên, trong lòng thoáng dâng lên một tia mừng thầm vì được xem trọng, nhưng lại không muốn Lục Đậu quá mức quá mức, vì thế đôi mắt đẹp trừng lại: "Đây là ngươi đang thừa nhận người thiếu quan tâm đến ta sao? Hoá ra lòng trung thành trước kia đều là giả bộ sao?"

Lục Đậu vừa nghe thấy trong lòng rơi lộp bộp, vội vàng bày ra khuôn mặt tươi cười, cười đến mắt đều híp lại thành một đường chỉ, đầy vẻ lấy lòng: "Đương nhiên là nô tỳ chân thành với tiểu thư rồi, ở trong lòng nô tỳ tiểu thư tuyệt đối chiếm vị trí thứ nhất, chẳng qua nô tỳ thật lòng với tiểu thư còn kém lục tam gia nhiều lắm, cũng không phải là nô tỳ keo kiệt d.d.l.q.dkhông thật lòng với tiểu thư, mà là lục tam gia vô cùng quan tâm tới tiểu thư, điều này thì đánh chết nô tỳ cũng không theo kịp đâu!"

Nghe thấy mặt Cố Thường liền nóng lên, hung ác liếc mắt trừng Lục Đậu, lên tiếng trách mắng: "Nguỵ biện!"

Lục Đậu cười trộm trong lòng, tiểu thư đây là đang ngượng ngùng ấy mà, dạo này cô gia tương lai càng ngày càng sức ảnh hưởng đối với tâm tình tiểu thư, đây là chuyện tốt nha, cứ như thế thì chẳng bao lâu nữa con người cứng đầu kia sẽ thông suốt thôi.

Đến phòng luyện công, thấy Lục Tử Triệt đã sớm chờ ở đó, chắp tay sau lưng đứng thẳng, gương mặt tuấn tú đầy vẻ nghiêm túc, cau mày không biết là đang suy nghĩ đến chuyện gì.

Lục Đậu vẫn như thường ngày, bày biện bánh ngọt trà nước cho hai người rồi đứng ở góc phòng không quấy nhiễu đến bọn họ.

Mắt Lục Tử Triệt có quầng thâm, rõ ràng không nghỉ ngơi tốt, nhưng mà điều này cũng không ảnh hưởng đến bề ngoài tuấn dật của hắn, một người nào đó nếu là lớn lên đẹp đến một mức nhất định, bất luận là trong tình trạng nào cũng có khả năng hấp dẫn ánh mắt của nữ nhân nhìn đến.

Nhìn Cố Thường một lúc, Lục Tử Triệt nói: "Tối qua tà giáo bên kia chỉ là thử mà thôi, sau này có tới nữa thì không phải là một vài người như thế đâu, vỗn dĩ nàng không chỉ phải luôn luôn chú ý an toàn của bản thân, mà còn phải mau chóng luyện phòng thân công phu thật tốt, chỉ thân thể linh hoạt còn chưa đủ để bảo vệ tính mạng đâu, hôm nay ta sẽ truyền vào cơ thể nàng hai phần công lực, sau đó sẽ dạy nội công tâm pháp cho nàng, bắt đầu từ hôm nay nàng phải ngoan ngoãn luyện tập nội công, không thể lãng phí nội lực ta truyền cho nàng được."

Cố Thường nghe vậy liền kinh hãi thiếu chút nữa thì ngã xuống đất, kích động đến mức nói cà lăm: "Ngươi, ngươi nói cái gì? Ngươi muốn truyền nội lực cho ta, ta?"

Vẻ mặt Lục Tử Triệt vẫn luôn rất nghiêm túc, nói: "Lúc này thời buổi rối loạn, dù cho nàng có sử dụng độc, thì khi đối mặt với cao thủ nàng cũng không đủ sức chống đỡ đâu, ta d.d.l.q.d nghĩ tới nghĩ lui cũng chỉ có truyền nội lực cho nàng mới là phương pháp hữu hiệu nhất, có nội lực thì gặp phải nguy hiểm nàng lập tức né tránh cũng không thành vấn đề."

Qua một lúc lâu Cố Thường mới tiêu hóa được lời nói của hắn, nhưng vẫn có chút khó tin nói: "Ngươi biết truyền hai phần nội lực cho ta có nghĩa gì sao? Nếu là công lực của ngươi giảm đi, sau đó gặp lại tên nam nhân đeo mặt nạ kia, ngươi rất có thể gặp phải nguy hiểm đó, ta biết đối với người có võ công cao cường mà nói nội lực chính là sinh mạng, ngươi khinh địch như vậy mà cho ta..."

Không riêng gì Cố Thường kinh ngạc, Lục Đậu nghe thấy Lục Tử Triệt nói xong cũng cả kinh cằm cũng muốn rơi xuống, trợn trong mắt khiếp sợ nhìn Lục Tử Triệt, thiếu chút nữa quên mất hô hấp.

"Trước kia không phải nàng vẫn hay châm chọc ta đứng nói không đau thắt lưng sao? Hôm nay ta chỉ muốn nói cho nàng biết, nội công đối với ta mà nói là rất quan trọng, nhưng ta mất đi một phần nó cũng sẽ không đến mức muốn chết muốn sống, hơn nữa so với hai phần nội lực, thì nàng quan trọng hơn, nếu như không phải sợ truyền cho nàng quá nhiều nàng nhất thời không cách nào sử dụng được, thì ta còn muốn truyền cho nàng nhiều hơn nữa."

Câu "Nàng quan trọng hơn" kia nói lên âm vang hùng hồn, Cố Thường nghe thấy mặt như muốn bốc cháy, ngày trước khi nàng đối mặt với Lục Tử Triệt thì luôn luôn ngại hắn quản quá nhiều, tức giận còn nhiều hơn là vui sướng, thế nhưng lúc này nghe hắn mặt không đổi sắc nói ra nàng còn quan trọng hơn cả nội lực của hắn, đột nhiên trong lòng giống như có lông chim quét qua vậy.

Ánh mắt Cố Thường phức tạp nhìn nam nhân sắc mặt có vẻ tiều tụy đối diện, nàng nghĩ từ giờ khắc này, trọng lượng của hắn trong lòng nàng đã không còn như trước nữa rồi.

Lục Tử Triệt tỏ ra rất cường thế, cố ý muốn truyền nội lực cho Cố Thường, mỗi lần khi Lục Tử Triệt tỏ ra cường thế Cố Thường đều không thể nào chống đỡ nổi, vì vậy lúc này đây nàng vẫn chỉ có thể ngoan ngoãn nghe lời như cũ.

Vì trong quá trình truyền nội lực không thể phân tâm, cho nên Lục Đậu phải rời khỏi, nàng ta giữ ở ngoài cửa không cho bất kì kẻ nào tới gần nơi này.

Lúc trước vì Cố Phong Niên đã dặn dò, mặc kệ xảy ra chuyện gì Lục Đậu cũng không thể rời khỏi phòng luyện công nửa bước, chính là vì phòng ngừa Lục Tử Triệt lại "bắt nạt" Cố Thường, lúc này đây lại không giống vậy, Lục Tử Triệt sẽ không chỉ không bắt nạt Cố Thường, mà còn chịu thiệt thòi, đối với Cố Thường đây là chuyện hoàn toàn có lợi, hiển nhiên Lục Đậu sẽ không ở trong phòng theo dõi nữa, ngoan ngoãn đi ra ngoài làm thần giữ cửa.

Cố Thường thu lại tâm tình hỗn loạn theo lời Lục Tử Triệt mà khoanh chân ngồi ngay ngắn, hai tay đan chéo đặt ở đan điền (vùng dưới rốn), nhắm mắt lại nhận lấy nội lực cuồn cuộn không ngừng truyền tới từ phía sau.

Đừng thấy Lục Tử Triệt tuổi còn trẻ, thế nhưng không chỉ chuyện làm ăn phát đạt, mà cả việc luyện võ cũng rất có thiên phú, công phu của hắn đã đạt tới hàng đệ nhất cao thủ, vì vậy mặc dù chỉ có hai phần nội lực, người thường có được cũng xem như là chuyện kinh hỉ (kinh ngạc + vui mừng).

Không biết qua bao lâu, mọi chuyện đã xong xuôi, Cố Thường cảm thấy toàn thân nhẹ nhàng hơn rất nhiều, cảm giác vùng đan điền có dòng khí lưu rất mạnh mẽ đang vận sức chờ phát động.

"Ta dạy cho nàng vài câu khẩu quyết tâm pháp, trước tiên nàng phải học thuộc lòng đã." Lục Tử Triệt nói xong liền bắt đầu đọc tâm pháp cho Cố Thường, sau đó quan sát nàng luyện tâm pháp một lần, nàng không làm đúng chỗ nào hắn liền lập tức sửa lại cho đúng.

Đợi được Cố Thường học thuộc lòng khẩu quyết đồng thời có thể làm cho nội lực vừa mới tiếp nhận trong cơ thể lưu động một vòng kỳ kinh bát mạch trong đúng cách, thời gian đã qua rất lâu.

Sắc mặt Lục Tử Triệt hơi tái nhợt, mà tinh thần của Cố Thường lại sáng láng, ngay cả mắt cũng trở nên có thần.

"Ngươi không sao chứ?" Cố Thường lo âu nhìn Lục Tử Triệt.

"Không có việc gì." Lục Tử Triệt lắc đầu, nói với Cố Thường: "Thời gian cấp bách, mấy ngày nay nàng không nên chạy loạn, chăm chỉ d.d.l.q.dluyện công vào, ngay mai tự dậy sớm, ta sẽ không qua đây, nàng không thể lười biếng biết không?"

Cố Thường gật đầu, trước giờ nàng ở trước mặt Lục Tử Triệt chưa bao giờ không biết điều, bất luận Lục Tử Triệt nói gì, nàng vẫn phải đàng hoàng một chút, dáng vẻ nghe lời không khác gì đối mặt với sư trưởng (bậc thầy).

Lục Tử Triệt nhìn dáng vẻ nghe lời của Cố Thường, ánh mắt trở nên nhu hoà, giơ tay lên khẽ xoa đầu nàng nói: "Qua lâu như vậy, nàng cũng mệt rồi, về phòng nghỉ ngơi đi."

Cố Thường quay người định đi, qua dư quang khóe mắt liếc thấy dáng vẻ Lục Tử Triệt mệt mỏi dùng tay bóp ấn đường, đáy lòng nhất thời dâng lên yêu thương, bản thân nàng còn chưa kịp phản ứng, cánh tay đã theo bản năng vòng qua hông hắn tiếng sát vào trong lồng ngực của hắn.

Trong lòng đột nhiên xuất hiện một thân thể mềm mại, Lục Tử Triệt sửng sốt một chút, rồi là thụ sủng nhược kinh (được sủng mà sinh ra kinh sợ), mở hai cánh tay định ôm lấy, kết quả má trái bị một đôi môi đỏ mọng mềm mại ấm áp nhẹ nhàng hôn xuống, sau đó nữ nhân làm tim hắn đập nhanh đột nhiên rất đáng trách mà đẩy hắn ra chạy mất.

"Nha đầu kia..." Lục Tử Triệt dở khóc dở cười nhìn Cố Thường thoát nhanh chóng, giơ tay lên khẽ chạm lên chỗ vừa mới bị nàng hôn qua, khoé môi giương lên đầy ý cười, hắn đây là làm chuyện mà vị hôn phu nên làm, an nguy của Cố Thường cũng là chuyện hắn nên quan tâm, ai ngờ nha đầu kia cảm động đến mức này, trước kia động chạm nàng một chút cũng có thể làm nàng tức giận đến giơ chân rồi chửi ầm lên, kết quả mới vừa rồi nàng lại chủ động thân cận hắn.

Thật là một cô nương dễ cảm động, người như vậy làm sao có thể để hắn không nghĩ hết biện pháp đối tốt với nàng đây?

Ánh mắt Lục Tử Triệt càng thêm dịu dàng, vốn dĩ bởi vì xuất nội lực mà sắc mặt có chút tiều tụy lại vì vui sướng mà như có ánh sáng, tâm tình tốt nên tinh thần cũng khá, rời khỏi cố gia bước đi cũng nhẹ nhàng, trên mặt cả ngày không thiếu nét tươi cười.

Sau khi Cố Thường về phòng trái tim nhảy lên kịch liệt, gương mặt đỏ hồng, đôi mắt đẹp ẩn chứa vẻ mê người khỏi bàn.

Đều nói nữ nhân khi yêu là đẹp nhất, mặc dù trước kia Cố Thường có chút động tâm với Lục Tử Triệt, lại chưa bao giờ như nai con đụng loạn như lúc này, cả người dường như đi trên đám mây cảm giác nhẹ bỗng như muốn bay lên, nghĩ tới hắn cả người dường như ngâm trong bình mật ngọt ngào.

Đều nói tâm động chỉ là trong nháy mắt, thích một người luôn luôn là bởi vì vừa gặp nhau hay chỉ là vì một chuyện rất nhỏ. Cố Thường đã là như thế, trước đây nàng cũng biết Lục Tử Triệt đối tốt với nàng, còn cứu mạng nàng không chỉ một lần, đối với lần này nàng rất cảm kích, nhưng cũng không có ý định gì hơn.

Nhưng lúc này lòng của nàng lại hoàn toàn không giống như trước, thấy Cố Y bởi vì mất đi phần lớn nội lực thì chán chường khổ sở, cho nên khi thấy Lục Tử Triệt chủ động xuất nội lực truyền cho mình, tâm Cố Thường đã chìm đắm.

Một nam nhân có thể dâng thứ quan trọng lên trước mặt nàng, vẫn chưa thể nói rõ hắn để ý đến nàng bao nhiêu sao? Cho đến lúc này Cố Thường mới chính thức cảm giác được Lục Tử Triệt là thật tâm thích nàng, mặc dù nói đó là yêu cũng không quá, không có nam nhân nào lại dâng thứ quan trọng cho một người không quan trọng cả.

Cố Thường thích Lục Tử Triệt kỳ thực chỉ cần một cơ hội, vốn dĩ nàng đối với tình cảm của hắn đã khác trước, chuyện hôm nay rốt cuộc có thể coi như cọng rơm cuối cùng của con lạc đà, khiến nàng vẫn luôn không mở ra tình khiếu (biết yêu) cuối cùng cũng đã mở, nàng lại có thể chủ động ôm Lục Tử Triệt đồng thời còn thân với hắn hơn chút, điều ấy có thể nói rõ lên tất cả.

Lục Đậu nhìn thấy vẻ mặt Cố Thường chuyển biến nhất thanh nhị sở (rõ rành rành), nàng ta cảm giác được chủ tử nhà mình rốt cục cũng ngầm cho phép trái tim mình chìm đắm.

Sau khi về phòng Cố Thường nghĩ lại Lục Tử Triệt đã bỏ công sức với nàng, nghĩ lại bản thân đã làm ra chuyện vô cùng lớn mật với hắn, lại nghĩ tới mấy ngày nữa nàng không được thấy hắn, lòng dạ rối bời thật lâu rồi mới khó khắn kìm chế lại, dặn dò Lục Đậu không cho người khác đến gần gian phòng của nàng, sau đó trở nên quyết tâm, ngồi xếp bằng trên giường luyện nội công tâm pháp.

Chờ bọn Cố Phong Niên trở về nghe nói Lục Tử Triệt truyền cho Cố Thường hai phần nội lực rồi kinh hãi thật lâu, cảm thán nói: "Một nam nhân có thể vì một nữ nhân không phải thê tử của hắn mà làm được đến mức này, đã rất không dễ dàng rồi."

Trên mặt Cố phu nhân cũng mang theo tươi cười: "Là một nữ nhân từng lăn lộn trong giang hồ, nương hiểu rõ nhất nội công với mình quan trọng bao nhiêu, cô gia này thực sự là tìm được rồi, chúng ta không cần lo lắng sau này Thường nhi gả qua đó bị bắt nạt nữa, có một nam nhân thật lòng đối với nó, đời này quả là đáng giá."

Sau khi Cố Y nghe nói đến chuyện này một mình ở trong phòng trầm mặc thật lâu, cuối cùng sắc mặt u ám tự mình lẩm bẩm: "Ta mất nội lực vì nam nhân, muội ấy lại được nội lực vì nam nhân, thật là tốt số..."